Tâm Thuỷ Dao

Chương 59


Đọc truyện Tâm Thuỷ Dao – Chương 59

Ngày thứ hai, vô cùng cao hứng Bạch Tang Vận dậy thật sớm, đứa nhỏ trong bụng đã sắp bảy tháng, lại một chút cũng không giống các huynh trưởng của nó, nhu thuận rất ít gây sức ép phụ thân. Vì thế, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Vận Vanh càng thêm khẳng định là tiểu công chúa. Gần nhất tam tử Lưu Tích Tứ cùng một gã nam tử tên gọi Ly Nghiêu xảy ra chút sự, Bạch Tang Vận thật vất vả mới buông xuống lo lắng đối với dưỡng tử, lại bắt đầu vì đứa con tối bốc đồng mà lo lắng. Bất quá hắn tin tưởng người tên Ly Nghiêu kia sẽ không giống như suy nghĩ của Tích Tứ, là kẻ lừa đảo. Việc cấp bách trước mắt là phải tìm được người nọ, còn có thân sinh phụ thân của Hãn Triệt. Chuyện này, Bạch Tang Vận một mực do dự có nên nói cho hai người kia biết hay không, nhưng hắn lại không muốn phát sinh thêm nhiều chuyện phiền phức.

“Hồng Tam, Trạng Nguyên cùng Tiểu Tứ đang ở trong cung?”

“Khải bẩm chủ tử, Văn Trạng Nguyên cùng Tiểu Tứ đã đứng ở bên ngoài hầu.”

“Mau cho bọn họ tiến vào.”

Sáng sớm liền hầu ở ngoài cửa, Văn Trạng Nguyên cùng Tiểu Tứ cung kính cúi đầu tiến vào, quỳ xuống.

“Tiểu nhân ( nô tài) khấu kiến Quốc Công.”

“Mau đứng lên.”

Trên mặt mang cười nhìn hai người, Bạch Tang Vận mở miệng: “Trạng Nguyên, Tiểu Tứ, chuyến này dọc theo đường đi vất vả các ngươi.”

“Trang chủ, chúng tiểu nhân một chút cũng không vất vả, dọc theo đường đi chỉ là du sơn ngoạn thuỷ, rất đỗi khoái hoạt.” Ở trước mặt trang chủ, Văn Trạng Nguyên không hề gò bó.

“Quốc Công đại nhân, thiếu gia đối nô tài vô cùng tốt, nô tài đi rất nhiều nơi chưa bao giờ nghĩ tới, đây đều là Quốc Công đại nhân để mắt nô tài, nô tài mới có thể có cơ hội này.” Tiểu Tứ thật tình tạ ơn. Tối hôm qua, hắn ở nơi của chính mình cùng bọn thái giám khác ngủ chung, hắn cả đêm không sao chợp mắt được, bởi vì hắn không quen, bên cạnh không phải người nọ. Nghĩ đến sau này rất khó gặp lại người nọ, Tiểu Tứ cười cực kỳ gượng ép.

Bạch Tang Vận từ thiện nhìn hai người, chỉ chỉ ghế dựa một bên: “Ngồi xuống đi.”

“Tạ ơn trang chủ ( Quốc Công) ban thưởng toà.” Hai người ngồi xuống.

“Lần này Triệt nhi ra cung, có các ngươi ở bên cạnh nó, ta an tâm rất nhiều. Trạng Nguyên, ta nghe nói Triệt nhi dẫn theo vài người trở về, đợi lát nữa ngươi đi đem bọn họ tiến cung, ta muốn trông thấy.”

“Tiểu nhân biết trang chủ muốn gặp bọn họ, tiểu nhân đã an bài tốt lắm. Một canh giờ sau, sẽ có người dẫn bọn họ tiến cung.”

“Hảo.” Đối Văn Trạng Nguyên làm việc thông minh, Bạch Tang Vận thật vừa lòng.

