Đọc truyện Tam Thốn Nhân Gian – Chương 47: Tu sĩ
Lão sư của hồi văn học đường bật thốt khiến cho tất cả học thủ xung quanh đều hít mạnh một hơi, ai nấy đều vô cùng rung động dữ dội, quay phắt lại nhìn Vương Bảo Nhạc.
– Kiến thức của đảo Thượng Viện á?
– Sao có thể thế được, chẳng lẽ có người dạy cho hắn à? Nhưng thế cũng không đúng… Chẳng lẽ là do hắn tự thôi diễn ra được kiến thức của đảo Thượng Viện từ mấy khóa học căn bản của đảo Hạ Viện à?
– Má ơi, đây… Tên này còn là con người không!
Có thể trở thành học thủ các hệ thì bọn họ đều là dạng học bá cả, trong mắt những học sinh khác thì đều thuộc dạng quái vật khó ai sánh bằng, nhưng nay trong mắt của đám quái vật nhày thì Vương Bảo Nhạc mới đúng là quái vật thật sự!
Đầu óc của Lâm Thiên Hạo cũng ong ong, mà người căng thẳng nhất bây giờ chính là Tào Khôn, áp lực của hắn lớn hơn tất cả mọi người ở đây nhiều, thậm chí áp lực của chưởng viện lẫn hệ chủ cũng không lớn bằng hắn.
Bởi vì hắn mới thật sự là hồi văn học thủ, nhưng vấn đề mà Vương Bảo Nhạc hỏi ra cùng với kiến thức hắn có được trông có vẻ như còn chi tiết và thâm sâu hơn bản thân Tào Khôn nhiều, điều này khiến cho Tào Khôn cảm thấy tim đập dồn dập, một cỗ cảm giác bất an dữ dội dâng lên, khiến cho hắn cảm giác như thể trước mắt đang dần biến thành màu đen.
– Không đâu, ta không thể tự dọa bản thân được, tên Vương Bảo Nhạc này vừa mới trở thành học thủ linh thạch có mấy tháng, nghiên cứu của hắn về hồi văn chắc chắn không sâu bằng mình, không thể lay chuyển được địa vị của mình đâu, nhất định không thể nào lay chuyển được!
Hai mắt Tào Khôn đỏ quạch lên, mặc dù liên tục an ủi bản thân, nhưng hắn vẫn thấy chột dạ run rẩy.
Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nghị luận xung quanh, lúc này hắn đã dồn toàn bộ tinh lực vào việc học hỏi rồi, vấn đề mà hắn vừa hỏi thật ra đều là một trong số vô số đề bài mà mặt nạ đã cho.
Vấn đề đó cũng là trăn trở trong lòng Vương Bảo Nhạc, mỗi lần hắn đều phải thôi diễn lâu ơi là lâu, nhất là kết quả thôi diễn ra cũng không đồng nhất, mới khiến cho mỗi lần nhìn thấy đề nào có cái đó là hắn lại bị sét đánh.
Lúc này hắn rất muốn biết đáp án của các lão sư, muốn thông qua câu trả lời của họ để đúc kết lại bài học của mình, từ nay có gặp đề loại này cũng không sai nữa, đồng thời cũng có thể đẩy nhanh tốc độ thôi diễn.
Nhưng loại kiến thức liên quan đến hồi văn cao cấp thế này, ngay cả lão sư của đảo Hạ Viện cũng khó mà giải đáp được ngay, thế là lúc này bọn họ lại tiếp tục thảo luận với nhau, ngay cả chưởng viện cũng bị kéo vào chung, cả một nhóm lão giả căng não bàn luận với nhau.
Trong lòng chưởng viện thầm kêu khổ, ông râu dê cũng hết cách, mặc dù mấy lão sư kia ra vẻ như đang thảo luận, nhưng thật ra trong lòng ai nấy đều cười khổ, chuyện gì thế không biết nữa. Loại cảm giác lỡ đâm lao thì phải theo lao này khiến cho bọn họ muốn nổ não, quá ddáng nhất chính là bọn họ không thể bỏ đi được…
Một khi bỏ đi thì có nghĩa là bọn họ không thể giải đáp thắc mắc của học sinh, thế thì mất mặt lắm.
