Đọc truyện Tần Ca – Chương 33: Lịch sử xoay chuyển (thượng)
Úy Liễu là ai?
Nếu như người này không xuất hiện, Phù Tô thật sự đã quên bên cạnh “Tần Thủy Hoàng” có một người như thế.
Tư liệu lịch sử ghi lại, Úy Liễu người Đại Lương đến Tần quốc được Tần vương Doanh Chính thưởng thức, chẳng những trọng dụng, mà bình thường gặp hắn thì Tần vương cũng dùng lễ tiết ngang hàng tương đãi, y phục ăn uống cũng cho Úy Liễu như nhau.
Thế nhưng không được bao lâu Úy Liễu đã không cam nguyện chỉ làm một phụ tá bên cạnh quân vương, vì vậy liền ra vẻ “tiểu tính tình” một chút, làm bộ có ý định rời Tần quốc đi nơi khác mưu được thăng chức. Nói là rời đi nhưng cũng không phải thật muốn đi, hắn chính là muốn dọa Doanh Chính, xét tínhchất thì so với công nhân có năng lực ở xã hội hiện đại dùng chuyện từ chức để yêu cầu lão bản tăng lương không khác nhiều lắm.
Doanh Chính biết Úy Liễu muốn đi, cũng làm đúng như hắn mong muốn là giữ lại, còn ủy nhiệm Úy Liễu làm Tần quốc úy.
Trong chuyện này Doanh Chính hoàn toàn là hình tượng minh quân cầu hiền nhược khát, chiêu hiền đãi sĩ điển hình, tuyệt không so đo xuất thân “ba không” không thân phận, không địa vị, không danh khí của Úy Liễu. Không chỉ như thế, còn dùng lễ tương đãi. Phải biết rằng vào bối cảnh thời đại đó y phục cũng phải mặc cho đúng quy củ, cho dù là đại phú thương có tiền chỉ cần là thường dân cũng không thể vượt cấp mặc y phục lụa mà chỉ có vương tôn quý tộc mới có thể mặc, nếu không là phải mất đầu.
Biết rõ Úy Liễu lòng dạ hẹp hòi đùa giỡn mình Doanh Chính cũng không truy cứu, mà còn giữ lại phong quan lớn. Nhưng bởi vì Úy Liễu là thường dân áo vải không có kinh nghiệm làm việc, cũng chưa từng làm quan ở Tần, cho nên Doanh Chính vẫn dùng mưu kế của hắn, nhưng lại để Lỷ Tư phụ trách thi hành.
Kết quả nào biết Úy Liễu chẳng những không biết tri ngộ chi ân, ngược lại sau lưng gặp người còn nói: “Tần vương Chính người này sống mũi cao mắt to, ngực như diều hâu, thanh âm như sài lang, hình dạng như vậy là khuyết thiếu nhân đức, là người lòng dạ tàn bạo. Loại người này lúc nghèo khó thì dễ dàng khiêm tốn với người, một khi đắc chí chắc chắn quay lại ăn thịt người.”
“Hình tượng” mà hắn miêu tả Tần Thủy Hoàng đã ảnh hưởng tới mấy ngàn năm hậu thế.
Chỉ là Tư Mã Thiên hắn rốt cuộc làm sao mà biết Úy Liễu không sợ chết dám can đảm không coi quân vương vào đâu mà nói ẩu nói tả? Phải biết nếu như chuyện đó bị sử quan ghi chép, thì vì sao người nào cũng biết duy chỉ có Doanh Chính lại không biết? Mà bản ghi chép chẳng những không bị hủy bởi chuyện phần thư khanh nho (đốt sách chôn người tài), mà còn may mắn thoát khỏi ba tháng ròng Hạng Vũ hỏa thiêu thành Hàm Dương, cuối cùng một trăm năm sau lại rơi vào tay Tư Mã Thiên, được ghi vào “Sử ký”?
…….
