Tàn Chi Tuyệt Thủ

Chương 18: Hoàng lão nhân là ai?


Đọc truyện Tàn Chi Tuyệt Thủ – Chương 18: Hoàng lão nhân là ai?

Cả hai khinh công người tám lạng kẻ nửa cân, chạy có đến gần một trăm dặm, trời đã hơi ngả bóng mà không sao thu ngắn khoảng cách. Nếu Tiểu Phi Thố mở miệng ra kêu gọi tất nhiên chân khí ở hạ bàn sẽ bị hụt hẫng thua kém ngay vì vậy chàng cứ ngậm miệng đuổi theo hoài. Tiểu Phi Thố lại thấy hơi thở vẫn điều hòa, chân lực đầy rẫy mà bỏ cuộc thì uổng phí quá cho nên quết tâm theo đuổi đến cùng xem sao.

Cả hai cứ thế chạy thêm mấy chục dặm nữa, nơi đây hoang vắng chỉ còn núi đá, dây leo rải rác chằng biết hạ lạc địa phương nào nữa.

Đột nhiên nhân vật chạy trước bất thình rinh dừng lại khiến Tiểu Phi Thố hoảng hốt la to: “Ối chà”, chàng không sao trụ chân khí kịp thời cứ thế mà lao vào đố phương. Tiểu Phi Thố dù không tránh kịp nhưng phản xạ tự nhiên là đưa song chưởng lên đẩy về phía trước một cái, ngờ đâu nhân vật áo xám này cũng đã có chủ ý, song chưởng của hắn cùng lúc đưa ra một lượt. “Ầm” chưởng lực chạm nhau mạnh mẽ đến mức không có gì để mà so sánh được, gần như bầu trời sầm tối lại vì gió cát, sa thạch bay tứ tung hỗn loạn. Từ nơi hỗn loạn phi sa tẩu thạch ấy Tiểu Phi Thố bay ngược người như con diều đứt dây, thật ra chẳng hề bị chấn thương, đây là sức phản chấn quá mãnh liệt, trong khi chàng lại bỏng cả hai chân, không có điểm tựa nào để trụ lại cả.

Tiểu Phi Thố lộn người ba vòng liên tiếp mới hãm được đà phản chấn, từ từ hạ thân cách khoảng hai trượng, mắt vẫn nhìn về phía gió cát mịt mù để quan sát. Sau cùng gió cát đã lặng, trời yên mây tạnh, thân ảnh của nhân vật nọ từ từ hiện ra rõ ràng. Đấy là một lão già diện mạo rất cao tuổi nhưng còn quắc thước, nhãn quang quét qua quét lại như đèn chớp trong đêm tối! Chiếc trường bào màu xám khoác ngoài chắc chỉ là để dạ hành, phía trong lấp lánh ánh vàng chói mắt chứng tỏ lão này rất phú quí và hoa lệ. Lão ta thong thả nói, âm thanh vang vọng như tiếng chuông ngân vậy :

– Công lực tiểu tử trên đời hiếm có thật!

Tiểu Phi Thố rất trọng vọng cao nhân tiền bối, mặc dù lão này vừa ra tay giết chết Bạch Phát Hỏa Thần, chàng vẫn dùng lời lẽ phép tắc đáp :

– Tiền bối quá khen, tiểu bối thua kém…

Tiểu Phi Thố thấy trước mắt lão ta có đến năm sáu vết chân chứng tỏ đã phải lùi lại rồi mới đứng vững được, bất giác bỏ dở câu nói, cười hì hì nói tiếp :

– …là vì bất ngờ, chưa chắc ai đã hơn ai đâu!

Lão nhân quắc mắt uy hiếp Tiểu Phi Thố, giọng nói vẫn vang động và chậm rãi :

– Tuy cao siêu nhưng kiêu ngạo thì thành người đạo đức thế nào được.

Tiểu Phi Thố đâu chịu kém miệng lưỡi, chàng vẫn cười hì hì cãi luôn :

– Tại hạ có nhận mình là người đạo đức bao giờ đâu, tiền bối lén lút đánh chết Bạch Phát Hỏa Thần thì đạo đức chăng?

Ngờ đâu lão này lại gật đầu trả lời :

– Bạch Phát Hỏa Thần vi phạm lời thề với ta thì tất nhiên phải bị trừng phạt cái đó gọi là lẽ đương nhiên.

Tiểu Phi Thố từ xưng hô “tiểu bối” đã rút xuống “tại hạ” vì trong lòng tự nhiên nảy sinh ghét lão này, nguyên nhân tại sao thì không rõ. Chàng lại thấy lão ngụy biện cho việc sát nhân, một cạch trơ tráo thì càng thêm ghét mặt, đột nhiên nhớ lại lời kêu gọi của Bạch Phát Hỏa Thần nên trầm giọng hỏi cụt lủn :

– Kim Khuyết Đế Quân?