Thấy Tiểu Tứ vẫn thấp đầu, Bạch Tang Vận nghĩ nghĩ nói: “Đêm qua sau khi Triệt nhi trở về, ta cùng Hoàng Thượng và Khuyết Vương thương lượng, lần này các ngươi tuỳ tùng Triệt nhi ra cung có công, có yêu cầu gì liền nói ra. Cũng xem như là ta đối với các ngươi tỏ lòng biết ơn, Triệt nhi có thể rộng mở tấm lòng, công lao của hai người các ngươi không thể không tưởng thưởng.”

Tiểu Tứ nghe vậy, vội vàng đứng lên, khom người nói: “Quốc Công đại nhân, đây đều là bổn phận của nô tài, thiếu gia đối nô tài vô cùng tốt, nô tài không muốn gì cả, chỉ cầu có thể tiếp tục ở trong cung hầu hạ thiếu gia.”

Bạch Tang Vận cười nói: “Trong thư Triệt nhi nói ngươi là huynh đệ của nó. Nếu đã như vậy, ngươi đi theo bên cạnh Triệt nhi thôi, không cần ở lại ngự trù phòng nữa.”

Tiểu Tứ ngẩng đầu, trong mắt là vui sướng, quỳ xuống: “Nô tài tạ ơn Quốc Công đại nhân ân điển.”

Cho người đứng lên, Bạch Tang Vận lại nhìn về phía Văn Trạng Nguyên: “Trạng Nguyên thì sao?”

Văn Trạng Nguyên chăm chú nhìn Tiểu Tứ, rồi mới đứng dậy cung kính về phía Bạch Tang Vận hành đại lễ, mở miệng nói: “Trang chủ, kỳ thật trước khi trở về, tiểu nhân luôn một mực nghĩ phải cùng trang chủ mở miệng như thế nào, tiểu nhân, tiểu nhân có một chuyện cầu trang chủ thành toàn.” Nói xong, Văn Trạng Nguyên quỳ xuống.

“Trạng Nguyên, ” Bạch Tang Vận kinh ngạc, “Đứng lên nói, chuyện gì?”

“Trang chủ, tiểu nhân muốn cùng trang chủ thảo một người. Nhưng người này thân phận có chút phiền phức, tiểu nhân sợ trang chủ khó xử.”

Văn Trạng Nguyên vừa thốt lên xong, Tiểu Tứ nghe trái tim rung chuyển không yên, tình tự không biết từ đâu mãnh liệt trào ra, hắn nắm chặt vạt áo, không dám ngẩng đầu, tiếp theo lại âm thầm tự giễu, người mà Văn đại ca thảo…… Sẽ không là hắn.

Bạch Tang Vận không có lập tức đáp lời, hắn nhìn Văn Trạng Nguyên, tiếp theo nhìn nhìn Tiểu Tứ thân mình buộc chặt cúi thấp đầu, trong lòng có so đo.

“Trạng Nguyên, người mà ngươi muốn thảo, chính là Tiểu Tứ?”


Tiểu Tứ kinh ngạc ngẩng đầu, Văn Trạng Nguyên không biết xấu hổ sờ sờ đầu: “Trang chủ, nhãn lực của ngài cũng thật hảo. Người mà ta muốn cùng trang chủ thảo chính là Tiểu Tứ.”

“Văn, Văn đại ca……”

Trong đầu Tiểu Tứ nhất thời trống rỗng, hắn nhìn trừng trừng Văn Trạng Nguyên, nghĩ đến chính mình nghe lầm.

Bạch Tang Vận ôn nhu cười rộ lên, ngữ điệu mang cảm khái: “Ngươi đã nói như thế, ta há nào có thể không đồng ý với ngươi? Thế nhưng, Tiểu Tứ có bằng lòng trở về với ngươi hay không?”

“Nguyện ý, ” trả lời chính là Văn Trạng Nguyên đang vui sướng không thôi, “Hắn không theo ta trở về thì với ai trở về a. Trang chủ, tiểu nhân cùng hắn ngủ không biết bao nhiêu đêm, đã sớm tâm đầu ý hợp, hắn đương nhiên đồng ý theo ta trở về.”

