Tận Cùng Là Cái Chết

Chương 16


Đọc truyện Tận Cùng Là Cái Chết – Chương 16

THÁNG THỨ HAI – MÙA HẠ

NGÀY THỨ NHẤT

Henet lăng xăng đón hỏi Esa khi cụ bước trở về phòng:

– Thế là cụ ra đi chơi ngoài trời? Cả suốt một năm nay con không thấy cụ làm vậy đấy.

Trong khi nói, cặp mắt mụ không ngừng dò xét Esa.

Esa đáp:

– Người già thường hay trái tính.

– Con thấy cụ ngồi bên bờ hồ… với Hori và Renisenb.

– Cả hai đứa chúng là những người bạn đồng hành rất dễ mến. Thế có cái gì mụ không thấy không Henet?

– Thật không hiểu cụ muốn nói gì. Cụ ngồi đó khá lâu đủ để cả thế gian nhìn thấy.

– Nhưng không đủ gần để cả thế giới nghe lỏm được.

– Tôi thật không hiểu vì sao cụ lại xử tệ với tôi như vậy. Cụ luôn luôn gợi ra đủ điều. Tôi quá bận coi sóc mọi việc trong nhà đâu có thể đi rình nghe người khác nói chuyện. Tôi chú ý chuyện người khác để làm gì cơ chứ?

– Chính ta cũng thường tự hỏi như vậy.

– Nếu không phải vì ngài Imhotep là người thực sự tốt với tôi…

Esa ngắt ngang lời mụ:

– Đúng vậy, nếu không phải vì Imhotep. Mụ tùy thuộc vào Imhotep phải không? Nếu có điều gì xảy ra cho Imhotep…

Lần này chính henet ngắt ngang lời Esa:

– Sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra cho ngài Imhotep đâu.

– Làm sao mụ biết được, Henet? Có thật trong nhà này an toàn đến thế sao? Tai họa đã xảy ra cho Yahmose và Sobek.

– Điều đó thì đúng. Cậu Sobek chết, còn cậu Yahmose thì gần chết…

– Henet! Esa chồm người tới. Tại sao mụ lại mỉm cười khi mụ nói điều đó?

Henet giật mình:

– Tôi mỉm cười? Cụ nằm mơ rồi, thưa cụ, làm sao tôi có thể cười khi đang nói về những chuyện đau buồn khủng khiếp như vậy?

– Đúng là mắt ta đã gần mù – Esa nói – nhưng ta chưa hoàn toàn mù hẳn đâu. Đôi khi, trong một chớp sáng, trong một cái đảo mắt, ta trông rất rõ. Khi người ta nói chuyện với kẻ không thể trông rõ được, người ta thường bất cẩn. Họ cho phép nét mặt mình biểu lộ những cảm xúc mà trong những trường hợp khác họ không thể lộ ra được. Vậy ta hỏi mụ một lần nữa, tại sao mụ lại mỉm cười với một cái vẻ thỏa mãn khó hiểu đến như vậy?

– Cụ nói những điều vu khống, lăng nhục tôi.

– Bây giờ thì mụ sợ hãi?

– Ai mà không sợ hãi sau khi xảy ra những việc như thế trong nhà này chứ? – Henet hét lên lanh lảnh. Tất cả chúng ta đều sợ hãi khi những hồn ma từ cõi chết trở về đây để đày đọa chúng ta! Nhưng mà tôi biết, vừa rồi cụ nghe cái anh chàng Hori chứ gì. Anh ta nói gì về tôi vậy?

– Hori biết gì về mụ?

– Không, không biết gì cả. Đúng ra cụ nên hỏi tôi biết gì về anh ta mới phải?

Cặp mắt Esa sắc lại:

– Được rồi, thế mụ biết gì nào?