Đôi hàn quang của lão ta chợt bừng lên sát khí, lão cũng trầm giọng để trả lời :

– Ngươi hỏi để làm gì?

Tiểu Phi Thố lúc này đã chắc chắn đây là Kim Khuyết Đế Quân kẻ chủ xử giựt dây trong vụ tàn sát Hàn Thương tiêu cục thì không còn nể nang gì nữa, sầm mặt quát lớn :

– Ta hỏi để trừng tri ngươi, con người lòng lang dạ thú suốt đời âm mưu những chuyên mờ ám hại nhân.

Kim Khuyết Đế Quân hờ hững cười nhạt một cái :

– Ta làm chuyện gì mờ ám nào?

Tiểu Phi Thố nóng mặt, chàng lớn tiếng nói một hơi :

– Lợi dụng tinh yêu của Âm Sơn động chủ đề đoạt võ học, đứng sau lưng xúi bẩy bọn Âm Sát ma quân, Hắc Phiến lão quỷ và Bạch Phát Hỏa Thần tàn sát gia gia, má má của ta, gần ngay đây là việc lén lút sát nhân diệt khấu thì chẳng phải mờ ám là gì nữa.

Kim Khuyết Đế Quân vẫn lạnh lùng trả lời :

– Ta vẫn yêu thương Quyên Quyên nhưng tình yêu tách riêng, võ bọc là của chung thiên hạ sao gọi là cướp đoạt. Hành động trừng phạt Bạch Phát Hỏa Thần thì ta đã nói rồi còn việc Hàn Thương tiêu cục của ngươi, ba tên hèn nhát không dám nhận tội cho nên mời đổ cho ta đấy chứ. Tiểu tử ngờ nghệch tin tưởng sai lầm mất rồi.

Tiểu Phi Thố biết là hắn ngụy biện nhưng hiện tại cả ba tên tay sai đều chết cả rồi thì còn đối chứng vào đâu được nữa, chàng liền gằn giọng hỏi :

– Âm Sơn động chúa cũng nói ngươi là thủ phạm thì sao?

Kim Khuyết Đế Quân cười khẩy :

– Quyên Quyên thù ghét ta, muốn ngươi ra tay giết chết ta được càng tốt, không được thì ngươi sẽ mất mạng dưới tay ta, Quyên Quyên đàng nào cũng hưởng lợi cả.

Tiểu Phi Thố tức quá lại hỏi tiếp :

– Cái gì ngươi cũng chối hết, chẳng lẽ ngoài cõi Âm Sơn ngươi ra tay mờ ám giết Hắc Phiến lão quỷ cũng chối biến luôn sao?

Kim Khuyết Đế Quàn nhíu mày trả lời :


– Việc này ta có chối đâu, Hắc Phiến lão quỷ vừa làm việc cho Quyên Quên lại vừa bán tin tức cho ta, sau cùng lại phản bội đi theo tên Tây Vực Tần Nhĩ Hùng thi chết là hình phạt đích đáng nhất rồi còn gì?

Tiểu Phi Thố trầm ngâm một hồi mới thong thả nói :

– Đúng ra ta chứa có bằng chứng gì xác thực nhưng trong thâm tâm ta quả quyết ngươi chính là tên đại ác nhất võ lâm giang hồ! Chỉ nội hành động bỏ chạy rồi bất thình lình đứng lại hạ sát ta cũng đủ nói lên rõ ràng lắm rồi!

Kim Khuyết Đế Quân lạnh lùng hỏi lại liền :

– Cứ cho là như vậy đi, ngươi tự thị cái gì mà đòi hỏi tội ta?

Tiểu Phi Thố cười khẩy, đưa hai chưởng lên trả lời :

– Ta tự thị vào lương tâm con người chân chính và tự thi vào “Thông Huyền Như Lai thần công” đứng ra hỏi tội ngươi đây.

Kim Khuyết Đế Quân lé mắt lên một cái rất nhanh :

– Ngơi vừa nói cái gì “Thông Huyền Như Lai thần công” phải không?

Tiểu Phi Thố gật đầu hỏi móc luôn :

– Bao nhiêu âm mưu của ngươi đều nhằm vào mục đích tranh đoạt “Thanh Hoa bí lục”, ngươi không biết đến cái tên thần công trong đó thì buồn cười thực!

Kim Khuyết Đế Quân không buồn cười, lão ta rúng động toàn thân, run giọng hỏi mau :

– Người đã học được thần công trong “Thanh Hoa bí lục” thật sao?

Tiểu Phi Thố muốn áp đảo tinh thần Kim Khuyết Đế Quân nên nói toạc ra luôn :

– Không những ta học được “Thông Huyền Như Lai thần công” mà còn thuộc toàn bộ chỉ pháp, chưởng pháp cùng vời thuật biến hình trong đó nữa kia!