Trong mắt Tiểu Tứ tụ mãn nước mắt, hắn hốt hoảng lắc đầu: “Văn đại ca…… Cám ơn ngươi nâng đỡ Tiểu Tứ như thế, Tiểu Tứ cả đời đều nhớ rõ ngài. Nhưng, nhưng Tiểu Tứ không thể cùng ngài trở về, Tiểu Tứ…… Tiểu Tứ là…..” Hắn là hoạn quan.

“Là là cái gì, trang chủ đã đáp ứng, ngươi phải theo ta trở về. Từ nay về sau, ngươi là người của Văn Trạng Nguyên ta.”

Không để cho Tiểu Tứ có cơ hội cự tuyệt, Văn Trạng Nguyên cả giận nói.

Một người phát hỏa, một người vẫn là lắc đầu, Bạch Tang Vận nhịn không được cười ra tiếng.

“Trang chủ, xin ngài làm chủ cho tiểu nhân.”

“Ha hả, Trạng Nguyên, người ta Tiểu Tứ không muốn cùng ngươi trở về a.” Bạch Tang Vận uống ngụm trà, cười nhìn Văn Trạng Nguyên.

“Trang chủ……” Văn Trạng Nguyên nóng nảy.

Tiểu Tứ cúi đầu khóc nức nở.

Bạch Tang Vận uống trà xong, thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm túc, Văn Trạng Nguyên cũng không cợt nhả nữa, cung kính lắng nghe.

“Trạng Nguyên, ta cho Tiểu Tứ ra cung với ngươi trở về không khó. Ngươi cũng nói, thân phận Tiểu Tứ có chút đặc biệt, huống chi, hắn…… Ngươi cho dù muốn giấu, cũng giấu không được. Tiểu Tứ không muốn với ngươi trở về, ngươi nên hiểu được là vì sao. Không phải Tiểu Tứ đối với ngươi vô tình, mà là hắn không dám, hắn sợ một khi bị người chỉ điểm, ngươi sẽ bị người chê cười.”

Thông minh như Bạch Tang Vận như thế nào nhìn không ra tình cảm cùng băn khoăn của Tiểu Tứ đối với Văn Trạng Nguyên, trước mặt hai người, hắn rõ ràng nói ra điều mà từ đáy lòng Tiểu Tứ sợ nhất, chính là vì nhắc nhở Văn Trạng Nguyên, mang Tiểu Tứ đi, phải hảo hảo thương hắn, không rời không giận. Không thể vì người khác châm biếm chính mình tìm một thái giám, mà vứt bỏ Tiểu Tứ.

Văn Trạng Nguyên đương nhiên nghe hiểu ý của trang chủ, hắn tiến lên từng bước giữ chặt tay Tiểu Tứ, không để ý người này giãy giụa, mang người quỳ xuống.

“Trang chủ, tiểu nhân một ngày không ăn đồ ăn hắn làm, liền một ngày không thoải mái, đêm qua tiểu nhân chính là đói bụng suốt một đêm. Trang chủ, tiểu nhân da mặt dày, người bên ngoài muốn nói cái gì thì mặc bọn họ nói đi. Nếu hắn chịu không nổi, tiểu nhân liền bàn đến bờ sông Tiêu Tương, giúp trang chủ xem thuyền phường vậy. Trang chủ, tiểu nhân sống hai mươi bảy năm, không đối ai động tình, chính là thường thường vì hắn ngực đau, tiểu nhân đã sớm hiểu được, đời này, tiểu nhân sẽ không – ly khai hắn.”

“Văn đại ca……”

Văn Trạng Nguyên nói xong, Tiểu Tứ đã là khóc không thành tiếng.

“Trạng Nguyên, ngươi từ nhỏ làm việc luôn đúng mực. Lời của ngươi nói, ta nhớ kỹ.” Khen ngợi đối Văn Trạng Nguyên gật gật đầu, Bạch Tang Vận lớn tiếng nói, “Hồng Tam.”

