Tán Đổ Ảnh Đế

Chương 25: Cái bẫy


Đọc truyện Tán Đổ Ảnh Đế – Chương 25: Cái bẫy

Hồ Loạn vì ăn cay nên cả người nóng bừng, nằm trên giường muốn ngủ mà cũng không yên. Cậu hắt xì mấy cái, xoa xoa cái mũi, “Không biết là người nào đang mắng mình đây.”

Cậu mở chăn ra, lấy điện thoại đọc tin tức. Thấy đâu đâu cũng là tin vui, giờ khắc này cậu mới cảm nhận được một chút tư vị của năm mới. Ngày kia chính là ngày phát sóng trực tiếp…

[Lẩu thật cay, làm mồm bị sưng lên rồi], viết xong ấn vào nút đăng.

Mới đăng được vài giây, bên dưới đã có một loạt bình luận. Đều là cách giải nhiệt, hoặc là bình luận nói thương cậu quá, những fan ngày trước luôn miệng kêu ‘Nhân sinh như mộng’ bây giờ cũng bình luận rất tích cực trong bài đăng của cậu. Cậu vẫn chưa thích ứng được với sự quan tâm thái quá của các fan, vì thế đành đăng bài cảm ơn sự quan tâm của các fan. Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng chuông đặc biệt.

Tài khoản weibo studio của Trịnh Thế Bân hiện lên một hình ảnh, là một chiếc khăn trắng, trong khăn là một cục đá lạnh, bên cạnh là một chén nước, kèm theo caption là [Đi ngủ sớm một chút].

Hồ Loạn nhìn thật lâu rồi mới đi ra tủ lạnh lấy một cục đá ngậm vào mồm, đột nhiên nghĩ, có phải bài đăng kia của thần tượng là dành cho mình không?

Ầy, đó cũng chỉ là một bài đăng ngắn bình thường thôi. Đừng tự kỷ nữa!

Cậu lắc lắc đầu. Nhưng trong lòng vẫn khẩn trương như cũ. Sau khi tỉnh táo, lại nghĩ đến động tác đầu dựa đầu rất thân mật của ảnh đế và mình trong quán cơm, dựa vào nhau gần đến nỗi còn ngửi được cả mùi hương thanh lạnh của đối phương, đó là mùi không khí sạch sẽ nhất vào lúc sáng sớm thức dậy, thấm vào tận ruột gan, Hồ Loạn nhịn không được cảm thấy thật bất lực. Tại sao cậu lại có ý nghĩ đói khát như thế cơ chứ? Sau này không có dự án nào hợp tác với ảnh đế nữa, không biết hai người sẽ gặp nhau trong tình cảnh gì đây.

Ảnh đế không thích mấy chuyện xã giao, lập weibo cũng để đấy không hoạt động gì cả, người ta bình luận thì đến tận một tuần sau mới thấy ảnh đế “Ừ” một chữ, có thể thấy ảnh đế cực ít sử dụng mạng xã hội.

Mà lúc này Trịnh Thế Bân đang ngồi ngắm nhìn cảnh đêm đẹp nhất của thành phố, một tay cầm một ly rượu vang đỏ, một tay giở tờ thông báo về lịch phát sóng chính thức tập đặc biệt của [Mê Thành] trước Tết. Tỷ suất người xem Hồ Loạn ngày càng tăng lên, thời gian chiếu poster giới thiệu của cậu cũng tăng lên đến tận gần một phút, không khác gì đãi ngộ cho diễn viên chính. Trịnh Thế Bân đưa tay lên sờ trán, có lẽ đã nếm mùi vị độc thân lâu quá nên bây giờ không muốn nếm thêm nữa đây mà.

——-

Hồ Loạn sau khi chườm lạnh các kiểu, cuối cùng môi cũng trở về trạng thái bình thường, chỉ là nhìn vẫn hơi sưng đỏ một chút. Thợ trang điểm còn phải do dự không biết có cần bôi son môi cho cậu không, còn dặn cậu, “Lần sau đừng ăn cay nữa đấy.”

