Tam Thốn Nhân Gian

Chương 218: Ai dám so bì!


Đọc truyện Tam Thốn Nhân Gian – Chương 218: Ai dám so bì!

Chẳng mấy chốc, trên trời cao phát ra một tiếng sấm rền kinh thiên, tạo thành vô số hồi âm lan ra bốn phía, bách tử bao gồm cả Vương Bảo Nhạc đều giật mình không thôi.

Một phần là vì thân phận của ông cụ, hai chữ cung phụng kia khiến cho người ta liên tưởng vô vàn, một mặt là vì Toái Tinh Bạo do ông thể hiện ra có uy lực quá lớn.

– Đây chính là Toái Tinh Bạo ư!!

– Sức của nhục thân mà lại có hiệu quả kinh người như thế! Vị giáo quan này từng nói cực hạn giết địch… Có nghĩa là có thể vượt cấp giết địch ư?

– Khó mà nói trước được, có lẽ Toái Tinh Bạo này thật sự có thể khiến Chân Tức giết chết Trúc Cơ chăng?

Trong nháy mắt, những bách tử kia đều lộ rõ vẻ cuồng nhiệt, rõ ràng uy lực của Toái Tinh Bạo này đủ để chấn nhiếp tất cả mọi người ở đây, vừa kinh ngạc vừa nhen nhóm suy nghĩ khao khát sở hữu nó.

Vương Bảo Nhạc cũng hít sâu một hơi cố gắng lấy lại bình tĩnh, chẳng qua khác với mọi người, hắn cảm thấy dường như Toái Tinh Bạo này cũng hao hao như cách tạo ra sóng linh khí mà hình học được từ chỗ linh căn chín tấc.

Từ trình độ nào đó thì dường như Toái Tinh Bạo này chính là sóng linh khí bản cao cấp!

– Chấn động thân thể của vị giáo quan này khi nãy tựa như biến bản thân thành biển rộng, khống chế cốt cách và cơ nhục toàn thân, điều động sức mạnh nhục thể tạo thành sóng lớn… Lúc bộc phát ra thì cũng như thế, có điều phức tạp hơn một chút.

Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây, tim đập thình thịch, vô cùng kích động. So với những người khác thì hắn rành kiểu tạo sóng linh khí thế này hơn, lúc này chỉ nhìn thoáng qua một cái là hắn đã kềm lòng không đặng mà giơ tay phải lên siết chặt, muốn thử một phen.

Nhưng rõ ràng kỹ xảo và bí pháp của Toái Tinh Bạo này không phải chỉ nhìn một lần là có thể nắm giữ được ngay, cho nên dù Vương Bảo Nhạc đã ngộ ra được đôi điều thì một quyền hắn đánh ra lúc này cũng không tạo thành biến hóa gì nhiều.


Hành động của hắn cũng không khiến cho ông cụ giáo quan này chú ý tới, dù sao thì lúc này cũng có mười mấy bách tử giơ tay thử như Vương Bảo Nhạc, nhưng lại không hề có bất kỳ người nào một lần là lĩnh ngộ được Toái Tinh Bạo cả.

– Sau này sẽ đưa bí giản cho các ngươi, trong vòng bảy ngày tiếp theo, mỗi ngày lão phu cũng sẽ thi triển một lần, cho đến ngày cuối sẽ tiến hành khảo hạch sau cùng.

– Ta có nghĩa vụ phải cho các ngươi biết, khi đã nắm giữ được nó… Với tu vi của các ngươi, nếu có thể đến gần tu sĩ Trúc Cơ, lại hội đủ điều kiện thì không phải là không có khả năng giết chết Trúc Cơ!

Ông cụ thản nhiên nói xong thì đảo mắt nhìn một người, sau đó chợt mỉm cười, tay phải lật một cái, chỉ thấy trong tay ông xuất hiện một viên đan dược!

Đan dược này có màu trắng, được linh thạch bao phủ, một mùi hương nồng nàn lan ra khắp bốn phương, tất cả những người ngửi được đều bất giác cảm thấy máu trong người chảy nhanh hơn, tựa như viên đan dược này ẩn chứa sinh cơ kinh người, một khi nuốt vào thì sẽ có trợ giúp cực lớn cho bản thân.

