Đọc truyện Tam Thốn Nhân Gian – Chương 220: Của ta!
Khi mọi người đi tới quảng trường thì Vương Bảo Nhạc đã có mặt từ lâu, hắn đứng đó vẫy tay nhiệt tình chào hỏi cả đám bách tử liên bang đang nhìn mình hằm hằm.
– Chào buổi sáng nha.
Vương Bảo Nhạc hí hửng, một đêm đả tọa dung hợp với đan dược khiến cho hắn cảm nhận được dường như sức mạnh nhục thể của mình đã xuất hiện thay đổi nào đó, có điều vì đan dược chỉ có một viên cho nên quá trình thay đổi này chỉ tiến hành có một nửa, không thể hoàn thành toàn bộ được.
– Nếu như lại có thêm viên nữa thì ta nhất định có thể hoàn thành thay đổi nhục thân, không biết sau khi thay đổi thì sẽ thế nào nhỉ.
Điểm này khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy tiếc nuối, chẳng qua chỉ mới thay đổi có một phần nhỏ thôi mà sức mạnh nhục thân của hắn đã mạnh hơn trước nhiều như vậy, tăng lên chừng gấp đôi, điều này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy Hãn Thể Tự Tại Đan kia đúng là khó lường, đồng thời lại càng tiếc nuối vì chỉ có một viên.
– Vương Bảo Nhạc!
Lúc này Lý Di bước tới, ngay khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì thiếu chút nữa đã kềm không được mà nhào lên, sau cùng hừ lạnh một tiếng.
Những bách tử liên bang khác cũng đanh mặt lạnh tanh, muốn đi qua nện cho Vương Bảo Nhạc một trận, nhưng biết rõ giáo quan sắp sửa tới nên không muốn vì Vương Bảo Nhạc mà phạm luật.
Nhưng bọn họ đã thương lượng cả rồi, hôm nay tập huấn xong xuôi sẽ không cho Vương Bảo Nhạc có cơ hội bỏ chạy nữa, giáo quan vừa đi thì chính là lúc bọn họ liên thủ trả thù.
Cho nên lúc này nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì bọn họ đều dằn lòng đứng nguyên tại chỗ chờ giáo quan.
Một vài ánh mắt đằng đằng sát khí khiến cho Vương Bảo Nhạc nheo mắt, cân nhắc chiến lực hai bên xong thì hắn cảm thấy đối mặt với hơn chín mươi người thế này mà mình có nhát chết thì cũng không mất mặt gì, vậy nên nghĩ xem nên hòa giải kiểu gì, còn chưa kịp nghĩ ra cách thì vị giáo quan hôm qua đã bước tới, mọi người vội vàng im lặng.
Vương Bảo Nhạc cũng không nghĩ vẩn vơ nữa, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía ông cụ.
Trong mắt mắt của mọi người, ông cụ tay chắp sau lưng, khoan thai đi tới. Hôm nay chỉ có một mình ông, sau khi đi tới trước mặt mọi người thì ông cụ nhìn lướt qua Vương Bảo Nhạc một cái.
– Thẻ ngọc chứa bí kỹ thì các ngươi cũng xem cả rồi, vậy hôm nay lão phu sẽ thi triển Toái Tinh Bạo cho các ngươi xem một lần!
Ông cụ thản nhiên nói, sau đó xoay người giơ tay phải lên, dần siết lại thành quyền, sau đó tung một cú về phía trời cao.
Toàn bộ quá trình chậm hơn hôm qua một lúc, mọi người đứng xung quanh nhìn không chớp mắt, bọn họ thấy rõ ràng toàn bộ quá trình, cho đến khi trên trời xanh có sấm rền vang, một dòng xoáy kinh người ầm ầm xuất hiện, quét ngang bốn phương như muốn xé rách hư không, dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, nhưng tất cả bách tử liên bang đều rúng động dữ dội, lòng chờ mong khao khát cũng mãnh liệt hơn.
Cuồng phong lấy ông cụ làm trung tâm lan ra xung quanh, khiến cho tóc tai quần áo của mọi người bị thổi phần phật, thân thể cũng bất giác lảo đảo lùi ra sau.
