Tàn Bào

Chương 421: Nhân quả tuần hoàn


Đọc truyện Tàn Bào – Chương 421: Nhân quả tuần hoàn

“Công thêm món này có đủ luyện ra số lượng cần không? ” Kim Quy Tử vội hỏi.

“Làm sao đủ! Bây giờ phải làm sao đây?” Đại Đầu rưng rưng muốn khóc. Việc này quá quan trọng, nếu có sai lầm, dù cứu sống được người trên địa cầu, cũng sẽ không có đủ cây cối để sinh ra dưỡng khí cho hít thở.

“Đừng hốt hoảng, cái nắp này bị vứt ở trên cùng trong hố đất phải không?” Tả Đăng Phong nhìn lớp tuyết đọng trên cái nắp.

“Vâng, ngay ở ngoài mặt.” Đại Đầu gật đầu.

Tả Đăng Phong lại cau mày, nó nằm trên cùng đống chất thải cho thấy nó là món đồ được tinh luyện sau cùng, cũng gián tiếp cho thấy năm đó chính vì cư dân nơi này lầm lỡ đem khối thiên thạch đi nung mới làm cho cây cối khô héo.

“Tả chân nhân, bây giờ làm sao?” Kim Quy Tử tuyệt vọng nhìn Tả Đăng Phong.

“Đi, tới chỗ lò nung nhìn xem có còn sót lại cái gì không.” Tả Đăng Phong xoay người đi về hướng bắc, nhà xưởng này chia là hai khu, phía nam là khu làm việc của thợ mộc, phía bắc là khu tinh luyện kim loại.

Khu bắc chia làm hai khu làm việc tây bắc và đông Bắc, giữa hai khu vực có một đường nối rộng chừng hai trượng, đường nối này có lắp một cái ròng rọc kéo nước bằng kim loại, phía dưới ròng rọc kéo nước là một cái giếng viền đá, rộng chừng một mét, miệng giếng cách mặt đất năm mươi, sáu mươi cm, trên miệng giếng được đậy một cái nắp hình tròn bằng kim loại, trên nắp có toát ra hơi nóng yếu ớt.

“Dưới này rất có thể là dung nham.” Kim Quy Tử thò tay thử độ nóng của nắp giếng.

“Thử xem.” Tả Đăng Phong đưa cái đỉnh bốn tai tròn bên cạnh giếng khí đốt cho Đại Đầu, xung quanh và dưới đáy cái đỉnh còn bám rất nhiều vụn kim loại trầm tích, cho thấy năm đó nó được dùng để làm nồi nấu kim loại.

Đại Đầu cầm cái đỉnh, rà máy vào đo, “Là nó, nhưng số lượng quá ít, vẫn không đủ.”

“Nghĩ cách cậy hết đồ bên trong bỏ đi, cộng với cái nắp nồi kia, đều phải giữ kỹ.” Tả Đăng Phong nói với Đại Đầu.


“Tả chân nhân, nhưng vẫn không đủ.” Đại Đầu ôm cái đỉnh lắc đầu.

“Tôi biết không đủ, cứ hẵng vậy đã, để tôi suy nghĩ thêm.” Tả Đăng Phong cau mày nhìn quanh, khu vực tinh luyện kim loại này phân làm hai khu tây bắc và Đông Bắc, khu tây bắc toàn sót lại đồ dùng sinh hoạt, khu Đông Bắc chỉ toàn phôi thô của binh khí khôi giáp.

Dân gian tinh luyện kim loại thường làm khuôn đúc, sau đó đổ kim loại nóng chảy vào trong khuôn đúc để tạo ra đồ vật. Khu vực đông bắc chất rất nhiều mảnh vỡ bộ phận khôi giáp và binh khí, khu tây bắc có rất nhiều cát mịn, nhưng không hề có khuôn đúc.

“Tả chân nhân, chia nhau ra tìm đi.” Kim Quy Tử nói.

“Đừng có gấp.” Tả Đăng Phong xua tay, mọi khuôn đúc đều đã bị thợ thủ công mang đi, đồ còn dư lại rất có hạn, rất khó đoán ra năm đó người ta nấu thiên thạch để chế tạo món gì.

“Vậy, Tả chân nhân, bây giờ làm gì?” Đại Đầu đập cây búa vào đống kim loại.

“Dùng máy của cậu kiểm tra một cái, tốt nhất làm tìm ra được đống kim loại này họ định làm thành cái gì.” Tả Đăng Phong móc bình rượu ra uống.

