Đọc truyện Tam Thốn Nhân Gian – Chương 21: Câu lạc bộ đấu vật
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Chuyển ngữ: P
————————–
– Nói chung luyện với gã đầu tiên không nâng cao được Cầm Nã Thuật của mình!
Vương Bảo Nhạc ở trong mộng cảnh bị gã thứ hai bẻ tay liên tục, khiến cho hắn phải ôm một bụng tức anh ách rời đi trong bất lực. Đến khi ra khỏi đây rồi, việc đầu tiên Vương Bảo Nhạc làm là lôi đống đồ ăn ra, một bên cố gắng động não suy nghĩ, bên kia lại nhóp nhém tì tì ăn. Vừa ăn hắn vừa bước ra ngoài, rời đạo viện và tiến về thành Phiêu Miểu.
Đối với Vương Bảo Nhạc mà nói, hắn nôn nóng muốn thực chiến một trận lắm rồi. Một mặt là do mấy ngày nay hắn bị gã ảo ảnh thứ hai cho ăn hành muốn rồ hết cả người. Nhưng quan trọng hơn cả là hắn đã ý thức được một điều, dù Thái Hư Cầm Nã Thuật này có chút vô sỉ nhưng tính thực chiến cực mạnh!
Mà muốn lĩnh hội và nắm vững nó hoàn toàn, không để tên ảo ảnh chết tiệt kia bắt nạt mình thì chỉ còn cách thực chiến cùng người thật mới có thể tăng tốc độ lĩnh hội thôi.
Để đạt được hắn chợt nhớ ra câu lạc bộ đấu vật.
Vương Bảo Nhạc mang theo ý định đó bước về phía thành Phiêu Miểu, rồi thẳng một đường đến câu lạc bộ đấu vật. Trên đường đến đó, hắn có đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi, nghĩ nghĩ thế nào lại tiến vào bên trong. Cho tới khi hắn bước ra ngoài thì đạo bào đỏ trên người đã đổi thành bộ khác, mà lúc này trước ngực xuất hiện thêm một cái mặt nạ thỏ trắng.
– Dù sao mình cũng là học sinh được đạo viện đặc cách, vẫn nên thu mình lại một chút mới tốt!
Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình suy tính như thế quá chu đáo rồi, vừa đưa tay sờ lên mặt nạ trước ngực, trong lòng càng cảm thấy ưng ý.
Mặt nạ này cho hắn cảm giác quen thuộc lắm, vừa nghĩ đến dáng vẻ khi mình đeo măt nạ lên hắn bỗng thấy ẩn sau gương mặt dễ cưng là thân cực ngâu, thật sự qua uy vũ rồi!
Vương Bảo Nhạc đắc ý, chắp tay sau lưng tiến về câu lạc bộ đấu vật.
Câu lạc bộ đấu vật có mặt ở khắp các thành chủ chốt trong mười bảy thành trì lớn nhất ở Liên Bang. Sân thi đấu bên trong cực rộng rãi, xây dựng theo kiểu lôi đài để có thể cung cấp cho tất cả mọi người một sân chơi tự do chiến đấu. Bất kể quá khứ, hay sau kỷ Linh Nguyên đều là một điểm nóng được rất nhiều người chú ý.
Nhất là từ khi bước vào kỷ Linh Nguyên đến nay, võ cổ khôi phúc mở ra thời đại toàn dân tu hành càng khiến cho loại hình chiến đấu tự do trở thành phong trào thịnh hành tại Liên Bang.
Thậm chí không thiếu cường giả tham gia với đủ mọi loại bí kỹ võ cổ ùn ùn xuất hiện.
Bất kể ở đâu trong thành, bất kể ở thời điểm nào, chỉ cần có câu lạc bộ đấu vật thì đó đều là nơi ồn ào náo nhiệt nhất trong thành.
Cả thành Phiêu Miểu cũng không ngoại lệ.
