Đọc truyện Tam Tiểu Thư Lạnh Lùng – Chương 5: Tha thứ cho anh đi
Chương 5: THA THỨ CHO ANH ĐI
Tới quán bar
Cô vội vã bước xuống xe. Sau khi bốn anh chàng đó thấy cô bước vào trong đó rất nhanh thì Minh Tuấn nói với Khánh Anh:
“Mày nên xin lỗi em ấy đi, ai cũng biết em ấy là người rất giận dai mà. Mày không nên nhớ lại chuyện tên Hàn Phong kia nói với mày”
“Ừ”- Khánh Anh thở dài
Nói xong, anh liền bước vào trong bar, bước xuống phòng bí mật, định cho cô bịch kẹo này nhưng khi anh bước vào đó thì không thấy cô đâu hết, anh liền gọi cho quản lí ở đó. Bên kia trả lời:
“Alo”
“Ivy đang ở đâu”- giọng lạnh
“À, cô ấy đang ở trên đây ạ”
“Được rồi”
Nói xong, anh đi lên chỗ bán rượu. Anh đang tới chỗ của cô thì….
“Chào cô em, em thật xinh đẹp à nha”
Một tên biến thái thấy cô đang ngồi đó một mình, liền tới chỗ của cô để có cơ hội làm quen
“Biến ra chỗ khác”- cô bực bội quát lên
“Em làm vậy thì anh càng thích đó nha”
“Bộ lỗ tai anh có vấn đề hả, tôi nói lại lần nữa BIẾN”
Chữ BIẾN của cô lần này nói ra toàn bộ ở khu đó đều ngừng nhảy, chăm chú nhìn vào cô và tên đó. Có một người đang thì thào với người kia rằng:
“Tên kia chết chắc rồi, dám đụng vào chị hai”
“Hôm nay bảo đảm là ngày giỗ của nó cho coi”
“Không đi có đúng không?”- cô hỏi lần cuối cùng
“Em làm gì mà căng vậy, anh…..”
Ào
Hắn còn chưa nói hết câu thì cô đã tạc li cocktai cô đang uống dở dang vào mặt hắn
“Con khốn khiếp này, mày dám đụng vào tao, mày có biết tao là ai không?”- tên đó sau khi bị tạt thì đã hoá điên
“Vậy anh có biết tôi là ai không? Nếu không biết thì cứ hỏi mấy người này”
Cô vừa nói vừa chỉ những người xung quanh. Hắn ta định giơ tay tát cô thì bị cô đá cho một cước. Hắn nằm đó lăn lộn vì quá đau. Khi cô thấy được cảnh đó, cô cảnh cáo:
“Đừng để tao gặp lại mày lần nữa, nếu không thì không phải một cái đá này đâu, mà còn…”- cô chưa nói xong thì đã cười lạnh khiến những người ở trong đó đều sợ
Cô ghé sát tai hắn và nói tiếp:”chết rất thảm đó”
Cô nói xong liền đứng lên nhưng tên đó dễ gì mà tha cho cô. Hắn đứng lên liền định đánh sau gáy cô nhưng cô đã đánh trước hắn bằng cách, cầm chai rượu đập vào đầu hắn. Thật ra trước lúc cô đi thì cô đã dặn tên bồi bàn chuẩn bị cho cô một chai rượu
Đúng lúc đó thì ba anh chàng kia bước vào thấy cô cầm chai rượu, còn tên đó thì đang ôm đầu vì máu không ngừng chảy, chạy lại bên cạnh cô
“Em không sao chứ?”- Minh Tuấn quan tâm hỏi
“Em không sao, anh nên hỏi tên kia kìa”- cô nói xong liền liếc hắn
“Tụi bây đâu”- Hoàng Vũ bỗng hét lên
“Đại ca có gì không ạ?”- một tên trong đám đó nói
“Tụi bây đánh tên này cho tao, đánh nhẹ thôi, chỉ gãy một cái tay và một cái chân thôi là được rồi, vì tội dám đụng vào em của tao”
“Dạ đại ca, tụi bây xông lên, đánh nó cho tao”