Kim Khuyết Đế Quân ngửa cổ lên trời hú một tiếng dài, chân khí của lão cực kỳ thâm hậu đưa âm thanh đi rất xa, vang dội cả một vùng rừng núi. Dừng tiếng hú Kim Khuyết Đế Quân mới trợn mắt, bắn hai luồng hung quang ra uy hiếp Tiểu Phi Thố rồi trầm giọng nói :

– Cả đời ta mong ước được xem qua “Ảo Ảnh pháp” trong thanh hoa bí lục, biết bao nhiêu tâm huyết đều đổ xuống sông xuống biển hết, ngờ đâu hôm nay tâm nguyện lại hoàn thành dễ dàng như thế này, hà hà, Hoàng lão đệ ơi ngươi chậm chân hơn ta mất rồi!…

Tiểu Phi Thổ rất ngạc nhiên, chàng nghẹo đầu hỏi dồn :

– Sao lại hoàn thành tâm nguyện của ngươi, và Hoàng lão đệ là ai mà lại chậm chân?

Kim Khuyết Đế Quân lắc đầu trả lời :

– Ngươi chẳng cần biết làm gì, hiện tại ta chỉ muốn biết về “Ảo Ảnh pháp”, tiểu tử, ta có một pho “Nham Huyền Thanh Bích tiễn pháp” (vách đá núi cheo leo xanh biếc) thăng thiên thần hiệu hơn “Bích Hổ Du Tường” gấp ngàn lần, trao đổi lấy “Ảo Ảnh pháp” được chăng?

Tiếu Phi Thố cười mũi, lạnh tùng nói :

– Mạng sống của ngươi chẳng còn ngày thọ qua hôm nay mà còn tham lam “Ảo Ảnh pháp” làm chi.

Kim Khuyết Đế Quân vẫn nhịn nhục dịu giọng dụ dỗ :

– Ta với ngươi trao đổi xong lúc đò bắt đầu giao đấu, ai thắng thì đương nhiên được luôn hai môn pháp thuật thần diệu, tha hồ xưng hùng xưng bá võ lâm giang hồ, há chẳng thú lắm ư?

Tiểu Phi Thố quát lớn :

– Xưng hùng xưng bá cái gì, ngươi đừng mơ tưởng hão huyền nữa, sửa soạn đón đỡ đây này.

Sở dĩ Kim Khuyết Đế Quân nhịn nhục Tiểu Phi Thố đủ điều bởi vì võ công của hắn hoàn toàn bị “Sầu Sát Quỷ Ảnh” khắc chế, “Ảo Ảnh pháp” còn cao siêu hơn “Sầu Sát Quỷ Ảnh” mấy tầng, nếu Tiểu Phi Thố quả thật biết pháp môn này thì khác gì lão tự nộp mình cho đối phương. Lúc nãy lão đòi trao đổi là đã ngầm toan tính được rồi sẽ bỏ chạy luôn chứ không giữ lời giao đấu làm chi! Tình hình này chắc chắn không sao dẫn dụ được Tiểu Phi Thố. Kim Khuyết Đế Quân bèn nảy ra một mẹo nhỏ, lão ta cho rằng “Thông Huyền Như Lai thần công” có thể cao thâm hơn “Thiên Môn Khai Chiết công” nhưng Tiểu Phi Thố mới có mấy tháng hỏa hầu thì đối chọi sao nổi mấy chục năm tu vi của hắn, quí hồ đừng để cho đối phương giở “Ảo Ảnh pháp” ra là chẳng còn sợ hãi gì nữa, vì vậy Kim Khuyết Đế Quân già vờ cười cười lấy chân vẽ một vòng dưới nền đất xong xuôi lùi lại mấy thước tiếp tục vẽ một vòng tròn y hệt như thế, lão ta đứng vào vòng thứ hai chìa tay ra mời Tiểu Phi Thố :

– Tiểu tử muốn giao đấu thì ta đành chiều theo ý ngươi vậy, hễ ngươi nào bước ra khỏi vòng tròn dưới chân thì coi như thua cuộc chẳng cần thí đấu đến chết làm gì. Tiểu tử có ý kiến hay phản đối thi nói ra đi!

Điều này rất hợp với tâm ý của Tiểu Phi Thố, Lão ta đâu có biết chàng chi hùng mạnh nhất là chân lực mà thôi. Tiểu Phi Thố nhảy một bước đứng vào vòng tròn thứ nhất, miệng hô lớn :

– Hay lắm, cứ thế mà giữ lời đấy nhé!

Kim Khuyết Đế Quân cả mừng lão không ngờ Tiểu Phi Thố mắc bẫy mau lẹ như vậy, lập tức cũng hô to :

– Tứ mã nan truy ai bước ra khỏi vòng thì coi như thua cuộc không còn chối cãi gì nữa.


Tiểu Phi Thố về chưởng pháp chỉ biết có hai chiêu “Thiên Âm Vũ Thấp” và “Sơn Nguyệt Tùy Hành” chiêu nào cũng tầm thường nhưng trong trương hợp này đành phải sử dụng vậy. Hữu chưởng ở trên, tả chưởng ở dưới từ từ xuất chiêu “Thiên Âm Vũ Thấp” ra.

