Đọc truyện Tận Cùng Là Cái Chết – Chương 7
THÁNG THỨ HAI – MÙA ĐÔNG
NGÀY THỨ MƯỜI
Ngày qua ngày, Renisenb đôi khi thấy mình như sống trong một giấc mộng.
Nàng không còn cố làm thân một cách rụt rè với Nofret nữa. Có một điều gì đó về Nofret nàng không hiểu được.
Sau vụ xảy ra trên sân chơi ngày ấy, Nofret thay đổi. Không có ai phàn nàn điều gì về Nofret để Renisenb có thể thăm dò.
Có lúc Renisenb nghĩ rằng cái nhìn của riêng nàng về Nofret như là một người bất hạnh, thâm sâu hẳn là một cái nhìn sai lầm đến lố bịch. Nofret có vẻ thỏa mãn với cuộc sống, với chính mình và với tất cả những gì chung quanh.
Thật ra, những gì chung quanh cô ta lại đang thay đổi ghê gớm, và thay đổi theo một chiều hướng đáng sợ. Trong những ngày tiếp theo sau khi Imhotep đi xa, Renisenb nghĩ rằng Nofret có dịp tự do để gieo rắc những mối bất hòa vào những người trái tính trái nết nhau trong gia đình.
Thế nhưng giờ đây cả gia đình gắn chặt với nhau thành một hàng rào vững chắc chống kẻ xâm nhập. Không còn có chuyện cãi cọ giữa Satipy và Kait. Không còn lời Satipy chửi rủa ông chồng Yahmose đáng thương nữa. Sobek thì có vẻ lặng lẽ hơn, ít khoác lác hơn. Ipy cũng ít vô lễ hơn với hai người anh. Dường như có một sự hòa hợp mới mẻ giữa những người trong gia đình. Tuy vậy, sự hòa hợp ấy không mang lại sự thanh thản cho trí óc Renisenb. Bởi vì cùng với sự hòa hợp đó là những mũi tên ngầm ác ý liên tục nhắm về Nofret.
Hai người chị dâu Satipy và Kait không còn cãi cọ với nàng nữa. Họ chỉ tránh mặt nàng. Họ không bao giờ nói chuyện với nàng. Thấy nàng đi đến là họ kêu lũ con lại và cùng tránh đi nơi khác. Cùng thời gian ấy, những chuyện lặt vặt, khó chịu xảy ra: chiếc áo dài của Nofretbị hư vì bàn là quá nóng, có ai đó cài những chiếc kim nhọn hoắt vào quần áo Nofret, một con bò cạp nằm trên đầu giường cô ta. Thức ăn dọn cho cô ta thì là loại hư thối. Ngày nọ, trong phần bánh mì dành cho Nofret có một con chuột chết.
Đó là một cuộc tấn công nho nhỏ, lặng lẽ, nhưng khắc nghiệt – không có gì rõ ràng, không có chứng cứ. Cuộc chiến tranh của đàn bà.
Rồi một ngày nọ, Esa cho gọi tất cả mấy chị em: Kait, Satipy, Renisenb lại. Henet có mặt sẵn, đầu lắc quầy quậy và tay chùi lia lịa vào lưng.
Esa nhìn ba người cháu gái với vẻ giễu cợt thường lệ của bà:
– A, thế là các đứa cháu gái thông minh của bà đây cả rồi. Sao, chúng mày nghĩ thế nào mà làm vậy? Bà nghe nói áo của Nofret bị phá, thức ăn của nó thì thối, có phải vậy không?
Cả Satipy và Kait đều mỉm cười. Không phải là những nụ cười dễ thương.
Satipy hỏi:
– Nofret phàn nàn hả bà?
– Không – bà giơ tay kéo lại chiếc áo choàng bà luôn luôn mang trên người mặc dù ở trong nhà – Không, Nofret không hề phàn nà, chính điều đó làm cho tao lo ngại.
– Cháu thì cháu không lo ngại gì cả. – Satipy vừa nói vừa ngẩng cao đầu.
– Bởi vì mày là một con ngốc – Esa ngắt lời – Nofret có trí óc không gấp đôi cả ba đứa bây cộng lại.
– Cái đó còn để xem – Satipy nói, giọng cô vui vẻ và thỏa mãn.
– Chúng mày có nghĩ chúng mày đang làm gì không?
Mặt Satipy đanh lại:
– Bà đã già rồi. Cháu không muốn thiếu tôn kính đối với bà. Nhưng có những việc không còn liên hệ đến bà như là liên hệ đến tụi cháu là những người có chồng, có con. Chúng cháu quyết định nắm mọi việc trong tay và chúng cháu có cách đối xử với con đàn bà mà chúng cháu không thích và cũng không chấp nhận.
– Nói hay lắm, mày nói hay lắm. Nhưng mà mấy con nô lệ thì cũng nói hay được như mày.
– Đúng và thật là khôn ngoan – Henet từ phía sau vọng lên.
Esa quay lại mụ.
– Nào, Henet, nói cho ta biết Nofret bảo về những chuyện đang diễn ra như thế nào? Hẳn mụ phải biết, mụ luôn luôn chầu chực bên cạnh Nofret mà.