Lúc này Vương Bảo Nhạc đã đến nơi. Tòa nhà trong thành Phiêu Miểu kia, nhìn xa thì giống như một nắm đấm khổng lồ, lại gần thì thấy nó tựa như đấu trường hình bầu dục được xây dựng theo lối kiến trúc của La Mã cổ đại. Phần chóp đỉnh không có mái che nên có thể nghe thấy tiếng hò hét sôi sục bên trong xuyên qua, lan truyền khắp nơi.
– Đến đây, đấu tiếp!
– Có ai muốn khiêu chiến với ta không? Chỉ cần thắng ta có thể lấy được mười viên linh thạch!
Vô số âm thanh mang theo phấn khích điên cuồng không ngừng vang vọng khắp nơi, khiến cho đám người qua lại bên ngoài câu lạc bộ đấu vật phải dừng lại ghé mắt nhìn, thi thoảng có người kích động tiến vào câu lạc bộ.
Nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo trong câu lạc bộ, Vương Bảo Nhạc cảm thấy máu nóng trong người chảy nhanh hơn, không khỏi dấy lên hưng phấn. Hắn nhanh chân bước mau vào bên trong câu lạc bộ.
Vừa mới bước vào đã thấy rầm rộ tiếng hét đập thẳng vào mặt, lúc này trong tầm mắt hắn hiện ra một sảnh lớn rất rộng.
Phòng khách này vô cùng rộng rãi, phóng tầm mắt nhìn mãi không thấy điểm cuối. Phía xa xa có thể thấy ở trung tâm đại sảnh có một cầu thủy tinh khổng lồ. Quả cầu này cao tầm trăm trượng, cực kỳ nổi bật.
Lấy quả cầu thủy tinh làm trung tâm, có vô số cặp trai gái đang đứng trò chuyện cùng nhau, có người lại đứng bên cạnh quả cầu như thể điều tra thông tin.
Ngoài chỗ ấy ra, bốn phía xung quanh đều toàn người là người. Tiếng bàn tán xôn xao ồn ào đến độ khiến cho người ta cảm giác đến đây không phải để thi đấu trong câu lạc bộ, mà như đang ở cái chợ vỡ vậy.
Vương Bảo Nhạc chú ý tới xung quanh bốn phía trong phòng khách có rất nhiều cửa ra vào. Có cửa đóng, có cửa mở. Ở mỗi cánh cửa đang mở, chỉ cần có người tiến vào thì cũng sẽ tự động đóng lại. Chắc hẳn những cửa này chỉ cho phép một người vào trong.
– Nơi này rộng ghê!
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi. Dù trước khi vào đây hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng khi nhìn thấy sự đồ sộ rộng lớn bên trong, hắn vẫn cảm thấy rúng động. Phải mất một hồi lẩn trong đám người đông nghịt dò la tìm hiểu, Vương Bảo Nhạc mới biết được câu lạc bộ đấu vật chia làm ba tầng.
Tầng một chỉ là phòng khách thôi, còn tầng hai mới là sân đấu thực sự của câu lạc bộ. Riêng tầng ba ngày thường rất ít khi mở với người ngoài, chỉ khi nào tổ chức một cuộc tranh tài long trọng mới được mở ra.
Mà muốn đi lên tầng hai có hai cách. Một là có bốn cửa chính ở bốn phía của đại sảnh, có thể đi qua tiến thẳng lên tầng hai. Cách thứ hai chính là thuê lôi đài. Sau khi đã lên tầng hai rồi, kẻ đó có thể tiếp nhận lời khiêu chiến của người khác, hoặc đi khiêu chiến kẻ còn lại. Mấy cánh cửa ở bốn phía đại sảnh được chuẩn bị cho trường hợp thứ hai.
Cách đầu tiên có vẻ đơn giản nhưng lại không thể giữ kín danh tính của mình. Còn cách thứ hai lại có thể giữ kín danh tính và đảm bảo an toàn cho bản thân, tuy nhiên cái giá phải trả không hề nhỏ.