Tiểu Phi Thố thét lớn :

– Bắt dầu tỉ thí.

Kim Khuyết Đế Quân cuời khẩy, song chưởng hoa lên một cái rất quái dị rồi từ đó chưởng lực xuất phát chống đỡ luôn. “Bùng” âm thanh không dữ dội như lần va chạm mới đây nhưng vẫn có cát bay đá chạy tạo thành một cơn lốc xoáy tròn, cứ kêu u u hoài. Cả hai đều bị chân lực đối phương phản chấn lắc lư thân hình một cái, Kim Khuyết Đế Quân thì hoảng sợ nghĩ thầm “Mình tính sai mất rồi, công lực của hắn thâm hậu ngoài sự ước đoán”, Tiếu Phi Thố thì kinh hãi chân khí “Thông Huyền Như Lai thần công” ảo diệu bao la là vậy mà lần này lại bị chân lực đối phương cuốn hút mất tăm mất tích. Thật là oan gia người tám lạng người nửa cân, không ai có thể đoán chắc cao thấp, hay dở ra sao. Tiểu Phi Thố cho rằng mình sử dụng chưa tận lực nên ngấm ngầm vận hết chân khí vào hai tay rồi quát lớn :

– Đỡ thêm một chiêu nữa đi nào!

Lại “bùng” một tiếng dữ dội hơn vừa rồi, mức độ phi sa tẩu thạch mù mịt hơn nhưng cả hai vẫn lắc lư thân hình chưa có ai bị kém sút hết. Kim Khuyết Đế Quân hơi chấn động trong lòng tự nghĩ :

“Giao đấu dằng dai thế này có khi cả hai đều kiệt lực mà vẫn không phân thắng bại được, tiểu tử này còn trẻ, sức lực phương cương hơn ta thì càng về sau càng nguy hiểm đây”.

Lão ta còn đang xoay lộn ý nghĩ thì bỗng nhiên có một giọng cườì hì hì từ trên cao đưa xuống. Tiểu Phi Thố và Kim Khuyết Đề Quân đều giật mình nhìn lên, chủ nhân giọng cười ấy đã xuất hiện từ bao giờ, tà áo phất phơ trông rất oai dũng. Nhân vật này đứng trên một tảng đá, diện mạo được che kín bằng một vuông lụa đen nhưng có mấy chùm râu bạc lấp ló thò ra ngoài tố cáo rằng lão ta đương nhiên đã cao tuổi lắm rồi Kim Khuyết Đế Quân vốn tính đa nghi, xảo quyệt lại tưởng rằng đó là viện thu của Tiểu Phi Thố nên cười nhạt nói chận đầu luôn :

– Giao ước vẫn còn hiệu lực đấy nhé.

Làm gì Tiểu Phi Thố không hiểu ý nghĩ của lão, chàng đang toan tính nói móc một câu thì nhân vật bịt mặt kia đã trầm trầm lên tiếng :

– Hai người cứ tiếp tục đi, lão phu đứng dự khán mà thôi!

Đột nhiên Kim Khuyết Đế Quân la lớn :

– Hoàng lão đệ! Ngươi đó ư?

Nhân vật bịt, mặt họ Hoàng, cười âm trầm trả lời :

– Việc ai nấy làm, ca ca không cần nêu danh tính của đệ đệ ra làm gì!

Kim Khuyết Đế Quân “hừ” một tiếng có vẻ rất tức tối :

– Ta phát hiện ra tiểu tử này có “Thanh Hoa bí lục” hoa trước ngươi; lão đệ cảm phiền trở về đi, chừng nào ta không thanh toán nổi thì mới tới phiên ngươi!

Nhân vật họ Hoàng cười nhạt, hờ hững trả lời :

– Ai nói đệ đệ là kẻ đến sau nào?

Kim Khuyết Đế Quân biến sắc hỏi mau :

– Lão đệ nói sao, người định tranh giành với ta phải không?

Hoàng lão nhân lắc đầu quầy quậy mấy cái :

– Không phải, không phải tranh giành đâu. Ca ca nên biết đệ đệ được nghe nói họ Phương tiết lộ tin tức này từ hơn một tháng nay, đáng lẽ đã ra tay rồi ngờ đâu đến Cam Túc mới hay là tiểu tử Âu Trường Quân vừa mới đi Âm Sơn, đệ đệ lại lặn lội đến Âm Sơn, bao nhiêu vất vả đấy!

Kim Khuyết Đế Quân trợn mắt lên quát :

– Tựu chung lại lão đệ cho rằng đây là con mồi đang săn của lão đệ chứ gì?

Hoàng lão nhân cười âm trầm trả lời :

– Ca ca với đệ đệ hiểu nhau quá lâu rồi còn gì?

