Đọc truyện Tận Cùng Của Tình Yêu – Chương 3: Bắt gian
Huyền Sương lủi nhanh ra cửa, qua khâu kiểm soát cổng bảo vệ, đột nhiên máy hú ầm ầm, đèn chớp đỏ. Cô ngơ ngác, không biết lại xảy ra chuyện gì. Bảo vệ vội giữ Huyền Sương lại, mời qua bàn làm việc xét đồ. Họ đổ bọc đồ lên bàn, dùng máy ra từng món. Rà tới bao cao su, nước hoa kích tình và quần lót nam thì đèn trên máy chớp đỏ, chứng tỏ những món này chưa được thanh toán. Mọi người bên ngoài lại đổ dồn cặp mắt soi mói về phía Huyền Sương, cô vừa thoát khỏi một ải, giờ gặp ải này càng nhục nhã hơn khi nãy. Mấy món đồ tính sót đã đành, lại còn là đồ nhạy cảm liên quan chuyện phòng the. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, Huy Phong nhìn cô ra sao, danh dự của anh vì cô sẽ bị bôi nhọ. Càng nghĩ, nổi sợ của Huyền Sương dần trở thành nổi khủng hoảng. Xung quanh mọi người vẫn chỉ trỏ, bàn tán. Bảo vệ đang xin chỉ thị cấp trên. Huyền Sương hoảng loạn thật sự với tạp âm đó. Cô lắc đầu lia lịa, miệng lẩm bẩm liên tục “tôi không ăn cắp, không phải tôi, không phải tôi”. Nổi sợ hãi đến cùng cực, Huyền Sương ôm hai lấy hai tai, ngồi thụp xuống, cô không muốn nghe những lời xì xào.
Giữa vòng vây nhiêu khê vô tình, đột nhiên có vòng tay của người đàn ông rộng mở ôm chầm lấy Huyền Sương. Bàn tay to lớn của anh áp đầu của cô vào ngực mình che chở. Tay kia của anh xoa lưng cô vỗ về, muốn cô bình tĩnh “có anh ở đây rồi”. Tất cả khung cảnh ngôn tình đó diễn ra rất nhanh, mọi người đang bàn tán chuyển sang ngạc nhiên, rồi trầm trồ, thèm được như cô ấy. Rất nhiều ánh đèn plash chớp lóe, tiếng “tạch tạch” vang lên. Nhà báo mạng và youtuber đã không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, họ không chỉ chụp ảnh, còn quay clip, thước phim ngôn tình anh hùng cứu mỹ nhân giữa đời thật. Lần này, quản lý chưa kịp về phòng đã nghe bảo vệ báo cáo, anh phải quay ra cổng giải quyết vấn đề. Theo sau quản lý có thêm vài bảo vệ, họ di tản đám đông hiếu kì, báo cáo sự cố chỉ là hiểu lầm. Huyền Sương là khách vip, đã thanh toán, hệ thống máy quét bị lỗi, nên quản lý một lần nữa cúi đầu xin lỗi Huyền Sương. Nhưng cô dường như không nghe thấy, liên tục lắc đầu, cắn móng tay. Quản lý nhìn cô, rồi nhìn Minh Duy.
– Hình như cô ấy….
Minh Duy quắc mắt nhìn tên quản lý, gằn từng tiếng:
– Chỉ là một việc cỏn con, một nhân viên quèn mà quản lý không được, siêu thị này dẹp là vừa.
Nói xong, Minh Duy bồng Huyền Sương đang run lẩy bẩy trong lòng mình rời đi. Quản lý xoay lại nhìn túi đồ, rồi nhìn bảo vệ. Bảo vệ hiểu ý, cầm bọc đồ chạy theo ra bãi đỗ xe. Minh Duy để Sương ngồi ở ghế lái phụ, khi anh mở cửa tài xế, anh bảo vệ nhanh nhảu đặt túi đồ vào, nhìn anh cười hề hề, hơi khom người, đưa tay chào kiểu quân đội rồi lủi nhanh vô siêu thị. Minh Duy híp mắt nhìn theo lắc đầu, mang bọc đồ để băng ghế sau, lái xe rời đi.
Chỉ năm phút sau, clip của Duy và Sương tràn lan trên mạng, chia sẻ theo cấp số lũy thừa. Tại cao ốc Huy Phong, thư kí gõ cửa phòng, mang tài liệu đưa Phong kí. Cô chần chừ nửa muốn nói, nửa không. Thấy thư kí mãi không đi, Huy Phong cau mày ngước mắt nhìn thư ký:
– Có chuyện gì?
– Giám đốc, anh đã xem tin tức hôm nay chưa?
– Tôi rảnh???