Vậy nên cả nhóm người vắt hết óc ra suy nghĩ hồi lâu mới cho Vương Bảo Nhạc được một đáp án, sau khi Vương Bảo Nhạc nghe xong thì kích động tới mức muốn đứng dậy đấm ngực hét to, mặt mày hắn đỏ rực, hớn hở hỏi tiếp…
Thời gian cứ thế trôi qua, mới đó mà đã đến đêm khuya…
chưởng viện, hệ chủ với các lão sư khác thấy mức độ khó trong câu hỏi của Vương Bảo Nhạc ngày càng kinh người, đến sau này gần như mỗi vấn đề đều liên quan đến hồi văn học cao cấp, thậm chí có mấy vấn đề cũng đã vượt qua trình độ hồi văn học cao cấp, liên quan đến cả hồi văn suy biến pháp, đây chính là lý luận hồi văn cao cấp nhất của cả liên bang hiện tại, khiến cho bọn họ không chống nổi nữa.
Ai nấy đều nhìn chưởng viện với vẻ u oán, chưởng viện cũng đau đầu lắm chứ, ông có ngờ đâu chỉ mở lớp bình thường, thuận miệng hỏi một câu mọi người có vấn đề gì không thôi… Lại đưa tới một quái vật thế này.
Nhưng nghĩ tới chuyện mình thân là chưởng viện, sao có thể bị một đệ tử làm khó được, vậy nên chưởng viện cắn răng móc nhẫn truyền âm ra trực tiếp truyền âm cho sư huynh đang làm trưởng lão Pháp Binh các trên đảo Thượng Viện của ông.
Đạo viện Phiêu Miễu chia ra làm đảo Hạ Viện với đảo Thượng Viện, có thể thi vào được đảo Thượng Viện chẳng khác nào ngư cá chép vượt long môn, không còn là người thường nữa mà đã là tu sĩ rồi.
Còn ứng với hệ Pháp Binh ở đảo Hạ Viện chính là Pháp Binh các ở đảo Thượng Viện. Ở trong Pháp Binh các này, thân phận trưởng lão để để vượt xa địa vị của các chủ, chỉ có những đại sư pháp binh mới có thể đảm nhiệm được.
Lúc này nhận được truyền âm của sư đệ mình xong thì vị đại sư trưởng lão đang khoanh chân ngồi trên đảo Thượng Viện cũng thấy ngạc nhiên, sau khi nhìn mấy vấn đề mà sư đệ nhà mình gửi cho xong thì trong mắt của vị đại sư này lóe lên vẻ tò mò.
– Thú vị lắm.
Ông mỉm cười, đứng dậy đi ra ngoài, chỉ trong nháy mắt lại có mây mù huyễn hóa thành một thanh phi kiếm ở dưới chân ông, trực tiếp bay thẳng lên trời.
Tốc độ cực nhanh, thân ảnh của ông hóa thành một đạo cầu vồng, tốc độ nhanh như phá không, khiến cho chim muông trên đỉnh chưởng viện đều run rẩy, ngay cả mấy đệ tử của hệ khác cũng giật mình hoảng sợ.
Mà những người trên đỉnh chưởng viện lại cảm giác được loại uy áp này rõ ràng hơn, lúc này lão giả xuất hiện khiến cho các học thủ trong học đường đều kinh hô, cả đám vội vàng đứng dậy nhìn qua, Vương Bảo Nhạc cũng quay ra nhìn, thấy được vị lão giả đang đến trên bầu trời.
Lão giả này tiên phong đạo cốt, mặc một bộ trường bào trắng phau, sắc mặt hồng nhuận, nhất là ánh mắt sáng ngời như ẩn chứa cả lôi quang, dưới chân lại đang đạp một thanh phi kiếm.
Cảnh này khiến cho Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, đám người xung quanh cũng thở gấp theo.
– Tu sĩ!
Mấy người Trịnh Lương đứng bên cạnh Vương Bảo Nhạc đều thấp giọng kinh hô.
