Đọc truyện Tam Thốn Nhân Gian – Chương 184: Mời chào
Thú triều rút lui khiến các chiến sĩ vui mừng hân hoan, cũng khiến cho Vương Bảo Nhạc máu nóng sôi trào, nhưng vô số thi hài nằm kia lại từ từ khiến nhiệt huyết của hắn trở thành nặng trĩu và đau lòng.
Sau khi quay về cứ điểm, theo quân trưởng râu ria ra lệnh chấn chỉnh lại cứ điểm thì một số thi thể chiến sĩ và tu sĩ được đưa về. Thậm chí trong số đó có không ít thi thể đã không thể nào khâu lại được nữa, cảnh tượng máu me thê thảm này khiến cho vô số người lặng đi.
Toàn bộ chiến trường bị chỉnh lý trọn ba ngày mới khôi phục phần nào, thi thể hung thú thì được phía quân đội giữ lại coi như tài nguyên, còn thi thể của các đồng bào thì được để chung một chỗ, tên tuổi của họ đều được ghi vào danh sách anh liệt của quân đội, tro cốt và tiền trợ cấp hy sinh của họ đều được gửi về cho người thân, những tu sĩ đã bỏ mình thì có chính sách riêng.
Sau khi tất cả kết thúc, tất cả mọi người trong cứ điểm bao gồm cả Vương Bảo Nhạc đều lần lượt nghe kể về chiến sự thảm thiết của cứ điểm chính thứ bảy và tất cả những phòng tuyến khác.
Toàn bộ thú triều, theo thú vương nơi cứ điểm thứ bảy bị Chu tướng quân giết chết thì đã đến hồi kết thúc, mặc dù tiêu diệt được rất nhiều hung thú, nhưng cứ điểm cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Trong đợt thú triều quy mô lớn vượt xa dự đoán của liên bang lần này, gần như ba phần cứ điểm nhỏ của phòng tuyến thứ bảy bị công phá, số lượng chiến sĩ và tu sĩ còn sống sót ở đó có thể đếm trên đầu ngón tay, phần lớn đều đã bỏ mình.
Bảy phần còn lại, mặc dù có bốn phần không bị công phá, nhưng đến khi cứu viện tới thì mới có thể thủ được đến cùng, thương vong cũng vô cùng thê thảm.
Duy chỉ có ba phần, tuy cứu viện đến muộn nhưng vẫn có thể ngoan cường chống chọi, hóa giải uy thế của thú triều, có điều phần lớn quy mô của những cứ điểm đó đều lớn hơn cứ điểm chỗ đám người Vương Bảo Nhạc, dù là số lượng chiến sĩ hay nhân thủ tu sĩ của họ đều vô cùng đông đúc.
Cứ điểm nhỏ như chỗ Vương Bảo Nhạc thì dù chẳng phải nơi duy nhất không bị công phá, nhưng trong cả phòng tuyến thứ bảy này vẫn rất hiếm có, nên cũng có vẻ khá bắt mắt.
Nhất là dù được cứu viện, nhưng thực tế cứu viện còn chưa kịp làm gì, kết quả trận chiến này gần như đã được định sẵn ngay khi quân trưởng râu ria ẩn nấp rồi ra tay, bốn vị tu sĩ Trúc Cơ hy sinh hai người và Vương Bảo Nhạc bắn vài phát pháo kia ra!
Chiến tích như thế khiến cho tên tuổi của Vương Bảo Nhạc và một số người lan truyền ra khắp nơi chứ không chỉ ở cứ điểm này. Lại thêm quân trưởng râu ria tuyên truyền, thế là toàn bộ phòng tuyến thứ bảy đều nghe thấy.
Phàm là những người nghe được đều vô cùng giật mình, dù sao thì chính bản thân họ cũng đã tự mình trải qua thú triều lần này, hiểu rõ muốn lập được công lao như thế trong thú triều này khó đến mức nào.
Cho nên vài ngày sau, Vương Bảo Nhạc luôn được hưởng đối đãi dành cho anh hùng.
Khắp cứ điểm gần như không ai không biết tên của hắn, mỗi lần ra ngoài, gần như các chiến sĩ nhìn thấy hắn đều chào hỏi với vẻ nhiệt tình và hưng phấn cực cao.
Ngay cả các quan quân cũng thế, đây không phải làm ngoài mặt cho có, mà là lòng biết ơn phát ra từ sâu trong lòng, biết ơn cống hiến của Vương Bảo Nhạc!
Nhất là khi đối mặt với nguy cơ, rõ ràng Vương Bảo Nhạc và Trần Vũ Đồng có thể lùi lại, rời khỏi đài hỏa thần pháo, nhưng cuối cùng họ vẫn chọn ở lại. Sau khi việc này được truyền ra thì càng khiến tiếng tăm của Vương Bảo Nhạc trở nên vang dội hơn.
Ngay cả những người đã bảo vệ Vương Bảo Nhạc trong trận chiến đó cũng được cả cứ điểm đối xử vô cùng nhiệt tình.