“Rồi, chuyện này anh đã giải quyết xong rồi, chúng ta xuống căn cứ thôi”
“Vâng”
Lúc đó Khánh Anh xuất hiện
“Hân”
Khi nghe tên cô liền biết đó là Khánh Anh gọi cô vì trong bốn người đó, chỉ có Khánh Anh là gọi cô là Hân. Cô liền giả vờ không nghe thấy, liền đi xuống căn cứ
“Xem ra em ấy giận mày thật rồi, mày nên làm lành với em ấy sớm đi, tụi tao đứng ở trên này cho, sau khi mày làm lành xong thì gọi tụi tao để tụi tao còn lên”- Quốc Thiên khuyên Khánh Anh
“…”- anh không nói gì liền đi theo cô
“Tụi bây đem hắn xuống căn cứ số hai cho tao”- Minh Tuấn nói với một tên trong đó
“Dạ”
Nói xong, hai tên đó hắn xuống phòng đó. Quốc Thiên bấm mật mã xong, hai tên đó lôi hắn vào bên trong
“Được rồi, tụi bây đi đi”- Minh Tuấn nói
“Dạ”
Nói xong, cả hai đều đi ra. Lúc đó, cả ba người đều đánh tên đó, mặt hắn bây giờ rất khủng khiếp, hai con mắt thì bầm tím, miệng và mũi đều bị chảy máu. Đánh xong, Hoàng Vũ nói với tên đó:
“Tại sao mày lại chọc giận em tao, bộ mày không biết em ấy là chị hai trong đây à?”
“Dạ…dạ em… xin lỗi đại ca, em có mắt…mà như mù, em không biết chị ấy là chị hai trong đây, anh đừng giết… em”- hắn van xin
“Mày yên tâm, tao sẽ không giết mày đâu, mà người khác sẽ giết mày”- Hoàng Vũ nói xong thì hắn rùng mình
Dưới căn cứ
Khánh Anh đi xuống căn cứ, bấm mật mã xong đi vào liền thấy Minh Hân ngồi đó bấm điện thoại. Anh nói:
“Hân”
Cô biết được Khánh Anh gọi cô, cô liền nói lại một câu:
“Em mệt rồi, em muốn đi ngủ, muốn nói gì thì đợi em ngủ xong đã”- cô định đi vô phòng ngủ thì bất chợt Khánh Anh kéo tay cô lại. Cô căn bản xoay người lại thì thấy bịch kẹo.
“Em tha thứ cho anh đi, anh sẽ cho em bịch kẹo này”
Nói xong, anh đưa bịch kẹo lên và nở nụ cười rất tươi
“Được rồi, em sẽ tha thứ cho anh nhưng anh không được cốc đầu em nữa” (lạnh lùng vậy thôi chứ thích ăn kẹo lắm)
“Được được, anh hứa mà”
Anh vừa nói xong thì cô chộp lấy bịch kẹo và xé nó ra ăn
“Oa, ngon quá, anh mua ở đây vậy?”
“Bí mật nhưng em ăn ít thôi, không thôi sẽ bị súng răng bây giờ”
“Anh yên tâm, răng em chắc lắm”- cô nở nụ cười rất tươi
“Em ở đây đi, anh bận chút việc, lát hồi anh sẽ quay lại”
“Được rồi anh đi đi”
Nói xong, Khánh Anh đi ra để mình cô ở lại trong phòng một mình ăn kẹo. Anh lên căn cứ số hai. Vừa bước vào phòng thì thấy ba thằng bạn thân và tên hồi nãy, anh đi lại với vẻ rất lạnh lùng khiến cho tên đó sợ hãi. Anh đi lại chỗ của hắn và đá hắn nói:
“Tại sao mày lại đùa giỡn với em tao hả?”- Khánh Anh nói với vẻ mặt như muốn giết người
“Dạ, em…em xin lỗi anh, em không… biết cô ấy là em của anh. Anh tha cho em đi”- tên đó van xin
“Đã trễ rồi, ai bắt nạt em tao thì tao sẽ giết hết”
Nói xong anh rút súng ra, bắn vào đầu tên đó. Bây giờ căn phòng đã trở thành căn phòng đầy mùi máu