Đọc truyện Tàm Thực – Chương 31
Tiếu Triệt tựa như đang mơ thấy một giấc mộng hoang đường mà dài đằng đẵng, còn thiếu niên, chính là kẻ đột nhiên thức tỉnh cậu.
Vào đúng lúc này, cậu mới hồi tưởng lại thần chú mẹ hay nỉ non.
“Sai rồi… Sai rồi… A… Báo ứng… Là báo ứng… Báo ứng đến rồi…”
Sai rồi?
Cái gì sai rồi??
Cậu nhớ đến người giáo viên lớn tuổi ở mẫu giáo kia, sau khi biết mình tên Tiếu Triệt, lại vẫn không ngừng thở dài nói sai tên “Tiểu Triệt”, bà nói, Tiểu Triệt thật đáng thương, nói nó lên tiểu học không bao lâu, đã chết rồi…
Cậu lại nhớ đến tên tác giả câu chuyện cổ tích của thiếu niên là: X. C. Đây không phải là viết tắt của từ “Tiếu Triệt” sao? (Tiếu: Xiào, Triệt: Chè)
Cậu lại nhớ đến đoạn ghi chép trong thí nghiệm của cha:
( Chú thích: Năm 1999 ngày mùng 2 tháng 1, ta cuối cùng cũng thuyết phục được cô ấy rồi, dùng Tiếu Thanh làm thí nghiệm. Ta đã sớm nhìn ra, Tiếu Triệt hoàn toàn kế thừa gien hoàn mỹ nhất của nhà chúng ta, bất kể là học tập hay là phẩm chất đều rất hoàn mỹ, hắn đàn piano cứ như thần đồng tái thế, làm ta nhớ đến tiếng đàn của ông ở Vienna. Ôi, thật làm người ta hoài niệm. Mà Tiếu Thanh lại thua kém rất nhiều, rõ ràng có khuôn mặt giống y đúc với Tiếu Triệt như vậy, nhưng nó lại nghịch ngợm, không thích học tập, lá gan thì nhỏ, như đứa con gái động tí là khóc. Nếu nhất định phải thử một phép mạo hiểm, đương nhiên phải chọn ra cái chênh lệch kém hơn rồi, cái này cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ thôi mà.)
…
Hồi ức như cơn sóng mãnh liệt ùa về nhấn chìm Tiếu Triệt, cả người cậu run rẩy, trừng lớn hai mắt.
…
Nhà trẻ, ngày Quốc tế Thiếu nhi.
Một đứa bé mới 6 tuổi mặc một bộ đồ màu xanh nước biển, ngồi trên cái đài piano màu đen, dùng đôi tay nhỏ của mình mặc sức biểu diễn. Mọi người đều khen nó là thần đồng piano. Mấy cô nương trong lớp cũng gọi nó là Tiểu Vương Tử. Nhỏ như vậy, nó không chỉ có đầu óc thông tuệ, mà còn có thể đọc thơ ca bằng tiếng Anh, có nhân cách thận trọng vững vàng, cử chỉ thanh nhã cao quý. Nó là niềm kiêu ngạo của cha mẹ, tên của nó, là Tiếu Triệt. Anh trai sinh đôi của Tiếu Thanh. Cũng là anh trai khỏe mạnh nhất.
Mà Tiếu Thanh thì lại là đứa nghịch ngợm gây chuyện, nó thích nhất là tốc váy nữ sinh lên, bắt côn trùng, đánh nhau, hầu như đều trượt trong mấy cuộc thi.
