Đọc truyện Tan Chảy – Chương 7
Tiểu Trạch đúng là một con người thu hút.
Về cậu, điều tôi biết chỉ là: Tên này là thánh toàn năng, cái gì cũng biết. Thậm chí với học thuật cũng là toàn tài, cậu có thể đọc hiểu các loại sách ngôn ngữ, thậm chí còn dùng laptop của tôi đầu tư vào cổ phiếu! Còn thường xuyên đắc chí phân tích xu hướng thị trường với tôi như một chuyên gia. Cuối cùng tôi cũng biết số tiền tăng không ngừng nghỉ trong tài khoản mình từ đâu ra. Tôi không biết đến cùng mình bị bệnh bao lâu, chẳng trách cửa nát nhà tan;
Trên phương diện sở thích, cậu thích xem “Cậu Bé Bút Chì”, lần nào xem cũng bật cười lớn trong phòng khách, tôi cảm thấy cậu có khả năng sẽ bắt chước Shin làm siêu nhân sống động, phát tín hiệu ánh sáng như thật;
Cậu đặc biệt hiểu cách chăm sóc sức khỏe, là một bình nước siêu cấp, lúc nào cũng đều uống nước, nhưng không đi vệ sinh;
Cậu thích nấu ăn giặt quần áo… Ơ kìa, tại sao tôi lại nhớ đến dáng vẻ hạnh phúc của cậu khi gặt quần lót cho tôi nhỉ. Chuyện đó đã tạo thành bóng ma trong lòng tôi, từ đó tôi tuyệt giấu hết quần lót đi, rồi một lần giặt cả đống;
À phải rồi, cậu còn thích cân cho tôi;
Thích… ừm, tắm cho tôi, chỉ là bây giờ tôi không cho cậu tắm cho mình nữa, thành ra cậu khá ai oán;
Phải rồi, còn thích dắt tôi đi… tè…
_(:зゝ∠)_
Đàn ông chòm sao Sư Tử có tôn nghiêm vẫn không nên nhắc lại chuyện như thế thì tốt hơn.
Nên nói, đến cùng tuổi thật sự của cậu là bao nhiêu, đến cùng trước đây quan hệ của cậu với tôi ra sao, thân phận thật sự của cậu là gì, tôi hoàn toàn không biết. Nói về tuổi đi, lúc tôi mới tỉnh lại, cậu trả lời qua loa rằng “Xem như là em trai anh”, sau đó lại là “Xem như là cha anh”… Câu trả lời đó chênh lệch rất lớn. Tôi đoán cậu khoảng chừng hơn 10 tuổi, e rằng, là một thần đồng IQ cao?
Một ngày nào đó tôi hỏi cậu bao giờ đến trường học, cứ thế này không tốt.
Cậu bị tôi hỏi phiền quá nên nói thẳng: Em chưa từng đi học.
Lần thứ hai tôi chấn kinh.
Chưa từng đi học mà ngôn ngữ nào cũng hiểu? Chưa từng đi học mà có thể thành thạo kỹ thuật máy tính đến thế? Mã code mã gì đó đều tùy tiện viết được? Chưa từng đi học mà tôi hỏi đại một đề đạo hàm cấp cao cậu đều có thể trả lời được?
Thôi kệ, cũng được. Một thần đồng vu vạ trong nhà mình không chịu đi, đối với tôi không phải chuyện xấu lắm.
Sống quen với cậu rồi cũng không nỡ lòng. Đương nhiên, tôi sẽ không nói ra điều đó, bằng không nhóc con chắc chắn sẽ được nước làm tới!
À mà… Cậu nhóc trong kỳ dậy thì thật sự đáng sợ, hiện giờ không còn là nhóc con nữa, mà như là… thiếu niên? Cậu trai? Chàng thanh niên?