“Có nô tài.”

“Đi đem thân khế của Tiểu Tứ lấy đến, giao cho Văn Trạng Nguyên. Bắt đầu từ hôm nay, Tiểu Tứ không còn là nội thị trong cung nữa.”

“Vâng, nô tài lập tức đi làm.”

“Quốc Công đại nhân……” Tiểu Tứ khóc nói không nên lời, Văn Trạng Nguyên kéo hắn dập đầu lạy Bạch Tang Vận ba cái.


“Trạng Nguyên, chớ cô phụ Tiểu Tứ, cũng chớ cô phụ ta.”

“Đó là đương nhiên, Quốc Công ngài cứ yên tâm đi.”

Văn Trạng Nguyên nắm chặt tay Tiểu Tứ, cảm kích nhìn trang chủ, hắn chính là đã sớm nghĩ hảo, hồi kinh liền cùng trang chủ muốn người.

…………

…………………

Tỉnh lại, mới phát hiện trời đã sáng rồi. Bạch Hãn Triệt vừa định xoay người, đã bị người phía sau ôm lấy.

“Hãn Triệt.” Vẫn như cũ mang thanh âm buồn ngủ, là Lam Vận Vanh nhàn hạ chưa đi vào triều.

Trên lưng truyền đến nụ hôn nhẹ như lông chim phớt qua, Bạch Hãn Triệt kéo ra bàn tay trên lưng, khó khăn xoay người. Tiếp theo lại bị lâu nhập vào trong vòm ngực dày rộng.

“Ngủ tiếp trong chốc lát.” Lam Vận Vanh vuốt ve thân mình quang loả của Bạch Hãn Triệt, ngáp một cái.

“Vận Vanh, nên đứng lên, ta muốn đến thỉnh an phụ thân.” Lần đầu tiên không e dè ở trên giường trong cung tỉnh lại, Bạch Hãn Triệt là phá lệ tham luyến, nhưng còn nhiều thời gian, bọn họ là muốn cả đời cùng nhau mà.

“Hãn Triệt, ngươi khi nào sinh đứa con cho chúng ta? Dược chúng ta đã chuẩn bị tốt lắm.” Lam Vận Vanh tâm tâm niệm niệm muốn người này sinh đứa nhỏ cho bọn hắn.

Thân mình Bạch Hãn Triệt run rẩy, hắn nói quanh co: “Ta vừa trở về, chờ, chờ một tháng đi. Ta, muốn bồi phụ thân……”

Phụ thân, thỉnh tha thứ Triệt nhi.

“Vậy cứ định như thế đi, một tháng sau ngươi uống thuốc, sinh đứa con cho ta cùng Vận Tranh.” Tay Lam Vận Vanh đi vào nơi bụng Bạch Hãn Triệt, xoa xoa nhẹ.

“Ân.” Không chút do dự đáp lại làm cho Lam Vận Vanh phá lệ cao hứng, ở trên người Bạch Hãn Triệt sờ soạng nửa ngày, rồi trước khi dục vọng có dịp trỗi dậy liền lưu luyến thu tay lại.

“Hãn Triệt, ta cùng Vận Tranh chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật. Qua hai ngày chúng ta mang ngươi đi nhìn một cái, ở Tiêu Tương hồ, bảo đảm ngươi sẽ thích.”

Trong mắt Lam Vận Vanh tản ra quang mang giảo hoạt.

Bạch Hãn Triệt không nghi ngờ nói: “Hảo, kêu Tích Tứ cùng đi đi, tối hôm qua ta thấy tâm tình hắn tựa hồ không tốt.” Nói xong, hắn ngồi dậy, “Vận Vanh, ta đi cùng phụ thân thỉnh an trước, rồi mới đi đến chỗ Tích Tứ. Sau khi phụ thân ngủ trưa dậy, ta muốn dẫn Tôn bá bá, Đồng Đồng cùng Đồng trang chủ gặp phụ thân, hoàng thúc cùng hoàng bá.”