Mà thật ra chọn cách nào đều phải đến đăng ký danh tính bên cạnh quả cầu thủy tinh ở trong trung tâm đại sảnh, và đóng phí linh thạch.
Nếu là những người khác, có lẽ họ sẽ chọn cách nào đó ít phí tổn hơn. Nhưng đối với Vương Bảo Nhạc của hệ Pháp Binh – một kẻ chỉ cần ghi giấy nợ liền có tiền tiêu như hắn thì tất cả đều là chuyện nhỏ, thế nên hắn chắp tay sau lưng đi thẳng về phía quả cầu thủy tinh.
– Mình tới đây để luyện tập Bài Thủ Chỉ. Linh thạch là cái gì? Chẳng phải chỉ là thêm ít thịt trên người mình thôi sao?
Vương Bảo Nhạc nghĩ vậy lại càng cảm thấy mình đỉnh hơn người rồi. Hắn đến bên cạnh quả cầu thủy tinh đăng ký danh tính, sau đó kiểm tra lại thông tin, tìm hiểu quy định một hồi, rồi nộp lệ phí linh thạch thuê lôi đài.
Đảo mắt nhìn quanh cửa lôi đài tứ phía, Vương Bảo Nhạc cuối cùng cũng tìm được một cánh cửa đang mở, hắn lập tức bước vào. Vừa đi vào, Vương Bảo Nhạc đã nhanh chóng đến đổi tư cách thi đấu ở quả cầu thủy tinh trong lôi đài. Sau khi được xác nhận cửa lôi đài liền đóng lại, trong phòng vang lên giọng dịu dàng của một cô gái.
– Kính chào quý khách, hoan nghênh ngài đã đến với câu lạc bộ đấu vật tự do. Trong việc bảo mật quý tính xin ngài hãy chú ý điều sau: trong khi giao chiến hãy đeo mặt nạ bảo vệ. Bất kể ngài muốn xuất chiến hay trở về, chỉ cần ngài đứng ở vị trí đã định và nói muốn xuất chiến hoặc trở về là được!
Hóa ra là đang phổ biến lại quy tắc của câu lạc bộ và nhắc nhở những điểm cần lưu ý tại nơi này.
– Vẫn còn tình người ghê, không tệ không tệ.
Vương Bảo Nhạc rất hài lòng với sự sắp đặt ở đây, hắn đi thẳng về phía trước.
Lúc này hiện ra trước mặt hắn một lối đi, bốn phía có đèn chiếu sáng vừa đủ, nên nhìn rất dễ chịu. Phía cuối con đường có một mật thất, tiến vào bên trong ngoài một cái giường nhỏ còn có một bàn kính. Phòng này hẳn là chỗ để cho người ta nghỉ ngơi, cũng tiện cho việc thay quần áo, che giấu thân phận trong lúc chờ đợi.
Đứng trong phòng, Vương Bảo Nhạc điều chỉnh hơi thở. Chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác mình như một tướng quân chuẩn bị xuất chinh vậy. Dần dần trong đáy mắt lộ rõ ý chí kiên định.
– Nơi đây, Vương Bảo Nhạc mình đấu trận Bài Thủ Chỉ đầu tiên!
Vương Bảo Nhạc vỗ bụng, lôi mặt nạ thỏ trắng ra rồi đeo lên. Trong nháy mắt khí tức trên người hắn bỗng thay đổi. Duy có điều trông cái mặt nạ thỏ trắng kia phía trên đi cùng cơ thể tròn quay phía dưới thật chẳng cân đối chút nào.
Vương Bảo Nhạc đi ra soi gương, hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình bên trong không khỏi cảm thấy hài lòng. Sau đó đứng giữa mật thất, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà và lẩm bẩm nói hai từ.
– Xuất chiến!