Ngẫm lại đều cảm thấy thập phần hoang đường, thập phần buồn cười.
Vòng vo quanh Úy Liễu bị người hiện đại đánh giá là “bạch nhãn lang” (đồ vô ơn) vài vòng, Phù Tô thỉnh thoảng nhìn nhìn nghiên mực trên bàn, đánh giá xem nếu mình cầm nó nện xuống đầu người này thì có thể thúng lỗ nào hay không, sau đó cứ mỗi lần vòng một vòng thì Phù Tô lại thu hẹp khoảng cách với bàn thêm một bước. Người không thể xem bề ngoài, đúng là đồ ra vẻ đạo mạo! Ra vẻ đạo mạo! Nghe nói Úy Liễu không chỉ là mưu thần, còn là một đầu lĩnh tình báo kiêm đặc vụ, thay Doanh Chính chọn lọc cùng phân tích tin tình báo, giám sát các trọng thần trong triều có hành vi bất lương hay không.
Vẻ mặt chính khí tuyệt đối là theo chính phái, mới nhìn qua Úy Liễu sẽ làm cho người ta cảm thấy hắn là một người tử tế chính trực, ai lại nghĩ đến hắn là một tiểu tử “vô gian đạo”?
“Ngươi thực tên là Úy Liễu?”
“Dạ.” Dùng khóe mắt liếc người đang đứng ở cạnh bàn lấy tay sờ nghiên mực, Úy Liễu vụng trộm nhích lại gần Doanh Chính, nào biết người nọ lại nghiêng người né ở một bên.
Ngẩng đầu nhìn cái người rõ ràng đang chờ xem náo nhiệt, trong lòng Úy Liễu là ngập tràn hối hận. Hối hận mình lúc trước vì sao phải đưa vở diễn ra đùa giỡn thành như vậy, làm hại chính mình bị tiểu hài tử cọng lông còn chưa dài đã đủ xấu xa đá đến chết khiếp.
Nhi tử là chúa không thể ăn thiệt thòi, cho nên cái thù bị đá này Doanh Chính dám khẳng định Phù Tô chết cũng phải báo, bằng không cuộc sống hàng ngày của hắn khó có thể bình an, bởi vậy hôm nay hắn mới mang theo người đến.
“Tô nhi, Úy Liễu cùng với vương thúc Tử Anh của ngươi đều phụ trách an nguy của vương thất. Vương thúc ngươi phụ trách thu thập tình báo thiết lập ám trang, Úy Liễu thì phụ trách an bài mật thám nhân tuyển phái đi các nơi cùng với giám sát triều thần có mưu lợi riêng hay không, từ nay về sau…hắn về ngươi quản.” Xét thấy Úy Liễu một cước kia đá nhi tử bảo bối của mình chết khiếp, Doanh Chính không có ý định dễ dàng bỏ qua người này như vậy.
“Cho ta quản?” Phù Tô vui vẻ lập tức vứt bỏ nghiên mực trong tay, quyết định không đập bể đầu Úy Liễu nữa.
“Thật.” Doanh Chính gật đầu xác nhận.
Nếu để cho Úy Liễu tự chọn, thì hắn tình nguyện bị cái nghiên mực đó đập cho mấy cái, xong là hết mọi chuyện, ai biết mình rơi vào tay đại vương tử Phù Tô có thể dính phải kết cục sống không bằng chết hay không. Hắn cũng đã nghe nói đại vương tử này không phải dễ chọc, hơn nữa đã tự mình nghiệm chứng cái gì mà “ba chiêu phòng lang”, thật là đen đủi.
Kéo căng khuôn mặt Úy Liễu nhìn về phía quân vương, tuy trên mặt vẫn là chính khí mười phần, nhưng trong mắt lại không hề che giấu ý cầu khẩn.
