Đọc truyện Tam Thốn Nhân Gian – Chương 195: Nhân sinh của ai mở tool hack
Ngay khi hai chữ này vang lên thì tựa như ngôn xuất pháp tùy, một lời định càn khôn!
Các chủ xụi lơ, gương mặt tái nhợt không còn chút máu, nhưng vẫn tranh thủ cúi đầu vô cùng cung kính. Ông ta đã như thế, những vị phó các chủ sau lưng ông ta cũng càng như thế.
Tuy những việc này không liên quan gì tới mình, nhưng những người xung quanh tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình tiểu nhân vật nghịch tập của Vương Bảo Nhạc, nên ai nấy đều vô hùng hưng phấn và háo hức, thậm chí còn có cả cảm giác tự hào lây, đồng loạt cúi đầu với trời cao.
Lâm Thiên Hạo lúc này thì chỉ cảm thấy toàn thân bị hút rỗng, nỗi đắng chát trong lòng dâng lên cuồn cuộn, dường như tất cả mọi âm thanh xung quanh đều không lọt vào tai của hắn. Trong lúc mê mang, hắn bất giác nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, một cảm giác bất lực sâu sắc chợt trào dâng lên lòng hắn.
Trước mắt hắn xuất hiện rất nhiều hình ảnh, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Vương Bảo Nhạc cho đến vô số lần nhằm vào hắn để rồi thất bại, dần dần có một suy nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong lòng hắn.
– Ta cứ cảm thấy cuộc đời của mình như được mở tool Hack rồi… Nhưng cũng không thể sánh bằng Vương Bảo Nhạc này, tên này… Chắc chắn cũng mở hack! Không thể trêu vào, đúng là không thể trêu vào mà…
Trong đau đớn và cay đắng vô vàng, Lâm Thiên Hạo đã mất hết can đảm.
Còn Vương Bảo Nhạc thì kích động vội ôm quyền cúi đầu thật sâu với trên trời cao, hô thật to.
– Đa tạ thái thượng trưởng lão! Thái thượng trưởng lão công bằng ngay thẳng, nhất ngôn cửu đỉnh, rõ ràng rành mạch!
Vương Bảo Nhạc bái xong thì gương mặt trên trời cao nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, trong lúc người ngoài không ai phát hiện, khóe miệng tựa như ẩn ẩn lộ ra một nụ cười, sau đó gương mặt dần trở nên mơ hồ, hóa thành mây mù rồi tản ra.
Cùng lúc đó, uy áp cũng dần biến mất, toàn bộ đảo Thượng Viện đều khôi phục lại, Vương Bảo Nhạc hớn hở nhìn về phía các chủ.
– Các chủ, mau tuyên bố thứ hạng lại đi!
Nếu như đã vạch mặt với nhau luôn rồi thì Vương Bảo Nhạc cũng chẳng thèm ra vẻ cung kính gì nữa, lúc này hắn nói xong thì sắc mặt các chủ trở nên khó coi vô cùng, im lặng một lúc thì hít sâu một hơi, sau đó mới mở lời.
– Khảo hạch binh tử lần này, Vương Bảo Nhạc… đứng đầu!
Nói xong, hắn đanh mặt lập tức xoay người rời đi, sau đó mấy vị phó các chủ kia nhìn nhau một cái, ai nấy đều nhìn Vương Bảo Nhạc lắc đầu thở dài rồi khẽ gật đầu một cái, xem như xin lỗi và biểu đạt thiện ý, sau đó mới rời đi.
Thấy đám người các chủ đã đi, Trần Vũ Đồng lập tức vui sướng bước lên chúc mừng Vương Bảo Nhạc, Vương Bảo Nhạc cũng cười vang, vừa cười nói vừa cảm ơn mọi người xung quanh, hắn làm người khéo đưa đẩy nên cũng nhanh chóng nói cười thân thiết với tất cả. Sau khi khách khí một hồi thì mới quay về động phủ.
Toàn bộ quá trình hắn không hề để ý tới Lâm Thiên Hạo, bản thân Lâm Thiên Hạo hiểu rõ mọi chuyện nên cũng đã im lặng rời đi, xem như cam chịu.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mấy ngày sau, quyền ưu tiên nhậm chức của Vương Bảo Nhạc đã được ghi lại trong hồ sơ, đồng thời lệnh điều động và bổ nhiệm chức phó các chủ Pháp Binh Các cũng đã được đưa xuống.
Trong bốn vị phó các chủ có một người rời khỏi đạo viện, đến liên bang nhậm chức, đồng thời Trần Vũ Đồng cũng lên chức trở thành phó các chủ!
Còn chức người phụ trách bộ viện quản vốn có rất nhiều binh tử lâu năm đủ tư cách tranh đoạt, lý ra phải có một đợt tranh giành kịch liệt, rất có khả năng sẽ kéo dài khó định ra, nhưng vì biểu hiện xuất sắc và quyền ưu tiên của Vương Bảo Nhạc khiến cho sư tôn và sư tổ của Trần Vũ Đồng thuận lý thành chương dẹp gọn hết tất cả những người cạnh tranh, Vương Bảo Nhạc trở thành người đứng đầu của bộ viện quản!