Dường như khi hắn dứt lời thì phía trên trần nhà theo lệnh mở cửa. Nơi hắn đứng cũng từ từ được nâng cao lên trở thành một cái bệ đỡ. Khi nó di chuyển lên gần tới đỉnh, dần dần hiện ra tầng hai của câu lạc bộ đấu vật!
Từng tiếng gào thét dồn dập ập đến, so với tầng một thì nó còn sôi sục dữ dội hơn nhiều. Vương Bảo Nhạc từ từ quan sát xung quanh mình là một lôi đài được xây bằng thủy tinh trong suốt!
Lôi đài này rộng chừng trăm mét, từ chỗ hắn đứng có thể nhìn xuyên qua lớp thủy tinh thấy rõ hàng vô số người bên ngoài, thậm chí còn thấy cả hàng loạt lôi đài giống hệt!
Nếu tính ra toàn bộ tầng hai chỉ sợ có đến hàng trăm hàng ngàn cái lôi đài đang đồng loạt tiến hàng các trận khiêu chiến nảy lửa.
Đa số khán giả ở đây đều đeo mặt nạ không muốn lộ ra thân phận thật của mình. Họ đến cổ vũ từng trận tranh đấu, tiếng hoan hô trên khán đài, tiếng gào thét trong trận chiến quyện vào nhau tựa như sóng nhiệt lan truyền khắp nơi.
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, quét mắt nhìn bốn phía, tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Đối với hắn mà nói, không khí ở đây vừa mới mẻ lại kích thích vô cùng. Trước lúc vào đây, hắn đã đọc hiểu quy tắc ở chỗ quả cầu thủy tinh. Hắn hiểu rõ sau khi thuê lôi đài xong, có thể treo thưởng số lượng linh thạch nhất định để đợi người khác đến khiêu chiến. Nếu đối phương thắng thì có thể nhận hết số linh thạch kia. Tuy nhiên lại có thể giới hạn được tu vi cảnh giới của người ứng chiến.
Một khi thất bại sẽ phải trả đúng số linh thạch treo thưởng. Đồng thời hắn cũng có thể ra ngoài khiêu chiến với kẻ khác. Chính vì thế mà nơi này mới có tên gọi là câu lạc bộ đấu vật tự do.
Có điều ở đây nghiêm cầm xuất hiện trường hợp đấu sĩ tử vong. Thêm nữa họ rất chú trọng đến danh tính, quyền riêng tư và tự do của khách quý, cho nên chỉ cần có một người không tuân thủ quy định, câu lạc bộ sẽ giải quyết ngay lập tức.
Cố đè cơn hưng phấn xuống đáy lòng, Vương Bảo Nhạc tranh thủ thời gian đặt cược linh thạch trên lôi đài. Nghĩ một hồi, hắn quyết định đặt mười viên linh thạch, vừa để thu hút sự chú ý của người khác, vừa tăng số lần mình thực chiến huấn luyện. Sau khi đã xong, hắn ngồi một bên, háo hức chờ người đến khiêu chiến.
Nhưng đợi hoài vẫn không thấy ai đến khiêu chiến, mặc dù xung quanh không ít kẻ đi ngang qua chú ý tới. Thật ra cũng tại bộ dạng quái lạ của Vương Bảo Nhạc, cộng thêm đặt cược mười viên linh thạch làm nhiều người cảm thấy kỳ kỳ, do dự không ứng chiến.
Dù sao mười viên linh thạch cũng không phải là số nhỏ.
– Còn phải đợi bao lâu nữa..
Sau một nén nhang, Vương Bảo Nhạc có chút nhấp nhổm không yên. Hắn quét mắt nhìn quanh một hồi, dứt khoát ra khỏi lôi đài hòa vào dòng người qua lại. Hắn thầm nghĩ, nếu đã không có người đến khiêu chiến, vậy mình đi khiêu chiến kẻ khác cũng được!