Rốt cuộc mình đã có người để lãnh đạo, trong lòng Phù Tô khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ, tiến lên một túm kéo tay người còn quỳ trên mặt đất kích động nói: “Úy Liễu cũng tốt Kinh Kha cũng được, hai ta xem như không đánh nhau thì không quen biết, sau này sẽ là huynh đệ chân thành.” Dứt lời Phù Tô hào khí mười phần vỗ vỗ ngực.
Vừa mới rồi còn một bộ dạng không giết mình chưa hết giận, kết quả hiện tại lại chuyển thành hảo huynh đệ, chuyên nghiệp đến mức làm Úy Liễu không thể không hoài nghi có phải là Phù Tô có âm mưu quỷ kế gì, ý định thừa dịp mình buông lỏng cảnh giác thì tùy thời mà động hay không: “Thần không dám, thần nhất định tận trung với cương vị công tác.” Cung kính nói.
“Không cần khách khí như thế, ở trước mặt ta không cần nói những nghi thức xã giao này.” vỗ vỗ bả vai Úy Liễu Phù Tô hào sảng cười to, kéo người quỳ trên mặt đất dậy: “Từ nay về sau ta còn một mẩu bánh thì sẽ không để cho ngươi húp cháo.”
Lời của Phù Tô là Úy Liễu lần đầu nghe thấy, bất quá cảm thấy rất thân thiết, vì vậy người cũng buông lỏng một chút.
Nhìn Phù Tô cùng Úy Liễu xưng huynh gọi đệ, Doanh Chính bị bỏ quên ở một bên trong lòng thập phần khó chịu, rất có cảm giác trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Thế nhưng trong chuyện này Doanh Chính lại không phải là người ngốc, ai khác thì không dám nói, nhưng riêng chuyện hiểu tính Phù Tô thì Doanh Chính tự nhận không ai có thể rõ ràng hơn hắn. Sở dĩ thái độ hiện tại của Phù Tô đối với Úy Liễu biến đổi đột ngột, đây là bởi vì hắn cao hứng rốt cuộc có người bị hắn sai khiến, cho nên…
Chắp tay sau mông lạnh lùng cười, lập tức hỏi: “Bên Yến quốc thế nào?”
Nói đến chính sự Úy Liễu lập tức xoay người mặt hướng Doanh Chính, khấu lễ nói: “Thái tử Đan những năm nay tuy một mực ở Tần, thế nhưng thế lực của hắn ẩn ở Yến quốc cũng không hề suy yếu, thậm chí những năm gần đây lão sư của hắn càng lúc càng đẩy mạnh giúp hắn chiêu lãm nhân tài chí sĩ thiên hạ. Hắn trở lại Yến chỉ vẻn vẹn mấy ngày đã đoạt lại đại quyền, hiện tại triều đình Yến quốc do thái tử Đan làm chủ.”
Vẫnchắp tay đi đến bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm cười nói: “Hiện tại hẳn đã biết rõ vì sao quả nhân lại kiêng kị Yến quốc thái tử nhìn qua vô dụng đó rồi đi.”
Tuy nhân cách bị thế đạo làm cho vặn vẹo, nhưng năng lực trị quốc của thái tử Đan Doanh Chính vẫn là thưởng thức, chỉ tiếc càng như vậy người này càng không thể giữ lại được.
“Đại vương nhìn xa trông rộng, nếu như không phải Yến vương có phúc mà
không biết, tự mình để trân bảo bị long đong thì Yến quốc cũng không lâm vào tình trạng bị người tùy ý khi dễ như bây giờ.”
“A, nghe khẩu khí của ngươi đến là thương tiếc hắn.” Doanh Chính xoay người lạnh lùng nhìn Úy Liễu, cười nói: “Thế ra Úy khanh mắt cao hơn đầu (người cao ngạo) cũng quỳ gối dưới chân thái tử Đan?”
Úy Liễu vội vàng quỳ xuống nhận sai: “Thần không dám.”