“Nhất định sẽ không.” Hồ Loạn đáp. Trong gương là đứa con trai ngốc nghếch của gia đình địa chủ, chỉ là môi của đứa con ngốc này cứ như vừa bị người ta “phi lễ” vậy, trông mơ màng đến dụ người.


Mấy năm nay đài Hương Tiêu rất phát triển, tỷ suất người xem ngày càng tăng cao, còn chưa phát sóng trực tiếp mà đã khiến người xem sôi nổi hết cả lên.

Tiểu phẩm mà Hồ Loạn tham gia là bản mà đài XXTV đã từ chối. Bên đó không cần thì đương nhiên tiểu phẩm này sẽ vào tay đài khác. Đài Hương Tiêu hoặc là không làm, mà đã làm thì kiểu gì cũng sẽ làm cho thật hoành tráng, đây cũng là cơ hội cho Hồ Loạn có dịp nở mày nở mặt trước mấy trăm vạn người xem.

“Tiếp theo đây, nhóm đồ đệ núi Tỉnh Cương sẽ khiến mọi người kinh hỉ qua tiểu phẩm [Bính Từ].”

——–

Rột roạt —

Tô Vi im lặng, tức giận nhìn người ở trên tivi, vò nát tờ giấy trong tay. Cô cảm thấy cực kỳ nôn nóng, cuống quýt nghĩ ra những người có thể giúp mình thoát khỏi cảnh túng quẫn hiện tại.

Bố vẫn còn đang nằm viện, thế nhưng cô lại chạy tới công quán để ‘phục vụ’ cho Chu Gia Thành. Khói thuốc tỏa mù mịt khắp nơi.

“Tô Vi, ngày xuân năm mới mà em không về nhà à?”  Cẩu hữu nào đó đã uống say khướt của Chu thiếu không rõ là vô tình hay cố ý chạm tay lên vai cô.

Tô Vi chán ghét, hơi né người, nhắc nhở, “Chu thiếu sắp tới rồi đấy.” Tiếng tăm của cô tuy không tốt đẹp gì, nhưng cũng chưa phải đến mức ‘nay phục vụ người này mai phục vụ người khác’ đâu.

Nhắc tới tào tháo là tào tháo đến ngay.

“Đến muộn, xin lỗi nhé. Mọi người cũng biết tính tình chị tôi rồi đấy.”

“Ai chả biết chị lớn Chu gia cưng chiều em trai như thế nào.”


Chu Gia Thành cũng đã nghe không ít mấy lời như vậy. Đi về phía Tô Vi rồi ngồi xuống bên cạnh, tay vuốt ve eo của cô, mồm miệng cũng không chịu để yên mà ghé vào tai cô thì thầm, “Anh vừa mới đặt một phòng rồi.”

Không cần phải nhiều lời, Tô Vi lập tức hiểu rõ ý tứ, liền dựa sát người vào. Khóe miệng lộ ý cười lạnh, liếc mắt nhìn Hồ Loạn đang diễn trên màn hình tivi, nói, “Hôm nay là năm mới, em gọi bạn của em ra ngoài chơi nhé, được không?”

“Em đang nói đến cậu ta ấy hả?” Chu Gia Thành ngửa đầu uống rượu, chỉ vào tivi, “Vẫn còn đang trên tivi kia kìa, hay là em định làm ảo thuật cho anh xem?” Tay sờ soạng cơ thể xinh đẹp của Tô Vi, cả người nóng hết cả lên, gã trực tiếp hôn môi Tô Vi.

Còn chưa nói được mấy câu đã muốn xông vào “đánh trận” luôn rồi. Đám cẩu hữu vẫn đang hát karaoke, đèn ngũ sắc liên tục chuyển màu, che giấu tất cả hành động trong bóng tối.

Tô Vi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô biết nhất định là Chu thiếu nốc nhiều rồi đến đây muốn nổi điên đây mà. Nhưng hôm nay cô không có hứng muốn nổi điên cùng gã, bèn giả vờ thẹn thùng đẩy đối phương ra, hứa hẹn, “Đợi chương trình kết thúc, em sẽ gọi cậu ấy đến đây với anh.”

