Tam Thốn Nhân Gian

Chương 211: Nhất định là hắn!


Đọc truyện Tam Thốn Nhân Gian – Chương 211: Nhất định là hắn!

Hắn có thể chọn không tin, nhưng hắn không dám cược… Trù trừ và hoảng sợ, không đợi hắn hạ quyết tâm, Vương Bảo Nhạc lúc nay vô cùng hưng phấn, ngửa mặt cười to, chẳng những không lùi lại mà còn chủ động tới gần trung niên áo đen, trong mắt lóe lên sát khí, miệng phát ra tiếng rống to cuồng bạo khiến đất trời rung chuyên, bốn phương nổ mạnh, sấm sét rền vang!

– Một chấp niệm rời khỏi địa ngục…

Những lời này vừa ra, thiên lôi cuồng bạo hơn, tiếng nổ ầm ầm khiến cho thiên địa tiếp tục biến sắc, mây đen cuồn cuộn ùa tới từ bốn phương ngưng tụ lại, bất chợt tạo thành một bàn tay khổng lồ, lớn chừng vạn trượng!! 

Bàn tay này che kín trời xanh, khiến cho mặt đất bị che khuất, nhìn từ xa thì bàn tay này vô cùng kinh người, mặt đất bị nó bao trùm, chẳng những tối đen mà giống như bị cướp hết sinh cơ, xuất hiện dấu hiệu chết chóc!!

Nhất là trung niên áo đen, toàn thân run mạnh, chỉ cảm thấy trong đầu xuất hiện cảm giác sợ hãi xưa nay chưa từng có. Hắn nhìn bàn tay trên trời cao, nhìn Vương Bảo Nhạc đang vô cùng hưng phấn, không hề có vẻ cố giả vờ, dường như trong lòng Vương Bảo Nhạc, hắn cho rằng mình có thể giết chết gốc đại thụ kia.

Sự tự tin của hắn khién cho khí thế của bàn tay vạn trượng được may mù tạo nên kia càng mạnh hơn, ầm ầm hạ xuống!! 

Một màn này khiến cho trung niên áo đen không chịu nổi nữa, trong lòng phát điên.

– Ta từng nghe nói thái thượng trưởng lão của đạo viện Phiêu Miểu, cũng chính là tổng thống liên bang tiền nhiệm từng lên thanh cổ kiếm đồng xanh kia… Mang về một đứa bé trai từ nơi đó…

– Đứa bé trai kia không phải người Trái Đất, mà đến từ ngoài vũ trũ… Lẽ nào chính là hắn ư!! 

Nghĩ tới đây, trong lòng trung niên áo đen quay cuồng, hô hấp cũng ngừng lại, càng nghĩ càng thấy đúng.

– Chắc chắn là vậy, hai đứa nhóc kia, một đứa là chiến binh của ngũ thế thiên tộc, một đứa lại là dị hóa hiếm thấy, tương lai nhất định có thể kết đan… Thiên kiêu cỡ này mà lại cam tâm dùng đòn sát thủ để bảo vệ hắn, điều này chứng tỏ… Bọn chúng là tùy tùng của kẻ này, gánh vác sứ mệnh hộ đạo!!

Nghĩ tới đây, trung niên áo đen rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, sắc mặt tài nhợt vội lùi lại, cắm đầu bỏ chạy về phía xa. Lúc này hắn ta còn hận tốc độ của bản thân quá chậm, trong đầu cũng không dám giữ ý niệm giết chết ba người Vương Bảo Nhạc nữa. 

Một mặt hắn sợ Vương Bảo Nhạc đang vô cùng khủng bố lúc này, ngoài ra hắn còn sợ nếu động đến Vương Bảo Nhạc thì cả đạo viện Phiêu Miểu sẽ trở nên điên cuồng, nhất là tổng thống liên bang tiền nhiệm nhất định sẽ nổi trận lôi đình.


Mà theo hắn thấy, bối cảnh của Vương Bảo Nhạc có liên quan với cổ kiếm đồng xanh, điều này khiến hắn sợ hãi, vội vàng rút lui.

Nếu đổi lại là lúc trước, trung niên áo đen bỏ chạy sẽ khiến Vương Bảo Nhạc vô cùng kinh hỉ, nhưng hiện tại hắn ngập tràn tự tin, hắn thấy trung niên áo đen bỏ chạy cũng là chuyện đương nhiên, mà hắn thì không hề có ý buông tha. 

