Đọc truyện Tam Tiểu Thư Lạnh Lùng – Chương 21: Sinh nhật Khánh Anh
Tối đó
Căn nhà của Khánh Anh tối đen mịt mờ. Khánh Anh bước xuống lầu thấy tối nên bật đèn nhưng bật hoài đèn không lên nên bước thẳng tới nhà bếp. Nào ngờ…
“…Happy birthday to you ! happy birthday to you!
happy birthday..happy birthday..happy birthday to you!
Happy birthday to you!
Happy birthday to you!
Happy birthday.. happy birthday.. happy birthday to you!…”
Xuất hiện là một cô gái và ba chàng trai, trên tay cô cầm một cái bánh kem sinh nhật. Cô đặt chiếc bánh kem xuống bàn. Khánh Anh nhìn chiếc bánh kem, chiếc bánh kem hình tròn, cũng hơi lớn, đủ cho năm người ăn, chiếc bánh màu trắng đục, trên chiếc bánh có kiwi, dâu tây, kem, chocolate,….
Cô và ba chàng trai hát tiếp:
“… Mừng ngày sinh nhật một tuổi mới an lành
Mừng ngày sinh nhật một tuổi mới trọn niềm vui
Tiếng cười ngất ngây niềm vui sướng đang đong đầy
Mừng một tuổi mới chan hòa tuyệt vời với lời ca
Happy birthday to you Happy birthday to you
Hát mừng khúc ca lời chúc phúc luôn đậm đà
Mừng một tuổi mới không cay đắng, không ưu phiền
Ngày mai tươi sáng,tình dâng lai láng như nắng mai mùa xuân
Happy birthday to you Happy birthday to you
Hát mừng khúc ca một tuổi mới bao ngọc ngà
Nào bạn cùng hát với tôi khúc ca vui.
Chúc mừng sinh nhật Happy birthday to you
Nào cùng thổi nến đi bạn ơi
Nguyện cầu cho tương lai mãi rạng ngời
Nguyện cầu cho hạnh phúc mãi đẹp tươi
Hôm nay và mai sau luôn sáng ngời… ”
Cô hát xong liền vỗ tay, ba chàng trai phía sau lưng cô cũng vỗ theo. Miệng Khánh Anh bắt đầu cười
“Mau mau cầu nguyện rồi thổi nến”- cô hối
Khánh Anh lắc đầu, cái tính trẻ con của cô không bao giờ bỏ. Anh bắt đầu cầu nguyện sau đó thổi nến
Minh Hân thấy Khánh Anh đã cầu nguyện xong, liền cắt bánh kem. Mỗi người một phần bằng nhau nhưng của cô thì lại lớn hơn mọi người một chút
“Ê ê. Thật không công bằng! Tại sao cái của em lại lớn hơn của tụi anh chứ?”- Minh Tuấn phản đối
“Tiền của em bỏ ra dĩ nhiên phải lớn hơn của mọi người chứ”- cô hất mặt
“Nhưng đây là sinh nhật của thằng Khánh Anh mà.”
“Đây là tiệc em đãi chứ bộ. Dĩ nhiên em cũng phải có công một chút chứ”
“Thôi thôi. Được rồi. Đừng nói nữa. Ăn bánh đi”- Khánh Anh ra sức can
Tất cả nghe Khánh Anh nói vậy liền không nói nữa, bắt đầu ăn
Sau nửa tiếng thì tất cả đã ăn xong phần bánh của mình. Cô đứng dậy dọn dẹp.
“Minh Hân”- giọng Hoàng Vũ
“Hả?”- cô nhìn Hoàng Vũ
“Anh đói”- anh than thở
“Vậy hả? Anh đợi em chút.”
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Ngọc Giang
“Alo”- đối phương bên kia
“Alo chị Giang. Anh Vũ hồi nãy nói với em là ảnh muốn ăn đồ ăn chị nấu, chị làm được không?”
Hoàng Vũ mới nghe chữ “chị Giang” thì lập tức xông vào cướp điện thoại từ tay Minh Hân nhưng cô sẽ không để tình trạng này lặp lại lần hai. Cô nói xong câu đó thì lập tức nói câu khác:
“Anh Khánh Anh. Giữ anh Vũ lại dùm em”
Khánh Anh lập tức bước tới giữ Hoàng Vũ lại, không cho Hoàng Vũ tiến tới cô
“À được. Vũ đang ở đâu?”- Ngọc Giang bên kia nói giọng có chút vui mừng
“Anh ấy đang ở nhà anh Khánh Anh. Chị làm lẹ lẹ nha. Anh Vũ nói đói lắm rồi đó”
Không đợi Ngọc Giang nói tiếp, cô tắt máy liền. Khánh Anh thấy cô tắt máy thì cũng thả Hoàng Vũ ra
“Sao em lại kêu Giang tới?”
“Thì anh nói đói mà. Em thì bận rồi không nấu được đồ ăn. Chỉ còn cách là nhờ chị Giang thôi.”- cô nhìn Hoàng Vũ nói giọng vô (số) tội
Cô nói xong liền đi tới chỗ Khánh Anh, kéo anh lên phòng cô. Hoàng Vũ ở dưới nhà đang giận đùng đùng, cô mà ở đó lâu thì núi lửa phun hồi nào không hay nên chuồn lẹ.
Tới phòng Minh Hân
Cô kéo anh ngồi trên giường. Đưa cho anh hộp quà
“Gì đây?”- anh bật cười
“Quà cho anh”- cô cũng cười
“Cảm ơn em”
Anh nhận lấy gói quà, định mở quà thì cô vội nói:
“Ê ê. Anh không được mở quà. Anh chỉ được mở khi em không có đây”
“Được. Em nói sao anh nghe vậy”
Anh bỏ hộp quà xuống giường
“Khánh Anh nè! Hồi nãy anh cầu gì vậy?”- cô tò mò
“Nếu anh nói cho em biết thì sẽ không thành hiện thực”
Anh ước em lúc nào cũng ở bên cạnh anh
Tất nhiên điều đó anh không dám nói trước mặt cô
“Thôi. Em về đây”
Cô định bước ra khỏi phòng thì Khánh Anh kéo tay cô lại khiến cô phải ngồi trên đùi anh. Mặt cô bắt đầu đỏ lên
“Anh…”
“Ở lại với anh một đêm đi. Hôm nay là sinh nhật anh, anh không muốn ở một mình”
Cô nghe được câu nói đó, sau vài giây cô cũng đưa ra quyết định
“Được”
“Nhưng anh phải chở em về nhà lấy đồ để mai em còn đi học nữa”
“Ừ. Vậy bây giờ đi luôn đi”
Anh kéo cô ra khỏi phòng, đi xuống gara lấy xe ra ngoài. Cô bước lên xe, xe di chuyển tới nhà cô
Tới nhà Minh Hân
Cô đi vào nhà, bước nhanh tới phòng cô, lấy một số đồ để mai đi học. Sau vài phút thì cô đi ra ngoài, bước nhanh lên xe, xe di chuyển lại nhà Khánh Anh