Henet ngẩng đầu lên, vênh váo:

– Ôi dào, tất cả các người đều coi thường cái con mụ Henet tội nghiệp này. Các người đều nghĩ rằng mụ này xấu xí và ngu đần. Nhưng chỉ có tôi biết đều gì đang diễn ra. Có khối điều tôi biết. Không có nhiều điều xảy ra trong nhà này mà tôi không biết đâu. Có thể tôi ngu đần thật đấy, nhưng tôi cũng có thể đếm được có bao nhiêu cây đậu trồng trong một luống chứ bộ. Có thể tôi còn thấy được nhiều điều hơn những người thông minh như Hori nữa đấy. Khi cái anh chàng Hori ấy gặp tôi bất cứ ở đâu, anh ta vẫn có cái thủ thuật nhìn tôi như thể tôi không tồn tại, như thể anh ta thấy một cái gì đó thật ra không tồn tại. Đúng ra tôi phải bảo là anh ta nên nhìn vào tôi thì hơn. Hẳn anh ta có thể xem tôi là đần độn, không đáng quan tâm – nhưng thật ra đâu có phải luôn luôn những người thông minh biết hết mọi việc đâu. Cái cô Sapity cũng vậy, cô ta tự cho mình là thông minh lắm, nhưng bây giờ cô ta ở đâu nhỉ?

Henet ngừng lại, vẻ tự đắc rồi hối tiếc vì mình đã lỡ lời, mụ khọm người lại, lo lắng liếc nhìn Esa. Nhưng Esa dường như đang đắm chìm trong dòng ý tưởng của mình. Mặt bà thoáng vẻ chấn động, cái nhìn như hãi hùng và kinh dị. Rồi bà nói chậm rãi và trầm tư:

– Sapity…

Henet nói bằng giọng khúm núm thường ngày của mụ:

– Con xin lỗi, thưa cụ. Con đã mất bình tĩnh. Thật sự, con không biết cái gì đã khiến con thốt lên những lời như vậy. Con xin thề con không nghĩ như những điều vừa rồi…

Ngước nhìn lên, Esa cắt ngang lời mụ:


– Đi ra đi, Henet. Mụ có nghĩ hay không nghĩ như những điều mụ đã nói cũng không thành vấn đề lắm đâu. Nhưng vừa rồi mụ thốt ra một câu làm gợi ra những ý tưởng mới trong trí ta… Đi đi, Henet, và ta cảnh cáo mụ: hãy cẩn trọng trong lời nói và hành động. Chúng ta không muốn có thêm một người chết nào nữa trong nhà này. Ta hy vọng mụ hiểu…

II

Mọi thứ đều là sợ hãi…

Những lời đó đã tự động bật ra khỏi làn môi Renisenb khi ba người hỏi ý với nhau bên bờ hồ. Và chỉ sau đó nàng mới bắt đầu nhận ra được ý nghĩa lời nói của mình.

Một cách máy móc nàng bước lại chỗ Kait và lũ con đang tụm lại chơi đùa bên cạnh túp lều, nhưng bỗng nàng thấy bước chân mình chững lại rồi dừng hẳn như thể tự ý chúng không muốn bước tới nữa.

Nàng nhận ra rằng mình sợ khi gặp Kait, nhìn vào khuôn mặt nhẵn nhụi và hừ hự của người chị dâu, nàng sẽ tưởng tượng ra đó là bộ mặt của người đánh thuốc độc. Nàng quan sát Henet đang lăng xăng lui tới dưới mái hiên và cái ác cảm thường ngày với Henet lại tăng lên. Tuyệt vọng, nàng quay lại phía lối cửa ra vào sân và một lát sau nàng gặp Ipy đang rảo bước vào, đầu ngẩng cao, trên khuôn mặt trơ tráo là một nụ cười vui vẻ.

Renisenb bỗng thấy mình đúng lặng ngắm cậu em. Ipy, đứa bé hư hỏng vì được cưng chiều của gia đình, cái cậu bé đẹp trai, hay vòi vĩnh mà nàng nhớ rõ khi nàng rời khỏi gia đình ra đi cùng với Khay…

– Cái gì vậy, chị Renisenb? Tại sao chị lại nhìn tôi với vẻ thật lạ lùng?

– Thế hả?

Ipy bật cười:

– Trông chị ngu ngu ngốc ngốc như mụ Henet ấy.

Renisenb lắc đầu:

– Henet không ngu ngốc đâu. Bà ta sắc sảo lắm đấy.

– Ừ, thì mụ ta khá ranh ma, điều ấy thì tôi biết chứ. Mụ ta thật là một mối phiền phức trong nhà này. Tôi muốn loại mụ luôn.

