Đọc truyện Tam Thốn Nhân Gian – Chương 190: Bảo Nhạc Đại Pháo
Cảnh tượng này khiến cho Vương Bảo Nhạc giật mình hoa hết cả mắt, đây là lần đầu tiên hắn tới đây, vừa giật mình vừa sợ hãi trước nơi này, đồng thời cũng chú ý thấy trên vài tháp cao có thân ảnh tu sĩ, tất cả đều là học sinh của đảo Thượng Viện tới đây tìm kiếm cơ duyên.
Tia chớp đánh xuống, tiếng nổ mạnh vang vọng khắp nơi, khiến cho những người kia chống cự với trình độ khác nhau, có người thì kiên trì được, có người thì trực tiếp bị đánh đến mức truyền tống tự động mở ra đưa họ rời khỏi nơi này.
– Mạnh tới vậy sao!
Vương Bảo Nhạc giật mình, khóe mắt co giật, sau khi chần chừ một lúc thì cắn chặt răng, không để ý tới người khác nữa, thân thể nhoáng lên một cái, nhảy thẳng lên tòa tháp gần mình nhất, đứng trên đỉnh tháp ngẩng đầu nhìn trời xanh.
– Nơi này có tổng cộng bốn mươi đạo sấm sét… Càng lúc càng mạnh hơn, cứ kiên trì được tám đạo thì có thể đạt được một loại bí pháp từ trong sấm sét!
Trong đầu Vương Bảo Nhạc nhớ tới phần giới thiệu mình đã đọc được trên linh võng, lúc này hắn hít sâu một hơi, đột nhiên vận chuyển tu vi.
Đúng lúc này, trên trời bỗng có sấm sét nổ mạnh, có một đạo sấm sét đang chạy đột nhiên đổi hướng, thoát ra khỏi bầu trời, đánh xuống với tốc độ vô cùng kinh người, mang theo hủy diệt chi ý, mục tiêu chính là Vương Bảo Nhạc!
Tốc độ cực nhanh, gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc nhìn qua thì nó đã đánh thẳng xuống người Vương Bảo Nhạc rồi.
Tiếng đùng đùng kinh thiên vang vọng, Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, toàn thân run dữ dội, đầu óc ong ong, chỉ cảm thấy đạo sấm sét kia giống hệt một con linh xà màu vàng, chỉ chớp mắt đã xuyên qua cơ thể, điên cuồng chạy dọc ở bên trong, cũng kích thích kết tinh linh khí, khiến cho kết tinh lay mạnh rồi nhanh chóng tan ra!
– Có tác dụng!
Vương Bảo Nhạc kích động, thân thể run rẩy, tóc tai dựng đứng, nhưng hắn lại mở to hai mắt, trong lòng vô cùng hưng phấn.
Tuy tia sét này mạnh thật, nhưng đối với người thường xuyên bị sét đánh trong mộng cảnh như Vương Bảo Nhạc mà nói thì vẫn còn chịu được, nhất là kết tinh bị phân giải khiến cho Vương Bảo Nhạc càng bất chấp hơn.
Theo két tinh bị tia sét này phân giải, lập tức có vô số linh khí tản ra, tràn ngập toàn thân của Vương Bảo Nhạc, ùa vào trong kinh mạch, tràn vào trong dòng suối linh lực của hắn, khiến cho dòng suối này lập tức trở nên đầy tràn.
Cùng lúc đó, trong khi kết tinh phân giải, phóng thích linh khí ra, thân thể của Vương Bảo Nhạc cũng được tia sét này kích thích, bắt đầu hấp thu linh khí nuôi dưỡng máu thịt, khiến cho sức lực nhục thân của hắn cũng tăng lên một chút.
Điều này lại khiến Vương Bảo Nhạc vui mừng hơn, hô hấp của hắn trở nên dồn dập hơn hẳn, ngẩng phắt đầu lên ngoắc tay với bầu trời.
– Có dám đánh thêm một đạo nữa hay không!
Hắn vừa nói xong, đám học sinh đang cắn răng chống đỡ, thừa nhận sấm sét khác cũng phải kinh ngạc nhìn qua. Nhưng bọn họ lại không thể nào phân tâm được nhiều, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục chịu đựng tia sét của mình.
Theo các tia sét ầm ầm giáng xuống, đạo lôi đình thứ hai của Vương Bảo Nhạc cũng đột nhiên đánh xuống, nó cũng mạnh hơn đạo thứ nhất khá nhiều, trực tiếp đánh thẳng lên người hắn.
Thân thể của Vương Bảo Nhạc run rẩy, sau khi cảm thụ được kết tinh đang phân giải thì hắn kích động cố nén cơn đau đớn dữ dội xuống, cố gắng kiên trì thêm lần nữa, dần dần, đạo thứ ba, đạo thứ tư cũng lần lượt đánh xuống.
Cảm giác tia sét chạy dọc cơ thể này cũng giống như có con dao cạo xương lóc thịt trong cơ thể, theo cường độ của tia chớp tăng mạnh, cảm giác này lại càng kinh người hơn.