Sao lại phải quỳ? Bị xem thành không khí Phù Tô gãi gãi đầu, khó hiểu nhìn hai người một đứng một quỳ, vẫn không rõ lắm vì sao cha hắn lại muốn diễn
tiết mục “thích Tần”. Chẳng lẽ là vì muốn bắt gián điệp Yến quốc xếp vào Tần quốc?
Chẳng muốn hiểu rõ, lại tự thấy không liên quan đến mình, vì vậy Phù Tô lập tức không hề lãng phí tế bào não mà chuyển sang nhìn chằm chằm vào Úy Liễu nghiên cứu.
Thấy nhi tử đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào Úy Liễu ngay cả mắt cũng không thèm chớp, Doanh Chính tiến đến bế hắn lên, nói với người còn quỳ trên mặt đất: “Kế hoạch không thay đổi, ngày mai ngươi đi Yến quốc phối hợp với Tử Anh chặt đứt tất cả đường lui của chúng. Sau đó mang thủ dụ của quả nhân đến chỗ Mông Điềm, hắn sẽ xuất binh trợ ngươi diệt Yến.” Ôm nhi tử, Doanh Chính đi ra khỏi thiên điện của nghị chính điện.
Buổi tối gió mát, Phù Tô chỉnh lại y phục trên người ghé vào đầu vai Doanh Chính hỏi: “Ngươi cho hắn đi làm chuyện gì vậy?”
“Diệt Yên.” Sợ nhi tử cảm lạnh, Doanh Chính lại ôm chặt người trong ngực
thêm một chút.
Diệt Yến? Bấm ngón tay, Phù Tô nhớ rõ Tần quốc sau khi diệt Ngụy rồi Sởthì mới diệt Yến vào năm 222 TCN, nhưng giờ mới là cuối năm 227, vẫn sớm một chút.
Sau đó Phù Tô lại nghĩ có lẽ cha hắn chỉ sai người gấp rút chuẩn bị, cho nên hỏi: “Úy Liễu kia không phải cho ta sao? Sao ngươi còn sai hắn bán mạng?” Có cảm giác chủ quyền của mình bị người vượt qua.
“Là cho ngươi, bất quá phải đợi ngươi mười sáu tuổi mới có thể sai sử hắn, cho nên hiện tại Úy Liễu vẫn là người của ta, năm năm sau mới là của ngươi.”
Sờ sờ cằm Phù Tô nhìn qua hướng nghị chính điện cảm thấy cha hắn nói phi thường có lý, thế rồi biểu hiện của hắn đột nhiên thay đổi, vội vàng nhảy xuống đất chạy về lại, sợ mình chậm chân người kia sẽ không có ở đó nữa.
Đứng ở khúc ngoặt hành lang nhìn Phù Tô chạy đến là nhanh, Doanh Chính vừa đi theo vừa gọi: “Tô nhi lát nữa cầm nghiên mực đập bể đầu người ta thì kiềm chế một chút, cẩn thận đừng đập vào chính mình.”
_0O0_
Ngày đó Phù Tô phi nước đại trở về muốn đập Úy Liễu một nghiên mực, kết quả thiên điện sớm đã người không phòng trống. Chẳng những ngọn đèn trongphòng bị người thổi tắt, mà ngay cả nghiên mực cũng không còn tung tích, căn cứ xem xét hiện trường hẳn là bị người thuận tay mang đi luôn.
Chậm một bước làm Phù Tô tức giận tới mức dậm chân, chỉ biết đổ thừa Úy Liễu tưởng tượng quá nhiều chạy trốn quá nhanh, chạy trối chết vẫn không quên thu luôn hung khí.
Tức tối hung hăng từ thiên điện đi ra chỉ thấy người nào đó đứng cách không xa với cái vẻ mặt ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, bộ dạng rất “*** tiện”, làm Phù Tô không thể không hoài nghi có phải là mình rơi vào cái bẫy bị người tính kế hay không.