Ngay lúc tôi đang dùng ánh mắt sâu lắng triết học quan sát người nào đó trên sofa thì người nào đó thả tờ báo xuống, nhìn tôi, vẻ mặt bất đắc dĩ kiểu “Anh lại đang nghĩ lung tung gì đó” nhìn lại tôi. Tôi thật sự không nói thành lời, hóa ra cậu là người lớn trưởng thành khoan dung, còn tôi là thằng nhóc nghịch ngợm?
Dĩ nhiên, tôi đã quen với việc bị đảo ngược địa vị.
Nên tôi càng thêm quang minh chính đại quan sát cậu.
Bây giờ, cậu rất cao gầy, hai chân thon dài, áo sơ mi ô vuông màu xanh biển tôn lên vóc dáng của cậu, đúng là rất thiên vị… Nhìn gương mặt đó đi, cũng không phải con gái mà trắng nõn vậy làm gì, này! Nhíu mày cái gì? Được rồi được rồi, anh thừa nhận đúng là cưng rất tuấn tú, còn đẹp hơn mấy người trên ti vi, nhưng anh sẽ không bao giờ nói cho cưng biết, ai bảo bình thường cưng không biết kính già yêu trả hahaha…
“Cường điệu quá.” Tôi khó chịu nói.
“Cái gì?” Cậu thả tờ báo xuống, nhấp ngụm nước chanh.
Tôi không tự chủ được đứng dậy, bước đến chỗ cậu.
Một tay cậu gác lên sofa, không cài cúc áo, để lộ da thịt rắn chắc, màu da vẫn trắng đến gần như trong suốt như cũ. Cậu nhìn tôi, đôi môi ướt át bóng lên vì nước chanh.
“Em cứ như ăn kích thích hoóc-môn ấy, không lâu trước kia còn là một cậu bé đáng yêu lanh lẹ mà, nhanh vậy đã…”
“Em nói rồi, em đang giai đoạn dậy thì.”
“Hừ, thật không?” Tôi quỳ một gối xuống trước mặt cậu, nhìn cậu chăm chú, “Mới phát hiện màu tròng mắt của em rất nhạt nha…”
“Thật à?”
Tôi gật đầu: “Ừ… Lạ ghê, trước đây không thấy, cứ nghĩ là thuần đen, bây giờ mới nhìn ra, sao khá… À, khá giống màu chậu cá.”
“Chậu cá?”
Chậu cá nằm sau ghế sofa, tôi vừa so sánh vừa nói: “Phải nói là giống với nước trong chậu cá, khá giống đó… Lẽ nào ánh đèn có vấn đề, anh thấy tròng mắt em hơi thiên về xanh, nhạt hơn so với người bình thường… Thậm chí có cảm giác trong suốt.”
Dường như cậu không dễ chịu mấy, rủ mắt xuống.
Nhưng tôi không dừng lại được, tay nhẹ nhàng trượt xuống trán cậu, cẩn thận quan sát: “Chúng ta dùng cùng loại sữa rửa mặt phải không? Sao da em tốt quá vậy? Một chút tì vết cũng không có?”
Cậu quay đầu đi, vừa vặn để tôi thấy tai cậu ửng đỏ.
Giọng cậu hơi khàn: “Đừng như vậy, anh biết em thích anh mà.”
Tôi cười nắm lỗ tai đáng yêu của cậu, như bóp lấy nhược điểm của ai đó, cười nói hệt tên lưu manh: “Biết chứ, ngày đầu tiên gặp nhau đã nghe cưng thổ lộ rồi, nhưng cưng vẫn chẳng làm gì hết. Anh chấp nhận lòng yêu thích của cưng, nhưng anh nghĩ mình thẳng, hai ta cứ Plato là được rồi, Plato đó…”
(*) Tình yêu Plato: Tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục,…
Tôi không ngờ cậu đột nhiên vươn tay kéo cổ áo tôi xuống, khá cục cằn chạm vào môi tôi.
Là chạm.
Sức lực của cậu rất lớn, thậm chí tôi còn thấy hơi đau.
Nhưng ngay lúc ấy, đầu óc tôi trống rỗng.