Khi đạo lôi đình thứ tư đánh xuống, ngay cả Vương Bảo Nhạc da dày thịt béo, lại có linh lực bổ sung cũng chịu không nổi, vội từ bỏ, truyền tống ra khỏi bí cảnh Lôi Vực. Sau khi quay về động phủ, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển tu vi, dốc sức hấp thu phần linh khí được phân giải ra từ kết tinh.
Vài ngày sau, Vương Bảo Nhạc vô cùng hưng phấn, cảm giác được tu vi của mình rõ ràng đã đề cao một khoảng lớn thì hắn lại chạy tới bí cảnh Lôi Vực thêm lần nữa.
Cứ thế, ngày lại qua ngày, Vương Bảo Nhạc cứ liên tục khiêu chiến bí cảnh Lôi Vực, sau khi gánh vào đạo lôi đình, kết tinh phân giải, bản thân đến cực hạn thì hắn sẽ lập tức quay về hấp thu.
Dần dần, tu vi và thân thể của hắn liên tục đề cao, đồng thời khả năng gánh sét của hắn cũng ngày càng mạnh hơn, từ bốn đạo đến nay đã có thể chịu được năm đạo, sáu đạo thậm chí là bảy đạo!
Mà việc hắn tới bí cảnh Lôi Vực cũng dần dần bị người ta để ý, thực tế theo như rất nhiều người ở đây thấy thì có thể gánh được bảy đạo sấm sét như Vương Bảo Nhạc đã là ghê gớm lắm rồi.
Dù sao thì những người khác đa phần chỉ gánh nổi có hai ba đạo mà thôi, hơn nữa còn phải chờ lâu ơi là lâu mới thử tiếp được, nhưng Vương Bảo Nhạc ban đầu thì cách ba bốn ngày tới một lần, về sau cơ hồ là ngày nào cũng đến…
Điều này khiến cho tất cả những người chứng kiến đều thấy không dám tin.
– Sao ngày nào tên Vương Bảo Nhạc này cũng đến thế nhỉ?
– Thân thể của hắn chịu nổi ư!!
– Các ngươi nhìn cái bản mặt của hắn kìa, hình như… Đậu xanh, sao ta cứ cảm thấy hắn rất thích thế nhỉ??
Trong lúc mọi người đều khiếp sợ, Vương Bảo Nhạc đúng là càng ngày càng thấy sướng, nhất là cuối cùng tuy tia sét lớn hơn nên đau đớn thật, nhưng số lượng linh khí phóng thích ra sau khi kết tinh phân giải cũng hóa giải đau đớn, ngoài ra tu vi tăng cao khiến cho hắn vô cùng hăng hái, bản lĩnh hứng sét cũng tăng mạnh.
Qúa trình này diễn ra đúng một tháng, hôm nay, sau khi Vương Bảo Nhạc liên tục gánh trọn bảy đạo sấm sét xong thì kết tinh của hắn lắc mạnh một cái, phân giải ra lượng lớn linh khí, thôi động tu vi của hắn trực tiếp đột phá!
Từ Chân Tức tầng hai lên thẳng Chân Tức tầng ba!
Trong lúc tu vi đột phá, dong suối linh lực kinh mạch trong cơ thể Vương Bảo Nhạc trực tiếp biến thành con sông lớn, ào ào chảy khắp toàn thân. Khí tức của hắn cũng bộc phát theo, hắn không chọn truyền tống rời đi, hai mắt lóe sáng đầy vẻ chờ mong, đối mặt thẳng với đạo sấm sét thứ tám đang đánh xuống!
Đạo thứ tám này không giống bình thường, màu của nó xen lẫn chút sắc đỏ, ngay khi nó đánh xuống thì lập tức khiến cho những học sinh đang thí luyện khác đều giật mình kinh hô, trong ánh nhìn đầy kinh hãi của họ, tia chớp xen lẫn ánh đỏ này ầm ầm giáng xuống, đánh thẳng lên người của Vương Bảo Nhạc.
Thân thể của Vương Bảo Nhạc run rẩy vặn vẹo, tựa như thể xác cũng sắp bị xé rách, ngay khi cảm nhận được kết tinh trong cơ thể đang phân giải số lượng lớn, đồng thời trong đầu của hắn cũng xuất hiện một vài cách vận dụng lôi điện.
Những cách vận dụng này tựa như một dấu ấn, khắc thẳng vào trong thân thể và linh hồn của hắn, cuối cùng hóa thành một dấu ấn không trọn vẹn trong đầu của hắn!
Dấu ấn này phát sáng lấp lánh, người ngoài không hiểu được, nhưng sau khi Vương Bảo Nhạc cảm ứng thử thì lập tức hiểu rõ như một loại bản năng.
Đây chính là đạo thứ nhất trong ngũ đại thuật pháp của bí cảnh Lôi Vực!
Trong tiếng nổ mạnh, Vương Bảo Nhạc không kiên trì nổi, thân thể lập tức bị truyền tống ra khỏi bí cảnh Lôi Vực. Lúc ra ngoài thì hắn phun ra một búng máu, chật vật ngã sấp xuống, nhưng trong mắt lại đầy vẻ kích động, ngửa mặt lên trời cười lớn.