Chắp tay sau mông đi đến, bởi vì nguyên nhân chiều cao nên Phù Tô chỉ có thể nghiêng đầu, chém xéo mắt từ dưới lên trên ngắm Doanh Chính, dùng ngữ khí hoài nghi hỏi: “Cái chuyện sai sử người kia đi Yến quốc có phải là ngay lúc đó ngươi mới nghĩ ra không?”
Doanh Chính khóe miệng có chút nhếch lên, không nghĩ đến nhi tử của mình hôm nay thật là thông minh, còn biết lôi đầu óc đã để rảnh rỗi lâu ngày ra suy nghĩ vấn đề. Vì vậy Doanh Chính trầm mặc không nói mặc nhiên cam chịu thú nhận lời Phù Tô.
Dùng sức chà xát chà xát mặt mình, Phù Tô xông lên trước túm chặt y phục Doanh Chính kêu lên: “Ngươi là cố ý! Ngươi biết rất rõ ràng ta đánh không được Úy Liễu thì cuộc sống hàng ngày một tháng tới khó có thể bình an!”
Đẩy móng vuốt của nhi tử đang túm y phục của mình ra, cũng không phải Doanh Chính sợ Phù Tô ngã, hắn là sợ dây lưng chịu không được nhi tử cứ kép không ngừng như vậy, dù sao tuột quần rất không hay ho: “Tô nhi đừng làm rộn, về ngủ thôi, ngày mai cha còn phải vào triều.” Nói rồi kéo tay Phù Tô hướng tẩm cung mà đi.
“Ta bây giờ có thể ngủ mới có quỷ!” Phù Tô không cam lòng oa oa kêu to, ai bảo hắn còn nhỏ lực ít, không có năng lực phản kháng.
Cường ngạnh kéo Phù Tô trở lại tẩm cung, Doanh Chính lột sạch con người ta ném lên giường dùng chăn cuốn lại: “Ngủ.” Rồi sai cung nga tiến đến thổi tắt hết đèn trong phòng, một cái cũng không lưu lại.
Nằm trên giường không cam lòng bị vô cớ đùa giỡn một hồi như thế, lại nghĩ đến mình sống hai thế vẫn bị người khi dễ, Phù Tô ai oán toái niệm dâng lên không ngừng xoay người. Cuối cùng ôm gối lông ngỗng từ đầu giường leo
đến cuối giường bày tư thế liên tục, còn luôn chọn lúc Doanh Chính vừa muốn ngủ. Thời gian căn được đặc biệt chuẩn, làm cho người không thể nghĩ là hắncố ý.
Nhìn tiểu tử trần như nhộng cuộn thành một mớ trong chăn, Doanh Chính nãy giờ chưa thể đóng lại hai mắt không nhịn được nữa, một hơi vén chăn lên nhắm ngay cái mông của Phù Tô hung hăng đánh cho ba cái, cuối cùng bởi vì chưa hết giận cộng thêm phát hiện cái mông xúc cảm không sai, bởi vậy Doanh Chính lại nảy sinh ác độc bấm véo vài cái, cho đến lúc cái mông của nhi tử trở nên đỏ rực mới ngừng tay.
Đưa tay đến “tiểu nộn nha” (cái đó đó^^) của Phù Tô nhẹ nhàng gảy một cái, Doanh Chính đi giày xuống giường gọi: “Triệu Cao.”
Triệu Cao vừa chợp mắt ở bên ngoài được tiểu thái giám gác đêm đánh thức, nghe nói người trong phòng gọi mình, vội vã đuổi bọn họ vào trong hầu hạ trước, còn mình thì nhanh chóng mặc y phục.
Lúc Triệu Cao chạy đến thì chỉ thấy hai chủ tử một nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nấp trong chăn, một đã đứng dậy đang được người hầu hạ mặc áo khoác.
“Đại vương.” Khấu lễ nói.
“Nghe nói mấy ngày trước đây tả thứ trưởng (thứ trưởng là một chức quan ơ thời Tần và Hán) đưa vào cung một ca cơ?” Doanh Chính chỉnh lại y phục.