Đại Đầu lập tức cầm máy kiểm tra, vì thiên thạch đã bị nấu ra, hàm lượng phóng xạ bên trong rất thấp, Đại Đầu kiểm tra rất chậm, rất tỉ mỉ.

“Tả chân nhân, theo ngài họ luyện thiên thạch làm gì?” Kim Quy Tử sờ môi.

Hồi trước Tả Đăng Phong uống rượu Kim Quy Tử đã từng hỏi xin, nên hiểu ông ta cũng thích uống rượu, bèn móc ra thêm một bình cho.

“Cảm ơn Tả chân nhân.” Kim Quy Tử vội cảm ơn, ông ta chỉ có Tử Linh khí cấp thấp, không thể hành động tự do, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó như Tả Đăng Phong, nên cơ hội kiếm được rượu cũng rất ít.


“Họ rất hiểu biết về tính chất của kim loại, nên chắc chắn sẽ không tinh luyện lung tung, kim loại cho nấu thiên thạch ra chắc hẳn sẽ được dùng ở một chỗ đặc biệt.” Tả Đăng Phong đáp.

“Đồ đó chắc họ không để lại đây, theo ngài họ dời đi đâu ở? ” Kim Quy Tử hỏi.

“Không biết.” Tả Đăng Phong lắc đầu, tộc nhân Cơ Tiên đều là tội nhân, họ chắc chắn sẽ không về Trung thổ, thế giới to lớn, chẳng ai biết được họ sẽ đi đâu, mà nhiều khi chính bản thân họ cũng không biết mình muốn đi đâu.

“Thiên thạch quả thật nằm trên lưng Huyền Vũ à?” Kim Quy Tử lại hỏi.

Tả Đăng Phong quay sang nhìn Kim Quy Tử, Kim Quy Tử chỉ muốn có được từ hắn một tia hi vọng, nhưng Tả Đăng Phong cũng đang sốt ruột vì lo lắng, hắn thậm chí còn không dám chắc thiên thạch lúc trước có phải để trên lưng Huyền Vũ hay không, hắn còn không dám hi vọng, làm sao có thể cho Kim Quy Tử hi vọng.

“Anh quay lại đưa họ tới đây, từ tối nay lấy chỗ này để làm chỗ nghỉ ngơi.” Tả Đăng Phong khẽ phẩy tay, nói với Kim Quy Tử. Chỗ này ấm áp, làm chỗ nghỉ chân là cực kỳ thích hợp.

“Rõ.” Kim Quy Tử xoay người rời đi.

“Không cần vội, chuyện còn chưa đến mức xấu nhất đâu.” Tả Đăng Phong thấy Đại Đầu hơi run, liền trấn an.

“Tôi hiểu.” Đại Đầu gật đầu, tuy vẫn còn rất căng thẳng, nhưng không run rẩy nữa.

Tả Đăng Phong đóng nắp bình rượu, kiếm chỗ nằm xuống nghỉ ngơi. Tuy hắn bảo Đại Đầu là mọi chuyện còn chưa đến mức xấu nhất, nhưng hắn biết rõ chuyện đã cực xấu, cả người hắn lạnh lẽo, khối thiên thạch này là một trong ba bậc thang giúp hắn đoàn tụ với Vu Tâm Ngữ, nếu không tìm được, sẽ không thể gặp lại Vu Tâm Ngữ.

Đại Đầu vẫn cẩn thận tìm, trên mặt đất có cát mịn, trong cát mịn có rất nhiều mảnh kim loại, kiểm tra những mảnh đó không có phản ứng phóng xạ hắn mới dám bước lên, vì những mảnh vụn kim loại rất nhỏ và nhiều, nên công việc kiểm tra cực kỳ chậm.


Sau nửa giờ, Đại Đầu đã kiểm tra xong khu tây bắc, bắt đầu đi qua khu Đông Bắc, Kim Quy Tử mang theo đám người Vạn Tiểu Đường về tới, có lẽ trên đường đi Kim Quy Tử đã thông báo tình hình cho đám người Vạn Tiểu Đường, nên nét mặt mọi người đều căng thẳng và tuyệt vọng.

“Ở dưới này là một giếng khí đốt, tối hôm nay các người thật có phúc.” Tả Đăng Phong lên tiếng nhằm giảm bớt áp lực cho mọi người. Nhiều năm kinh qua hiểm ác, hắn hiểu được một đạo lý, là càng là trong lúc nguy cấp càng không thể hoảng loạn.

“Tả chân nhân, thế nào rồi?” Vạn Tiểu Đường đi qua hỏi.

“Thù Mộ Vũ đang kiểm tra, bỏ đồ xuống hết đi.” Tả Đăng Phong đưa tay chỉ Đại Đầu.

