Tân An Quỷ Sự

Chương 14: Chó sói


Đọc truyện Tân An Quỷ Sự – Chương 14: Chó sói

Một tay Sử Kim cầm đèn lồng, một tay dùng kiếm cắt đống cỏ hoang cao đến đầu gối, bước chân dò dẫm tiến về phía trước. Hắn không biết vì sao Trình đại nhân lại muốn
mình tới xem xét những cái xác của hài tử bị nhiễm bệnh, cũng không rõ
vì sao khi hắn tìm được hai kiệu phu nâng quan tài kia thì sắc mặt bọn
họ vàng như đất, lắp bắp một hồi lâu mới nói cho hắn vị trí những thi
thể đó bị ném.

Bên tai hắn truyền đến vài tiếng kêu oa oa kỳ quái, Sử Kim miễn cưỡng duy trì bình tĩnh. Tuy hắn
đã nhìn thấy nhiều thi thể nhưng đối mặt với cơ man nào là xương trắng
nơi này thì trong ngực hắn vẫn không khỏi sợ hãi và bi thương. Chẳng lẽ
con người sau khi chết đều giống nhau sao? Mặc kệ những người bị ném ở
đây hay những kẻ được đặt trong lăng mộ xa hoa thì đến lúc chết cũng chỉ còn lại mấy khúc xương trắng và một đám bùn lầy. Cho nên dù là thiên tử hay dân thường chết oan chết uổng thì cuối cùng chết rồi cũng giống
nhau.

Hắn bị ý niệm đại nghịch bất đạo
đột nhiên hiện ra trong đầu này làm cho hoảng sợ vì thế vội lắc đầu, ổn
định nỗi lòng hoảng loạn rồi tiếp tục đi về phía Tây Nam, tiến sâu vào
Thiết Thạch Lan.

Phía trước đột nhiên nổi lên mấy ngọn lửa màu đỏ yêu diễm. Chúng nó tựa như đôi mắt yêu quái lúc sáng lúc tối dọa Sử Kim sợ đến phát run. Các lão nhân thường xuyên nói, lửa đó là linh hồn của người chết. Chúng nó không muốn bị người dẫn
đường của địa ngục mang đi nên hóa thân thể thành ngọn lửa lưu lại mãi
mãi trên nhân gian. Nhưng Trình đại nhân chỉ khịt mũi coi thường cách
nói này. Ngài ấy nói khi còn nhỏ mình thường đi theo cha đi hái thuốc
trên cánh đồng bát ngát. Bọn họ lúc đó chuyên môn đi theo ma trơi, bởi

vì nơi đó bùn đất phì nhiêu nhất, có nhiều kỳ trân dị thảo sinh sống.
Ngài ấy còn nói, ma trơi chính là ánh sáng bay ra từ xương cốt, căn bản
không phải oan hồn không tan gì cho nên không cần phải sợ hãi. Nghĩ đến
đây, trong lòng Sử Kim thoải mái hơn rất nhiều. Hắn bước nhanh hơn, trên đường không biết đã đạp vỡ bao nhiêu xương cốt, cuối cùng cũng đi tới
phía Tây Nam của Thiết Thạch Lan.

Trong
bụi cỏ mọc tứ tung có mười mấy bọc chiếu. Sử Kim liếc mắt một cái đã
nhận ra chân của Chu Ngũ Nhi. Đêm đó hắn chết Trình đại nhân từng cẩn
thận kiểm tra bàn chân bụ bẫm kia. Hắn nắm trường kiếm đi lên phía trước định mở cái chiếu ra thì đúng lúc này lại nghe thấy trong bụi cỏ bên
cạnh phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Lưng Sử Kim trở nên căng thẳng. Hắn mơ hồ quay trở lại giấc mộng khi còn
nhỏ, trong đó có bãi tha ma và quái vật ẩn trốn bên trong. Hiện giờ mọi
thứ lại trở nên chân thật và cụ thể đến thế. Hắn xoay đầu nhìn bụi cỏ
bên người thì phát hiện lấp ló có ánh sáng xanh phát ra, từ xa đến gần,
dần dần đi về phía hắn.

“Rầm” một tiếng,
cỏ dại lay động rồi ngay sau đó một con vật hình thể to lớn màu xám đánh về phía Sử Kim. Răng nanh trong miệng nó đặc biệt trắng dưới ánh trăng, giống như có thể một ngụm cắn xuyên cổ hắn. Hai tai nó dựng thẳng lên
như hai cái lưỡi hái, nhọn đến dọa người. Trên cổ, ngực và bụng nó mọc
đầy lông màu xám, dưới ánh trăng thật lóa mắt.

“Chó sói.” Lúc con vật kia sắp bổ nhào vào hắn thì trong đầu Sử Kim hiện lên ý niệm này. Cũng may hắn là người tập võ, động tác trên tay so với đầu
óc hắn nhanh hơn nhiều. Lúc con sói há miệng phun hơi thở hôi thối lên
mặt hắn thì kiếm trong tay hắn đã không nghiêng không lệch mà chém lên
ngực nó.

