Tam Thốn Nhân Gian

Chương 216: Liên bang cần một vạn vương bảo nhạc!


Đọc truyện Tam Thốn Nhân Gian – Chương 216: Liên bang cần một vạn vương bảo nhạc!

Nam tử tựa thiên thần kia xuất hiện lập tức khiến cho lầu tổng thống lập tức lặng ngắt như tờ, mấy ngàn người xung quanh đồng thời cảm giác được uy áp trên người của ông, bất giác giật mình run rẩy cúi đầu xuống.

Một phần là vì quyền thế của ông, một phần là do tu vi, dù là cường giả đứng đầu của liên bang hay là người dùng thần binh duy nhất, hoặc thân phận tổng thống của ông đều khiến cho bản thân ông vô cùng bắt mắt, chẳng khác gì ánh sáng vầng dương.

Còn bách tử liên bang được tuyển chọn ra, trong loại áp lực thế này đều sinh ra cảm giác rung động dữ dội. Cảm giác này cũng giống như bản thân hóa thân thành một con thuyền nan chênh vênh giữa cơn giông trên biển lớn, theo bản năng sinh ra cảm giác kính sợ. 

Dù là Trác Nhất Phàm hay Triệu Nhã Mộng, thậm chí ngay cả Khổng Đạo cũng không dám lộ ra chút gì, trong mắt chỉ có kính sợ mà thôi.

Ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng phải nín thở trước luồng uy áp đáng sợ này, nhưng hắn khác với bách tử liên bang ở bên cạnh, ánh mắt của hắn vừa có vẻ kính sợ, cũng có gì đó là lạ, tựa như nhìn thấy tương lai của mình vậy.

Vẻ lạ kỳ này lập tức khiến hắn trở nên khác lạ giữa vô số người. 

Trong ánh nhìn của mọi người, Đoan Mộc Tước vốn đanh nghiêm mặt đi tới, ngay khi bước vào lầu tổng thống thì chợt mỉm cười, đi tới trước mặt bách tử liên bang. Ông nhìn từng người, nụ cười kia lại có thêm vài phần thân thiết và mừng rỡ, xen lẫn ý tán thưởng.

– Tương lai của liên bang phải trông cậy vào các ngươi!

Giọng nói mang theo cổ vũ, lại có tán thành, bách tử liên bang tính cả Vương Bảo Nhạc lập tức hưng phấn hơn hẳn, ai nấy đều ôm quyền cúi đầu với Đoan Mộc Tước. 

– Lấy huân chương ra đây, ta sẽ trao cho các ngươi, huân chương này đại biểu cho thân phận của các ngươi, đại biểu cho sự tán thành của liên bang, hơn hết đại biểu cho sự kỳ vọng dành cho các ngươi, ta mong rằng… Cuộc đời của các ngươi sau này sẽ có ý nghĩa phi phàm đối với cả liên bang!

Đoan Mộc Tước cười lớn, có mấy tùy tùng sau lưng ông bước lên đưa huân chương đặc chế của bách tử lên.

Cầm huân chương, Đoan Mộc Tước bắt đầu trao cho từng người, mỗi khi đưa ai thì ông đều khen vài câu khích lệ. Những kiêu tử nhận được huân chương đều trở thành tiêu điểm chú ý, được cả tỉ dân chúng khắp liên bang dõi theo qua màn hình trực tiếp. 

Qúa trình tuyên dương này được phát trực tiếp khắp liên bang.


– Tốt lắm, thời đại này thuộc về chúng ta, cũng thuộc về các ngươi!

– Đây không phải là tiểu nha đầu Nhã Mộng đấy à, khá lắm, mong rằng có một ngày nhìn thấy ngươi vượt qua mẹ mình! 

– Khổng Đạo, con còn phải tiếp tục cố gắng!

Đoan Mộc Tước đi qua từng người, những lời khen ngợi của ông cũng vang khắp bốn phía, khiến cho những quan viên đi theo bên cạnh ông đều mỉm cười gật đầu, trong mắt cũng mang theo vẻ ngợi khen.

Những người được ông khen ngợi cũng kích động vô cùng, mà cảnh này cung được chiếu lên màn hình trực tiếp khắp liên bang. 

Mãi cho tới khi Đoan Mộc Tước bước đến trước mặt Vương Bảo Nhạc, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, ưỡn ngực lên, trưng ra vẻ mặt mà hắn tự cho là đẹp trai nhất trước toàn thể liên bang.

Loại cảm giác nhìn thấy Đoan Mộc Tước như nhìn thấy tương mai của mình lại càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.

– Vương Bảo Nhạc à? Ta biết ngươi đấy! 