Tiểu Phi Thố lúc nãy đến giờ vẫn lặng yên cố ý nhận xét xem hai lão này có tiết lộ cái gì trọng yếu không, rốt cuộc chỉ thấy tranh cãi đâu đâu, lại còn coi chàng giống như một con thú muốn săn, muốn bắt gì cũng được cho nên tức giận chen lời vào mắng chửi luôn :

– Toàn một lũ không ra gì, ca ca đệ đệ mà cắn nhau chẳng khác chó giành xương, chán thật!

Kim Khuyết Đế Quân tức giận quát :

– Tiểu tử nói ai là chó?


Tiểu Phi Thố cười tủm tỉm đối đáp rất bình tĩnh :

– Ta nói ta là cục xương, còn ai là chó thì tuy theo có thích tranh giành cục xương hay không.

Kim Khuyết Đế Quân cười gằn xoay qua Hoàng lão nhân nói :

– Lão đệ đệ hành động lố lăng để cho tiểu tư này có cớ chửi mắng chúng ta là chó, thấy chưa?

Hoàng lão nhân tức giận cãi lại :

– Sao lại hành động lố lăng, đệ đệ mất biết bao thời gian và công lao bây giờ mới tìm ra tiểu tử, đáng lẽ ca ca phải nhường lại để đệ đệ giải quyết trước mới phải chứ?

Kim Khuyết Đế Quân ít có tăm tiếng trên võ lâm giang hồ nhưng thân phận rất kiêu ngạo, hơi hở một tí là ra tay giết người ngay, vậy mà lão ta lại có vẻ nhịn nhục lão đệ của mình thở dài một cái rồi nói đều giọng :

– Ca ca và lão đệ tính tình xung khắc nhau, mấy chục năm cùng chung sư môn mà vẫn không hòa hợp được. Chúng ta đồng một y tưởng thâu hồi “Thanh Hoa bí lục” trả nó lại cho Thiên Trúc dưới cái tên “Tiểu Như Lai mật kinh” nhưng chia làm hai hướng hành động khác nhau, lão đệ đệ thu xếp được vị trí ẩn mặt lợi thế hơn ta, ta lại có lợi thế cứ công khai mà cướp đoạt, chưa chắc ai đã chiếm được trước ai đâu.

Hoàng lão nhân cũng thở dài nhắc lại chuyện cũ :

– Nói thẳng ra rằng ca ca tự ái, đệ đệ tuy mang thân phận làm em nhưng sư phụ trăn trối lại trọng trách rất nặng, chưa tìm lại được “Thanh Hoa bí lục” thì còn mặt mũi nào trở về Thiên Trúc được. Đáng lẽ ra ca ca phải thông cảm cho đệ đệ mới phải chứ. hiện tại võ công của ca ca còn ai chống lại nữa thì cần gì đến “Thanh Hoa bí lục”?

Kim Khuyết Đế Quân lắc đầu trả lời :

– Sư phụ ca ca và sư phụ đệ đệ theo hai trường phái khác nhau nhưng thuỷ chung đều bị “Thanh Hoa bí lục” hoặc “Ảo Ảnh pháp” khắc chế hết, chưa nắm được hai môn này thì gọi là vô địch sao được?

Tiểu Phi Thố càng nghe càng mơ hồ, chẳng hiểu hai lã già này huynh đệ thế nào, chỉ biết họ giống thau ở điểm nhất định tranh đoạt cho bằng được “Thanh Hoa bí lục” mà thôi. Chàng sốt ruột chen lời vào nói lớn :

– Bọn ngươi cứ tha hồ mà cãi nhau, hiện tại trời đã gần tối rồi, ngày sau tái ngộ vậy!

Tiểu Phi Thố ngấm ngầm ý nghĩ nếu hai lão này thống nhất ý kiến với nhau, đồng lòng tấn công thì mình địch lại sao nổi. Cho nên vừa nói xong đã đã quay mình định chạy luôn.

Hoàng lão nhân thân ảnh chớp động một cái từ trên cao vụt nhanh xuống giống như chim vồ mồi, lời nói đi cùng với chưởng lực xuất phát luôn :

– Tiểu tử khoan đi đã, số phận của ngươi chưa được định đoạt dứt khoát mà!

Tiểu Phi Thố chẳng cần chú ý chàng xuất chiêu “Sơn Nguyệt Tùy Nhân” ra chống đỡ tiếp tục chạy luôn. Ngờ đâu chưởng lực của Hoàng lão nhân cực kỳ quái đản, nửa dưới xoáy thành lực kéo nửa trên lại đẩy rất mạnh chứ không chạm trực tiếp, âm thanh chi hú lên sịt sịt khiến cho Tiểu Phi Thố phải loạng choạng bước lùi. Chàng không bị chấn thương một chút nào nhưng người đã phải trở lại vị trí cũ mất rồi. Tiểu Phi Thố kinh hãi vô cùng đến “Thông Huyền Như Lai thần chưởng” mà cũng không chống lại đưọc ma lực cùa Hoàng lâo nhân thì võ công của lão còn cao siêu còn hơn cà Kim Khuyết Đế Quân. Thực ra không phải vậy Hoàng lão nhân chuyên về môn “Tá Lực Đả Lực”, tính toán lực đạo vị trí rất chính xác và khéo léo lại nhân cơ hội bất ngờ mới thành công được. Tuy thế Hoàng lão nhân cũng rất đắc ý, cười hỏi :

– Tiểu tử thấy môn “Xa Sư Đảo Chưởng” mùi vị ra sao, có biến ảo hơn “Thông Huyền Như Lai” của ngươi không?