Con sói hoang kia rít lên một
tiếng quái dị rồi ngã trên mặt đất, thân mình cuộn thành một đoàn. Máu
nó chảy ra nhanh chóng nhuộm đỏ đám lông trước ngực, chỉ chốc lát sau,
chân nó giật giật rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Sử Kim đi qua ngồi xổm xuống, hung hăng phỉ nhổ mắng, “Súc sinh, mạng ta
tí nữa thì vào miệng ngươi, ta phải lột da của ngươi lấy về làm áo khoác mới có thể giải mối hận trong lòng ta.”

Hắn giơ kiếm lên định chặt bỏ đầu con sói nhưng đúng lúc này trên vai hắn
lại có thêm hai cái chân xù lông, cùng lúc đó, một tiếng hít thở trầm
trọng mang theo mùi hôi vang lên sau người.


Trong lòng Sử Kim hung hăng mắng chính mình một câu. Sao hắn lại hồ đồ mà
quên mất chó sói đều đi săn theo bầy chứ? Lúc này con sói đằng sau hắn
đang khí thế mãnh liệt muốn báo thù cho đồng bọn.

Sử Kim nín thở, hắn biết chính mình không thể quay đầu lại vì chỉ cần hắn
uốn éo cổ thì con sói đằng sau sẽ cắn đứt cổ hắn. Nhưng hiện giờ phải
làm thế nào? Móng vuốt của con sói kia đang cào rách áo hắn kéo một vệt
máu sâu trên da. Hắn tin chắc rất nhanh con sói kia sẽ cắn lên lưng hắn, lôi hết lục phủ ngũ tạng của hắn ra. Tay Sử Kim cầm chặt trường kiếm,
đột nhiên vung ra chém về phía sau nhưng hắn không nhìn được phía sau
nên một chém này không trúng lại còn bị con sói kia hất rơi kiếm khỏi
tay.

“Xong đời rồi.” Trong lòng hắn đột
nhiên căng lên. Kiếm không còn, hắn chỉ có tay không thì làm sao địch
lại hai con súc sinh to lớn này.

Con sói ở phía sau kia đột nhiên dùng sức đè Sử Kim xuống sau đó há mồm cắn lên
cổ hắn. Sử Kim trở mình, hai tay dùng hết sức lực chế trụ cái cổ tô lớn
của nó nhưng hắn biết mình kiên trì không được bao lâu, bởi vì con sói
kia giống như điên rồi. Hai chân nó bào lên một tầng bụi đất, liều mạng
cắn xuống cổ hắn.

Ngay tại lúc nghìn cân
treo sợi tóc này giữa không trung bay đến một khối khăn tay vuông vức.
Khăn tay đó thêu chỉ bạc, lúc bay đến trên đầu con sói thì đột nhiên
phình to ra như một cái bao tải nhỏ.


Con
sói kia bị vật thình lình bay đến này làm cho kinh sợ. Nó ngẩng đầu nhìn cái khăn tay bay bên trên, miệng phát ra tiếng “Ô ô” đe doạ. Đúng lúc
này, khăn tay kia đột nhiên hạ xuống, như một bàn tay đem đầu con sói
bọc lại, kín mít không một kẽ hở.

Sử Kim
cũng ngây ngẩn cả người. Hắn nhìn chằm chằm cái khăn đang bọc lấy con
sói phía trên mình, trong tai đều là tiếng gào của con sói hoang. Khăn
tay đó càng bọc càng chặt, càng ngày càng thu nhỏ. Theo sự đè ép của nó, từng cục máu tươi ở bên trong thấm ra, rơi đầy trên người Sử Kim. Rốt
cuộc cái khăn tay kia trở lại hình dạng bình thường mà đầu con sói cũng
bị đè đến không còn một cục xương hay khối thịt.

Cái khăn run run hai cái rồi “Vèo” bay về nơi xa, dần dần biến mất trong
bóng đêm. Sử Kim quỳ rạp trên mặt đất thật lâu không dám đứng dậy. Hắn
làm nha dịch nhiều năm, màn huyết tinh nào cũng đã nhìn thấy nhưng cảnh
tượng quái dị bậc này thì đúng là lần đầu tiên hắn mới thấy.

Qua hồi lâu hắn mới run rẩy bò dậy, đứng đó ngốc một lúc lâu tới khi nhớ
tới nhiệm vụ Trình Mục Du giao cho mình thì mới cởi áo dính đầy máu trên người ra, sau đó nhặt kiếm rơi trên cỏ lên, biểu tình hoảng hốt đi đến
bên cạnh xác Chu Ngũ Nhi.

Hắn hít một hơi thật sâu, cầm lấy kiếm đẩy chiếu ra nhưng lại phát hiện ác mộng đêm nay còn xa mới kết thúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.