Mãi cho đến khi lốc xoáy trên không tan biến, gió mạnh xung quanh cũng lặng đi thì ông cụ mới buông lòng nắm đấm, đảo mắt nhìn qua mọi người rồi giới thiệu kỹ càng về một số kỹ xảo của Toái Tinh Bạo.
Lúc này tất cả bách tử liên bang xung quanh như quên hết mâu thuẫn với Vương Bảo Nhạc, cả đám đều tập trung tinh thần, sau khi những cảm ngộ của họ đêm qua được chứng mình thì tất cả nhanh chóng hấp thu và tiêu hóa hết.
Có thể được chọn ra từ vô số người, ngộ tính của họ cũng không hề kém, lúc này thậm chí còn lộ ra vẻ hưng phấn, rõ ràng sau khi hỏi rõ và hiểu nhiều hơn thì bọn họ cũng đã có tiến bộ khá nhiều trong việc nắm giữ Toái Tinh Bạo.
Ông cụ nói xong thì cũng đã hơn nửa canh giờ sau, sau khi truyền thụ xong, ông đảo mắt nhìn mọi người, chợt giơ tay phải lên, trong tay lại xuất hiện thêm… một viên Hãn Thể Tự Tại Đan!
Đan dược này vừa ra thì mọi người xung quanh lập tức nhìn trân trối, hô hấp dồn dập. Mặc dù bọn họ không biết hiệu quả chính thức sau khi dùng đan dược này vào là gì, nhưng nếu viên đan dược đó đã được giáo quan đưa ra một cách trịnh trọng như thế, mỗi lần chỉ có một người nhận được, mức độ quý hiếm đắt đỏ thế này đương nhiên không phải hạng xoàng.
– Vẫn là một viên!!
– Ta đã hỏi đạo viện rồi, nghe nói cả liên bang đến nay còn chưa tới năm mươi viên!!
– Đan dược này đề cao tu vi là phụ, quan trọng nhất là có thể khiến cho lực lượng của thân thể trở nên vô cùng cường hãn, thậm chí nếu dùng nhiều thì còn có thể tạo ra được căn cơ như các dạng thân thể chỉ thần linh mới có trong thần thoại viễn cổ!
Cả đám bách tử liên bang ở đây vốn đã hết hy vọng, đột nhiên được thấy lại hy vọng thế này khiến vẻ điên cuồng trong mắt họ còn dữ dội hơn hôm qua. Vương Bảo Nhạc cũng giật nảy người, hắn vốn định làm hòa với mọi người vì hắn thấy nếu ngày nào cũng phải ra chỗ khác ở thì kỳ lắm.
Ngoài ra hắn cũng không muốn trở mặt với những người kia, nhưng tất cả suy nghĩ này lập tức tan thành mây khói khi ông cụ kia đưa ra viên Hãn Thể Tự Tại Đan thứ hai. Hắn hoàn toàn không để ý đến chuyện làm hòa nữa, lúc này trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ, ấy chính là…
– Của ta!!
Vương Bảo Nhạc nheo mắt, hô hấp dồn dập, muốn thôi động vỏ kiếm dùng tới tuyệt chiêu.
Nhưng ngay khi Vương Bảo Nhạc muốn tung tuyệt chiêu thì ông cụ lại cất lời.
– Đây là viên cuối cùng các ngươi có thể giành được ở đây, luật vẫn như cũ, người duy nhất đứng vững ở đây trước khi mặt trời xuống núi sẽ được thưởng viên đan dược này!!
Nếu như không có Vương Bảo Nhạc thì ông cụ nói đến đây sẽ đi ngay, nhưng giờ ông lại bỏ thêm một câu.
– Không được dùng muỗi nữa!
Lời này vừa ra, đám bách tử liên bang xung quanh lập tức hưng phấn, cảm thấy giáo quan đúng là công bằng, làm người chính trực công tâm, lúc này cả đám hăng tiết, lại có kẻ hô to.
– Tiêu diệt Vương Bảo Nhạc trước cái đã!
Vương Bảo Nhạc lập tức biến sắc, biết bao nhiêu ánh mắt xung quanh hắn sáng rực lên như lang sói, giống như đang cân nhắc xem có nên dựa theo ước định lúc trước mà xử Vương Bảo Nhạc trước để trả thù hay không.
Ông cụ giáo quan thấy vậy thì mỉm cười, xoay người đi về phía lối ra, ông không phải người của quân đội mà là cung phụng của liên bang, cho nên đối xử với tất cả đều như nhau.