Môi Renisenb mở ra rồi khép lại, nàng thì thào:

– Loại bà ta?

– Bà chị yêu dấu ơi, việc gì đến chị thế? Hay là chị cũng trông thấy những hồn ma giống như cái thằng bé da đen khốn khổ, ngu ngu ngốc ngốc nọ?

– Với cậu thì ai cũng ngu ngốc hết.

– Thằng bé đó thì chắc chắn là ngu ngốc rồi. Thực tình thì tôi cũng khá bực mình vì sự ngu ngốc lắm rồi. Tôi gặp phải quá nhiều người ngốc. Nói thật với chị, chẳng vui thú gì khi bị quấy rầy bởi hai người anh trai chậm chạp chẳng trông thấy gì hơn cái lỗ mũi của mình. Bây giờ thì hai người đó đã bị loại rồi, tôi chỉ phải còn bàn chuyện với cha tôi mà thôi, rồi chị sẽ thấy mọi sự khác hẳn. Cha sẽ làm theo ý tôi bảo.

Renisenb ngước mắt nhìn cậu em trai. Trông cái đẹp và vênh váo một cách khác thường. Một mức sống mạnh mẽ tỏa ra nơi người cậu. Một sức mạnh, một vẻ chiến thắng làm cậu khác hẳn người thường. Dường như một sự ý thức nằm sâu trong người cậu đã làm cho cậu có được cái sức mạnh ngạo nghễ ấy.

Renisenb sắc giọng:

– Những người anh trai của chị không phải đã bị loại như cậu nói đâu. Anh Yahmose vẫn còn sống mà.

Ipy nhìn nàng khinh thị:

– Thế chắc chị tưởng rằng anh ta sẽ bình phục lại hoàn toàn?

– Tại sao không?

Ipy phì ra cười:

– Tại sao không? Này, đơn giản là tôi không đồng ý với chị. Yahmose chết rồi, tiêu rồi – anh ta còn bò lê la được một lúc, hoặc ngồi mà rên rỉ thôi – nhưng anh ta không còn là một người đàn ông nữa. Anh ta hồi phục sau những đợt tác động đầu tiên của thuốc độc, nhưng chính chị thấy đó, anh ta không còn có thể khá lên hơn được nữa.

– Tại sao không? Renisenb hỏi. Vị y sĩ đã bảo rằng chỉ cần một thời gian ngắn nữa là anh ấy hoàn toàn mạnh và trở lại như cũ.

Ipy nhún vai:

– Các y sĩ đâu có phải biết hết mọi chuyện. Họ nói thật khôn khéo và dùng chữ tràng giang đại hải. Chị cứ trách móc cái con mụ Nofret độc ác đi nếu chị muốn, nhưng Yahmose, anh Yahmose thân yêu của chúng ta thì tiêu rồi.

– Thế cậu không lo sợ cho mình sao, Ipy?

– Sao? Tôi ấy à? – Ipy cười, ngẩng cao đầu.

– Nofret cũng không yêu thương gì cậu đâu, Ipy ạ.

– Không gì có thể làm hại tôi được, chị Renisenb ạ, trừ phi tôi cố chọn nó. Tôi còn trẻ thật, nhưng tôi là loại người sinh ra để thành công. Còn chị, chị Renisenb, nếu đứng về phía tôi, chị sẽ được việc đấy, chị nghe không? Chị thường xem tôi như một đứa bé vô trách nhiệm. Nhưng giờ đây không phải vậy nữa. Mới một tháng là cớ sự thay đổi. Chẳng bao lâu trong nhà này sẽ không còn ý kiến nào ngoại trừ ý kiến của tôi. Cha tôi có thể ra lệnh ấy, nhưng dầu giọng nói là của ông ấy, còn bộ óc quyết định những ý kiến đó là của tôi. – Cậu ta bước đi một hai bước – dừng lại, ngoái lui nói – Vì thế hãy cẩn thận đấy chị Renisenb, đừng làm cho tôi bất bình với chị.

Renisenb đang đứng yên nhìn theo Ipy thì nghe tiếng chân. Nàng quay lại và thấy Kait đang đứng bên cạnh mình.

– Thằng Ipy nói gì thế, Renisenb?