Thấy cô có vẻ nói thật, Chu thiếu cũng tỉnh táo một chút, “Được, vậy anh chờ em.” Gã ngồi thẳng dậy nhìn đám cẩu hữu đang điên cuồng hát hò, trong tay xoay xoay chiếc chìa khóa phòng rồi đặt trở lại vào trong túi, đợi chờ vở kịch hay ho tối nay.

Phải biết rằng, đã lâu lắm rồi gã chưa có chạm vào đàn ông.

Gã không biết mình có phải là gay hay không, nhưng trong giới chuyện ‘chơi’ đàn ông là chuyện thường. Gã mà không tham gia trò này thì có vẻ tụt hậu quá. Hơn nữa mấy người đồng tính gã từng quan hệ đều thích ‘làm’ với gã, đây cũng chỉ là chuyện gây kích thích mà thôi.

Tô Vi lôi điện thoại ra xem tin tức. Tiết mục của Hồ Loạn đã xong, bây giờ cậu đang được phỏng vấn. Cô nhìn đồng hồ một chút rồi đứng lên đi ra ngoài, gọi đến số điện thoại mà lâu lắm rồi cô chưa liên lạc.

“Alô, Tô Vi.” Giọng của người trong điện thoại lộ rõ vẻ vui mừng, cô xoay thuốc lá, nhìn chằm chằm vào móng tay sơn màu đỏ tươi, “Hồ Loạn.”

Xung quanh quá ồn ào, Hồ Loạn bịt loa điện thoại, quay lại nói to với người đại diện, “Lão A, tiếp theo em không có gì phải làm nữa đúng không?”

Lão A nhìn xem điện thoại rồi vỗ vai cậu, “Không còn gì nữa. Nhưng tôi vẫn sẽ ở đây để ý giúp cậu một số chuyện.”


Không có việc gì là được rồi. Cậu di chuyển ra một chỗ trống, nhìn pháo hoa đầy trời, vui vẻ nói, “Tô Vi, năm mới vui vẻ.”

——

Tiết mục của Trịnh Thế Bân diễn ra trước khi pháo hoa được bắn ra. Sau khi diễn xong anh nhanh chóng xuống dưới sân khấu, lại thấy Hồ Loạn đang hớn hở chạy ra bên ngoài, anh đang định đi theo để tán gẫu với cậu vài câu thì lại bị người phụ nữ mặc lễ phục giữ chân, “Thế Bân, em muốn nói với anh mấy câu.”

“Nói đi.” Anh rút tay ra khỏi tay cô ta, lùi lại giữ một khoảng cách nhất định.

Lí Băng Nghi không tin rằng Trịnh Thế Bân một chút cũng không có hứng thú với mình, xấu hổ nhìn mọi người ở xung quanh, thấp giọng thân mật bảo, “Ra ngoài đi.”

Vừa khéo Hồ Loạn cũng đang ở bên ngoài, vì thế anh đồng ý, “Được, đi thôi.” Nhất cử nhất động của cô ta đều nằm gọn trong mắt anh, người phụ nữ này là người thế nào, anh biết rất rõ ràng.

——–

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc trong nhiều năm qua, Tô Vi hút một hơi thuốc rồi nhả khói ra, nhìn phong cảnh trước mặt, “Hiện tại tớ có đủ 9 vạn để trả cho cậu rồi. Gặp mặt đi.”

“Để sau lễ mừng năm mới đi.”

“Bây giờ gặp luôn.” Cô không để cho cậu có cơ hội kì kèo.

“Bây giờ?” Hồ Loạn khó hiểu, trong lòng quýnh lên, “Chuyện chỉ mới xảy ra chưa được bao lâu, cậu lấy đâu ra chỗ tiền đấy?”

“Đừng lảm nhảm nữa. Mai tớ lên máy bay rồi, có thể sẽ không thể gặp cậu trong một khoảng thời gian dài, cho nên bây giờ tớ phải đưa tiền cho cậu luôn. Tớ đang ở Hách công quán, tầng 3, phòng C503.”

Hồ Loạn càng lúc càng mịt mù, nhưng cũng hiểu Tô Vi không phải là kiểu người thích thiếu nợ người khác. Có thể số tiền kia chính là cục gạch trong lòng cô, ngày nào chưa lấy ra được liền khó chịu không thôi. Cậu thở dài bảo, “Tớ không biết Hách công quán ở đâu. Có thể sẽ tốn chút thời gian đấy.”