“Ân, ngươi đi đi. Ta ra cung một chuyến, ngọ thiện ngươi đi bồi phụ thân. Ba người bọn họ ta đã phân phó Trạng Nguyên đi tiếp, ngươi chỉ cần ở chỗ của phụ thân chờ thôi.”

Gọi người tiến vào hầu hạ Bạch Hãn Triệt rửa mặt chải đầu, Lam Vận Vanh thầm nghĩ: bọn họ chính là chuẩn bị một tân thuyền, tính toán ở trên thuyền mĩ mĩ hưởng dụng Hãn Triệt, há nào có thể kêu người không phận sự theo chứ. Tích Tứ, vẫn là cho hắn đi trên thuyền chính mình gây sức ép với Ly Nghiêu đi.

“Vận Vanh, ” biết được Lam Vận Vanh đều vì hắn suy nghĩ chu toàn, rửa mặt chải đầu xong Bạch Hãn Triệt đi đến bên giường, cầm trên tay khăn ướt mới vừa ninh tốt, “Vận Vanh, ngồi dậy thôi.”

Đang suy nghĩ Lam Vận Vanh hoàn hồn nhìn lại, tiếp theo y tà tà nhíu mày, phất tay cho nội thị lui ra.

“Hãn Triệt là muốn tự mình hầu hạ ta?” Y xốc lên chăn, lộ ra thân hình trần trụi kiên cố, giữa hai chân dâng trào làm cho Bạch Hãn Triệt thoáng chốc đỏ mặt.

“Ngươi, ngươi không phải muốn ra cung sao?” Không dám nhìn tiểu huynh đệ của người nọ, Bạch Hãn Triệt đem khăn ướt đưa qua, “Lau mặt đi.”


“Ta không muốn lau mặt.” Lam Vận Vanh thân thủ đem Bạch Hãn Triệt túm lại, bám vào bên tai hắn nói, “Hãn Triệt, ta không gây sức ép ngươi, ngươi liếm liếm cho ta đi.” Ngày mai liền mang người này nhìn thuyền phường!

“Vận Vanh!” Bạch Hãn Triệt sợ hãi, mặc dù có làm qua, nhưng, trước đây, hắn đều là bị bắt buộc. Từ sau khi hắn ly kinh, chưa bao giờ làm lại.

“Hãn Triệt, chỉ liếm một chút thôi, ta muốn.” Kéo tay Bạch Hãn Triệt, làm cho hắn sờ sờ tiểu huynh đệ chính mình, trong đầu Lam Vận Vanh đều là ý niệm không đứng đắn. Thân mình Bạch Hãn Triệt càng ngày càng nóng, nghe thấy hơi thở trên người Lam Vận Vanh, hắn có chút động tình, nghĩ lại, hắn liền đè ép đi xuống, cái kia trong bụng, phải cẩn thận che chở.

“Một chút?”

“Một chút.”

Buông ra Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh tựa vào bên giường, Bạch Hãn Triệt mắt tiệp khẽ run, do dự  nửa ngày, hắn cúi đầu vào giữa hai chân Lam Vận Vanh, há mồm, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút.

“Ngô……” Lam Vận Vanh thoải mái nheo lại mắt, “Hãn Triệt, lại đến một chút.”

Thấy Lam Vận Vanh phi thường thoải mái, Bạch Hãn Triệt hít sâu mấy hơi thở, thân lưỡi.

“Ân ngô!” Lam Vận Vanh thoải mái mà thẳng thân mình, y phản ứng lấy lòng Bạch Hãn Triệt, ngượng ngùng thuỳ mâu, hắn hàm vật cực nóng dâng trào của Lam Vận Vanh.