Renisenb chậm rai:


– Nó bảo rằng chẳng bao lâu nữa nó sẽ là ông chủ.

– Nó bảo vậy hả? Kait nói. Tôi thì nghĩ ngược lại đấy.

III

Ipy nhẹ nhàng chạy lên bậc thềm nơi mái hiên và đi vào nhà. Cái cảnh Yahmose nằm thườn thượt trên chiếc trường kỷ dường như làm cậu ta hài lòng. Cậu cất giọng vui vẻ:

– Thế nào, khá không anh? Chẳng lẽ tụi em không còn bao giờ thấy anh ra ngoài đồng nữa sao? Em thật không hiểu sao thiếu anh mà công việc cũng không đến nỗi rối tung lên đấy.

Giọng nói yếu ớt của Yahmose lộ vẻ băn khoăn.

– Anh thật chẳng hiểu ra làm sao cả. Chất độc bây giờ đã bị loại rồi, thế mà tại sao sức khỏe anh không hồi phục? Sáng nay anh thử bước đi nhưng chân anh không mang anh nổi. Anh yếu, yếu quá và điều tệ hại nhất là càng ngày anh càng thấy yếu hơn.

Ipy lắc đầu với một vẻ xót thương hời hợt:

– Như thế thì tệ thật. Thế các y sĩ không giúp được gì sao?

– Người phụ tá của cha Mersu đến đây hàng ngày. Ông ta không hiểu được trường hợp này. Anh đã uống nhiều loại dược thảo rất mạnh. Hàng ngày họ vẫn làm bùa phép giải độc cho anh. Đủ thứ thức ăn đặc biệt bổ dưỡng dành cho anh. Vì thế mà người y sĩ khẳng định với anh là không có lý do nào khiến anh không mau chóng mạnh trở lại. Thế mà thay vì hồi phục, càng ngày anh càng kiệt sức đi.

– Như thế thật bậy quá. – Ipy nói.

Cậu vừa đi vừa hát nho nhỏ trong cổ họng cho đến khi gặp cha cậu với Hori, tay ôm một cuộn giấy, bước vào.

Nét mặt đang lo âu và phiền muộn của Imhotep bỗng sáng lên khi thấy đứa con út yêu thương nhất của mình.

– A, Ipy của cha đây này. Con có tường trình gì cho cha về công việc không?

– Tốt cả cha ạ. Chúng con đang lo gặt lúa mạch. Được mùa lắm.

– Ừ, cám ơn thần Re mọi việc bên ngoài đều tốt đẹp cả. Ước chi việc trong nhà cũng như vậy.

Cha vẫn tin ở Ashayet – nàng sẽ không từ chối giúp đỡ chúng ta trong lúc chúng ta thống khổ như thế này. Cha rất lo âu về Yahmose. Cha không thể hiểu tại sao nó lại rã rời như vậy.

Ipy cười khinh thị:

– Anh Yahmose luôn luôn yếu đuối.

– Không đúng đâu – Hori nhẹ nhàng chen vào. Sức khỏe của Yahmose tước đây luôn luôn tốt.

Ipy khăng khăng:

– Sức khỏe tùy thuộc vào tinh thần của con người. Yahmose không bao giờ có tinh thần. Ra lệnh cho người khác mà anh còn sợ nữa là.

Imhotep nói:

– Chặng sau này thì điều đó không đúng đâu. Mấy tháng sau này Yahmose tỏ ra có uy quyền lắm. Chính cha ngạc nhiên mà. Nhưng sự yếu đuối về thể chất này làm cha lo âu lắm. Mersu đã bảo đảm với cha là một khi ảnh hưởng của thuốc độc đã hết, nó sẽ hồi phục lại nhanh chóng.

Hori đặt tập giấy chỉ thảo sang một bên, anh lặng lẽ nói:

– Còn có những loại thuốc độc khác nữa.

Imhotep quay người lại phía anh:

– Cháu nói thế nghĩa là gì?

Hori vẫn nói bằng một giọng nhẹ nhàng, trầm ngâm:

– Có những thứ thuốc độc không tác động ngay lập tức và không tác động dữ dội. Chúng đánh lừa người ta. Cứ hàng ngày một ít tích tụ lại sẽ có tác động. Sau nhiều tháng yếu đi thì người trúng độc chết. Người ta biết có những thứ độc dược như vậy trong giới phụ nữ. Đôi khi họ dùng chúng để loại bỏ một anh chồng và và làm cho người ta tưởng rằng đó là một cái chết tự nhiên.