Xa Sư là tên của một tiểu quốc nhỏ miền Tây Bắ Trung Nguyên, võ học ở đây chuyên dùng tá lực, bộ vị ly kỳ để thủ thắng địch nhân chứ thật sự không cao thâm gì mấy, Kim Khuyết Đế Quân hiểu rõ điều đó nên ngứa miệng đỡ lời luôn :

– “Xa Sư Đảo Chưởng” hay ho. Như vậy lão đệ còn muốn học “Thanh Hoa bí lục” làm gì nữa. Hoàng lão nhân lạị thở dài, lên giọng giả nhân nghĩa trả lời :

– Lão ca ca thông cảm cho đệ đệ! Chẳng qua đây là muốn làm thành tâm nguyện của sư phụ mà thôi.

Chỉ thông qua thời gian ngắn trao đổi câu chuyện. Tiểu Phi Thố nhận xét Hoàng lão nhân này âm hiểm và giả trá không sao tưởng tượng được, thảo nào Kim Khuyết Đế Quân kiêu ngạo vô cùng mà vẫn phải uý kỵ mấy phần. Lão ta cười khẩy hỏi lại :

– Hiện tại tiểu tử này như cá nằm trên thớt, lão đệ tính chia phần vớt ta ra sao đây?

Hoàng lão nhân lại thở dài, giọng nói giả vờ chịu lép vế

– Thôi được, ca ca cần “Ảo Ảnh pháp” thì cứ lấy bấy nhiêu cũng đủ rồi, phần còn lại đệ đệ sẽ mang về dâng cho vong linh sư phụ. Có thiếu sót một chút chắc sư phụ cũng không oán trách bao nhiêu đâu.

Tiểu Phi Thố tức quá quát lớn :

– Hai lão đựng nằm mơ, dù cho ta có chết cũng không bao giờ hé môi tiết lộ “Thanh Hoa bí lục” ra đâu.

Hoàng lão nhân gật gật đầu, giọng nói vẫn êm dịu nhưng nhãn quang chợt lóe lên nhưng tia sáng độc ác :

– Không sao, không sao! Ta đã có dự bị một thủ pháp rất hay gọi là “Bát Mạch Qui Tâm”, tuy thời gian có hơi lâu nhưng bất đắc dĩ đành phải chờ đợi vậy.

Tiểu Phi Thố rất mơ hồ, chàng nhíu mày hỏi :

– “Bát Mạch Qui Tâm” là thù pháp gì mà hay ho, sao lại phải chờ đợi lâu lắc?

Hoàng lão nhân cười rất lạnh, lên tiếng giảng giải, thực ra là dùng lời hăm dọa Tiểu Phi Thố: “Tiểu tử nên biết trong thân thể con người có nhị kinh và bát mạch lưu chuyển qua 108 huyệt đó được gọi là Biểu huyệt, từ 108 huyệt này lại có 216 điểm phụ gọi là Lý huyệt tựu trung đều qui tụ lại ở Đan Điền. Thủ pháp Bát Mạch Qui Tâm căn cứ vào đó rồi dùng chân lực chuyền đổi các vị trí của bát mạch và nhị kinh khiến cho chân khí không lưu động được từng ngày một nó phá phách tìm cách chạy về Đan điền, tới đâu công phá các huyệt đạo tới đó. Trước tiên làm tan nát các Biểu huyệt, con người phải trải qua một năm mới hết giai đoạn này đau đớn khổ sở cò hơn là xuống đia ngục nữa. Biểu huyệt tan nát thì mất hết võ công chứ con người không thể chết ngay được, bắt đầu đến giai đoạn bai là tàn phá toàn bộ Lý huyệt. Tiểu tử cứ thử tưởng tượng mà xem, thân thê chẳng khác con sâu mềm nhũn và bất lực, các huyệt đạo đau đớn như bị lửa đốt trong vòng chừng hai năm nữa thì thử hỏi có ai chịu đựng được nỗi đau khổ ấy không?”

Tuy biết rằng Hoàng lão nhân chủ ý hăm dọa mình nhưng bất giác Tiểu Phi Thố vẫn phải rùng mình mấy cái. Quả nhiên bất cứ ai bị thủ pháp nắm gân chuyển cốt ác độc này thì chỉ còn có cách van lạy được chết sớm ngày nào sung sướng ngày đó. Cực hình kéo dài luôn ba năm thì trước sau gì các bí mật cũng phải phun ra hết để khỏi đau khổ triền miên như vậy! Tiểu Phi Thố run giọng hỏi :

– Lão chẳng nghĩ gì đến thiên lý, dám ra tay độc ác như thế ư?