– Thành công rồi!
Vương Bảo Nhạc hưng phấn bò dậy vỗ mông, giơ tay phải lên, lập tức có một đạo sấm sét hình hình cung xuất hiện trên ngón tay của hắn, mặc dù có vẻ khá nhỏ, nhưng thiêm điện chi lực ẩn chứa bên trong nó lại khiến cho không ít học sinh ở cửa vào bí cảnh giật mình biến sắc, thậm chí có người còn kêu to.
– Thiểm Hồ!
Thiểm Hồ là đạo thứ nhất trong ngũ đại bí pháp của bí cảnh Lôi Vực, toàn đảo Thượng Viện này chẳng có bao nhiêu người nắm giữ, cho nên phàm là xuất hiện người nắm giữ được nó thì đều bị vô số người ghé mắt!
Trong tiếng kinh hô của tất cả mọi người, tuy Vương Bảo Nhạc đắc ý lắm nhưng vẫn cố gắng dằn lòng không bốc phét, hí hửng lấy khí cầu ra bay về động phủ của mình ở Pháp Binh Các. Hắn nhìn mình lật tay một cái thì điện hồ xuất hiện, lật tay một cái nữa thì có ngọn lửa bùng lên, trong lòng hưng phấn không thôi, cảm thấy bản thân mình vô cùng lợi hại.
– Bây giờ ta có ba tuyệt chiêu, một là Viêm Bạo, hai là Thiểm Hồ, cái còn lại chính là Vân Vụ Chỉ!
Vương Bảo Nhạc cảm thấy mỹ mãn, lại cảm thụ thử linh lực cuồn cuộn như sông dài trong kinh mạch của mình, đồng thời cũng thấy thân thể cường hãn hơn trước rất nhiều, khiến hắn kềm lòng không đặng mà cười lớn.
– Chân Tức tầng ba!
Khí phách sôi trào, Vương Bảo Nhạc lấy nước băng linh ra, một hơi ực hết năm bình xong thì lau miệng, vỗ bụng khoanh chân ngồi xuống, lấy ra mấy món linh khí cần thiết để cải tạo Hỏa Thần Pháo, hai mắt sáng rực.
– Tiếp theo chính là hoàn thành linh bảo tham gia khảo hạch binh tử của ta!
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, dằn cơn vui mừng trong lòng xuống, khiến cho mình dần bình tĩnh lại rồi bắt đầu dung hợp linh bảo.
Thời gian dần trôi, hơn nửa tháng sau, đêm nào đó trước khi diễn ra khảo hạch binh tử, cửa chính động phủ của Vương Bảo Nhạc đột nhiên mở ra, thân ảnh của hắn cũng lao thẳng ra.
Mặc dù tóc tai bù xù, tinh thần thoạt nhìn có vẻ mỏi mệt, nhưng hai mắt của hắn lại sáng rực, tâm trạng vô cùng kích động, cưỡi khí cầu bay thật nhanh ra khỏi đảo Thượng Viện, chạy đến một hơi hoang vắng bên ngoài thành Phiêu Miểu.
Vương Bảo Nhạc đứng trên phi thuyền ở giữa không trung, giơ tay phải lên, có một cái ống dài cỡ chừng một cánh tay lập tức xuất hiện trong tay hắn, cái ống dài này rặt một màu đen, tựa như ống pháo, lại phát ra hàn ý nhè nhẹ và cả linh uy.
– Đây chính là Hỏa Thần Pháo bản cải tiến do ta luyện chế ra!
Vuốt ống pháo lạnh lẽo kia, Vương Bảo Nhạc hưng phấn giơ nó lên, nhắm vào một ngọn núi nhỏ ở bên dưới, linh lực trong cơ thể bỗng nhiên tràn ra, trực tiếp khởi động.
Trong ống pháo này lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, tiếp theo là một tiếng nổ rung trời vang vọng bốn phương, một lực phản chấn cực mạnh đập vào bả vai của Vương Bảo Nhạc, khiến cho khí cầu của hắn phải giật lùi về sau mấy trượng, sau đó có một luồng sáng màu tím bắn thẳng ra từ trong ống pháo.
Nó bay thẳng tới chỗ ngọn núi kia, tiếng nổ mạnh vang lên, núi nhỏ kia rung chuyển dữ dội, bị bắn thủng một lỗ có đường kính chừng hai thước!
Nhìn uy lực do nó tạo ra, Vương Bảo Nhạc giật mình, trong mắt lộ ra vẻ không dám tin.
– Uy lực thế này… đã vượt ba cấp ba hoàn mỹ, nói nó là cấp bốn cũng không ngoa!!
– Tên ta cũng nghĩ ra rồi, cứ gọi là Bảo Nhạc Pháo đi!!
Lúc này Vương Bảo Nhạc tự đắc đứng trên khí cầu, một tay giơ Hỏa Thần Pháo lên trời cười ha hả.
– Khảo hạch binh tử, Bảo Nhạc đại pháo của ta ra sân thì ai dám so bì!