Tàn Độc Lương Duyên

Chương 214: Họ Hạ Kia Anh Đừng Quá Phận!


Đọc truyện Tàn Độc Lương Duyên – Chương 214: Họ Hạ Kia Anh Đừng Quá Phận!


**********
“Anh trai tôi hỏi tối nay khi nào thì tôi phải đi, có muốn cùng về chỗ ở hiện tại của anh ấy không” Hướng Thu Vân nắm chặt mép váy, giọng nói mang theo sự run rẩy không dễ dàng phát giác.

Đuôi lông mày của Hạ Vũ Hào hơi co lại rồi nhếch lên một chút: “Hả?” “!” Hướng Thu Vân nuốt nước bọt một cách không tự nhiên, tiếng tim đập như tiếng trống, chấn động điếc cả tai.

Anh có ý gì đây? “Họ Hạ kia, cậu đừng quá đáng!” Hai mắt Hướng Quân đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ Hào: “Cứ coi như em gái tôi là bạn gái của cậu thì con bé cũng không cần phải kể tất cả mọi chuyện nó nói với tôi cho cậu biết! Con bé là người, không phải là thú cưng của riêng cậu!!!”
Hạ Vũ Hào lạnh nhạt liếc anh ta, đáy mắt tăm tối mù mịt: “Ngoại trừ việc la hét vào mặt người khác thì anh còn biết làm gì không?” “Tôi biết làm cái gì thì liên quan gì đến cậu!” Hướng Quân nghiến răng nghiến lợi nói.

Hạ Vũ Hào khế xùy một tiếng: “Vô dụng” “Mày nói ai vô dụng? Có gan thì mày nói lại…” Hướng Quân nhìn Hạ Vũ Hào chỗ nào cũng thấy không vừa mắt, kể cả sợi tóc bé tí rơi trên mặt đất cũng khiến anh ta cảm thấy tâm trạng của mình bị ảnh hưởng.

“Câm miệng!” Lâm Quỳnh Chi bụm miệng của anh ta lại quở trách một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Hạ Vũ Hào: “Trước khi đến đây Hướng Quân đã uống chút rượu, tửu lượng của anh ấy vốn không được tốt.”
Lẽ ra Hướng Quân vẫn còn định giãy giụa nhưng khi thấy Hướng Thu Vân hơi cau mày lại, anh ta hừ một tiếng đẩy tay Lâm Quỳnh Chi ra, sắc mặt trầm xuống không nói thêm gì nữa.

“Tối nay em cũng không biết khi nào thì phải về.” Diễn trò phải diễn cho trọn, Hướng Thu Vân nói: “Hơn nữa trên người anh còn đang bị thương, không thể vận động thoải mái được, để hôm khác rồi hằng đến xem chỗ ở của em cũng được.”
Hướng Quân gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Vũ Hào, mặt sắc anh ta tái mét “ừ” một tiếng.


“Em thấy chủ tịch Hướng và bà Hướng cứ liên tục nhìn sang bên này, hay là anh trai và chị dâu đi với bọn họ trước đi.” Hướng Thu Vân lo anh của cô mà tiếp tục ở lại chỗ này sẽ để lộ ra sơ hở gì.

Hiển nhiên Lâm Quỳnh Chi cũng có suy nghĩ giống cô: “Trước khi đến ba mẹ nói muốn giới thiệu mấy người cho anh chị làm quen, Thu Vân, vậy anh chị đi trước đây” Hướng Thu Vân khẽ gật đầu.

Lâm Quỳnh Chi giúp Hướng Quân đẩy xe đi, có điều Hướng Quân ngồi trên xe lăn thỉnh thoảng lại quay đầu liếc mắt nhìn cô.

“Cũng chỉ tạm thời tách ra trong chốc lát thế mà anh em cứ tỏ ra không nỡ đi, hôm nay hình như anh ta vô cùng quan tâm đến em.” Hạ Vũ Hào nhìn theo bóng lưng Hướng Quân, hai chữ “vô cùng” không biết có phải do Hướng Thu Vẫn gặp ảo giác hay không, cắn chặt răng hơn chút nữa.

Trong lòng Hướng Thu Vân lộp bộp một tiếng, hai tay buông thống ở hai bên người, bủn rủn vô lực: “Anh của tôi luôn đối xử tốt với tôi như thế đấy, không giống một số người lúc lạnh lúc nóng”
Hạ Vũ Hào cúi xuống nhìn cô, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào cổ áo sơ mi của anh, cổ áo dựng đứng phủ bóng lên cổ.

“Thế nào, tôi nói không đúng sao?” Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh, trên sống mũi cô đọng lại một lớp mồ hôi mỏng.

Ánh mắt của cô khiến Hạ Vũ Hào cảm thấy hơi căng thẳng, anh tự tay vén mở tóc xõa tung của cô ra sau tai, giọng nói hơi khàn khàn: “Sau này sẽ không thể nữa.”

Hướng Thu Vân nhíu mày, cô không quen khi anh có hành động thân mật như vậy, cô lui về phía sau vài bước, đứng ở chỗ cách anh một mét.

Bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng, thời gian dường như dừng lại ở khoảnh khắc này.

“Cuối cùng tao cũng tìm được mày rồi!” Một cái cánh tay khoác lên vai Hướng Thu Vân, móng tay dài đâm vào bờ vai của cô: “Con điểm thối!”
Hướng Thu Vân quay đầu lại, trông thấy Lâm Tuyết Nghi mặc đồ cô dâu đứng sau lưng cô, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo toàn vẻ đắc ý và dữ tợn.

Trên vai cô có chút đau nhức, mặt cô không biến sắc giơ tay lên định đẩy cái tay đang làm loạn của Lâm Tuyết Nghi ra nhưng có người đã nhanh hơn cô một bước, túm lấy Lâm Tuyết Nghi kéo sang một bên.