– Thí chính ngài Imhotep bào con phải làm vậy mà. Dĩ nhiên con không muốn nhưng con phải vâng lời ông chủ chứ. Con hy vọng rằng cụ không…
Esa cắt ngang:
– Tất cả chúng ta điều biết rõ mụ, Henet ạ. Luôn luôn tận tụy, và thường ít khi được đền đáp xứng đáng. Sao? Nofret bảo mụ thế nào về những chuyện này, đó là những gì ta muốn hỏi mụ.
Henet lắc đầu:
– Cô ấy không nói gì hết. Cô ấy chỉ mỉm cười.
– Đúng vậy. – Esa nhặt một trái táo trên đĩa để bên cạnh, xem xét kỹ lưỡng rồi cho vào mồm… rồi bà nói – Tất cả chúng mày điên cả rồi. Quyền lực trong tay Nofret, chứ không ở trong tay chúng mày. Tao dám thề rằng việc chúng mày làm còn khiến nó vui lòng nữa là khác.
Satyipy sắc giọng;
– Vô nghĩa. Nofret một mình giữa đông người. Nó thì có quyền lực gì?
Esa trầm giọng:
– Quyền lực của một người đàn bà trẻ đẹp, lấy một người đàn ông lớn tuổi. Tao biết tao nói gì – Quay nhanh đầu lại phía sau, bà tiếp – Henet hắn hiểu tao nói gì.
Henet thở dài thườn thượt và bắt đầu xoắn hai tay lại:
– Ông chủ nghĩ rất nhiều về cô ấy, hẳn nhiên. Vâng, điều ấy hoàn toàn tự nhiên…
Esa ngắt:
– Mụ vào bếp lấy cho ta một ít chà là và rượu. Ừ, cả mật nữa nhé.
Khi Henet đi khuất, bà trầm giọng:
– Tao đánh hơi thấy những chuyện phiền toái. Satipy, mày là lãnh tụ của tất cả bọn nhỏ ở đây. Cẩn thận, mày nghĩ rằng mày thông minh thì đừng để mình thành một món đồ chơi trong tay Nofret.
Bà ngã người ra và nhắm mắt lại:
– Tao báo động cho chúng mày. Bây giờ thì ra đi.
– Hừ, chúng ta ở trong tay Nofret. – Satipy vểnh mặt lên nói khi đi ra phía hồ – Bà Esa già quá sinh lẩm cẩm nên mới có những ý tưởng kỳ quặc ấy. Chính chúng ta mới nắm Nofret trong tay. Chúng ta sẽ không làm gì để nó có thể báo cáo lại được, nhưng tôi nghĩ… phải, tôi cho rằng nó sẽ phải hối tiếc về việc nó đến đây.
Renisenb kêu lên:
– Chị độc ác lắm!
Satipy nhìn nàng có vẻ vui thú:
– Cô đừng giả vờ là cô yêu Nofret.
– Không, em không yêu cô ta. Nhưng chị có vẻ thù hằn quá.
– Tôi nghĩ đến con cái tôi, và đến Yahmose! Tôi không phải là hạng đàn bà nhu nhược hay loại đàn bà chỉ biết chửi bới. Tôi có tham vọng. Tôi có thể xiết họng con đàn bà đó với một niềm hoan lạc lớn lao nhất. Tiếc thay, điều đó không đơn giản, không thể để cơn giận của Imhotep bùng lên. Nhưng tôi nghĩ, mọi việc rồi cũng sẽ được thu xếp.
II
Bức thư đến như ngọn lao phóng vào con cá. Đờ đẫn, im lặng; Yahmose, Sobek và Ipy lắng nghe Hori đọc những lời trong cuộn giấy papyrus:
“Tao đã chẳng từng bảo Yahmose rằng tao sẽ trách nó nếu có điều gì xúc phạm đến nàng hầu của ta hay sao? Tao chống lại chúng mày và chúng mày chống lại tao. Tao sẽ không cùng sống với mày trong một ngôi nhà nữa vì mày đã không kính trọng nàng hầu Nofret của ta! Mày không còn là con cái của tao nữa. Cả Sobek và Ipy cũng vậy. Mỗi đứa chúng mày đều xúc phạm đến nàng hầu của tao. Điều đó đã được Kameni và Henet xác nhận. Tao sẽ đuổi chúng mày ra khỏi nhà. Tất cả chúng mày. Trước đây tao đã cấp dưỡng chúng mày, bây giờ ta không nuôi nổi nữa”.
Hori ngừng một lát rồi đọc tiếp:
“Người tôi tớ của thần Ka gởi tới Hori, với cháu là người xưa nay vẫn trung thành với ta, cháu sức khỏe thế nào? Thay ta thăm hỏi Esa cùng với Renisenb, con gái ta và thăm Henet. Chăm sóc công việc của ta cẩn thận cho đến khi ta về và cháu chuẩn bị soạn sẵn cho ta một di chúc theo đó nàng hầu của ta sẽ chia sẻ tất cả tài sản của ta như là vợ của ta vậy. Cả Yahmose và Sobek đều không còn làm việc với ta, ta cũng không trợ cấp cho chúng nữa bởi vì chúng đã dám xúc phạm đến nàng hầu của ta. Giữ tất cả mọi việc yên ổn đến khi ta về. Thật là tệ khi những người trong nhà của một người đàn ông lại làm lại đến nàng hầu của ta. A, còn Ipy, cảnh cáo cho hắn biết, nếu hắn làm bất cứ một điều gì tổn thương đến Nofret, hắn cũng sẽ đi ra khỏi nhà ta”.