Phần lớn học thủ đều thấy hưng phấn, tuy nay là kỷ linh nguyên, toàn dân đều tu hành, nhưng phần lớn đều nằm ở cảnh giới Cổ Võ, chỉ có đột phá Cổ Võ cảnh, lấy được chân tức, chính thức đi vào Chân Tức cảnh thì mới có thể xem là tu sĩ.
Rõ ràng vị lão giả này hẳn phải có tu vi trên cả Chân Tức, chỉ riêng uy áp này thôi đã khiến cho tâm thần của mọi người rung động bất an, dường như đạo mục quang ban nãy có thể khiến cho bọn họ hình thần câu diệt ngay lập tức vậy.
Nhất là thanh kiếm dưới chân của vị lão giả này phát ra ngũ quang thập sắc, vô cùng chói lóa, thậm chí ngay cả không gian xung quanh cũng xuất hiện tình trạng vặn vẹo, có thể tưởng tượng, một khi thanh kiếm này được thi triển hết sức thì nhất định sẽ khiến bốn phương kinh động.
– Đây nhất định là linh bảo, thậm chí rất có thể chính là pháp binh!
Hơi thở của Tào Khôn cũng trở nên dồn dập hơn, hắn thất thanh kêu to.
Trong lúc mọi người đang rung động thì chưởng viện đứng dậy, dắt theo hệ chủ và các lão sư đi ra nghênh đón.
– Bái kiến trưởng lão sư huynh!
chưởng viện khách khí ôm quyền cuối đầu.
Lão giả vừa đến cười vang, lúc bước xuống thì phi kiếm dưới chân lập tức biến mất, lúc xuất hiện thì xoáy mạnh khiến cho người ta giật mình, còn lão giả thì bước vội lên đỡ chưởng viện dậy.
– Sư đệ đừng như thế, ngươi đấy, chỉ giỏi cứng đầu cứng cổ, bỏ đi bỏ đi.
Rõ ràng giữa lão giả này và chưởng viện cũng từng có chuyện gì đó, lúc này ông lắc đầu nói vài câu thì không nói thêm nữa, mà theo chưởng viện bước vào học đường ngồi xuống.
Về phần mấy người hệ chủ với lão sư thì vô cùng cung kính, trong mắt còn có vẻ sùng bái đứng ở phía sau.
– Lần này có được không ít mầm non triển vong đấy.
Sau khi ngồi xuống thì lão giả mỉm cười, ánh mắt đảo qua các học thủ, phàm là người bị ông nhìn đến đều thấy tinh thần chấn động, ngẩng đầu ưỡn cao ngực.
Vương Bảo Nhạc cũng vội vàng ưỡn ngực lên, khi nhìn lão giả cũng lộ ra vẻ hâm mộ dữ dội, hắn vừa hâm mộ pháp khí, vừa hâm mộ tu vi lẫn địa vị của vị lão giả này, tất cả những thứ này chính là điều mà hắn theo đuổi, đồng thời cũng là mục tiêu của tất cả học thủ ở đây.
– Khá lắm, ai cũng có tinh thần cả.
Lão giả cười vang, chưởng viện ngồi kề bên cũng đắc ý lắm, hai người hàn huyên vài câu xong thì chưởng viện lại đưa ra vấn đề mà Vương Bảo Nhạc đã hỏi.
Lão giả vuốt râu, không khỏi nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, ánh mắt dần lộ ra vẻ tán thưởng.
– Đây đúng là liên quan đến hồi văn học cao cấp, ngành học này quá phức tạp, chờ đến khi ngươi tới đảo Thượng Viện thì sẽ được tiếp xúc với nó, bây giờ ta chỉ có thể nói cho ngươi biết điểm chính thôi, ấy chính là mấy chữ… Đơn giản hóa!
– Ngoài trừ một số hồi văn không cần thiết ra thì số hồi văn còn lại chính là thứ căn bản nhất, cũng là thứ không thể thiếu, trong quá trình này có rất nhiều thứ không nằm trong sách mà là do bản thân tự sáng tạo ra, trước mắt thì sau khi hồi văn nóng lạnh đơn giản hóa xong chỉ còn cần tổng cộng có 97 loại hồi văn, đây là số lượng hồi văn mà mấy năm nay vô số đại sư của liên bang chúng ta bỏ bao công sức ra nghiên cứu mới tổng hợp được.