Imhotep tái xanh mặt:

– Cháu nghĩ rằng… rằng đó là trường hợp của Yahmose?

– Cháu chỉ gợi ra rằng đó là một khả năng. Mặc dù hiện nay thức ăn của Yahmose được một nô lệ nếm thử trước khi đút cho anh, nhưng sự thận trọng như vậy cũng không ích gì cả, khi mà số lượng thuốc độc nơi thức ăn trong mỗi ngày sẽ không gây ra một hậu quả nào có thể trông thấy được cả.

– Điên rồ – Ipy kêu lớn lên. Tuyệt đối điên rồ! Tôi không tin có những thứ thuốc độc như vậy. Tôi chưa bao giờ nghe nói đến cả.

Hori nhướng cặp mắt:


– Cậu còn rất trẻ, Ipy à. Vẫn còn rất nhiều điều cậu không biết.

Imhotep kêu than:

– Nhưng chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta đã kêu gọi đến Ashayet. Chúng ta đã lễ vật nơi đền thờ. Chưa bao giờ ta đặt lòng tin vào việc cúng tế đến như vậy. Ta còn có thể làm gì nữa?

Hori trầm ngâm:

– Hãy giao cho một người nô lệ thật tin cẩn nấu thức ăn cho Yahmose và luôn luôn quan sát người nô lệ đó.

– Cứ thử như vậy đi – Imhotep nói. Có gì bậy bạ ta sẽ biết ngay.

Ipy giận dữ bước ra khỏi phòng. Hori đăm chiêu nhìn theo cậu ta với cái chau mày lo ngại trên nét mặt anh.

IV

Ipy đùng đùng ra khỏi nhà trong cơn giận dữ khiến cậu suýt nưa bổ nhào vào Henet.

– Tránh đường ra, mụ Henet. Mụ luôn luôn bò lê la và cản đường người ta.

– Cậu Ipy, cậu thật thô bạo, cậu làm trẹo tay tôi rồi đây này.

– Càng tốt . Tôi chán ngấy mụ và cái kiểu giả lả của mụ lắm rồi. Mụ đi khỏi nhà này càng sớm càng tốt. Và ta nói cho mụ biết, mụ sẽ phải đi thôi.

Cặp mắt Henet lóe lên một cách ác độc:

– Thế cậu định đuổi tôi đấy phải không? Sau tất cả những sự chăm sóc, những tình yêu thương mà tôi dành cho tất cả các cô các cậu. Tôi đã tận tụy hết lòng với gia đình này. Cha cậu biết khá đủ về điều đó.

– Đúng ra ông nghe khá đủ về điều đó. Và bọn ta cũng vậy. Theo ý ta thì mụ chỉ là một kẻ chuyên gây chuyện bất hạnh bằng vào cái lưỡi ma quỷ của mụ. Mụ đã giúp cho Nofret chia rẽ gia đình này, điều đó ta biết khá rõ. Rồi thì con đàn bà đó chết và mụ lại vẩy đuôi nịnh nọt tụi ta. Nhưng mụ sẽ thấy, cuối cùng cha ta sẽ nghe lời ta chứ không phải nghe những chuyện dối trá của mụ đâu.

– Trông cậu rất tức giận. Điều gì làm cậu nổi giận vậy cậu Ipy?

– Đừng bận tâm.

– Cậu không sợ sao cậu Ipy? Có những chuyện kỳ quặc đang diễn ra trong nhà này.

– Mụ già, mụ không thể dọa ta được đâu.

Cậu tung người vượt qua Henet ra khỏi nhà. Henet chậm rãi quay người đi vào nhà. Tiếng rên rỉ của Yahmose làm mụ chú ý. Anh đang nhỏm người dậy trên chiếc trường kỷ và cố gắng bước đi. Nhưng dường như cẳng chân anh đã phản lại anh tức khắc và nếu không có Henet nhanh nhẹn chạy lại đỡ thì anh đã té lăn ra nền nhà.

– Nào, nào, cậu Yahmose, nằm xuống lại đây đi.