Tuy là vậy, nhưng trong lòng Vương Bảo Nhạc vẫn thấy nặng nề hơn là vui mừng, hắn không thể quên được những chiến sĩ đã hy sinh, cũng không thể quên được thảm cảnh trong trận chiến này, thậm chí có thể nói trận chiến này đã ảnh hưởng rất lớn tới cuộc đời của hắn.
Tâm trạng của hắn cũng khó mà bình ổn và lạc quan lại như trước kia trong thời gian ngắn được.
Đồng thời, vì biết Vương Bảo Nhạc thích thu thập răng thú cho nên mấy ngày sau, Vương Bảo Nhạc đã nhận được vô số răng thú. Những chiến sĩ kia đều biết ơn Vương Bảo Nhạc từ tận đáy lòng, bọn họ yêu quý hắn, muốn báo đáp hắn, nhưng lại không biết phải biểu đạt kiểu gì, nên tặng răng thú đã thành cách duy nhất để họ thể hiện tấm lòng của mình.
Cuối cùng, túi trữ vật đều kín chỗ, Vương Bảo Nhạc vừa cảm động lại không tiện từ chối, vậy nên Trần Vũ Đồng lặng lẽ nhét cho hắn hai cái túi trữ vật, lúc này mới chứa nổi…
Thậm chí các học sinh của bốn đạo viện lớn cũng càng thêm thân thiết với cứ điểm này, cũng hiểu rõ và nhìn nhận thực lực của Vương Bảo Nhạc nhiều hơn sau trận chiến sinh tử này, nên lũ lượt tới làm quen, đồng thời quan hệ với các chiến sĩ từng đồng sinh cộng tử kia cũng trở nên khác hẳn lúc trước.
Trong lúc toàn bộ cứ điểm dần khôi phục, theo thú triều hoàn toàn rút lui, theo Vương Bảo Nhạc liên tục tiếp đãi từng tốp người tới bái phỏng đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, một phần văn thư ghi chép công lao cũng được quân trưởng râu ria gửi đến trước mặt Chu tướng quân ở cứ điểm chính thứ bảy.
Trên phần văn thư này gần như liệt kê toàn bộ tên của các học viên trong bốn đạo viện, lại có danh sách chiến sĩ anh hũng dài dằng dặc, thậm chí có thể nói rằng trong này liệt kê toàn bộ những người còn sống sót.
Còn Trần Vũ Đồng và hai vị Trúc Cơ sống sót và chính bản thân quân trưởng cũng được hắn ghi lên hàng đầu để xin thưởng công từ chỗ quân đội.
Nhìn phần văn thư này, Chu tướng quân cười khổ, ngẩng đầu nhìn về phía quân trưởng râu ria.
Chu Lộ đứng sau lưng Chu tướng quân, dường như cũng bị thương, lúc này mặt mày trắng bệch, nhưng ánh sáng trong mắt dường như đã trở nên sắc bén hơn trước kia một chút sau khi trải qua chém giết. Khi thấy tên của Vương Bảo Nhạc trên phần văn thư này thì ánh mắt của cô ta chợt khựng lại.
Bị Chu tướng quân nhìn như thế mà quân trưởng râu ria vẫn tỉnh rụi, nhưng lại lén dùng sức ép cho vết thương của mình rỉ máu. Người thì nín khe không nói câu nào, nhưng thái độ rõ ràng là kiểu… Nếu không thưởng cho xứng với công lao của ông đây thì còn đừng mơ mà ông đi.
– Đừng có giấu nữa, lấy hết ra đi.
Chu tướng quân dở khóc dở cười, chỉ mặt quân trưởng râu ria mắng một câu.
Quân trưởng râu ria chớp mắt, lại lấy một phần văn thử ghi công ra, dường như phần này khá nặng nề, vẻ mặt của ông cũng đanh lại, cầm hai tay dâng lên, không đặt lên mặt bàn mà đưa thẳng cho Chu tướng quân.
Chu tướng quân khựng lại, như hiểu ra điều gì đó nên vẻ mặt trở nên tối tăm, cũng đứng dậy vươn hai tay nhận lấy, sau khi mở ra nhìn một loạt tên của những người tử trận thì ông lặng đi.
Tên của hai vị tu sĩ Trúc Cơ đã tử trận được viết đầu danh sách này!
– Tướng quân, ta hiểu quân đội chúng ta cũng có khó khăn, cũng hiểu tình cảnh của liên bang hôm nay, nên dù phần thưởng công có giảm phân nửa cũng được. Nhưng tiền đền bù cho các chiến sĩ đã hy sinh thì nhất định phải tăng lên gấp mấy lần mới được, trận chiến này… Thật sự quá thảm…
Chu tướng quân im lặng một lúc, hồi lâu sau ông mới nhìn quân trưởng râu ria, mở miệng gằn từng chữ một.
– Thưởng công sao có thể giảm phân nửa được, tất cả công lao đều phải thưởng gấp ba, tiền đền bù… Cũng tăng gấp ba!
