Đọc truyện Tận Cùng Của Tình Yêu – Chương 24: Trợ lý
Cả hai người đang trố mắt nhìn Huy Phong, ngoài cửa có thêm một thanh niên bước vào. Anh ta cao ráo, mặc bộ vest rất lịch sự, trên tay cầm túi đồ, đi tới khom người trao tận tay Huy Phong. Anh cầm túi đồ đi tới đưa cho Nhật Hạ, cúi nhìn cô ôn nhu:
– Em đưa cho cô ta.
Tố Như khinh khỉnh nhìn chiếc túi LV mẫu Camel, ả ta nhếch mép đứng lên đi lại quầy, liếc xéo chiếc túi trên tay Nhật Hạ:
– Túi này đáng giá bao nhiêu? 100 hay 200 ngàn mà muốn xét túi LV của tôi hả?
Người đàn ông mặc vest nghe Tố Như nói vậy, lịch sự cầm hóa đơn bán hàng đi lại trao cho Tố Như, từ tốn trả lời cô:
– Thưa chị! Chị có thể lên trang web LV tra mã vạch. Chiếc túi này có giá là 4150 đô Mỹ. Chúng tôi là công ty chuyên phân phối túi xách chính hãng, uy tín là hàng đầu, chắc chắn không bán hàng fake.
Nói xong, anh ta mở điện thoại, scan vào mã vạch bên ngoài hộp LV, máy lập tức hiện lên thông số của chiếc túi, thời gian sản xuất, chất liệu…Tố Như kinh ngạc thật sự, ngay cả Minh Duy là CEO tập đoàn chuyên phân phối hàng hiệu, hắn cũng chỉ cho cô xài túi xách hơn 1000, mà chỉ cho 1 túi, còn tên này, phất tay bỏ đi hơn 4000 chỉ để cho vợ xét túi xách của người khác, muốn lòe tôi. “Được, anh muốn lòe, tôi không lấy thì phụ lòng anh à.” Ả cầm chiếc túi xem xét, rồi đưa túi của ả cho em nhân viên bán hàng. Em ấy nhận túi, lịch sự mang lại bàn trà, lấy ra từng món đồ bên trong, nhưng không tìm thấy chiếc nhẫn kim cương. Tố Như liếc háy, nhếch môi nhìn gương mặt tái xanh của nhân viên mà hả hê. Ả tính gom đồ bỏ lại vào túi, chợt Nhật Hạ tiến lên, nắm cổ tay ả chặn lại.
– Khoan! Túi xách nào cũng sẽ làm một, hai ngăn nhỏ bên trong. Tôi sẽ trực tiếp xem xét, dù sao chồng tôi cũng đã mua sẵn túi mới rồi.
Nhật Hạ giằng lấy túi xách, tìm ngăn nhỏ bên trong. Đúng như cô dự đoán, có tận 2 ngăn nhỏ bên hông túi. Nhật Hạ lườm Tố Như, dứt khoát kéo “rẹt”. Cô thò tay vô chạm ngay vật cưng cứng, lấy ra đúng là chiếc nhẫn. Tố Như xanh mặt lắp bắp, đưa tay giật chiếc nhẫn, nhưng Nhật Hạ đã nhanh chóng giật tay lùi lại, đứng lên đưa cho em nhân viên xem. Mọi người đổ dồn cặp mắt nhìn Tố Như, ả thẹn quá hóa cuồng, cố nói chống chế:
– Nhẫn đó là chồng tôi mua tặng tôi, tôi đeo hơi chật nên cất. Biết chồng tôi là ai không hả? Là Minh Duy, CEO của tập đoàn Minh Vượng đó, biết chưa?
– Thưa chị! Em khẳng định đây là nhẫn bên em ạ. Vì trên mỗi sản phẩm của công ty bán ra đều có đóng dấu số hiệu, để có thể bảo hành cho khách ạ. Trên chiếc nhẫn này có dãy số hiệu, chắc chắn hàng của bên em ạ
– Hàng của bên em thì sao? Bộ chồng chị không mua nổi tặng vợ à? Làm sao em khẳng định đó là chiếc bị mất?
– Em sẽ nhờ giám đốc kĩ thuật soi đèn laze. Trên mỗi viên kim cương đều có số hiệu riêng biệt, mà chỉ soi đèn chuyên dụng mới thấy. Nếu trên viên kim cương trùng số với viên bị mất, phiền chị vui lòng gửi trả lại hàng cho bên em ạ.
– Mày….!!!
– “Thôi đi bà thím. Khoe chồng giàu có làm gì có nhẫn bé tí cũng mua không nổi phải ăn cắp, cãi chày, cãi chối với bé nhân viên. Tang chứng rành rành còn ngoan cố, ăn gì tôi cúng, thánh cãi!” – Nhật Hạ châm chọc, sống chung với đoàn Lô tô, miệng lưỡi Nhật Hạ cũng không phải dạng vừa.