Nhưng ngay khi ông muốn rời đi và đám người xung quanh chực nhào về phía Vương Bảo Nhạc thì hắn hét lớn một tiếng, chủ động nhào lên, tay phải vung mạnh lên!
Lập tức có vô số linh bảo khôi lỗi ầm ầm giáng xuống xung quanh Vương Bảo Nhạc, những linh bảo khôi lỗi kia có nam có nữ, cũng có không ít con có bộ dạng giống hệt Vương Bảo Nhạc. Vì có thẻ ngân linh nên thời gian trước Vương Bảo Nhạc đã làm ra mấy trăm con!
Lúc này hắn lấy một lần hơn phân nửa ra, lập tức khiến toàn bộ quảng trường oanh động, khiến cho những kẻ nhìn thấy đều trợn mắt há mồm, người bị kích thích mạnh nhất chính là Lý Di và những người từng bị khôi lỗi bám rịt lấy lúc ở quê hương linh tức.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Lý Di run rẩy lùi lại, những người biết sự lợi hại của khôi lỗi không nhiều lắm, phần lớn bách tử ở đây tuy có giật mình, nhưng đều không biết sự đáng sợ của chúng.
Nhưng tiếp theo, theo một tiếng hét lớn đầy khí phách của Vương Bảo Nhạc vang lên thì bọn họ lập tức hiểu được… cái gì gọi là vô sỉ!
– Ôm lấy bọn họ cho ta, ai dám phản kháng thì lột quần áo của kẻ đó!!
Ngay khi tiếng quát của Vương Bảo Nhạc vang lên, mấy trăm linh bảo khôi lỗi ở xung quanh bộc phát, lao thẳng đến những bách tử ở bốn phía.
Mọi người giật thót, lập tức ra tay, tiếng ầm ầm vang lên không dứt, có điều đám khôi lỗi này toàn là do Vương Bảo Nhạc đặc chế, chiến lực không đủ nhưng trình độ bám người và chắc chắn thì vô cùng đỉnh cao, dưới Trúc Cơ thì khó mà thoát ra được trong thời gian ngắn.
Số lượng của chúng nó quá nhiều, bình thường một tu sĩ bị ít nhất ba con khôi lỗi bám lấy, tràng diện trở nên hỗn loạn vô cùng.
Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc cũng nhanh chóng lao lên, phàm là những người bị khôi lỗi quấn chặt thì hắn sẽ lao thẳng đến đánh một cú vào sau gáy, đánh người nọ ngất xỉu.
Cảnh tượng này xảy ra quá bất ngờ, tiếng ầm ầm vang vọng, tiếng quát mắng cũng liên miên không dứt khiến cho ông cụ giáo quan phải đứng lại lần nữa, ngơ ngác nhìn cảnh tượng hỗn loạn gà bay chó sủa này.
– Vương Bảo Nhạc ngươi đáng chém ngàn đao!!
– Vô sỉ, Vương Bảo Nhạc ngươi chờ đó cho ta!!
– Mẹ nó, sao tên này lắm khôi lỗi thế, chết tiệt, hắn rảnh háng hay sao mà đi chế cái đống này chứ!
Tiếng quát mắng liên tục vang lên, Vương Bảo Nhạc ra tay cũng vô cùng hung mãnh, đồng thời đám khôi lỗi này cũng chấp hành mệnh lệnh của Vương Bảo Nhạc một cách hoàn mỹ, vừa bám rịt lấy người vừa cởi quần áo của đám tu sĩ kia.
Điều này khiến cho không ít nữ tu trong bách tử đều bi phẫn không dám giãy giụa, nhanh chóng bị Vương Bảo Nhạc đánh ngất, toàn bộ quá trình chỉ chừng một nén nhang, người cuối cùng còn ngạo nghễ đứng vững ở nơi này cũng chỉ có một mình Vương Bảo Nhạc.
Còn Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng, dù không có khôi lỗi bám lấy họ, nhưng cả hai đều cười khổ khoanh chân ngồi xuống, không phải họ không muốn giành, nhưng sau khi biết nhiều hơn về Vương Bảo Nhạc thì trong lòng bọn họ thật sự không nắm chắc mình có thể làm được.