– Phải bắt đầu từ cái đơn giản trước..
Xuyên qua đám người trước mặt, Vương Bảo Nhạc đảo mắt bốn phía nhìn từng lôi đài một, cuối cùng chọn lôi đài treo thưởng một viên linh thạch để khiêu chiến.
Ngồi bên trong lôi đài là một gã đàn ông cao lớn, cơ thể vạm vỡ cường tráng, một thân tu vi đạt cảnh giới Khí Huyết bình thường, đáy mắt thi thoảng lóe sáng. Lúc này hắn ta đang khoanh chân ngồi yên một chỗ, liếc mắt dõi theo dòng người qua lại ngoài lôi đài. Sau khi trông thấy ánh mắt kích động của Vương Bảo Nhạc, hắn ta cười lạnh một tiếng rồi ngoắc ngoắc ngón tay.
– Thỏ non, mau mau đến, luyện với ông đây một chút!
Vương Bảo Nhạc trừng mặt, lập tức vọt tiến vào lôi đài. Mặc dù xung quanh vẫn đông người qua lại nhưng với cấp bậc chiến đấu thế này chẳng mấy ai thấy hứng thú cả. Chẳng qua có nhiều người thấy một gã đô con vạm vỡ đấu cùng thỏ non Vương Bảo Nhạc mới dừng lại xem một chút.
Trông thấy Vương Bảo Nhạc đến, mắt gã sáng rực lên như đèn pha. Trong lúc gã cười to đứng dậy, tu vi từ cảnh giới Khí Huyết bình thường chỉ trong chớp mắt trực tiếp tăng lên cảnh giới Phong Thân. Gã nhe răng cười một tiếng rồi phóng thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc.
Đám người ngoài lôi đài bất giác giật mình, tu vi của gã đô con này trước sau chênh lệch quá nhiều!
– Ông đây thích nhất là hạ tu vi xuống để dụ mấy con thỏ non như chú em đây chủ động tới cửa. Hôm nay nhất định phải dạy dỗ chú em thật tốt mới được!
Gã ta cười một tiếng, Khí Huyết tức thì lan tỏa. Hắn vươn người áp sát vào Vương Bảo Nhạc, giơ bàn tay thô kệch của mình giáng thẳng xuống mặt Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc theo bản năng giơ tay phải lên, khởi động Phệ Chủng trong cơ thể, lập tức thi triển Cầm Nã Thuật mấy nay khiến hắn hồn bay phách lạc. Theo lực hút tràn ra, cơ thể gã đô con giống như bị lôi kéo đi, hướng bàn tay vừa thay đổi khiến cho gã ta vồ hụt lảo đảo vài bước.
Vương Bảo Nhạc vừa định ra tay bắt lấy thì gã đô con đã lẩn thật nhanh, gầm một tiếng quay người lại, thuận lực né được một trảo của Vương Bảo Nhạc.
– Lại để hắn thoát mất!
Vương Bảo Nhạc tức khí, chủ động tiến tới áp sát tên đô con. Lúc này tên kia cũng hít sâu một hơi, dường như nhận thấy điều gì đó hơi sai ở đây, lập tức lùi lại về sau. Đồng thời gã gầm lên một tiếng, tay nắm chặt thành quả đấm, liên tục ra quyền tới tấp muốn ép Vương Bảo Nhạc phải tránh ra xa.
Bấy giờ hai người trên lôi đài ngươi ra đòn ta phản công, liên tục giao đấu với nhau không ngừng nghỉ. Đối với Vương Bảo Nhạc mà nói đây mới đúng là trận chiến đầu tiên của hắn. Gã đô con này quả thật rất thích hợp để làm người luyện tập. Theo thời gian trôi qua, tốc độ của Vương Bảo Nhạc càng lúc càng nhanh, lúc xuất thủ cũng dần thay đổi. Có thể nói bây giờ cả người Vương Bảo Nhạc như đang trải qua quá trình lột xác kinh hồn, tròng mắt mỗi lúc một rực sáng, hưng phấn vô cùng..