“Tìm thấy rồi, Tả chân nhân, ngài qua mà xem.” Đột nhiên Đại Đầu xoay người hô lớn.

“Các người ở lại đây, để tôi qua xem.” Tả Đăng Phong quay người đi.

“Là cái này, có sự phản ứng cực nhỏ.” Đại Đầu chỉ một cái thùng hình như cái khuôn.

Tả Đăng Phong cúi đầu quan sát món đồ. Đường kính của nó khoảng năm mươi cen-ti-mét, dài chừng 1m50, là một cái khuôn bằng đất, phàm là khuôn đúc thì đều được làm thành hai nửa, cái khuôn đúc này cũng không ngoại lệ, chỉ có điều lúc này hai nửa đã hợp lại với nhau, căn cứ cái khuôn này, thì có lẽ món đồ làm từ thiên thạch cũng không lớn lắm.

Tả Đăng Phong cầm cái khuôn lên xem, không ngờ bên trong khuôn không hề trống rỗng, và hình dạng cũng không nhẵn như bình thường, mà là một nửa hình xoắn ốc kỳ quái.

“Họ chế tạo cái gì?” Đại Đầu hỏi.

“Hẳn là một thứ có liên quan tới binh khí.” Tả Đăng Phong nghi hoặc đáp. Khu phía tây là khu làm vật dụng sinh hoạt, khu phía đông là khu đúc binh khí, nếu khuôn đúc này xuất hiện phía đông, như vậy cho thấy nó hẳn phải có quan hệ tới binh khí.

“Cũng không giống lắm.” trong đầu Đại Đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh mười tám món binh khí.

“Nhìn thế này không chính xác, ra ngoài tìm khối băng về đây.” Tả Đăng Phong phẩy tay.


Đại Đầu đoán ra dụng ý của Tả Đăng Phong, xách búa chạy ra ngoài, một lúc sau xách một khối băng về. Ở đây thứ không thiếu nhất chính là băng tuyết.

Tả Đăng Phong móc bao tay Thuần Dương đeo vào, hai tay cùng vận, tay trái Thuần Dương hòa tan khối băng, tay phải Huyền Âm định hình nước băng trong khuôn, một lúc sau mở khuôn, lấy món đồ ra.

“Lò xo! Họ làm lò xo làm gì?” Đại Đầu liếc mắt một cái là nhìn ra món đồ trong tay Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong không đáp, món đồ trong tay đích thực là một lò xo, hơn nữa cái lò xo này hắn nhìn còn thấy cực kỳ quen mắt.

“Tả chân nhân, chúng tôi tới xem được không?” Kim Quy Tử hỏi Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong gật đầu, mọi người láo nháo chạy qua, ngắm nghía cái lò xo trong tay Tả Đăng Phong.

“Họ làm lò xo làm gì?” “Quả thật là lò xo!” “Còn to hơn cái lò xo trên tàu chiến của chúng tôi nữa!” Mọi người lao nhao bàn luận.

“Cái lò xo này hình như tôi đã từng thấy ở đâu rồi.” Tả Đăng Phong cau mày suy nghĩ.

Mọi người lập tức im bặt, để Tả Đăng Phong có thể tĩnh tâm mà nhớ.

“Ở trong lăng mộ Khương Tử Nha tôi từng thấy loại lò xo này, có hai cái.” Một lúc sau Tả Đăng Phong cũng nhớ ra. Cái cơ quan thứ hai trong lăng mộ của Khương Tử Nha, thứ giúp bắn ra quả cầu đá, cấp động lực cho nó lăn ra mộ đạo chính là hai cái lò xo thô to màu đỏ, độ dài và độ rộng đều hoàn toàn tương xứng với cái lò xo trước mắt.

“Năm Cơ Tiên phản loạn ông ta chừng năm mươi tuổi, lúc mất là hơn 70 tuổi, cho thấy họ đã sống ở đây khoảng hai mươi năm, hai mươi năm sau là lúc Khương Tử Nha sắp chết già, để bố trí cơ quan trong mộ, rất có thể ông ta đã tới đây để nhờ Cơ Tiên hỗ trợ chế tạo lò xo đặc thù.” Tả Đăng Phong phân tích.

“Tả chân nhân, vậy hai cái lò xo kia đâu? ” Mọi người trăm miệng một lời cùng hỏi, họ không quan tâm chuyện đã xảy ra năm đó, chỉ quan tâm tăm tích của kim loại mà thôi.

“Bị tôi chôn trở lại rồi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.