– Bà khỏe quá, bà Henet. Thoạt trông không ai nghĩ bà khỏe vậy – Anh nằm xuống gối đầu lên chiếc gối dựa bằng gỗ. Cảm ơn. Nhưng tôi sao vậy nhỉ? Sao tôi có cảm tưởng như bắp thịt tôi đều tan thành nước cả.

– Đúng là nhà này bị quỷ ám. Chính là do con quỷ cái từ phương Bắc lại nhà chúng ta đấy. Xưa nay không có gì từ phương Bắc đến mà tốt lành cả.

Yahmose thì thào với một vẻ tuyệt vọng đột ngột:

– Tôi đang chết. Vâng, tôi chết…

Henet cười:

– Người khác sẽ chết trước cậu.

– Sao? Bà muốn nói gì vậy? – Yahmose chống mình trên cùi chỏ đăm đăm nhìn mụ ta.

– Tôi biết tôi đang nói gì – Henet gật gật đầu nhiều lần – Không phải cậu sẽ chết tiếp đây đâu. Cứ chờ mà xem ạ.

V

– Tại sao em tránh mặt tôi, Renisenb?

Kameni đúng chắn ngay giữa lối đi của Renisenb. Nàng đỏ mặt và cảm thấy khó tìm được câu trả lời thích hợp. Quả thật nàng đã cố tình quay đi khi thấy Kameni đang đi đến.

– Tại sao, Renisenb? Hãy bảo cho tôi biết tại sao vậy?

Nhưng không có sẵn câu trả lời, nàng chỉ có thể câm lặng lắc đầu. Rồi nàng ngước nhìn anh khi anh đứng đối diện nàng. Nàng đã mơ hồ sợ rằng cả khuôn mặt của Kameni nữa, cũng đổi thay. Trong người nàng dâng lên một niềm vui sướng kỳ lạ. Khi nàng thấy khuôn mặt đó không thay đổi, cặp mắt anh trang nghiêm nhìn nàng và lần đầu tiên không có nụ cười nở trên môi anh.

Trước ánh mắt của anh, mắt nàng sụp xuống. Kameni luôn luôn đủ sức làm nàng bối rối. Anh đứng sát quá làm nàng xúc động, tim nàng đập thình thịch.

– Tôi biết vì sao em tránh tôi, Renisenb ạ.

Nàng tìm lại được giọng nói của mình:

– Tôi, tôi không tránh anh. Tôi không thấy anh đang đi đến đấy thôi.

– Em nói dối – Giờ đây anh đang mỉm cười. Mặc dù không nhìn lên, nàng có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của anh.

– Renisenb, Renisenb đẹp đẽ của anh.

Nàng cảm thấy bàn tay khỏe, ấm của anh đặt lên cánh tay nàng và nàng giật lùi tức khắc.

– Đừng chạm vào tôi. Tôi không thích ai chạm đến.

– Tại sao em chống lại tôi, Renisenb? Em biết rõ chuyện gì giữa chúng ta mà. Em còn trẻ, khỏe mạnh và đẹp. Thật là cưỡng lại tự nhiên nếu em phải sống sầu muộn suốt đời em vì người chồng đã khuất. Tôi sẽ đem em đi khỏi nhà này. Nơi đây đầy chết chóc và ma quỷ. Em sẽ cùng đi với tôi và em sẽ an toàn.


– Thế giả dụ tôi không muốn đi? Renisenb hỏi.

Kameni bật cười. Hàm răng trắng khỏe của anh lóe lên:

– Nhưng em thật sự muốn đi mà, có điều em không chịu thừa nhận đấy thôi. Renisenb ơi, đời sống thật đẹp khi hai người yêu nhau sống với nhau. Tôi sẽ yêu thương em và làm cho em hạnh phúc. Em xem, tôi sẽ không còn cầu xin thần Ptah “hãy trao cho tôi người yêu của tôi tối nay” mà tôi sẽ đến nói với cha em: “Xin hãy trao Renisenb cho tôi”. Nhưng tôi nghĩ ở đây không an toàn cho em, vì thế tôi sẽ mang em đi. Tôi là một người thư quan giỏi và tôi có thể vào làm việc cho những gia đình quý tộc lớn ở Thebes nếu tôi muốn, mặc dầu thực sự tôi thích cảnh thôn dã ở đây hơn – tôi thích việc cầy cấy, chăn nuôi, thích những bài hát của người thợ gặt, thích những thú vui đánh cá trên sông này. Tôi thích đưa em đi thuyền trên dòng sông, Renisenb ạ và chúng ta sẽ đem Teti theo với chúng ta. Đứa bé đẹp, khỏe, tôi sẽ yêu thương nó và sẽ là một người cha tốt của nó. Nào, Renisenb, em trả lời ra sao nào?