Tố Như hậm hực, quắc mắt nhìn em nhân viên, chỉ trỏ từng người:
– Các người nhớ lấy, dám bôi nhọ danh dự bà Nguyễn. Hứ!
Cô ta giật lại túi xách, gom đồ của mình bỏ vào, rồi cầm luôn chiếc túi của Huy Phong tính rời đi. Chợt Nhật Hạ kêu lại:
– Khoan! cô muốn cầm đồ của tôi đi đâu?
Tố Như xoay người, trừng mắt nhìn Nhật Hạ, gằn giọng:
– Đồ nào của cô hả?
– Túi LV Camel đó.
– Cái này là chồng mày cho tao, hiểu chưa?
– Ai cho hả? Tôi không cho, anh ấy dám không? Lúc nãy đã nói nếu làm hư cái giỏ 1000 đô của thím thì tôi đền, còn bây giờ, túi của thím vẫn nguyên vẹn, có hư hao gì đâu. Tính mặt dày ăn vạ, hay cố tình nhũn não không hiểu hả?
– Mày! Huy Phong, anh nên dạy lại vợ mình. Túi xách này anh tặng em, đúng không?
Huy Phong nãy giờ vẫn khoanh tay, một tay chống cằm nhìn Nhật Hạ, anh cứ nhìn cô làm mặt cô đỏ bừng, nhưng vẫn phải giữ thể diện với ả kia.
– Ừ nhỉ, vợ không cho làm sao anh dám. Nhưng mà người ta cầm rồi, dơ rồi, anh mua cho em chiếc khác.
– Bây giờ em nói em thích cái túi đó thì sao, hả?
– Được! Nghe vợ.
Huy Phong nhìn anh giao túi. Anh ta đi tới, lịch sự cúi đầu chào Tố Như:
– Phiền cô trả lại túi Camel. Trên túi vẫn còn mã vạch, cô không phải là người thanh toán, sẽ không thể mang ra khỏi trung tâm thương mại này.
Tố Như phừng phừng lửa giận, quăng hộp túi LV lại cho anh nhân viên, trừng mắt nhìn anh ta miệng lẩm bẩm. Trong lúc mọi người chú ý Tố Như, Huy Phong đã lồng chiếc nhẫn kim cương hình trái tim vào ngón giữa của Nhật Hạ. Cô trợn mắt nhìn anh, muốn tháo ra nhưng anh dằn lại, lắc đầu.
– Em đã chọn, em nên đeo.
Nhật Hạ nhe răng cười gượng, gằn giọng nói qua kẽ răng:
– Nó hơn 800 triệu đó, không cần chơi lớn vậy.
– Ai nói anh chơi, anh làm thật.
Anh nói xong liền móc ra chiếc thẻ visa bạch kim đưa nhân viên thâu ngân. Cô nàng nhìn Huy Phong trầm trồ nuốt nước miếng ” người gì vừa đẹp, vừa giàu có lại còn thương vợ, tiếc quá”. Tính tiền xong, Huy Phong nắm tay Nhật Hạ kéo ra thang máy, không quên cầm theo túi Camel. Lên khu căn hộ, anh nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, vỗ vỗ chỗ kế bên cho Nhật Hạ ngồi. Cô nhìn anh chành miệng, ngồi ở ghế đôn. Nhật Hạ bỏ hộp túi LV xuống chân ghế sofa, rồi đặt bọc thuốc lên bàn:
– Anh đưa tay đây. Em sát trùng vết thương.
Huy Phong nghiêng nghiêng đầu nhìn cô, ngoan ngoãn săn tay áo qua khỏi dấu răng, đưa về phía Nhật Hạ. Cô lấy oxi già sát trùng, rồi dùng băng keo băng lại. Xong xuôi, tính đứng lên cất bọc cứu thương thì Huy Phong đã giữ tay cô.
– Chẳng phải em nói thích chiếc túi đó sao?
– À, khi nãy thích, giờ hết rồi. Anh mang trả đi, lỗ cũng được, rồi đưa em tiền. Giữa một chiếc túi với 7,8 chục triệu, em thích tiền hơn. Quên nữa, ở nhà hoài chán quá, em muốn đi làm.
– Em muốn làm gì? Ở công ty nào?
– Trợ lý giám đốc cho công ty Huy Phong. Nhưng không ai được biết quan hệ của chúng ta.
– Em học kinh tế, Huy Phong chuyên về IT.
– Thì sao chứ, bây giờ em muốn làm đó, anh cho không? Không cho thì em làm bên Minh Vượng.
Huy Phong trầm mặt khi nghe nhắc tới người kia. Anh đứng phắt dậy, hai tay đút túi quần nhìn ra ban công.
– Được! Ngày mai đi làm, trợ lý của tôi. Em đã nói chúng ta không quen biết thì nên hiểu anh sẽ không vì em là vợ mà bênh em. Em sai cũng sẽ bị phạt, thậm chí đuổi việc.
– Ok luôn. Giờ em đi ngủ đây. Mai gặp nha sếp!
Cô hí hửng vào phòng, để lại ai kia mặt mày tối thui