Cô chậm rãi bước vào trong cửa, ra hiệu bảo nhân viên lấy cho mình một chén rượu, cười quyến rũ nói, “Lúc này ngoài đường cũng không đông lắm. Cậu xem bản đồ một chút là sẽ ra thôi. Cậu đến nhanh lên, tớ có quen mấy người có địa vị cao vừa nhìn thấy cậu là đã muốn đầu tư cho cậu rồi. Cơ hội không đợi người đâu đấy.”

“…Được rồi.” Hồ Loạn do dự đáp lời. Tiếng pháo nổ vẫn vang lên, cậu không hề chú ý có hai người đã xuất hiện phía sau mình từ bao giờ.


“Hách công quán không phải là…” Lí Băng Nghi đương nhiên rất quen thuộc với nơi đó, liếc mắt nhìn người bên cạnh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Trịnh Thế Bân cau mày, Hách công quán không phải là nơi sạch sẽ gì cho cam. “Cậu tới Hách công quán làm gì?”

Lí Băng Nghi buồn bực nhìn hai người. Chẳng lẽ Trịnh Thế Bân không nhận ra câu hỏi này hơi riêng tư quá rồi sao?

Hồ Loạn vừa ngắt điện thoại xong thì nghe thấy giọng nói quen thuộc phía sau, cậu giật mình, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại xuống đất. Sau đó cười cười đáp, “Là…” Lại thấy còn có cả Lí Băng Nghi nữa, cậu liền nuốt tên Tô Vi vào trong bụng, quan hệ của mấy người phụ nữ rất phức tạp, “Là một người bạn muốn đưa tiền cho em. Cô ấy đang ở chỗ đó.”

Người bạn này là ai, Trịnh Thế Bân vừa nghe đã biết.

“Cô ấy đang giục em qua đó. Anh Trịnh, chị Băng Nghi, hai người tiếp tục nói chuyện đi, em đi trước đây.”

Trịnh Thế Bân đứng im, nhìn người đang rời đi. Lí Băng Nghi hỏi, “Thế Bân, hai người là bạn bè à?”

Trịnh Thế Bân thu hồi tầm mắt, lạnh mặt hỏi, “Cô tìm tôi có việc gì?” Giọng nói lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.

Lí Băng Nghi vẫn đang ảo tưởng về tình yêu của hai người nên không nhận ra điều này, bèn nắm lấy tay anh, tim đập thình thịch, thổ lộ, “Thế Bân, em…thật sự thích anh. Chúng ta cũng quen biết nhau lâu rồi, có thể thử không?”

Tim Lí Băng Nghi như ngừng đập, hai mắt tuy nhìn chằm chằm vào mắt Trịnh Thế Bân, nhưng khóe mắt lại liếc về phía camera đang quay lén đằng sau, miệng nở nụ cười, tiến lên từ từ, làm ra tư thế muốn ôm.

Đáng tiếc Trịnh Thế Bân không có mặt dày được như vậy, chuẩn xác lùi lại từng bước, rút tay ra, “Tôi không có ý gì với cô. Hơn nữa cũng không thân với cô đến vậy.” Anh xoay người, trong lòng vẫn tràn đầy nghi vấn. Trợ lý từ chối các cuộc phỏng vấn,  yểm hộ cho anh ra ngoài. Anh vừa đi vừa gọi điện thoại.

Cứ nghĩ đến chuyện Hồ Loạn sẽ bị dẫn dắt vào con đường không tốt, anh lại có cảm giác như mình đúng là một người thầy thất bại. Mặc kệ Tô Vi có ý đồ gì, tóm lại chỗ kia chắc chắn không phải là một nơi thích hợp để trả tiền.

“Cậu chủ, có cần gọi điện cho ông chủ không?”

“Không cần.” Mắt anh tóe lửa, “Giúp tôi tra xem, trong số những người khách tối nay của Hách công quán có ai tên là Tô Vi không? Nếu không có thì giúp tôi xem xem cô ta đang ngồi cùng hội nào?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.