Nhất là lúc này tự tin của hắn tăng cao, cảm thấy chị đẹp mặt nạ cứ như thiên nhân vậy, uy lực của câu kinh văn này vượt xa tưởng tượng của mình.

Niềm tin này khiến cho Vương Bảo Nhạc ngửa mặt lên trời cười lớn, mắt lóe lên vẻ sợ hãi.

– Muốn chạy à? 

– Ta nói cho ngươi biết, một khi ta dùng tới tuyệt chiêu thì chính là vô địch thiên hạ đấy!

– Qùy xuống kêu ba ba cũng vô dụng, ngươi chạy không thoát đâu!

Vương Bảo Nhạc gầm nhẹ, đột nhiên đuổi theo, vừa đuổi vừa gào to. 

– Phụng!

Vương Bảo Nhạc vừa đọc tới đây, khí thế của bàn tay khổng lồ trên trời đột nhiên quật khởi.

– Chí! 

Ngay cả thiên không đều run rảy, tựa như đất trời sắp sửa sụp đổ, như núi lửa sắp bùng nổ tới nơi!


– Tu!

Mắt thấy như thế, Vương Bảo Nhạc cuồng hỉ, hô lên chữ thứ ba, ngay cả vầng kiếm dương kia cũng nghiêng ngửa lay nhẹ! 

Một cổ khí tức có thể hủy diệt chúng sinh, trảm sát vạn vật đột nhiên giáng thẳng xuống, tập trung ngay trung niên áo đen!

Tất cả khiến cho trong lòng trung niên áo đen phát cuồng, phát ra tiếng gào to đầy bi phẫn và điên cuồng.

– Không!! 

Hắn gào to, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào, giơ tay phải lên đập mạnh vào ngực, phun ra một búng máu tươi màu xanh lá, đổi lấy tốc độ nhanh hơn để bỏ chạy.

Trong lòng Vương Bảo Nhạc kích động, ngạo nghễ cất bước, đẩy nhanh tốc độ đuổi theo, đang định hô tiếp hai chữ cuối cùng.

Nhưng đúng lúc này… 

Giọng nói sốt ruột của chị đẹp mặt nạ đột nhiên vang lên trong đầu hắn.

– Đừng có đuổi theo nữa.

– Chị đừng có khuyên em, hôm nay Vương Bảo Nhạc em nhất định giết chết tên chết giẫm này, cho hắn biết sự lợi hại của em! 

Vương Bảo Nhạc ngạo nghễ thầm đáp lại, miệng rống to.


– Chân!

Tốc độ của bàn tay trên trời nahnh hơn, tiếng nổ mạnh ngày càng khủng bố, trung niên áo đen ở phía xa cười thảm. Trong mắt ánh lên vẻ điên cuồng, lại không tiếc phun máu, triển khai bí pháp, tăng tốc bỏ chạy. 

Vương Bảo Nhạc kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nện bước đuổi theo, đang định hét chữ sau cùng thì chị gái mặt nạ đã nhận ra trạng thái hưng phấn của Vương Bảo Nhạc, lúc này càng sốt ruột hơn, rống thẳng trong đầu Vương Bảo Nhạc.

– Vương Bảo Nhạc ngươi là đồ ngốc!! Ngươi đã dọa cho nó chạy rồi còn đuổi theo làm gì hả, kinh văn này là giả đó, là giả thôi!! Chỉ có thể để dọa người thôi chứ không có chiến lực thật sự đâu…

– Trước kia ta không nói cho ngươi biết là sợ ngươi chột dạ sẽ không làm giống thật được… Ngươi niệm xong thì tất cả khí thế này sẽ biến mất, lúc đó đối phương quay lại vả một cái là ngươi sẽ chết ngắc ngay! 

Thanh âm của chị đẹp toàn vẻ lo lắng, lại có phần bất đắc dĩ, giống như đã câm nín trước hành vi của Vương Bảo Nhạc.

Lúc này thanh âm kia quanh quẩn trong đầu Vương Bảo Nhạc, tựa như vô số đạo thiên lôi vang rền, kiến Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, thân thể khựng lại, hầu kết trượt một cái, thịt mỡ trên người run run, run rẩy hỏi lại với vẻ không dám tin.

– Thật hay giả đấy!! 

– Ta nói thật đấy, kinh văn là giả, cái đồ đầu heo này!!