Renisenb đứng im lặng. Nàng nghe tim mình đập nhanh, và cảm thấy một sự mệt mỏi dâng tràn khắp cơ thể, giác quan. Tuy thế, cùng với cái cảm giác êm dịu, nhượng bộ, lại có một cảm giác khác dâng lên trong con người nàng, cảm giác đề kháng.

“Tay anh ấy chạm vào cánh tay mình và mình thấy yếu đuối hẳn đi…” Nàng thầm nghĩ. “Chính vì sức mạnh của anh ấy… của đôi vai rộng, của miệng cười của anh ấy… Nhưng mình không hiểu gì về tâm hồn, ý tưởng, con tim của anh ấy. Không có sự yên lành giữa anh ấy với mình, không có sự ngọt ngào… mình muốn gì nhỉ? Mình cũng không biết nữa… nhưng không phải thế này… không, không phải điều này…

Rồi nàng nghe thấy mình nói, và chính bằng tai của mình, Renisenb cũng thấy những lời đó yếu đuối và lưỡng lự:

– Tôi không muốn lấy chồng khác… Tôi muốn ở một mình… để là chính tôi…

– Không, Renisenb, em lầm rồi. Em không muốn sống cô độc đâu. Chính bàn tay em đã nói vậy khi nó run lên trong tay tôi… Sao?

Bằng một nỗ lực ghê gớm, Renisenb rút tay mình ra khỏi bàn tay anh:

– Tôi không yêu anh, Kameni. Tôi nghĩ là tôi ghét anh.

Anh mỉm cười:

– Tôi không nề việc em ghét tôi, Renisenb ạ. Cái ghét của em rất gần với yêu. Chúng ta sẽ nói lại chuyện này lúc khác.

Anh rời nàng, bước đi bằng những bước chân nhanh nhẹn, uyển chuyển, thoải mái như một con nai. Renisenb chầm chậm đi về phía Kait và lũ con đang chơi bên cạnh hồ.

Kait nói chuyện với người em chồng, nhưng nàng chỉ trả lời nhát gừng. Tuy vậy Kait không chú ý vì như thường lệ, đầu óc cô chỉ hướng về mấy đứa con chứ không chú ý về bất cứ điều gì khác.

Renisenb đột ngột phá vỡ sự im lặng:

– Em có nên lấy chồng khác không? Chị nghĩ thế nào, chị Kait?

Kait trả lời uể oải không chú tâm:

– Tôi nghĩ thế là tốt. Cô còn trẻ, khỏe mạnh, cô có thể sinh nhiều con nữa.

– Đó là tất cả cuộc đời của một người phụ nữ sao, chị Kait? Em sẽ bộn rộn suốt ngày phía sau nhà với con cái, buổi chiều chơi với nó cạnh hồ, dưới những tàng cây sung dâu?

– Tất cả những điều đó quan trọng với một người đàn bà. Cô hẳn phải biết như vậy. Đừng nói rằng như thế cô chỉ là một tên nộ lệ. Phụ nữ ở Ai Cập chúng ta có nhiều quyền hành động chứ. Tài sản qua mình mà đến với con cái. Phụ nữ là giòng máu sống động ở Ai Cập.

Renisenb đăm chiêu nhìn bé Teti đang bận rộn làm một lẵng hoa cho con búp bê bằng gỗ của mình. Teti chau mày tập trung vào việc làm lẵng hoa. Có một thời khi thấy Teti giống hệt Khay, lúc nó trề môi dưới ra, đầu ngoẹo sang một bên, tim Renisenb rộn lên vì đau đớn và yêu thương. Nhưng giờ đây không chỉ khuôn mặt của Khay mờ đi trong ký ức của nàng mà cả Teti cũng không làm cái trò ngoẹo đầu và trề môi ra nữa. Đã từng có những lúc Renisenb ôm chặt nó vào lòng, nàng cảm thấy đứa bé vẫn là một phần của thân thể của da thịt nàng và trong một cảm giác sở hữu sôi nổi nàng đã tự bảo” “Nó là mình, chính mình.”