Trái ngược với hắn, ở phía bên kia gã đô con vẻ mặt như gặp quỷ, trên trán mồ hôi túa ra như mưa. Lúc này gã đã phát hiện ra, Vương Bảo Nhạc chỉ trong một thời gian ngắn, từ lúc bắt đầu tay chân còn luống cuống đến bây giờ tiến bộ nhanh không ngờ!
Thậm chí khiến hắn bắt buộc phải phong bế toàn bộ lỗ chân lông khiến cho Khí Huyết không thoát ra bên ngoài, để đổi lấy tốc độ nhanh hơn, sức mạnh tăng lên. Ấy vậy mà vẫn không đọ được với một kẻ tu vi chỉ đạt Khí Huyết như Vương Bảo Nhạc.
– Chết tiệt! Con thỏ này ở đâu ra vậy!
Gã đô con càng giật mình thon thót. Lúc này gã hung hăng cắn răng thật mạnh, vừa gầm một tiếng vừa nhảy vọt lên, tay phải vươn ra, toàn lực dồn hết vò bàn tay, vồ thẳng về phía Vương Bảo Nhạc. Đây chính là loại võ kỹ công pháp duy nhất gã thuần thục.
– Càn Khôn Thủ!
Khán giả xung quanh lúc này không khỏi bị trận đấu kịch tính này hấp dẫn. Trước mắt thấy Càn Khôn Thủ xuất hiện, không ít người ồ lên một tiếng kinh ngạc. Nhưng khi bọn họ vừa thốt lên thì thế cục trên lôi đài đã thay đổi hoàn toàn.
Khi gã đô con dùng chiêu Càn Khôn Thủ lao đến, trong giây lát, mắt Vương Bảo Nhạc lóe sáng. Trong đầu vừa hiện ra hình dáng của tên ảo ảnh thứ hai trong mộng cảnh, hắn đã lập tức bước lên, lực hút của Phệ Chủng trong cơ thể dồn hết vào tay phải, trực tiếp ra một trảo!
Trảo này vừa ra, gã đô con mặt mày biến sắc. Một lần nữa bàn tay của gã bị hút đi, nhưng giờ không để cho hắn thời gian kịp lẩn tránh, Vương Bảo Nhạc trong nháy mắt đã tóm được ngón tay của gã, hung hăng bẻ ngoặt một cái!
Gã đô con rên lên một tiếng thê thảm. Cả người hắn run rẩy, hai chân mềm nhũn chỉ trực khuỵu xuống. Trong đầu gã nghĩ muốn rút tay lại, nhưng tay Vương Bảo Nhạc như gọng kìm kẹp chặt, lại thêm có lực hút phụ trợ, mặc cho gã giãy giụa ra sao đều không thể thoát ra được. Bấy giờ chỉ cảm thấy trong đầu có một vạn con dê đang chồm chồm chạy qua, hắn gào méo cả giọng.
– Đau.. đau quá.. mau thả ra..
– Haha, có nhận thua hay không?
Lúc này Vương Bảo Nhạc vô cùng kích động, hắn nhìn gã đô con trước mặt mà như đang thấy hình ảnh mình bị ăn hành thê thảm mấy ngày nay. Cảm giác sảng khoái vô địch khi bẻ ngón tay người khác khiến cho hắn lập tức thích loại Cầm Nã Thuật này.
Đám người bu quanh lôi đài bấy giờ đều trợn mắt há hốc mồm. Phải sau khi nghe thấy tiếng gã trai kia cầu xin buông tay rồi nhận mình thua, mọi người không nhịn được xôn xao bàn tán.
– Đây là.. Đây là Bài Thủ Chỉ sao?
– Trời đất! Còn có thể làm được vậy sao? Quá vô sỉ rồi!