“Hãn Triệt, ” Lam Vận Vanh thân thủ kéo qua Bạch Hãn Triệt, suyễn khí nói, “Ngươi đi thỉnh an phụ thân đi. Đêm nay phụ hoàng thiết yến đón gió cho ngươi, xong rồi chúng ta liền đi Tiêu Tương hồ, ở nơi đó mấy ngày.”

Bạch Hãn Triệt cũng hô hấp trầm trọng, mặc dù không rõ Vận Vanh vì sao không cho hắn tiếp tục, nhưng chỉ gật gật đầu.

“Đi thôi, bằng không ta thật sự nhịn không được.” Đẩy ra Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh thúc giục hắn đi mau. Bạch Hãn Triệt cũng sợ y thật sự nhịn không được lại muốn hắn, sẽ làm bị thương đứa nhỏ, nên đỏ hồng mặt rời đi.

“Vù vù……” Mồm to suyễn khí, Lam Vận Vanh áp chế mãnh liệt dục hoả, chết tiệt Lưu Tích Tứ, ngay cả nam nhân của chính mình đều giữ không được, làm hại y không thể không ra cung vì hắn tìm nam nhân kia, nên không thể đem Hãn Triệt tiếp tục quay về trên giường.

“Lưu Tích Tứ, bút sổ này ta nhớ kỹ, sau này nhất định hướng ngươi đòi lại!” Oán hận nói, Lam Vận Vanh không cam lòng đứng dậy. Lại bất mãn chính mình vì sao có một huynh đệ làm cho người khác không bớt lo như vậy.

Chạy rất xa, Bạch Hãn Triệt mới đẩy lui lửa nóng trong cơ thể, vỗ vỗ mặt làm cho chính mình tỉnh táo lại, hít sâu mấy hơi thở, lúc này mới hướng Dưỡng Hợp Cung đi đến.

“Ba vị thỉnh chờ một lát, ta đi thông báo Quốc Công đại nhân.”

Mang Đồng Hàm Trứu, Đồng Đồng cùng Tôn Hạo Lâm tiến cung, vị công công đối ba người nói, rồi mới khom người vào tẩm cung Bạch Tang Vận.

“Tứ ca, ta, ta có điểm sợ.” Đồng Đồng gắt gao nắm tay tứ ca, sợ hãi không dám ngẩng đầu.

“Sợ cái gì, có tứ ca.” Đồng Hàm Trứu siết chặt tay hắn.

“Ba vị vào đi, Quốc Công đại nhân muốn gặp các ngươi.” Công công đi vào thông báo đi ra, rồi mới xốc rèm cửa lên, hai gã thái giám tiến lên dẫn đường.

Đồng Hàm Trứu, Đồng Đồng cùng Tôn Hạo Lâm tâm tư khác nhau theo sát phía sau. Xuyên qua chính sảnh, lại xuyên qua một hành lang, ba người được đưa đến một gian phòng phiêu tán tùng hương. Đi vào, Đồng Đồng cùng Tôn Hạo Lâm không dám giương mắt.

“Thảo dân Đồng Hàm Trứu khấu kiến Quốc Công đại nhân.” Duy nhất bình tĩnh Đồng Hàm Trứu quỳ xuống, đem Đồng Đồng đang sợ hãi cẩn thận kéo xuống.

Y vừa lên tiếng, Tôn Hạo Lâm cũng vội vàng quỳ xuống theo: “Thảo dân, thảo dân Tôn Hạo Lâm, khấu kiến Quốc Công đại nhân.”

“Thảo dân thảo dân, ta, ta……” Đồng Đồng sợ tới mức hoàn toàn đã quên những gì chuẩn bị nói.

“Mau đứng lên. Ngươi chính là Đồng Đồng đi, Triệt nhi nói ngươi có thân dựng, cũng không thể quỳ.” Bạch Tang Vận cho Hồng Tam đến dìu Đồng Đồng.

“Tạ ơn, tạ ơn……” Được nâng dậy Đồng Đồng tránh ở phía sau tứ ca.

Từ sau khi ba người tiến vào, Bạch Tang Vận liền vẫn nhìn Tôn Hạo Lâm, thấy Đồng Đồng khẩn trương như thế, hắn lại nhìn về phía  Đồng Đồng.