Hoàng lão nhân lại thở dài một hồi rồi mới trả lời :

– Cổ nhân có nói “Vô độc bất trượng phu”, ta có muốn thế đâu tại ngươi không chịu ưng thuận vui vẻ đây chứ!

Tiểu Phi Thố thấy không còn lời gì diễn tả hết cái giả nhân, giả nghĩa, âm độc ngụy quân tử cua lão già này nên tức giận mờ cả mắt, chàng bất giác cười nhạt nói :

– Giả sử ta tự chấn động kinh mạch chết ngay thì “Bát Mạch Quy Tâm” còn sử dụng hiệu lực nữa không?


Hoàng lão nhân ngửa mặt lên trời than thở :

– Đã chết rồi thì bất cứ thủ pháp nào cũng trở thành vô dụng hết.

Mặt ngửa lên mà tay lão đột nhiên hoa lên một cái, mấy ngón tay nhanh như chớp đã chụp trúng huyệt Ngọc Đường của Tiểu Phi Thố. Nào ngờ miệng chưa dứt thì đã ra tay!

Tiểu Phi Thố không sao kịp phản ứng, huyệt Ngọc Đường vừa nhói lên một cái chân tay liền rã rời để cho Hoàng lão nhân tiếp tục điểm luôn mấy huyệt khác. Lão ta cười ha hả nói lớn :

– Khi nào ta lại cho ngươi chết ngay được!

Vừa nói Hoàng lão nhân vừa choàng tay định cắp ngang người Tiểu Phi Thố, ngờ đâu thấp thoáng lại có một bóg tay đang chụp vào Uyển mạch của lão! Hoàng lão nhân kinh hoảng vừa lật cổ tay vừa đảy khuỷu tay để tránh né, đồng thời miệng quát :

– Tên nào táo gan…

Lời quát chưa hết, Hoàng lão nhân lại kêu lên “Ủa” một tiếng rút hai tay về, hai mắt sáng quắc lên rồi âm trầm hỏi :

– Thì ra lão ca ca, lão ca ca dự định đoạn bào với đệ đệ hay sao vậy?

Kim Khuyết Đế Quân cười lạnh lùng trả lời :

– Đoạn bào hay không là tùy ở lão đệ đệ. Chúng ta ước hẹn thế nào mà đệ đệ định mang người đi luôn chẳng ngó ngàng gì đến lão ca ca này vậy?

Hoàng lão nhân đảo mắt mấy vòng, đầu óc xoay chuyển tìm lời cãi lại :

– Đệ đệ nghĩ rằng cứ bắt tiểu tử rồi huynh đệ thay nhau khai thác, ca ca chậm hơn một chút không được sao?

Mặc cho hai lão cãi nhau, tâm hồn Tiểu Phi Thố chết điếng, tự mắng chửi thầm “Tiểu Phi Thố ơi là Tìẻu Phi Thố! Ngươi là con tho non thật rồi, ngây thơ ngu ngốc đến nỗi chẳng đề phòng gì cả, đã biết giang hồ đầy man trá mà không cẩn trọng thì trước sau gì cũng có ngày này mà thôi”.

Sự uất ức đè nặng lên ngực gần như muốn tắt thở luôn, bất chợt huyệt Thiên Trì ở nách chàng máy động một cái chân khí từ từ di chuyển khiến cho Tiểu Phi Thố vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Nên biết huyệt Thiên Trì nằm gần Cực Tuyền, chạy riêng rẽ từ Thiên Tuyền xuống Khúc Trạch qua Đại Lăng rồi thông ra Lao Cung đáng lẽ cũng phải bị phong bế bởi chân lực Hoàng lão nhân điểm vào ngờ đâu hiện tại theo khẩu quyết “Loạn Chân Phi Giả” nó cứ tự động lưu chuyển.

Cánh tay vừa cử đông được, Tiểu Phi Thố thấy trước mặt mình Hoàng lão nhân đang gân cổ ra cãi nhau thì bất giác không nín nhịn được, thò tay ra đánh luôn một chưởng.

“Bốp!”, Hoàng lão nhân có nằm mơ cũng không sao tưởng tượng ra việc kỳ quái này, lão hứng trọn chưởng lực của Tiểu Phi Thố, thân hình bắn ra xa mấy thước liền. Hoàng lão nhân võ công quả là cao siêu, lảo ta bị chưởng đả kích bất ngờ như vậy vẫn không té ngửa chỉ ngồi phịch xuống đất và thổ máu tưới ta mà thôi. Trong lúc Kim Khuyết Đế Quân kinh hoảng thất thần lùi lại mấy bước, Tiểu Phi Thố thu chân khi trơ về hoá giải luôn mấy huyệt đạo còn lại, chàng cười nhạt lên tiếng :

– Tiếc thật, tiếc thật.