Ông nói xong thì quân trưởng râu ria run lên một cái, không nói gì hết mà chỉ cúi đầu chào Chu tướng quân một cái thật sâu, sau đó mới rời đi.
Nhìn quân trưởng râu ria rời đi, Chu tướng quân ngồi trước bàn im lặng hồi lâu mới thản nhiên mở miệng.
– Chu Lộ, sắp xếp đi, ba ngày sau ta sẽ tự mình đến tất cả các cứ điểm… thăm hỏi các chiến sĩ.
Chu Lộ tranh thủ dời mắt khỏi tên của Vương Bảo Nhạc trên phần danh sách thưởng công, cúi đầu tỏ ý đã hiểu.
Thời gian ba ngày thoáng cái đã qua, theo thú triều chấm dứt, tất cả học sinh của bốn đạo viện bắt đầu lần lượt quay về đạo viện của mình, đám người Vương Bảo Nhạc và Trần Vũ Đồng cũng đã tạm biệt các chiến sĩ, chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi thì hắn lại nhận được thông báo của quân trưởng râu ria.
– Chu tướng quân muốn gặp ta ư?
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, hắn đã hiểu hơn về vị Chu tướng quân của cứ điểm thứ bảy này, biết rõ đối phương chính là vị cao tầng quân đội mà mình từng gặp lúc ở đạo viện, ông tên Chu Đức Hỉ, đã từng diệt tuyệt một tộc hung thú, lập được công lao to lớn!
Lúc chưa biết rõ thân phận thì Vương Bảo Nhạc không căng thẳng gì, nay biết rõ địa vị của đối phương, nghĩ tới việc Chu Lộ luôn tò tò đi theo Chu tướng quân, Vương Bảo Nhạc không khỏi nghĩ thầm.
– Chẳng lẽ Chu Lộ đã trở thành bồ nhí của vị Chu tướng quân này ư?
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lập tức thấy đau đầu.
Chẳng qua khi nghĩ tới việc mình đã lập được công lớn thì hắn lại bình tĩnh hơn hẳn, nhưng vẫn giữ nguyên cảnh giác đi tới bên ngoài quân trướng của quân trưởng râu ria. Vừa đến nơi thì hắn lập tức thấy Chu Lộ đứng ở bên ngoài, hai người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt của Chu Lộ rõ ràng có phần phức tạp hơn, cô nhìn Vương Bảo Nhạc một cái xong thì quay đi, thản nhiên mở miệng.
– Tướng quân đang đợi ngươi đấy.
Chú ý thấy vẻ phức tạp trên mặt đối phương, Vương Bảo Nhạc im lặng nhưng ánh mắt lại lóe lên, nhìn quân trướng một lúc rồi sải bước đi vào. Vừa vào trong thì lập tức nhìn thấy Chu tướng quân mặc quân trang màu đen đang đứng quay lưng với mình nhìn một bức địa đồ.
Bóng lưng sừng sững như núi, Vương Bảo Nhạc nhìn thấy xong thì lập tức có cảm giác như phải đối mặt với một khẩu hỏa thần pháo khổng lồ, khiến hô hấp của hắn trở nên dồn dập hơn, cúi đầu ôm quyền, cúi đầu thật sâu.
– Vương Bảo Nhạc bái kiến Chu tướng quân!
– Vương Bảo Nhạc, ngươi tới rồi đấy à.
Chu tướng quân không quay đầu lại, vẫn nhìn tấm bản đồ trước mặt rồi thản nhiên cất lời.
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn Chu tướng quân một lúc, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại bước tới đứng bên cạnh đối phương, nhìn bức bản đồ kia. Lúc trước hắn đã chú ý tới tấm bản đồ này, nó là địa hình của của phòng tuyến thứ bảy, có thể nhìn thấy bên ngoài phòng tuyến thứ bảy là một khu vực nguyên thủy, xa hơn nữa là một vùng biển rộng.
– Trận chiến này, phòng tuyến thứ này nhìn có vẻ như bị công phá một phần, nhưng thực tế… Về mặt chiến lược thì chúng ta đã đại thắng!
Chu tướng quân chậm rãi mở lời, giơ tay phải lên chỉ vào vùng biển rộng kia.
– Bốn đạo viện, nghị viên và những thế lực khắp nơi khác đã đột kích biển hung thú… Dù thương vong khá lớn, nhưng lại giết được chín con thú vương, bảo đảm trong vòng ít nhất hai mươi năm biên giới sẽ không còn điều gì đáng lo nữa!
– Nhưng việc có thiệt hơn… Trong vòng hai mươi năm tới, tất cả mâu thuẫn bị áp chế mấy chục năm trong liên bang cũng sẽ bộc phát, tới lúc đó bốn đạo viện cũng khó mà rời khỏi vòng xoáy, chỉ có quân đội của bọn ta là nằm ngoài việc này, cho nên…
Chu tướng quân nói tới đây thì chợt nghiêng người nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt sáng ngời.
– Vương Bảo Nhạc, ngươi có muốn gia nhập quân đội bọn ta hay không?