Đối với nhất mạch của họ mà nói thì đây đúng là song hỷ lâm môn, tuy rằng việc tranh đoạt chức vị đại trưởng lão của Pháp Binh Các đã đến mức ba chọn một, chưa kết thúc ngay, nhưng rất ít người có đủ tư cách để hiểu và gây ảnh hưởng đến kiểu tranh giành liên quan đến tầng lớp cao kiểu này, cho nên dù Vương Bảo Nhạc có lòng muốn giúp thì cũng không làm được gì.
Vậy nên sau khi chúc mừng một phen với Trần Vũ Đồng xong thì Vương Bảo Nhạc chính thức đi vào chủ viện của bộ viện quản.
Ngày đầu tiên nhậm chức, Vương Bảo Nhạc sửa sang lại trong động phủ một phen, nhìn bản thân mặc đạo bào binh tử trong gương, hắn lại xoay xoay uốn uốn đủ góc độ, cuối cùng thở dài đầy nuối tiếc.
– Hoàn mỹ quá chừng luôn…
Trong niềm vui sướng này, Vương Bảo Nhạc hưng phấn rời khỏi động phủ đi thẳng đến bộ viện quản. Vừa mới đến nơi thì hắn lập tức thấy có hơn mười cô học sinh tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần đứng chờ đón ở trước cửa lớn bộ viện quản, đồng thời còn cầm một biểu ngữ viết chúc mừng Vương Bảo Nhạc nữa.
Bốn vị đại đội trưởng của bộ viện quản cũng đã đứng chờ ở cửa từ lâu, sau khi thấy Vương Bảo Nhạc tới thì Chu Bằng Hải là ngừơi đầu tiên bước đến, những người khác cũng lần lượt bái kiến đầy cung kính.
– Bái kiến binh tử!
Vương Bảo Nhạc cũng không xa lạ gì với bốn vị đại đội trưởng này, vậy nên mỉm cười gật đầu, ánh mắt lại đảo qua chỗ mấy cô gái kia, sau đó lại nhìn bức biểu ngữ, trong lòng thầm sướng, nhưng lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.- Các ngươi thật là… Sau này đừng có làm màu như thế nữa.
Vương Bảo Nhạc nghiêm túc phê bình.
Chu Bằng Hải lập tức đáp ứng, ba vị đại đội trưởng khác cũng vội tự kiểm điểm bản thân, vây quanh Vương Bảo Nhạc, một đường nói chuyện và cùng đi về phía chủ các. Trên đường đi, tất cả học sinh của bộ viện quản nhìn thấy Vương Bảo Nhạc đều nghiêm trang chào hỏi với vẻ cung kính.
Một đường được hoan nghênh chào đón, Vương Bảo Nhạc đi tới chủ các, vừa mới ngồi xuống thì Chu Bằng Hải lập tức pha trà cho Vương Bảo Nhạc, cung kính đặt trước mặt hắn, sau đó đứng qua một bên thấp giọng báo cáo thành quả công tác của bộ viện quản.
Nghe Chu Bằng Hải nói xong, Vương Bảo Nhạc gật đầu vài cái, lúc này mới nhấc chung trà lên. Chu Bằng Hải đứng bên cạnh thấy thế thì vội cúi đầu, cung kính rời đi. Vương Bảo Nhạc đặt chén trà xuống, hai mắt sáng ngời đứng dậy quan sát chủ các này, sờ chỗ này một lượt mó chỗ kia một cái, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
– Tuy rằng thân phận của ta hiện giờ đã khác trước, nhưng vẫn phải chăm chỉ tu luyện và luyện chế linh bảo hơn mới được.
Cảm thấy mỹ mãn, Vương Bảo Nhạc ngồi xuống tựa lưng lên ghế, lấy một túi đồ ăn vặt ra vừa ăn vừa nghĩ cho con đường về sau.
– Bây giờ đã là Chân Tức tầng bốn rồi, tiếp theo phải cố gắng hơn nữa, tranh thủ sớm ngày đến Chân Tức đỉnh phong… Sau đó có thể chuẩn bị việc Trúc Cơ rồi.
Nghĩ tới sự cường đại của tu sĩ Trúc Cơ như trong trận chiến ở cứ điểm, trong lòng Vương Bảo Nhạc lập tức ngập tràn khát vọng.
– Cũng không thể hoang phế việc luyện chế linh bảo được… Phải nghiên cứu linh bảo cấp bốn nũa.
– Còn cả cái Long Nha kia nữa, tài liệu cũng đủ cả rồi, sau khi luyện chế mà có thế đạt tới cấp bốn thì uy lực nhất định sẽ không hề tầm thường… Chu tướng quân từng hứa sẽ tặng răng của thú vương Kết Đan cho mình, bây giờ còn chưa thấy đâu… Không phải là quên rồi đấy chứ?
Vương Bảo Nhạc nhớ tới việc này thì lập tức ngồi thẳng dậy, trong lòng xoắn xuýt không biết có nên đi nhắc hay không.