Hồi học tiểu học đó, mỗi lần bị giáo viên bắt ở lại làm bài tập, Tiếu Triệt đều sẽ ngồi bên cạnh giúp đỡ nó, chỉ nó làm bài
Hàng năm vào sinh nhật của Tiếu Thanh, Tiếu Triệt nhất định sẽ là người đầu tiên tặng quà sinh nhật cho nó
Tiếu Thanh bị đàn anh lớp trên bắt nạt, đến khi mặt khóc đỏ như đít khỉ, sẽ có người đến cứu nó, là Tiếu Triệt. Tiếu Triệt nắm tay nó, dẫn nó điên cuồng băng qua khắp các ngõ ngách to nhỏ, thoát khỏi truy bắt của bọn lớp trên. Có Tiếu Triệt, Tiếu Thanh không sợ, bởi vì nó biết, vài ngày sau, mấy tên lớp trên đó nhất định sẽ gặp vận rủi, vì nó, Tiếu Triệt cái gì cũng có thể làm
Tiếu Thanh thường bị cha mẹ mắng, ngay cả bạn học cũng cười nhạo nó, là em trai sinh đôi của thần đồng mà ngay cả piano cũng không biết đàn. Tiếu Thanh không chịu đánh đàn, liền bị cha mẹ nhốt vào phòng đàn. Tiếu Triệt sẽ từ cửa sổ trèo vào ngồi bên cạnh nó, đem tay nó đặt lên piano, để nó đàn. Tâm tình Tiếu Thanh không tốt, cố ý dùng tay phải đàn loạn trên phím ra những âm phù kỳ quái. Mà Tiếu Triệt chỉ ngồi một bên nó cười khẽ, sau đó mỗi khi Tiếu Thanh dừng lại, tay trái Tiếu Triệt sẽ đặt ngay lên phím âm trầm đệm nhạc cho nó. Hai người tay trái, tay phải cùng nhau nhấp nhô trên những phím đàn, tạo thành làn sóng giai điệu tuyệt vời. Tiếu Thanh cuối cùng cũng nở nụ cười, Tiếu Triệt lúc ấy lại sáp đến gần mạnh mẽ hôn lên mặt nó một cái, nói: Em vẫn luôn đẹp mắt như vậy
Tiếu Thanh từng vào lúc mùa đông lạnh lẽo bỏ nhà trốn đi, nhưng không tìm được chỗ trú ấm áp, hơn nửa đêm, nó giấu mình dưới cái thang trượt hình con voi trong một công viên nhỏ. Lúc ấy thật sự rất rất lạnh, toàn thân nó đều sắp đông cứng, nhưng lại không muốn trở về nhà. Trên đường không có một bóng người, ngay cả động vật cũng không thấy con nào. Hoa tuyết phủ kín trời, nó cảm giác mình sắp chết mất rồi. Nhưng người tìm ra nó, vẫn là Tiếu Triệt. Đêm ấy, Tiếu Triệt nắm tay nó, dứt khoát kéo nó về, mặc kệ mấy câu chất vấn của cha mẹ, khóa cửa lại, đợi đến khi nó tắm nước nóng xong, lấy chăn bao kín nó lại, sau đó ôm nó thật chặt, ngủ hết một buổi tối
Rõ ràng Tiếu Thanh nên chán ghét Tiếu Triệt.
Rõ ràng mọc ra khuôn mặt như đúc, nhưng Tiếu Triệt lại luôn được hoan nghênh, cả cha mẹ, bạn học lẫn giáo viên đều yêu thích hắn.
Tuy vậy, Tiếu Thanh lại không có cách nào ghét Tiếu Triệt được. Nó thậm chí, còn tương đối ỷ lại người anh trai này.
Tiếu Triệt nói với nó: “Tất cả mọi người đều là kẻ ngốc, rõ ràng em chạy nhanh như vậy, thể dục cũng tốt như thế, sau này lớn lên nhất định sẽ rất đẹp trai cao ráo! Hơn nữa em cũng rất thông minh, không có em làm sao qua màn game được. Thành tích là cái quái gì đâu, cố một chút nâng điểm lên là nhất định có thể bù lại thôi.”
Tiếu Triệt nói với nó: “Thật ra anh rất thích em của bây giờ. Em cái gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần làm chuyện em thích là được rồi, còn những chuyện khác, anh sẽ làm thay em. Sau này lớn lên, anh nuôi em là được mà.”