Giờ đây, ngắm nó, Renisenb nghĩ: “Nó là mình, và nó là Khay…”

Teti ngước nhìn lên, thấy mẹ, bé mỉm cười. Nụ cười nghiêm trang, thân mật, tin cậy và vui thú.

Renisenb nghĩ: “Không, nó không phải là mình và cũng không phải là Khay – nó là chính nó. Là Teti. Nó đơn độc, như mình cũng đơn độc và tất cả chúng ta đều đơn độc. Nếu có tình yêu thương giữa mình với nó thì mình và nó sẽ là bạn suốt đời, nhưng nếu không có tình yêu nó sẽ lớn lên và mình với nó sẽ là hai người xa lạ. Nó là Teti, còn mình là Renisenb.”

Kait nhìn cô em chồng tò mò:

– Cô thật sự muốn gì, cô Renisenb? Tôi không hiểu.

Renisenb không trả lời. Làm sao có thể nói cho Kait rõ về những điều mà chính nàng còn chưa rõ? Nàng đưa mắt nhìn quanh mình, nhìn những bức tường bọc kín khuôn viên, nhìn mái hiên với những hàng cột đá màu sắc vui tươi, nhìn những cột nước, nhìn những túp lêu nhỏ xinh xắn, nhìn những luống hoa và những bụi cây chỉ thảo. Tất cả đều an toàn, khóa kín, không có gì để sợ hãi. Chung quanh nàng những tiếng hát của bọn trẻ nhỏ, tiếng lanh lảnh của đám đàn bà trong nhà, tiếng chân của đàn súc vật từ xa vọng lại… Nàng nói chậm rãi:

– Ở đây ta không thể thấy được dòng sông…

Kait ngạc nhiên:

– Tại sao lại phải thấy dòng sông?

Renisenb vẫn một giọng:

– Ờ em thật ngốc. Em không biết…

Trước mắt nàng, rất rõ ràng, nàng thấy trải rộng ra những cánh đồng xanh mướt, phì nhiêu và xa hoa nữa là một tấm thảm hồng nhạt, mờ dần tới tận chân trời, và chảy xuyên qua tấm thảm đỏ dòng sông Nile, xám bạc…

Nàng cảm thấy như hụt hơi. Những hình ảnh, những quang cảnh, những âm thanh chung quanh nàng mờ dần đi, thay vào đó là một nỗi yên tĩnh mênh mang, một sự sảng khoái vô tận…

Nàng tự nói với mình: “Nếu mình quay đầu lại mình sẽ thấy Hori. Anh ấy sẽ từ cuộc giấy chỉ thảo ngước mắt lên nhìn và mỉm cười với mình… lúc đó mặt trời đang lặn xuống, chung quanh sẽ trở thành tối tăm và rồi mình sẽ ngủ… Đó sẽ là cái chết”.

– Cô nói gì vậy, Renisenb?

Renisenb sực tỉnh. Nàng không biết rằng vừa rồi nàng đã nói ra thành lời. Từ ảo ảnh nàng trở về với thực tại. Kait đang tò mò nhìn nàng:

– Renisenb, cô vừa nói “chết” – cô đang nghĩ gì vậy?

Renisenb lắc đầu:

– Em cũng không biết nữa. Em không định…

Nàng nhìn quanh một lần nữa, cái cảnh gia đình này thật dễ yêu biết bao, với những vòi nước phun, với những đứa bé đang chơi đùa. Nàng hít một hơi thở thật mạnh.

– Nơi đây thật bình yên. Người ta không thể tưởng tượng ra bất cứ chuyện gì kinh khủng sắp xảy ra ở đây.

Nhưng cũng chính ở bên cạnh mà mà sáng hôm sau họ tìm thấy Ipy. Cậu nằm chúc mặt xuống nước. Một bàn tay đã nhận cậu chết đuối.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.