– Tin có liên quan đến chị nhà đó ạ
Nghe nhắc tới Huyền Sương, mặt anh càng đanh lại, tim đập thình thịch nổi lo sợ mơ hồ. Anh cầm điện thoại lướt xem tin tức, trầm giọng:
– Muốn nhiều chuyện?
– Dạ, em xin phép ra ngoài.
Trên mạng đang giật tít tiêu đề ” Vợ của tổng giám đốc Huy Phong là tên trộm vặt, bệnh hoạn biến thái, trắc nết trộm toàn đồ phòng the dành cho đàn ông, mới kết hôn hai ngày đã lộ nguyên hình, thật tội cho tổng giám đốc Huy Phong tuổi trẻ tài cao lấy phải cô vợ bệnh hoạn. Hai chữ bệnh hoạn to tướng như trêu ngươi, Huy Phong tức giận, quăng luôn điện thoại vào tường vỡ nát. Anh mở laptop xem tiếp đoạn clip của vợ mình, giữa ban ngày ban mặt ôm ấp nhân tình, cắm sừng chồng công khai. Mà nhân tình kia chính là CEO của tập đoàn Minh Vượng. Mặt Huy Phong từ đỏ chuyển sang xanh trắng, anh nghiến răng ken két, tay đập mạnh xuống bàn kính, tạo nên tiếng động rất lớn. Kính trên mặt bàn xuất hiên vết rạn, còn tay anh máu cũng tươm ra nhiễu giọt. ” Lại là hắn ta, Huyền Sương, em có coi tôi là chồng em không?” Huy Phong đứng phắt dậy, mặc kệ vết thương đang chảy máu, nhanh chóng rời đi khỏi văn phòng.
Minh Duy chở Huyền Sương ra bờ sông vắng, dắt cô ngồi xuống băng ghế đá, nắm tay cô vỗ vỗ.
– Không sao đâu, hiểu lầm thôi. Đừng sợ nữa.
Huyền Sương không còn nghe tiếng xì xào nên cũng đỡ căng thẳng hơn. Nhưng cô vẫn run sợ ngước nhìn Minh Duy, miệng lắp bắp.
– Là hiểu lầm thôi, em không ăn cắp. Chồng sẽ không giận, anh ấy hiểu mà.
– Đúng vậy, Huy Phong hiểu em, và tin em. Yên tâm nha.
Nghe nhắc đến tên Huy Phong, Huyền Sương lại mỉm cười hạnh phúc, cô nhìn Duy gật gật. Duy lại vuốt vuốt tóc Huyền Sương thở dài “dù hắn không tin em, nhưng anh tin. Hắn không bảo vệ được em, anh sẽ làm điều đó”. Anh ôm cô vào lòng an ủi. Chưa bao giờ anh cảm thấy đau lòng và bất lực như lúc này, phải chi ban đầu anh quyết tâm chinh phục Huyền Sương, thì giờ anh đã có thể công khai che chở cô, không phải trông chờ vào tên mặt lạnh Huy Phong.
Huy Phong theo định vị điện thoại của Huyền Sương, đi tới bờ sông thấy ngay cảnh vợ mình đang ôm ấp trai. Quả nhiên là em ngoại tình giữa thanh thiên bạch nhật. Anh tấp xe sát lề, bước xuống, không nói không rằng kéo Huyền Sương đi. Lực nắm ở tay khá mạnh, thiếu điều bẻ gẫy xương cổ tay của cô. Minh Duy vội nắm cánh tay còn lại của Huyền Sương ghị lại. Hai người đàn ông cực phẩm nhìn nhau. Duy nhếch mép, thái độ cợt nhả:
– Đồ mua còn chưa lấy, đi đâu vội vậy. Phụ nữ để yêu, không phải dẫm nát. Cổ tay cô ấy đỏ hết rồi.
Lúc này, Huy Phong nhìn xuống tay cô, quả nhiên đỏ một mảng hình dấu tay khá to. Nhân lúc đó, Minh Duy mở cửa xe, lấy bọc đồ giao lại cho Huy Phong, không quên trào phúng:
– Lần sau muốn dụng cụ hỗ trợ, alo cho tôi. Tôi cho người đem tặng. Đừng để vợ đi mua mấy thứ đó, người bị chê trách sẽ là anh. Mặt anh dày không sao, cô ấy chịu không nổi đâu.
– Vợ tôi tôi biết, phiền buông tay.
Minh Duy lập tức thả tay Huyền Sương, chìa 2 bàn tay ra 2 bên, nhún vai, trề môi ra dấu “buông thì buông”. Huy Phong nhét Huyền Sương vô xe vừa kịp Minh Duy mang bọc đồ cô mua ra tới nơi. Huy Phong lườm Minh Duy, dằn lấy túi đồ bỏ băng sau, lái xe rời đi.