“Hồi Đại vương đúng là có một ca cơ như vậy, dung mạo cùng dáng người đều là thượng tuyển, cũng đã được giáo phường (dạng như nơi huấn luyện ca cơ, nhạc công) điều giáo qua, là muốn…để nàng thị tẩm?”
“Cứ vậy đi.”
“Dạ, nô tài lập tức sai người đi chuẩn bị.”
Mặc ổn y phục rồi Doanh Chính mang ý tứ khiêu khích rất mạnh tà tà cưòi với Phù Tô, trước khi rời đi còn cố ý liếc chỗ nào đó của nhi tử một cái, xong mới đắc ý mà đi.
Hàm nghĩa trong đó quá rõ ràng.
Bị vũ nhục như thế, cho dù thúc thúc có thể nhịn thì cữu cữu cũng nhịn không được! Thế nhưng đánh không lại mà chửi cũng không xong, Phù Tô một bụng oán khí chỉ có thể bắt hai tay làm thành tư thế nguyền rủa trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Bất lực, bất lực, bất lực…”
………
Tần vương năm thứ hai mưoi mốt (226 TCN), đêm trừ tịch (đêm 30).
Ngoài điện tuyết hiếm có được đã bắt đầu rơi, dẫn tới không ít người cảm thấy năm nay là năm được mùa. Nhưng đối với Phù Tô đã từng là người đông bắc, từ nhỏ ném tuyết chơi xe trượt mà nói tuyết này căn bản chẳng là gì. Bất quá thiếu hiệu ứng nhà kính “bảo vệ”, mùa đông cổ đại thật đúng là lạnh muốn chết còn cộng thêm quá khô hanh.
Nhìn tất cả công chúa, vương tử cùng mẫu phi của chúng ở chung, từ năm nay chỉ còn một mình, không có ai lại gỡ thịt chia thức ăn cho nữa, trong lòng Phù Tô một chút hào khí của lễ mừng năm mói đều không có.
Thấy Doanh Chính bị người vây quanh mời rượu, Phù Tô vẫy Hàn Phồn đang đứng sau lưng sai hắn đưa thức ăn chưa hề động đến trên bàn mình sang
bàn công tử Cao và công tử Tương Lư, sau đó mang theo Dao Nương vụng trộm rời đại điện ý định đến tiểu viện yên ắng của Cơ Uyển, ai ngờ mới ra đại điện ngoặt một cái đã bị người ngăn lại.
“Cựu thần bái kiến đại vương tử.” Người tới chắp tay hướng Phù Tô cúi đầu.
Nương ngọn đèn thấy rõ người kia Phù Tô vội vàng đưa tay ngăn người đang muốn cúi chào mình, vội vàng đáp lễ nói: “Lão tướng quân đây chính là chiết sát Phù Tô rồi, vô luận theo bối phận hay cống hiến cho Tần quốc, đều là Phù Tô nên chào Vương lão tướng quân mới đúng.”
Vương Tiễn sờ sờ râu mép nhìn đại vương tử được nhi tử cùng tôn tử nhắc đến không ngừng trước mắt mình cười cười, nói: “Đại vương tử quá khiêm tốn rồi, nếu như không có đại vương tử, lão phu diệt Triệu cũng sẽ không tiến triển thuận lợi như vậy, huống chi cũng muốn cám ơn đại vương tử đã nối tơ hồng cho Ly nhi cùng đại công chúa.”
“Không dám nhận, không dám nhận.” Phù Tô vội vàng khoát tay, có chút thẹn thùng nói: “Phù Tô cái gì cũng đều không thể làm, ở tiền tuyến bảo vệ biên giới quốc gia đều là Đại Tần tướng sĩ, chuyện đó không có gì quan hệ với Phù Tô. Hơn nữa “kế phản gián” này cũng là Phù Tô học được từ Lý đình úy, chỉ là biết một chút chứ không biết dùng, này không thể xem là công lao. Vềphần vương tỷ cùng Vương Ly, bọn họ một là đại thư, một là huynh đệ, vô luận làm gì cũng đều là Phù Tô nên làm.”