Vươn tay, làm cho người bên cạnh dìu hắn đứng lên, Bạch Tang Vận chậm rãi đi đến trước mặt Đồng Đồng. Đang thấp đầu Đồng Đồng đột nhiên nhìn thấy trước mặt hơn một người, sợ tới mức ngẩng đầu lên, chỉ thấy đứng ở trước mặt hắn một tuấn mỹ nam tử tóc bạc, người nọ đang hướng hắn cười. Đồng Đồng đã quên sợ hãi. Rồi sau đó, hắn chú ý tới bụng người nọ, cái này,…… Đồng Đồng không tự giác sờ sờ lên bụng chính mình, bụng của hắn cũng thật nhỏ.

“Triệt nhi nói ngươi có thai, mấy tháng?” Bạch Tang Vận thân thiết hỏi.


Đồng Đồng lắc đầu, hắn đã quên hỏi, ngửa đầu nhìn tứ ca.

“Khải bẩm Quốc công đại nhân, có hơn bốn tháng.” Đồng Hàm Trứu trả lời.

Bạch Tang Vận ôn nhu nói: “Hơn bốn tháng cũng không thể đứng lâu, đến, ngồi xuống.” Đồng Đồng ngây ngốc tuỳ ý Bạch Tang Vận đem hắn kéo đến nhuyễn ghế ngồi xuống.

“Các ngươi cũng ngồi đi. Ở nơi này của ta không cần câu thúc, các ngươi câu thúc, ta ngược lại không biết nói cái gì.” Trở lại nhuyễn tháp chính mình ngồi xuống, Bạch Tang Vận khoát tay, làm cho hai người khác cũng ngồi xuống. Đồng Hàm Trứu ngồi xuống bên cạnh Đồng Đồng, Tôn Hạo Lâm sau khi khom mình hành lễ, cẩn thận ngồi xuống. Lập tức, có người vì bọn họ châm trà, thả điểm tâm.

Thấy ba người đều thoáng thả lỏng, Bạch Tang Vận nói tiếp: “Đồng Đồng, Trạng Nguyên nói với ra là ngươi thích ăn thịt bính, ta đã cho người làm, ngươi nếm thử chút đi.”

Rất nhanh, một người mang thịt bính thơm ngào ngạt tiến vào, đặt ở trên bàn nhỏ trước mặt Đồng Đồng. Hắn lập tức liền nuốt nuốt nước miếng, lại không dám đưa tay cầm lấy.

“Ăn đi, ăn nhiều chút, cục cưng mới có thể khoẻ mạnh.” Bạch Tang Vận ôn nhu cười, nhìn nhìn, Đồng Đồng chậm rãi vươn tay, lấy quá một cái thịt bính, thấy người kia cứ như Bồ Tát cười càng đẹp hơn, hắn há mồm cắn lấy.

“Thảo dân……” Đồng Hàm Trứu nhớ tới định quỳ tạ ơn, bị Bạch Tang Vận ngăn lại.

“Hôm nay tìm các ngươi đến, là ta muốn gặp bằng hữu mà trong thư Triệt nhi đã nhắc tới. Các ngươi chỉ cần đem ta trở thành phụ thân của Triệt nhi, không cần quá mức đa lễ.” Nhắc tới chính mình là phụ thân của Bạch Hãn Triệt, Bạch Tang Vận nhìn về phía Tôn Hạo Lâm, đối phương vẫn cúi thấp đầu, không dám nhìn hắn.

“Chủ tử, thiếu gia đến đây.”

Lúc này, có người tiến vào thông báo, Tôn Hạo Lâm cả người căng thẳng.

“Mau cho nó tiến vào.” Nghe đứa con đến đây, Bạch Tang Vận lộ ra tươi cười càng thêm nhu hoà, Đồng Đồng xem ngây người.