Đoan Mộc Tước nhìn Vương Bảo Nhạc, nụ cười càng tươi hơn những người khác nhiều. Mặc dù ông cảm thấy ánh mắt của Vương Bảo Nhạc hơi lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ bước lên vỗ vai Vương Bảo Nhạc, mỉm cười nói với những quan viên liên bang khác đang đi bên cạnh.

– Lúc Đức Hỉ tướng quân nhắc tới Vương Bảo Nhạc với ta, ta từng nói một câu, hôm nay ta vẫn muốn nói câu đó, liên bang ta…cần một vạn Vương Bảo Nhạc!

Những lời này vừa ra, những quan viên liên bang xung quanh đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên, lúc nhìn về phía Vương Bảo Nhạc thì cũng có vẻ lưu ý hơn, thật sự là hành động và lời khen của Đoan Mộc Tước dành cho Vương Bảo Nhạc đã hơn hẳn những người khác. 

Ngay cả những bách tử khác cũng có không ít người nhìn Vương Bảo Nhạc, tuy trong lòng có phần ghen tị, nhưng bọn họ cũng không thể hiện ra mặt mà chỉ giấu ở trong lòng.


Cùng lúc đó, thông qua trực tiếp, cảnh tượng này cũng khiến cho biết bao nhiêu người khắp liên bang phải kinh ngạc và xôn xao bàn tán.

– Tên béo này chính là Vương Bảo Nhạc ư? Là cái người được điều động nội bộ đây sao? 

– Mặc dù hắn là người béo nhất trong số này, nhưng rõ ràng sự ưu tú của một người không liên quan gì tới cân nặng hết!

– Đãi ngộ này rõ ràng là không giống nhau, trong này ắt hẳn có điều gì mờ ám!

Trong lúc muôn người bàn tán. Cảnh tượng này cũng đang được phát qua một màn hình khổng lồ trên một tòa kiến trúc cao nhất ở thành Phượng Hoàng. 

Vương Bảo Nhạc xuất thân từ thành Phượng Hoàng, đối với thành Phượng Hoàng mà nói thì đây là niềm kiêu ngạo của họ, nhất là cha mẹ của Vương Bảo Nhạc, lúc này cả hai đều vô cùng kích động.

– Lão Vương, con của chúng ta nổi tiếng rồi, được lên cả tivi kìa! Còn được tổng thống khen nữa!!

Mẹ của Vương Bảo Nhạc vui sướng reo lên, nhẫn truyền âm trên người nhanh chóng reo vang, thân bằng quyến thuộc đua nhau chúc mừng không ngớt. 

– Mẹ Bảo Nhạc ơi, con bà xuất sắc quá, ta thấy nó lên tivi này!

– Mẹ Bảo Nhạc à, Bảo Nhạc nhà bà có bạn gái chưa, bà thấy con gái tôi thế nào, hay là chúng ta làm mai cho bọn nhỏ nhé.

Đủ loại tin tức chúc mừng và hỏi cưới ập tới, khiến cho mẹ của Vương Bảo Nhạc cười tít, liên tục trả lời. 


– Nông cạn qúa!

So với vẻ vui sướng và kiêu ngạo của mẹ Vương Bảo Nhạc thì cha của Vương Bảo Nhạc có vẻ bình tĩnh hơn. Sau khi liếc mắt khinh thường một cái thì ông ưỡn ngực, ngạo nghễ ngẩng đầu lên, xoay người đi về phía phòng ngủ, cước bộ khá ổn định.

Vừa mới bước vào phòng ngủ thì hai mắt của ông lập tức sáng lên, vội lấy nhẫn truyền âm ra, chủ động gửi tin cho mấy ông bạn của mình. 

– Lão Trương ông đang làm gì thế? Đã xem tivi chưa?

– Lão Lý đấy à, ha ha, ông cũng xem tivi rồi à? Không có gì, thằng nhóc kia ông cũng biết mà, từ bé đã thông minh như thế, tư chất lại tốt, nhìn là biết ngay sẽ thành rường cột tương lai rồi.

– Lão Tôn ơi… Chưa xem tivi á? Nếu như ông rảnh thì có thể xem thử đi, đúng rồi, chuyện làm thân mà hôm nọ ông nói với tôi ấy, tôi thấy chuyện này cần phải cân nhắc lại cái đã. 

Trong lúc tất cả liên bang đều bàn tán về chuyện này, trong lầu tổng thống ở đô thành liên bang, sau khi Đoan Mộc Tước ngợi khen rồi trao huân chương cho Vương Bảo Nhạc, khiến hắn vô cùng kích động, cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, vậy nên hắn vội hỏi luôn.