Yên lặng, tê liệt một lúc, rồi Sobek chồm dậy trong một cơn giận dữ điên cuồng:
– Tại sao lại ra thế này? Cha tôi đã nghe gì? Ai đã đem những chuyện đặt điều kể cho ông ấy? Chúng ta có thể chịu nổi nữa không? Cha đã truất hết quyền thừa kế của chúng ta, trao tất cả tài sản cho con hầu ấy.
Hori nhẹ nhàng nói:
– Tất nhiên điều này sẽ tạo ra những ý kiến bất mãn và chẳng ai xem đó là một hành động đúng đắn. Nhưng xét về mặt pháp lý thì đó lại là quyền của ông ta. Ông có quyền trao tài sản cho bất cứ ai mà ông muốn.
Yahmose lẩm bẩm như người mất hồn:
– Không thể tin được. Không thể có thật được.
– Cha điên, điên rồi – Ipy kêu lên – Cha chống lại cả tôi theo ý con mụ đàn bà ấy.
Hori nghiêm giọng nói:
– Imhotep sẽ về liền, theo thư ông nói, khi đó cơn giận của ông có thể giảm, cũng có thể ông không thật sự nghĩ như ông nói.
Một tiếng cười ngắn khó chịu. Tiếng cười của Satipy. Cô đứng nhìn họ từ ngưỡng cửa dẫn vào gian dành riêng cho phụ nữ.
– Sao, đó là những gì chúng ta sẽ làm phải không thưa ông Hori tuyệt diệu kia? Chờ đợi?
Yahmose chậm rãi:
– Chúng ta có thể làm được gì khác?
– Làm được gì khác? – Satipy cất cao giọng, cô gào lên – Các ông mang cái gì trong mạch máu các ông vậy chứ? Sữa chứ không phải máu chăng? Yahmose thì không phải là đàn ông rồi, tôi biết. Nhưng còn chú, Sobek? Chú không có cách gì chữa trị những chuyện này ư? Một lưỡi dao găm vào tim cái con đó là nó không còn làm hại gì chúng ta được nữa.
– Satipy! – Yahmose kêu lên – Cha sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng ta.
– Anh tưởng thế thôi. Tôi bảo cho anh biết, một nàng hầu chết thì không giống như một nàng hầu sống đâu! Một khi nó đã chết thì tình cảm của cha sẽ quay lại với con và cháu mình. Và vả lại, làm thế nào ổng biết tại sao cô ta chết? Chúng ta có thể bảo là một con bò cạp cắn cô ta kia mà! Tất cả chúng ta đều cùng một phe, chứ không phải sao?
Yahmose chậm rãi:
– Cha sẽ biết. Henet sẽ bảo ổng.
Satipy bật ra cười một tràng điên dại:
– Anh Yahmose thận trọng nhất trên đời của tôi ôi! Anh Yahmose dễ thương, hiền lành nhất của tôi ơi! Đúng ra chính anh phải giữ mấy đứa trẻ, làm công việc đàn bà ở phía sau nhà. Xin thần Sakhmet giúp tôi! Tôi phải lấy một người đàn ông chẳng ra đàn ông. Còn chú, Sobek, mặc tất cả cái vẻ huênh hoang, lòng can đảm của chú đâu? Tính cương quyết của chú đâu? Thề với thần Ka, tôi là đàn ông hơn bất cứ người nào trong hai ông.
Cô quay phắt người, đi ra.
Kait, nãy giờ đứng phía sai Satipy, tiến lên một bước. Giọng cô thấp và run:
– Satipy nói đúng! Chị ấy xứng đáng là đàn ông hơn bất cứ người nào trong các anh. Yahmose, Sobek, Ipy, các anh cứ ngồi đây để chẳng làm cái gì cả sao? Con cái mình sẽ ra sao, Sobek? Bị đuổi ra ngoài cho chết đói hết! Được lắm, nếu anh không làm, tôi sẽ làm. Các anh chẳng có ai là đàn ông cả.
Cô vừa quay đi, Sobek đã bật dậy:
– Thề có chín vị thần trên núi Ennead, Kait nói đúng đó! Có một việc mà người đàn ông phải làm, thế mà chúng ta cứ ngồi đây nói quanh và lắc đầu mãi.
Anh phóng ra cửa, Hori gọi theo:
– Sobek, Sobek, anh đi đâu đó? Anh định làm gì đó?
Từ ngưỡng cửa, Sobekl, đẹp và dữ tợn, hét lên:
– Tôi sẽ làm một cái gì đó… rõ vậy rồi. Và điều gì tôi làm, tôi sẽ sung sướng mà làm.