Chị đẹp thở hổn hển, ẩn ẩn lại có ý cười dở khóc dở cười.

Vương Bảo Nhạc lập tức há hốc mồm, đần thối mặt ra. Hắn dừng lại và không hô chữ cuối cùng khiến cho bàn tay trên trời cũng chậm lại, vậy nên trung niên áo đen đầu tiên là kinh hỉ, sau đó lại thấy kinh ngạc, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại. 

Thấy đối phương quay đầu lại, toàn thân Vương Bảo Nhạc run lên, trong lòng thầm than, nhưng hắn lại phản ứng cực nhanh, lúc này cắn răng trừng mắt, lại tiếp tục đuổi theo, há miệng như muốn rống tiếp, nhưng lại âm thầm vận chuyển tu vi, ép mình phun ra một búng máu, ra vẻ như mình đang giãy giụa nhưng vẫn liều mạng muốn nói nốt chữ cuối cùng.

– Ta liều mạng với ngươi, dù có thốt ra chữ sau cùng, phải trả một cái giá không tưởng, ta cũng sẽ liều với ngươi… Chúng ta… đồng quy vu tận!!

Thậm chí hắn còn cố gắng làm cho mặt nghẹn đỏ lên, ra vẻ cố sức và trong lòng run rẩy hợp lại, khiến hắn dù đang chột dạ nhưng biểu hiện lại vô cùng chân thật. 


Uy lực của kinh văn này quá đáng sợ, trung niên áo đen thấy Vương Bảo Nhạc điên cuồng như vậy thì lập tức hít sâu một hơi, bi phẫn quay đầu lại chạy như điên.

– Cái đồ điên!!

Thấy trung niên áo đen chạy vội, càng lúc càng nhanh, cuối cùng mất hút. Vương Bảo Nhạc không dám ngừng ngay, lại cố nén chột dạ và run rẩy, vừa gào to, vừa ra vẻ thở hồng hộc, tốc độ chậm lại, mãi cho đến khi ra vẻ đuổi theo không kịp nữa, lúc này hắn mới dừng lại. 

Lúc này có một cỗ sợ hãi, nghĩ lại mà kinh xuất hiện, nghĩ đến việc mình ra vẻ đuổi theo một Trúc Cơ đại viên mãn, hắn không khỏi lau mồ hôi cho chính mình.

– Chị đẹp ơi, lần sau đừng có đùa như thế, thiếu chút nữa là em chị chị chơi chết rồi!!

Vương Bảo Nhạc sợ thót tim, than thở. 

– Ai mà biết ngươi lại đi tin thật, tin thì tin thôi, nhưng ngươi lại cuồng như thế!

Chị gái hừ một tiếng rồi lờ Vương Bảo Nhạc luôn.

Nghe chị đẹp nói thế, Vương Bảo Nhạc chỉ đành cười khổ, nghĩ tới biểu hiện của mình khi nãy thì lại đắc ý, cảm thấy mình đúng là ngầu lòi. 

– Lần này coi như ngươi may, hừ, dám trêu vào ta à! Ta mà niệm kinh văn thì chính ta cũng sợ đây này1!

Vương Bảo Nhạc đắc ý và chột dạ, lại ra vẻ hét lớn một tiếng. Lúc này hắn mới vội quay về ôm Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng cắm đầu chạy về phía ngược lại, tốc độ ngày càng nhanh, dần dần biến thành vắt giò lên cổ chạy thục mạng, sợ tên trung niên áo đen kia bình tĩnh lại sẽ quay về tiêu diệt mình.

Theo bỏ chạy, thời gian dần trôi, nỗi lo sợ căng thẳng trong lòng Vương Bảo Nhạc không hề biến mất. Mãi cho tới nửa nén nhang sau, khi phía chân trời xuất hiện bảy tám chiếc khí cầu nhanh chóng bay tới chỗ Vương Bảo Nhạc. Thấy dấu hiệu của đạo viện Phiêu Miểu trên khí cầu, Vương Bảo Nhạc mới thoáng an tâm. 

– Ta ở đây, ta ở đây nè!!

Hắn kinh hỉ, đang định kéo áo Triệu Nhã Mộng một cái, nhưng chợt thấy không đúng nên quấn Triệu Nhã Mộng kín lại một chút, sau đó buông Trác Nhất Phàm xuống, thuận tay xé áo của hắn giơ lên cao vẫy khí thế…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.