– Tổng thống các hạ, ta  có thể hỏi một câu được không…

Trước Vương Bảo Nhạc, trong lúc kích động nên cũng có vài bách tử hỏi Đoan Mộc Tước vài câu, phần lớn đều nhỏ giọng, cho nên dù Vương Bảo Nhạc nói hơi to, nhưng Đoan Mộc Tước vẫn không nghĩ nhiều mà mỉm cười gật đầu. 

– Vậy… Ta muốn biết phải làm thế nào mới có thể bàn giao chức vụ, trở thành tổng thống liên bang nhiệm kỳ sau!

Hai mắt Vương Bảo Nhạc sáng rực, vừa kích động lại đầy vẻ chờ mong, nhìn Đoan Mộc Tước.

Đoan Mộc Tước nghe vậy thì khẽ giật mình, sau đó cười lớn, những quan viên liên bang xung quanh cũng mỉm cười. Nhưng so với bọn họ thì mấy ngàn người xung quanh và những bách tử liên bang xung quanh đều nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ mặt cổ quái, lòng thầm nghĩ tên béo này cái gì cũng dám nói, những lời này khác gì đang hỏi phải làm sao mới có thể giành được thân phận tổng thống liên bang từ tay của Đoan Mộc Tước chứ… Hơn nữa bây giờ còn đang trực tiếp toàn liên bang đấy… 

Sự thật cũng đúng là như thế, lúc này dân chúng toàn liên bang đều thấy cảnh này, nghe rõ những gì hắn nói khiến vô số người giật mình không thôi, nhìn Vương Bảo Nhạc trong màn hình với ánh mắt… khác thường…

Thật ra vấn đề cũng không hề nghiêm trọng như họ nghĩ, Đoan Mộc Tước cảm thấy bình thường với câu hỏi của Vương Bảo Nhạc, trong mắt lại có ý khích lệ.


– Nếu một ngày nào đó dân chúng trong liên bang chọn ngươi thì ngươi chính là tổng thống liên bang, đương nhiên, tu vi của ngươi cũng phải vượt qua ta mới được. 

Đoan Mộc Tước cười lớn, lại vỗ vai Vương Bảo Nhạc thêm cái nữa, lúc này mới bước tới chỗ người tiếp theo.

Đợt tuyên dương này kéo dài nửa canh giờ mới kết thúc, trong toàn bộ quá trình trực tiếp, bởi vì câu hỏi của Vương Bảo Nhạc dành cho Đoan Mộc Tước, cũng vì chí hướng của mình, nên lập tức trở nên bắt mắt trong cả trăm người, được toàn bộ liên bang biết đến và chú ý.

Sau khi phần tuyên dương kết thúc, bảy ngày tập huấn bí mật cũng bắt đầu. Khi Đoan Mộc Tước rời đi, một chiếc khí cầu bay đến quân doanh bên ngoài đô thành, chở theo trăm người bọn họ bay đi. 

Tiếp theo họ sẽ tu luyện bí kỹ liên bang Toái Tinh Bạo, loại mà chỉ có thân phận bách tử như họ mới có thể sở hữu!

Cùng lúc đó, khi đám người Vương Bảo Nhạc bay tới quân doanh, có một cái xác chim nằm chỏng chơ trong đầm lầy ở khu rừng cách xa đô thành liên bang, hình như vừa chết không lâu, mức độ phân hủy chỉ mới được một nửa.

Nhưng bên trong thi thể của con chim này lại có một nhánh cây chọc ra ngoài! 

Nhánh cây này héo rũ như không hề có chút sinh cơ nào, bên trên có không ít vết thương, nhưng những vết thương kia lại dần dần bong ra, lại có chồi non mới mọc ra từ đó!

Theo chồi mới xuất hiện, có một cỗ khí tức kinh người chợt bộc phát!

Khí tức này vượt xa Trúc Cơ, đúng là Kết Đan! 

Nếu như ba người Vương Bảo Nhạc, Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng ở đây thì nhất định có thể nhận ra khí tức này rất quen… Đúng là của gã trung niên áo đen bị bọn họ liên thủ dọa chạy!

Rõ ràng, trong lúc bị đạo viện Phiêu Miểu đuổi giết, thoạt nhìn thì có vẻ như hắn đã chết, nhưng không biết đã dùng thủ đoạn gì để giả chết trốn thoát, lại còn hoàn thành quá trình lột xác, đột phá tu vi!

– Vương Bảo Nhạc!! 

Trong chồi non này dần xuất hiện một gương mặt, vẻ mặt vặn vẹo mang theo chút kiêng kị và dữ tợn, thì thào gọi tên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.