Thật ra, từ khi nắm tai cậu, tôi đã có chỗ không thoải mái…
Từng hình ảnh mông lung lướt qua đầu óc tôi ——
Một người đàn ông tóc vàng nằm trên chiếc sofa trắng này. Còn tôi nhìn người đó chăm chú, mỉm cười vân vê hoa tai màu vàng của người đó, quan sát tai người đó dần dần đỏ ửng. Ngón tay tôi rê từ vành tai xuống dưới cằm tua tủa râu của người đó. Rồi nhìn người đó không chịu nổi đè tôi xuống…;
Người đàn ông tóc vàng luôn xuất hiện trước cửa nhà tôi vào hoàng hôn. Trong tay xách theo hai hộp cơm;
Người đàn ông tóc vàng là bạn thời đại học của tôi, không phải, từ tiểu học chúng tôi đã ở bên cạnh nhau;
Chúng tôi cùng đá bóng, cùng trốn học, cùng đánh nhau, cùng đi chơi điện tử, cùng thi, cùng tán gái, cùng uống rượu, cùng thi đấu, cùng tìm việc làm…;
Từ cấp hai, tôi bắt đầu thầm mến người đó;
Mái tóc vàng của anh là nhuộm từ thời cấp ba;
Bắt đầu từ năm hai đại học, chúng tôi quen nhau, hoa tai của anh là do tôi mua. Anh đeo bên trái, tôi đeo bên phải. Hoa tai của chúng tôi là một đôi;
Sau khi tốt nghiệp, tôi làm ngân hàng, anh làm ở công ty tư nhân;
Rồi, anh xuất ngoại;
Sau đó, là… tin tức ngộp trời, mưa to xối xả, xa xôi đến mức không thể tìm kiếm tung tích, tai nạn máy bay thảm khốc đến tuyệt vọng…;
Sau đó nữa là tang lễ của anh.
Viêm Bân… Viêm Bân…
Viêm Bân của em…
Ngay thời khắc này, tôi cảm giác cơ thể mình lạnh lẽo, cứng ngắc, cứ như không còn cảm giác. Sẽ không đau nữa phải không.
Mọi thứ xung quanh như biến chậm.
Trước mắt tôi là gương mặt của Tiểu Trạch, hình như cậu đang gào thét điều gì đó, chỉ là tôi không nghe thấy. Tai ù đi. Hai lỗ tai đều ù. Âm thanh rè tai ấy làm người ta đau đầu.
Cậu như một đứa trẻ, đỏ mắt lau nước mắt cho tôi, ban đầu dùng bàn tay, sau đó dùng ống tay áo, cuối cùng không lau nữa mà ôm tôi vào lòng.
Cái ôm của cậu thật sự rất dễ chịu, rất dễ chịu.
Tựa như nước ấm bảo bọc lấy tôi. Tựa như giờ đây lại được trở lại trong cơ thể mẹ.
Cảm giác này rất quen thuộc.
À, tôi nghĩ ra rồi.
“Chung cuộc” của tôi, “chung cuộc” mà tôi vốn ngỡ, chính là đi đôi với cái ôm ấp bảo bọc như này.
Khi ấy, tôi lấy con dao sắc bén dưới bếp đi vào phòng tắm, nằm trong nước ấm cắt cổ tay mình. Vì để ngừa lỡ như nào đó, tôi cắt cả hai cổ tay.
Sinh mệnh trôi đi từng giây từng phút, nước ấm đã biến thành biển máu.
Ý thức dần dần mơ hồ, tôi xuất hiện ảo giác.
Dường như có người đang khóc.
Khóc thay tôi.
Người ấy ôm tôi vào lòng thật chặt từ phía sau.
Người ấy liên tục thủ thỉ bên tai tôi: “Đừng khóc… Đừng khóc… Mọi thứ rồi sẽ tốt hơn, đã không sao rồi… Không phải anh mất đi tất cả, ít nhất, anh vẫn còn có em.”