Lâm Tuyết Nghi đột nhiên bị người ta kéo ra, vốn định há mồm ra mắng chửi thì nhìn thấy người kéo cô ta ra, lời nói đã đến cuống họng rồi nhưng lại nghẹn cứng gượng ép mình nuốt xuống.

“Xin lỗi cô ấy.

Hạ Vũ Hào đứng bên cạnh Hướng Thu Vân, đôi mắt anh nhìn xuống bờ vai của cô bị móng tay cào thành mấy vết đỏ, hai mắt tối sầm lại giống như bị mây đen bao phủ.


“…!Tôi xin lỗi!” Lâm Tuyết Nghi vô thức nói xin lỗi, sau khi xin lỗi xong mới nhớ ra chuyện gì đó liền gân cổ lên nói: “Này, bây giờ tôi là người của ngài Lâm rồi, không phải là người của câu lạc bộ, dựa vào cái gì mà anh bắt tôi xin lỗi cô ta thì tôi phải nói xin lỗi?”
Hạ Vũ Hào híp mắt lại, khóe môi hơi giật giật.

“Xin lỗi thì xin lỗi, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ!” Từng giọt mồ hôi trên trán Lâm Tuyết Nghi lăn xuống đất rồi bị bốc hơi: “Con điểm thối…!Hướng Thu Vân, hôn lễ sắp bắt đầu rồi đấy, cô phải nhìn tôi thật kỹ! Lát cô cứ ngồi hàng đầu tiên đi!”
Bên kia các tân khách jóng hớt liên tục, chỉ đơn giản là ngồi xem náo nhiệt rồi cảm khái hoặc đồng tình.

“Cái cô dâu này vừa nãy mới tới đây xong, tại sao giờ lại ra đây rồi?” “Ông cụ Lâm cả đời gây dựng thanh danh, nhà họ Lâm có danh tiếng tốt như vậy mà bây giờ đã bị cô vợ nhỏ này hủy hoại tơi bời!” “Từ khi ông cụ Lâm tuyên bố tin kết hôn, nhà họ nhà họ Lâm và nhà họ Giang đã trở thành trò cười rồi!” “Cái cô này tên là Lâm Tuyết Nghi, người đàn bà thô tục, ngu ngốc như thế này rốt cuộc ông cụ Lâm coi trọng cô ta ở điểm nào nhỉ?”
Giang Hân Yên vừa đẩy xe lăn tới đây, đúng lúc nghe thấy lời bàn tán rì rầm của mấy vị khách mời này.

Nụ cười trên mặt cô ta có vẻ hơi cứng lại, nhanh chóng đẩy xe lăn đi xuyên qua đám người đến chỗ mấy người Hướng Thu Vân.

Giang Minh Thắng vẫn luôn đi bên cạnh cô ta, tự nhiên cũng nghe thấy lời bàn tán của đám người kia, sắc mặt anh ta cũng không được tốt cho lắm.

“Cô Lâm, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, cô nên đi ra ngoài.” Giang Hân Yên dịu giọng nói.

Lâm Tuyết Nghi đang tức Hướng Thu Vân, trực tiếp đá một phát vào xe lăn, nổi giận mắng: “Lẽ nào tôi không biết sắp bắt đầu sao? Cô giục cái gì mà giục hả, đồ què!”
Nói xong cô ta quay đầu lại hung hăng trừng Hướng Thu Vân rồi mới đi ra.


Hướng Thu Vân không để ý đến cô ta mà nhìn xe lăn của Giang Hân Yên bị đạp lùi ra phía sau, không thèm che giấu sự vui vẻ của mình.

Hạ Vũ Hào cúi xuống nhìn cô, ánh mắt dừng trên khóe môi đang cong lên của cô một lát rồi nhìn sang chỗ khác.

“Hân Yên, có sao không?” Giang Minh Thắng vội vàng giữ lấy xe lăn, lo lắng hỏi.

Sắc mặt Giang Hân Yên tái nhợt, thoạt nhìn trông rất mong manh yếu ớt: “Không sao đâu anh ơi, chẳng qua chỉ bị đạp vài cái thôi mà, anh đừng lo lắng quá” “Con đàn bà kia thực sự quá vô lý rồi!” Giang Minh Thắng nhìn mép váy của cô ta bị dính mấy dấu giày vào, khuôn mặt tuấn tú giăng đầy mây đen: “Anh đi tìm ông ngoại!”
Hướng Thu Vân không có tâm trạng xem tiết mục anh em tình thâm, cô xoay người rời đi, Hạ Vũ Hào cùng không nói lời nào với anh em Giang Hân Yên mà trực tiếp đi theo phía sau cô.

“Anh Vũ Hào, Hướng Thu Vân, phiền hai người chờ một chút.” Giang Hàn Yên nhìn theo bóng lưng hai người họ, bàn tay đặt trên thành xe lăn nằm thật chặt, nhẹ giọng gọi.

Hướng Thu Vân dừng bước, quay đầu lại nhìn cô ta, dừng lại một lát rồi rất tự nhiên ôm lấy tay Hạ Vũ Hào, cúi đầu vuốt ve ngón tay của anh.

Giang Minh Thắng nhìn tư thế thân mật của hai người bọn họ, nặng nề hừ một tiếng, không rõ trong lòng có tư vị.

“Vừa nãy hai người không thoải mái với cô Lâm cho lãm, nếu cô ta có gì sai sót hay trót nói lời gì không phải, tôi thay cô ta nói lời xin lỗi.” Đôi mắt Giang Hân Yên khế chớp nhìn tay Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào đang đan chặt vào nhau, chân thành nói..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.