Màn trúc trên cửa bị xốc lên, đầy mặt tươi cười Bạch Hãn Triệt tiến vào.

“Phụ thân.” Vừa kêu xong, mới phát hiện phòng trong có những người khác, Bạch Hãn Triệt sững sờ ở tại chỗ, “Đồng Đồng, Đồng trang chủ, Tôn, Tôn bá bá?!” Hắn còn tưởng rằng phải chờ lâu một chút.

“Bạch đại ca!” Nhìn thấy hắn, Đồng Đồng là hoàn toàn không sợ. Tôn Hạo Lâm vội vàng nhìn hắn một cái, lại cúi đầu.

“Triệt nhi, ” vỗ vỗ bên cạnh, Bạch Tang Vận làm cho Bạch Hãn Triệt lại đây, “Dùng đồ ăn sáng  chưa?”

Gật đầu, Bạch Hãn Triệt nhìn Tôn Hạo Lâm, đi đến bên cạnh Bạch Tang Vận ngồi xuống.

Bạch Tang Vận nhìn Tôn Hạo Lâm, nhẹ nhàng vỗ vỗ đứa con, cười đối ba người nói: “Đêm nay trong cung nên vì Triệt nhi đón gió tẩy trần, các ngươi đều đến. Triệt nhi xuất môn bên ngoài, ít nhiều được các ngươi chiếu cố.”

“Thảo dân hổ thẹn.” Đồng Hàm Trứu cùng Tôn Hạo Lâm không hẹn mà cùng nói, Đồng Đồng cắn thịt bính, dùng sức lắc đầu.

“Tôn thầy thuốc.” Bạch Tang Vận ra tiếng, Tôn Hạo Lâm một tay nắm chặt áo, một tay hơi hơi vuốt cằm, chờ đối phương “răn dạy”.

“Triệt nhi nói y thuật của ngươi cao minh, vừa vặn Nhị thúc của Triệt nhi cũng biết y thuật, nếu không ngại mấy ngày nay ngươi cứ ở lại trong cung, cùng Nhị thúc nó cùng nhau luận bàn.” Bạch Tang Vận tìm một lý do chính đáng lưu lại Tôn Hạo Lâm.

“Thảo dân…… Cẩn tuân ý chỉ Quốc Công.”

Tiếp theo, Bạch Tang Vận nhìn về phía Đồng Hàm Trứu có việc muốn nhờ, nói thẳng: ” Chuyện Đồng Đồng, Triệt nhi đều nói với ta. Các ngươi ngay tại kinh thành ở đi, chờ đến lúc Đồng Đồng sinh sản, ta sẽ cho Nhị thúc nó đi đỡ đẻ cho Đồng Đồng. Ngày thường, ngươi có thể mang Đồng Đồng tuỳ thời tiến cung tìm Triệt nhi.”

“Thảo dân tạ ơn Quốc Công đại ân.”

“Phụ thân, ta mang Đồng Đồng đi ngự hoa viên dạo một vòng.” Không đành lòng nhìn Tôn Hạo Lâm bất an như vậy, Bạch Hãn Triệt đứng dậy nói.

“Cũng tốt, làm cho bọn họ tặng chút điểm tâm dưa và trái cây đi.” Phân phó Hồng Tam, Bạch Tang Vận cho đứa con trước mang Đồng Đồng đi xuống. Đồng Hàm Trứu nhận thấy Bạch Tang Vận có chuyện muốn một mình cùng Tôn Hạo Lâm nói, y lấy cớ lo lắng Đồng Đồng, cũng lui xuống.

“Các ngươi đi xuống đi.” Cho các nội thị lui ra ngoài, Bạch Tang Vận nhìn Tôn Hạo Lâm thuỷ chung cúi đầu không nhìn hắn.

Mọi người đi rồi, Tôn Hạo Lâm chậm rãi đứng lên, nặng nề mà quỳ xuống.

Bạch Tang Vận thật sâu thở dài, không cho Tôn Hạo Lâm đứng lên, cũng không có ra tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.