Năm ấy mười hai đã khiêm tốn hữu lễ, không tham công tích, biết nghĩ cho người, Vương Tiễn đối với Phù Tô mãn ý cực kỳ. Thầm nghĩ nếu người này tương lai làm Tần vương, nhất định sẽ không chôn vùi cơ nghiệp Đại Tần. Đồng thời người trước mắt so với các vương tử khác mạnh mẽ hơn nhiều, tối
thiểu có thể khẳng định đại vương tử này tuyệt đối sẽ không vì uy danh của họ Vương trong quân mà có chỗ nghi kỵ, tùy thời diệt trừ bọn họ.
“Cựu thần thay mặt Vương Ly tạ ơn đại vương tử.”
“Nào có, nào có.”
Tiễn Vương Tiễn, lau lau mồ hôi lạnh trên trán Phù Tô thở ra một hơi: “Vương lão tướng quân này thật không hổ là từ chiến trường trở về.” Tuy trên mặt hòa ái dễ gần, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm thật sự là làm cho người ta có loại cảm giác bị lột trần, không chỗ nào có thể che dấu.
Bởi vì Phù Tô kiên trì phái người quét dọn, cho nên sân nhỏ đã không ai ở này không hề có vẻ âm lãnh cùng hoang vu, phòng ở mỗi ngày đều sưởi ấm áp, như là có người thường ở lại.
Ngồi bên bàn xoa bột trong chậu gỗ, Phù Tô nói với Dao Nương đang thêm nước ở bên cạnh: “Năm trước mì thọ đâu cần bổn đại gia tự mình làm, nương đều làm thật ngon cho ta.”
“Đại vương tử lát nữa không đi ăn gia yến sao?” Dao Nương hỏi.
“Không đi, nguyên một đám nữ nhân tự cho mình là túi hương, đều làm mùi vị thơm ngào ngạt của thức ăn trên bàn trở nên đáng ghét, còn không bằng ở đây ăn mỳ.”
“Có cần làm phần cho Đại vương hay không?”
“Yên tâm, không quên được.”
Một lát sau Hàn Phồn sắc mặt không tốt lắm từ bên ngoài tiến đến, nhìn Phù Tô có chút do dự nói: “Chủ tử.. .Đại vương…”
Đang thái sợi mỳ không ngừng tay Phù Tô đầu cũng không buồn ngẩng lên nói: “Đại vương hiện tại, là mới nghiêng ngả hay là lăn xuống đất luôn rồi?”
“Đại vương nói năm nay gia yến không làm, cho các phi tử đều trở về, ngày mai tất cả vương tử công chúa đến tẩm điện, thỉnh an chúc tết.”
“Cha ta hiện giờ đi đâu? Đã đến chưa?”
“Đại vương.. .Đại vương.. .Đại vương đến chỗ Lê phu nhân…”
Tay thái mỳ dừng lại Phù Tô ngẩng đầu, không nhớ trong nội cung từ khi nào thì có thêm một phu nhân.
Thấy Phù Tô nghi hoặc, Dao Nương đứng một bên giải thích: “Lê phu nhân này chính là ca cơ trước đây được hiến tiến cung, sau được phong làm phu nhân.. .kia.. .phần của Đại vương có còn phải chuẩn…:
“Chuẩn bị!” Phù Tô “phập, phập, phập” vài dao cắt toàn bộ mặt bánh thành sợi, nói với Hàn Phồn: “Đưa tất cả phần dư ra không có người ăn đến thiện phòng cho heo ăn!”
Mấy nhát đao hằn lên mặt bàn hiển lộ rõ ràng Phù Tô lúc này có bao nhiêu tức giận.
— 0O0 —
~