– Đây là… Hãn Thể Tự Tại Đan! Viên đan dược này cũng không phải đan tu của liên bang luyện chế ra, mà được phát hiện trong một di tích mảnh vỡ trên mặt trăng, số lượng không nhiều lắm. Đến nay đan tu liên bang vẫn không thể nào phỏng chế ra được, bởi vì vài vị thuốc chính trong đó lại không có ở Trái Đất!

– Viên đan dược này có tác dụng phi phàm, dưới Trúc Cơ mà dùng nó thì có thể đề cao tu vi lên một tầng! Đồng thời cũng có thể gia tăng thể lực của các ngươi, có tác dụng phụ trợ cực lớn cho việc tu luyện Toái Tinh Bạo!

Ông cụ nói đến, tất cả bách tử đều bất giác nhìn sang.

Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, ngay khi ông cụ lấy viên đan dược này ra, ngửi thấy mùi hương phát ra từ nó đã khiến thân thể hắn sinh ra cảm giác khát khao theo bản năng, dường như đan dược đó có sức hấp dẫn vô cùng dữ dội, một khi mình nuốt nó rồi có thể khiến cho thân thể được tiến hóa.

– Có điều số lượng của nó rất ít, không thể chia hết cho mọi người, nay chỉ có một viên mà thôi, cho nên… Hôm nay sau khi mặt trời xuống núi, ngươi duy nhất có thể đứng thẳng được ở đây sẽ có thể giành được Hãn Thể Tự Tại Đan này!


Theo lời nói của ông vang lên, một trăm kiêu tử của liên bang này đều giật mình, hai mắt lóe sáng, đối với phần lớn người trong số đó mà nói thì họ chính là tinh anh trong đạo viện nơi mình học, trong lòng ít nhiều cũng có chút ngạo khí.

Cho nên chẳng những không ghét việc cạnh tranh này mà còn xoa tay đầy hứng khởi, có điều tính cách khác nhau nên suy nghĩ cũng thế.

Có người nhỏ giọng bàn tán với người quen ở kế bên, rõ ràng muốn liên thủ trước, có người thì hai mắt lóe lên tựa như một chú sói cô độc, có người nghĩ đủ kiểu trong đầu, thậm chí còn âm thầm liên lạc với thế lực của mình hòng nhúng tay vào từ bên ngoài.

Có người nóng tính nên chẳng bao lâu đã bất chợt ra tay, nơi này nhất thời trở nên hỗn loạn, có người động thủ, có người rút lui, lại có vài kẻ liên thủ với nhau.

Chỉ trong nháy mắt, tiếng nổ ầm ầm đã vang lên, bên cạnh Vương Bảo Nhạc cũng có một kẻ máu nóng, nên bất chợt tấn công Vương Bảo Nhạc.

– Đánh lén à? Ông đây ghét nhất là bọn đánh lén!

Vương Bảo Nhạc trừng mắt, không thèm né tránh, trực tiếp đá một cú qua đánh trúng nắm đấm của đối phương, ầm một tiếng, kẻ đánh lén biến sắc, vội vàng lùi lại, lúc nhìn về phía Vương Bảo Nhạc thì đầy vẻ khiếp sợ lẫn kiêng kị, không dám nhào lên nữa mà quay đầu tấn công người khác.

Thấy đối phương sợ chạy, Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, ánh mắt lóe lên, hắn muốn có cho bằng được đan dược kia, thầm nghĩ nếu như kéo dài thì không biết cuối cùng có lấy được hay không, cách duy nhất bây giờ chính là giải quyết hết đám người ở đây càng nhanh càng tốt!

– Ông cụ kia đã nói, người duy nhất còn đứng được… Như vậy chỉ cần những người khác không đứng nổi là được chứ gì?

Nghĩ tới đây, hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, tu vi vận chuyển, vỏ kiếm trong cơ thể run lên một cái, chín con muỗi lập tức bay ra. Ngay sau khi xuất hiện bên cạnh Vương Bảo Nhạc thì chín con muỗi kia lập tức nghe theo chỉ lệnh của hắn, phóng thẳng đến đám người xung quanh.


Vương Bảo Nhạc không thả con muỗi màu xám ra, dù sao thì cũng chưa từng thử năng lực của nó, lỡ như cắn chết bách tử liên bang thì to chuyện.

– Đi đốt chân của bọn họ cho ta, khiến cho bọn họ không đứng nổi!!