Quả nhiên đáng tiếc thật, Tiểu Phi Thố quá căm tức nên chưa kịp giai huyệt hoàn toàn đã vội ra tay cho nên chân khí chỉ tích tụ được một ít chứ nếu không đời nào Hoàng lão nhân còn sống sót nổi.

Kim Khuyết Đế Quân lần đầu tiên run rẩy cả thân hình, lão ta cất giọng rung rung hỏi :

– Pháp môn tự giải huyệt này ở trong “Thanh Hoa bí lục” có tên gọi là gì vậy?

Tiểu Phi Thố vừa lắc đầu vừa cười nhạt :

– Không phải “Thanh Hoa bí lục” đâu, đây pháp môn “Loạn Chân Phi Giả”, hay còn gọi là “Tàn Chi tuyệt chưởng”. Âm Sát ma quân đã vong mạng dưới chiêu thức này ngươi chưa biết sao?

Lúc này Hoàng lão nhân đã đứng lên được, lấy tay chùi mấy vêt máu dính vào vuông khăn bịt mặt và râu tóc. Lão ta khàn khàn lên tiếng nói vớí Kim Khuyết Đế Quân :

– Ca ca, hiện tại đệ không còn ham muốn “Thanh Hoa bí lục” nữa, chỉ cốt làm sao có thể giết chết được tiểu tử này là khoan khoái lắm rồi. Sau khi ca ca khai thác xong thì đưa tiểu tử cho đệ trả thù thật tàn khốc mới được!

Kim Khuyết Đế Quân đã trấn tĩnh trở lại được, lão gật đầu nói :

– Mai một võ học “Thanh Hoa bí lục” cũng tiếc thật đấy! Nhưng tiểu tử này chết đi thì còn ai hơn được huynh đệ ta nữa?!

Tiểu Phi Thố thấy tình hình nguy cấp, hay hơn hết là tẩu vi thượng sách, chàng ỷ vào khinh công tuyệt thế của mình cho nên trước khi vọt mình đi còn cười tủm tỉm nói :

– Nhị vị cứ bàn luận tự nhiên, tại hạ xin cáo từ!

Nói xong Tiểu Phi Thố nhún mình nhảy một cáí thật xa, hai chân vừ chạm đất là giở khinh công ra chạy luôn. Kim Khuyết Đế Quân cùng với Hoàng lão nhân người trước người sau đuổi theo rất gấp rút, thuỷ chung vẫn cách Tiểu Phi Thố chừng mười trượng, có muốn phóng phi đao hay ám khí cũng không xong.

Tiểu Phì Thố vừa chạy vứa suy nghĩ, thỉnh thoảng lại ngoái đầu coi chừng! Chàng thấy hai lão gìa này không thể nào đuổi kịp mình thì đắc ý cười thầm. Hiện tại bóng tối đã phủ xuống một màu xám nhờ nhờ do đó hoang sơn cô quạnh càng thêm tiêu điều thê lương, ba cái bóng tạo thành một giây người kẻ trước người sau chẳng đề ý gì đến cảnh sắc, cứ cắm đầu lướt đi vùn vụt. Được chừng một giờ trời đã sụp tối hẳn, trăng thượng huyền đã tỏa ánh mờ mờ, Tiểu Phi Thố thấy khoảng cách giữa mình và địch thủ xa thêm một chút đang khoái chí thì đột nhiên hai huyệt Thừa Phủ ở hai bên đùi đau nhói một cái, lảo đảo muốn té liền. Chàng la lên tự hỏi :

– Cái gì thế này?

Hỏi là tự phát trong lúc hốt hoảng vậy thôi chứ Tiểu Phi Thố biết ngay chất độc “Cấp Phong Phi Đao” đã bất giác phát tác, chàng than thân “Trời ơi, chỉ cần một hai khắc nữa là ta đã thoát được rồi, khốn khiếp sao nó lại phát tác đúng lúc thế này?”

Tiểu Phi Thố cố gắng vận động dùng chân khi ngăn chặn độc chất nằm im một chỗ nhưng hoàn toan vô ích. Trải qua một ngày trời vừa đuổi theo Kim Khuyết Đế Quân vừa giao đấu, vết thương đã bị vỡ miệng ra do đó bao nhiêu chân khí dồn vào đều theo chỗ hở thoát ra ngoài hết. Từ xa Kim Khuyết Đế Quân nhãn quang xuyên qua bóng tối đã nhìn thây, lão ta mừng rỡ hô to :

– Tiểu tử kiệt sức mất rồi, đệ đệ nhanh chân lên một chút.

Tiểu Phi Thố vừa kịp điềm chỉ, xé áo ra băng bó lại vết thương thì Kim Khuyết Đế Quân và Hoàng lão nhân đã chạy tới, chỉ còn cách chàng có mấy thước mà thôi!

Tiểu Phi Thố thở dài cúi mặt xuống than dài :

– Không ngờ Tiểu Phi Thố này lại bị chết oan uổng tại đây!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.