Tiếu Triệt cười đến trìu mến: “Tuyết Thần? A, tên này cũng không tệ, em xem, cho dù là Tiếu Triệt, hay là Tuyết Thần, đều viết tắt là X. C nha! Vả lại, cái tên này cũng có thể xem là một kỉ niệm… Ừm, em không biết kỉ niệm gì ấy hả? Ây da, đồ ngốc, anh nói bút danh này kỉ niệm, chính là kỉ niệm cho một buổi sáng tuyết rơi đầy trời như này, anh bắt đầu với sự nghiệp vẽ truyện tranh đây nè! Thật thần kỳ đúng không, thời điểm hai ta sinh ra cũng là vào một buổi sớm đầy tuyết như thế này! Được, bút danh của anh sẽ là Tuyết Thần. Sau này anh sẽ vẽ lại cuộc đời của chúng ta, chờ đến khi chúng ta già rồi, sẽ cùng nhau hồi tưởng lại chúng, có được không?”
Tiếu Triệt cười đến dương dương tự đắc: “Em hỏi tại sao anh lại phải xuất sắc như thế này ấy hả? Đó là bởi vì anh muốn lớn nhanh một chút, có như vậy mới bảo vệ em được.”
Tiếu Triệt thản nhiên: “Nguyện vọng của anh, đương nhiên là sống cùng với em!”
Tiếu Triệt có chút cẩn thận dè dặt hỏi nó: “Vậy thì, em có đồng ý sống cùng với anh không?”
….
Rồi bắt đầu từ một ngày nào đó, Tiếu Triệt trở nên âm trầm, cũng càng ngày càng nói ít đi.
Một buổi tối, nó ở trong chăn nói với Tiếu Thanh: “Chúng ta chơi một trò chơi đi! Sau này, anh đóng thành em, em giả thành anh, nhé?”
Từ đó về sau, Tiếu Triệt biến thành Tiếu Thanh, Tiếu Thanh trở thành Tiếu Triệt.
Tiếu Thanh cảm thấy đây là một trò chơi rất vui! Khi nó trở thành Tiếu Triệt, nó có thể cảm nhận được, mọi người yêu thích Tiếu Triệt cỡ nào. Nó đột nhiên cảm giác bản thân thật sự có thiên phú học tập, thật sự chỉ cần tập trung một chút, liền có thể thi đạt thành tích tốt, thậm chí có thể đuổi kịp Tiếu Triệt. Piano cũng thế, nó mỗi ngày chỉ cần dành ra mấy tiếng luyện tập, lần đầu tiên biểu diễn ở trước trường, nó ấy vậy mà thành công ngoài mong đợi.
Về sau, một ngày nào đó, nó ở cửa phòng ngủ của cha mẹ, nghe được đoạn nói chuyện của họ. Trước đây, Tiếu Triệt nhất định sẽ kéo nó lại, tuyệt đối không cho nó nghe một chữ. Thế nhưng lần này, Tiếu Triệt thất thủ. Khi hắn chạy đến chỗ Tiếu Thanh, thì Tiếu Thanh đã nghe không sót một chữ.
Ở trong phòng.
Cha nói: “Dùng Tiếu Thanh làm thí nghiệm đi!”
Mẹ khóc nháo lên: “Tiếu Thanh tuy thua kém, nhưng nó cũng là con của chúng ta cơ mà! Anh nhẫn tâm sao? Nó còn nhỏ như vậy, anh nhẫn tâm đem dao giải phẫu cắm vào thân thể nó, nhẫn tâm nhìn nó chảy máu, nhìn nó đau đớn, anh muốn lấy mạng của nó sao?!”
Cha trả lời: “Vậy em có chấp nhận nhìn tương lai mọi người trong chúng ra phát bệnh, sau đó tự giết lẫn nhau, cuối cùng toàn bộ đều bỏ mạng không? Hi sinh là chuyện khó tránh khỏi, chúng ta cũng đã nuôi nó nhiều năm như vậy, mạng của nó cũng là do chúng ta cho, bây giờ để nó trả lại, thì có gì không đúng! Vả lại thí nghiệm cũng chưa chắc đã lấy mạng của nó!”
Lúc đó, Tiếu Thanh hoàn toàn tan vỡ.