– Ta mong rằng một ngày nào đó ngươi có thể đơn giản hóa chúng xuống còn 96, 95, thậm chí ít hơn nữa!
Thanh âm của lão giả vang vọng, sau khi nói xong thì tâm thần của Vương Bảo Nhạc rung động, mặc dù đối phương không thể hoàn toàn giải đáp được vấn đề của mình, nhưng câu nói của ông chẳng khác gì đã vạch ra một hướng đi mới cho hắn, xuất phát từ nơi này thì Vương Bảo Nhạc tự tin có thể khiến tốc độ thôi diễn công thức của mình được tăng nhanh, lúc này kích động quá độ nên hắn hít sâu một hơi rồi ôm quyền cúi đầu.
– Đa tạ tiền bối!
Mấy học thủ khác đều nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ hâm mộ, lúc này bọn họ đều hiểu lão giả này đến đây rõ ràng chính là vì mấy vấn đề của Vương Bảo Nhạc!
Tào Khôn thì cảm thấy run rẩy, hắn đã không còn là hâm mộ nữa mà là ghen tị cùng cực, lại có phần hoảng sợ, hắn lại cảm thấy vị trí hồi văn học thủ của mình đang bị lung lay, tình hình dường như đang vô cùng nguy hiểm!
– Vương Bảo Nhạc, ngươi còn vấn đề gì nữa thì cứ việc hỏi đi.
Lúc này chưởng viện coi như hoàn toàn yên lòng, nên mới mỉm cười nói với Vương Bảo Nhạc.
– Nói đi, còn vấn đề gì nữa không.
Lão giả kia cũng mỉm cười nhìn Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc biết rõ đây là cơ hội hiếm có, nên lúc này ôm quyền rồi vội vàng hỏi hết những vấn đề khiến mình thắc mắc ra.
– Cách ngưng ý liên quan đến năm vạn hồi văn phải phân biệt kiểu gì đây?
– Ngưng tụ thần niệm cũng như ngưng tụ linh hồn, không cần phải phân biệt, cứ thử cảm ứng là được!
– Ta thấy trong trăm đạo hồi văn lại có tới mấy vạn hồi văn rỗng, những hồi văn này giống như vạn năng, nhưng hình như lại không khớp với những hồi văn khác… Hình như… Chúng rất đặc biệt thì phải!
– Đúng là vạn năng, bởi vì mấy vạn đạo hồi văn rỗng này thực ra chỉ có 13 đạo mà thôi, thông qua suy biến diễn sinh nên cho ra mấy vạn đạo mà thôi. Chúng quả thật cũng rất đặc biệt, bởi vì 13 đạo hồi văn này không phải đến từ kiếm dương kia, mà là do 13 vị đại sư đỉnh cấp của liên bang tự sáng tạo ra trong mấy năm nay!
Vấn đề của hắn hỏi ra, đối với mấy người râu dê thì cực kỳ khó, nhưng theo vị đại sư trưởng lão này thì đều rất đơn giản, thậm chí ông có thể cho ra đáp án ngay lập tức chứ không cần suy nghĩ gì nhiều.
Thậm chí mấy câu trả lời này lại có khí thế khổng lồ, chẳng những mọi người xung quanh nghe xong đều thấy rung động, mà ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng thông suốt ngay lập tức. Trong quá trình một hỏi một đáp này, thời gian cứ thế trôi qua, mọi người xung quanh nghe xong mà muốn hóa đá luôn.
Xấu hổ nhất chính là dường như tất cả mọi người ở trong học đường này đều trở thành cảnh nền, chỉ có Vương Bảo Nhạc và lão gia kia người hỏi người đáp là trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn!
Mà tốc độ thôi diễn công thức trong đầu của Vương Bảo Nhạc cũng ngày càng nhanh hơn, cuối cùng gần như đạt đến mức độ đề vừa ra thì tâm thần lập tức cho ra được đáp án!
Đối với hắn mà nói thì đây đúng là cơ duyên trời cho!