Trong tiếng vo ve, chín con muỗi này lập tức tản ra lao thẳng đến chỗ hơn chín mươi người kia, chúng nó vừa nhỏ lại vô cùng linh hoạt, tốc độ lại nhanh, chỉ trong chớp mắt thì có một tu sĩ đến từ đạo viện Bạch Lộc dính chưởng. Trong lúc lùi lại hắn không để ý có một con muỗi bay đến dưới chân mình, không đếm xía đến đế giày, trực tiếp cắm vòi vào trong chích một phát!

Ban đầu tu sĩ của đạo viện Bạch Lộc này còn không để ý gì, nhưng sau khi đặt chân xuống, định rút lui tiếp thì chợt mở to hai mắt, một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ lập tức truyền đến từ lòng bàn chân của hắn, khiến toàn thân của hắn run lên dữ dội. Trong mắt lộ ra vẻ không dám tin, đang định cố nhịn xuống, nhưng lúc này chân còn lại của hắn cũng truyền đến cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ kia.

Con ngứa này mới đầu còn nhịn được, nhưng chẳng mấy chốc lại đổ ập tới như thủy triều, từng cơn từng cơn vô cùng dữ dội, khiến cho tu sĩ của đạo viện Bạch Lộc này hét thảm một tiếng, ngồi phịch xuống đất tháo giày ra gãi điên cuồng.

– Ngứa quá đi mất, chuyện gì thế này!!

Ban đầu thấy tràng diện trở nên hỗn loạn nhưng ông cụ vẫn bình tĩnh, không để ý gì nhiều, chỉ xoay lưng đi về phía lối ra cùng hai vị quan quân kia, nhưng mới đi chưa được bao lâu thì sau lưng nhanh chóng vang lên từng tiếng hét to không thể tin nổi!

– Ta bị đốt rồi, chết tiệt, sao chỗ này lại có muỗi thế!

– Ta cũng bị đốt luôn, ngứa quá, ta chịu không nổi nữa!!

– Các ngươi cũng bị cắn ư, đây nhất định là âm mưu!

Trong tiếng kinh hô, có mấy chục người trong bách tử liên bang ngồi thụp xuống, tháo giày ra gãi điên cuồng, không phải là họ không muốn nhịn, thật sự là… Không thể nhịn được!!

Ngay cả kk vốn tính cô độc cũng biến sắc, điên cuồng gãi chân…


Cảnh tượng quỷ dị thế này lập tức khiến cho ông cụ đang định rời đi phải quay lại nhìn, sau đó chợt ngớ ra, hai vị quan quân đứng sau lưng ông cũng trợn mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc ngỡ ngàng.

Những bách tử liên bang một khắc trước hãy còn ra vẻ thiên kiêu kia, nay lại ngồi bệch dưới đất gãi chân, cảnh tượng này thật sự quá bất ngờ…

Nam tu thì thôi đi, nhưng con muỗi này lại bất chấp nam nữ, đụng ai là hốt đó, vậy nên… Có thể thấy vô số cô gái cũng biến sắc, ban đầu vì thấy ngượng nên không dám gãi, về sau thì thật sự không chịu nổi nữa nên ngồi xuống đất, tháo giày để lộ đôi chân ngọc ra… gãi khí trong lúc mặt thì đỏ gay lên.

– A a!!

Lý Di cũng nằm trong số đó, cô càng gãi càng ngứa, lúc này thật sự muốn phát điên đến nơi.

Đưa mắt nhìn qua thì có vô số đôi chân trần…

Không chỉ thế, lúc ông cụ nhìn lại thì đã có hơn mười người hét lên, sau đó gia nhập hàng ngũ ngồi gãi.

– Ta đã đánh chết một con!! Đây tuyệt đối không phải muỗi thật, là ai hả, ai đang đánh lén bọn ta!!

– Chết tiệt, đừng có để ta tìm được ngươi nhé!

– Có ngon thì ra đây đánh một trận, lại đi thả muỗi như thế!

Chẳng mấy chốc, trong lúc mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn vào, hơn chín mươi phần trăm bách tử liên bang đều không thể đứng được, tiếng gãi và chửi bới xen lẫn tiếng rống giận liên tục vang lên, cả đám nổi hết gân xanh, ánh mắt ngập lửa bất giác nhìn về phía… Ba người duy nhất vẫn còn đứng nguyên tại chỗ vì không bị muỗi đốt ở đây…

Một người là Trác Nhất Phàm đang đực mặt ra, một người là Triệu Nhã Mộng với vẻ mặt rối rắm, người còn lại chính là… Vương Bảo Nhạc đang đắc ý vô cùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.