Nó như bỏ trốn mà chạy thật nhanh ra khỏi căn nhà.
Nó cứ chạy mãi, chạy đến tận khi bản thân không còn sức lực chạy thêm bước nào nữa.
Nó cảm giác mình bị toàn thế giới vứt bỏ.
Nó gào khóc trong bụi cỏ, khóc đến mơ mơ hồ hồ, thở không ra hơi.
Cũng chính ngày đó, Tiếu Triệt ngồi xuống trước mặt nó, tựa trán lên trán nó.
Ngày ấy, Tiếu Triệt rơi từng giọt từng giọt nước mắt, giọng hắn run rẩy nói với Tiếu Thanh:
“Tiểu Triệt, không cần sợ. Em chính là anh… Anh chính là em… Anh… Anh nhất định sẽ bảo vệ em.”
…
Tiếp đó, sự kiện ấy cuối cùng cũng xảy ra. Cha đối mặt thẳng thắn nói chuyện với hai đứa trẻ, chỉ là, ông ta đem chuyện thí nghiệm nói thành “Tìm thuốc giải”, rất dễ nhận thấy, ông đang lừa gạt hai đứa trẻ đơn thuần.
Mấy ngày sau.
Mẹ đứng một bên khóc lóc, cha thì đứng trước cửa xuống tầng hầm, giơ tay lên, ôn hòa nói với hai đứa con: “Tiếu Thanh, lại đây.”
Lúc đó cả người Tiếu Thanh run rẩy đến lợi hại, tiếng thở dốc của nó càng lúc càng lớn, nó gần như hoảng sợ đến khó thở. Nó nắm thật chặt lấy tay của anh trai, ngón tay nó càng lúc càng lạnh, mồ hôi đổ ra thấm ướt tay Tiếu Triệt.
Nó không dám bước lên, nó không dám!
Nó sợ!
Nó thật sự sợ!!
Nó còn quá nhỏ, nó chưa từng thấy máu, nó không biết cái gì gọi là đau đớn thống khổ, không biết cái gì là thí nghiệm đe dọa đến tính mạng con người… Thế nhưng nó biết, cái thí nghiệm đó chắc chắn rất đáng sợ, rất đau đớn! Nó biết, tính mạng của con người, là rất quý giá!! Nó không muốn đi, nó muốn chạy trốn, nó muốn ngay lập tức, chạy khỏi cái không gian ngột ngạt này, cùng với anh trai bỏ trốn!!
Nhưng mà, bàn tay nó đang nắm chặt lấy chậm rãi rời khỏi tay nó.
Anh trai của nó, từng bước từng bước một bước về chỗ của cha.
Đôi giày da nhỏ bóng loáng của anh trai đạp trên sàn nhà bằng gỗ, phát sinh ra tiết vang đều đều, giống như tiếng tim đập của Tiếu Thanh.
Nó thấy anh trai đặt bàn tay vào lòng bàn tay to lớn của cha, còn cha thì xoa xoa đầu anh, cười đến tàn nhẫn: “Tiếu Thanh thật ngoan.”
Tiếu Thanh đứng tại chỗ thở hổn hển, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đầu đen kịt một mảnh.
Mẹ đi tới ôm lấy nó, ôm thật chặt. Giống như nó là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của bà.
Tiếu Thanh gào thét vô số lần trong lòng mình: Sai rồi! Sai rồi! Anh ấy không phải con, anh ấy là anh trai! Anh ấy là Tiếu Triệt!!
Nhưng nó từ đầu đến cuối đều không động đậy, một chút âm thanh cũng không phát ra nổi.
Cha mang Tiếu Triệt đi xuống tầng hầm, bóng lưng của Tiếu Triệt, bé nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy.
Khi bóng lưng Tiếu Triệt hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, thì người anh trai bé nhỏ ấy quay lại nhìn về chỗ Tiếu Triệt.
Mặt anh ấy trắng bệch, đôi môi không chút huyết sắc khẽ mấp máy.
Tiếu Triệt nói: Tiểu Triệt, tạm biệt em.