– Thôi bỏ đi, chuyện này không tiện hối, cứ chờ thêm xem sao, nếu như còn không gửi tin tức gì thì mình sẽ tìm cớ đến bái phỏng sau.
Sau khi xác định việc cần làm trong tương lai, Vương Bảo Nhạc lại triệu tập bốn vị đại đội trưởng đến dặn dò một phen, lúc này mới rời khỏi bộ viện quản, quay về động phủ bắt đầu tu luyện.
Những ngày tháng tiếp theo vô cùng thuận lợi, nửa tháng sau, Long Nha cũng được Vương Bảo Nhạc luyện chế thành công.
Nhìn món linh bảo trông như lang nha bổng ở trước mặt, Vương Bảo Nhạc rời khỏi đạo viện tìm chỗ vắng người thử nghiệm một phne. Sau khi thấy rõ món linh bảo này tràn ngập linh uy lúc khởi động và lực phá hoại cực mạnh khi thi triển, dù tiếc nuối vì không có răng thú vương nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn rất hài lòng.
– Đợi răng thú vương đến thì lại luyện thêm lần nữa, chắc uy lực sẽ mạnh hơn nhiều đây.
Thu hồi Long nha, trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng vui vẻ, cưỡi khí cầu bay về đảo Thượng Viện.
Sau khi về đến về đảo Thượng Viện, nhất là khi tới Pháp Binh Các, gần như tất cả mọi người nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì đều ghé mắt nhìn theo, cũng có nhiều người bước lên bái kiến, Vương Bảo Nhạc mỉm cười chào lại, trong lòng thì thầm cảm khái.
Sau khi trở thành binh tử quản lý bộ viện quản, thân phận thay đổi và thái độ của mọi người khiến cho tâm trạng của hắn lúc nào cũng vui vẻ. Nhất là Vương Bảo Nhạc cảm thấy có không ít người đẹp nhìn hắn với ánh mắt rực lửa.
– Ta đã lấy lại được cảm giác luôn bị người khác dõi theo như lúc ở đảo Hạ Viện rồi, còn mấy cô gái kia ấy à… Ta có thể hiểu được tâm trạng của họ, dù sao thì trên đời này, người vừa trẻ tuổi, vừa giàu, vừa đẹp trai, tay nắm quyền to như ta cũng như phượng mao lân giác ấy.
– Nếu đổi lại là kẻ khác thì chắc là đã vểnh đuôi đến tận trời rồi, nào được chăm chỉ lại an phận khiêm tốn như ta.
Vương Bảo Nhạc cảm khái, hắn cảm giác mình lại phát hiện ra được một ưu điểm của bản thân, ấy chính là khiêm tốn.
Vừa cảm khái, Vương Bảo Nhạc đang đắm chìm trong sự khiêm tốn của bản thân định nhanh chóng quay về động phủ, nhưng hắn bỗng nghe thấy có tiếng gầm gừ khá quen tai vọng tới từ đằng xa, tiếng gầm này khiến hắn biến sắc, sau đó hắn lập tức nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc nhanh chóng bay tới.
Thân ảnh nọ đúng là vượn kim cương.
Dường như nó đã ghim Vương Bảo Nhạc rồi, nên dù Vương Bảo Nhạc có đổi khí cầu thì nó cũng có thể nhận ra ngay, nên lập tức bay tới đập một cú.
– Lại đánh lén ta!
Vương Bảo Nhạc vừa sợ vừa giận, cũng may sau vài lần bị con vượn kim cương này đánh lén xong thì hắn đã tập được một thói quen tốt, ấy chính là luôn để ý xung quanh. Thêm nữa tu vi đã đến Chân Tức tầng bốn khiến hắn phản ứng nhanh hơn, dù vẫn bị con vượn kim cương kia đánh sượt qua khí cầu, nhưng hắn nhanh chóng khống chế nên vẫn nhiều lần tránh được kết cục bị đánh bay, sau khi đáp xuống thì chật vật lao ra, tức giận ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Con vượn kim cương trên trời trợn mắt, thấy lần này Vương Bảo Nhạc phản ứng nhanh như thế thì vô cùng bất mãn, sau khi nhe răng trợn mắt với Vương Bảo Nhạc xong thì xoay người lại lắc lắc mông đầy khinh thường, cuối cùng bay về phía Ngự Thú Các.
Cảnh này bị không ít học sinh của Pháp Binh Các đứng xunh quanh nhìn thấy, cả đám đều lộ ra vẻ mặt quái dị xen lẫn chút buồn cười, mặc dù không đồn ra ngoài, nhưng chuyện của Vương Bảo Nhạc và vượn kim cương vẫn để lại ấn tượng với khá nhiều người.
Nhìn bộ dạng thô bỉ của con vượn kim cương kia, lại thêm bộ dạng chật vật của mình khi nãy đã bị vô số người nhìn thấy, Vương Bảo Nhạc cảm thấy mất mặt, thù mới hận cũ bừng lên, trừng mắt thầm nghĩ.
– Con vượn vô sỉ chết giẫm kia, cũng đến lúc cho mày biết bản lĩnh thật sự của tao rồi!