Tam Thốn Nhân Gian

Chương 173: Danh nhân?


Đọc truyện Tam Thốn Nhân Gian – Chương 173: Danh nhân?

Cột khói bất diệt kia có đường kính hơn mười trượng, nhìn từ xa thì vô cùng kinh người, đến gần thì lại càng đáng sợ hơn.

Nhìn không thấy rõ chỗ bắt đầu của nó, cũng không biết nó tạo thành kiểu gì, chỉ có thể nhìn thấy nó bay thẳng lên trời, hóa thành một dòng xoáy mây mù lan rộng, tựa như một con mắt khổng lồ lơ lửng giữa không trung.

Lại có một cỗ khí tức kinh thiên động địa ẩn chứa bên trong nó, như thể một khi bộc phát thì có thể quét ngang trời đất, ngay cả tu sĩ Chân Tức như Vương Bảo Nhạc và Trần Vũ Đồng cũng sẽ bị nó vùi lấp. 

– Pháp binh cấp chín!! Pháp binh mạnh nhất mà hiện tại liên bang chúng ta có thể tạo ra!

Trần Vũ Đồng hít sâu một hơi rồi thấp giọng thì thào, hô hấp của Vương Bảo Nhạc đứng bên cạnh cũng trở nên dồn dập hơn.

Cột khói đó đúng là có khiến hắn rung động thật, nhưng hơn hết thảy chính là khu vực mênh mông này, cùng với những cây gai sắc nhọn trên tường thành. Còn lại chính là thế giới khô cằn phía bên ngoài của biên giới, khí tức hoàn toàn khác hẳn với với bên trong lãnh thổ liên bang! 

Nơi này tràn ngập cuồng bạo và giết chóc nguyên thủy nhất!

– Cứ điểm thứ bảy…

Vương Bảo Nhạc thì thào, khí cầu của bọn họ đến gần tường thành kim loại kia thì cũng bị trận pháp ở nơi này dẫn dắt. Động lực lapạ tức tắt ngấm, giống như bị một bàn tay vô hình tóm lấy kéo vào trong tường thành với vô số binh doanh. 

Trong quá trình khí cầu của bọn họ đáp xuống thì ở phía xa cũng có hơn mười chiếc chiến thuyền nhanh chóng bay tới, rõ ràng bọn họ cũng giống như đám người Vương Bảo Nhạc, đều là học sinh đến từ các đạo viện, được trận pháp ở nơi này dẫn dắt rồi lần lượt đáp xuống.

Binh doanh này vô cùng khổng lồ, đủ để chứa hơn mười vạn chiến sĩ, lúc này khí cầu đáp xuống, đám người Vương Bảo Nhạc vừa đi ra thì lập tức có một vị chiến sĩ bước lên chào hỏi rồi dắt bọn họ rời đi.

Thấy bầu không khí trang nghiêm ở nơi này, tâm trạng của Vương Bảo Nhạc cũng nghiêm túc hẳn lên, cùng đám người Trần Vũ Đồng tiến hành một loạt kiểm tra, cuối cùng được một chiến sĩ đưa tới trước một quân trướng. 

– Sau khi đăng ký xong thì sẽ có người chỉ định nhiệm vụ cho các ngươi, cuối cùng, cảm ơn các vị đã giúp đỡ!


Vị chiến sĩ dẫn đường cho bọn họ là một thanh niên trẻ tuổi, sau khi nói xong thì hắn lại cúi mình lần nữa.

– Đều vì nhân loại cả mà! 

Mấy người Trần Vũ Đồng và Vương Bảo Nhạc cũng nghiêm túc ôm quyền đáp lễ, lúc này chiến sĩ kia mới quay người rời đi, tiếp tục đón tiếp những người khác.

Mà hiện tại đã có mấy trăm người đứng chờ bên ngoài doanh trướng này, tất cả đều là Chân Tức cảnh, đến từ bốn đạo viện khác nhau, bên trong có khá nhiều người kích động, nhưng cũng có người nơm nớp lo sợ, có người thì im lặng, kẻ lại thi thoảng dõi mắt nhìn về nơi hoang dãn phía xa, trong mắt lóe lên hàn quang.

– Lần này có nhiều người của bốn đạo viện đến thật đấy. 

Trần Vũ Đồng khẽ nói với Vương Bảo Nhạc, Vương Bảo Nhạc gật đầu, để ý thấy phía sau cũng có không ít người kiểm tra xong và đến nơi này.

Trần Vũ Đồng rõ ràng có tiếng tăm không nhỏ, trong lúc chờ đợi có người để ý thấy hắn nên lập tức tiới chào hỏi.

Có rất nhiều người của đạo viện Phiêu Miểu, nhưng cũng có vô số người của ba đạo viện khác, Trần Vũ Đồng nhất mực mỉm cười đáp lễ với tất cả, lúc cười nói hàn huyên với nhau thì hắn đều giới thiệu Vương Bảo Nhạc với đối phương. 

Còn Chu Bằng Hải và Tôn Phương thì chỉ có thể nhìn Trần Vũ Đồng quen biết rộng rãi và Vương Bảo Nhạc được Trần Vũ Đồng đề cử với vẻ ngưỡng mộ, thật sự bọn họ không có nhân mạch rộng như Trần Vũ Đồng ở trong bốn đạo viện.

Nhưng bọn họ lại nhanh chóng kinh ngạc phát hiẹn, hình như mức độ quen biết và nổi tiếng của Vương Bảo Nhạc cũng không thấp chút nào…

– Vương Bảo Nhạc! 

– Là Vương Bảo Nhạc sao!


Khi Trần Vũ Đồng giới thiệu Vương Bảo Nhạc với tất cả mọi người thì hắn cũng khách khí mỉm cười chào hỏi, có không ít học sinh của bốn đạo viện lần lượt chú ý tới Vương Bảo Nhạc, sau khi nhìn thấy hắn thì những người này lập tức biến sắc.

Bọn họ đều là những học sinh Chân Tức thuộc đảo Thượng Viện của bốn đạo viện, từng tham gia đợt khảo hạch ở quê hương linh tức, cho nên đều biết rõ về Vương Bảo Nhạc, nay tất cả đều cười khổ không thôi, cũng có không ít người lên chào hỏi làm quen với hắn. 

Cuối cùng, chính Trần Vũ Đồng cũng phải tò mò nên kéo Vương Bảo Nhạc lại hỏi.

– Bảo Nhạc sư đệ, ánh mắt bọn họ nhìn ngươi hơi lạ thì phải, có chuyện gì thế?

– Cũng không có gì, những người này cơ bản đều cảm thấy bản thân bị ta giành hết cơ duyên lúc ở quê hương linh tức ấy mà… 

Vương Bảo Nhạc có phần đắc ý, kể sơ lại chuyện ở quê hương linh tức cho Trần Vũ Đồng nghe, Chu Bằng Hải và Tôn Phương đứng bên cạnh nghe thấy thế thì lập tức trợn mắt há mồm, nhìn hắn đầy kính nể như nhìn thần nhân vậy.

Trần Vũ Đồng nghe xong cũng hết hồn, hắn cảm thấy dường như mình đã có cái nhìn mới về vị sư đệ này, vậy nên vỗ vai Vương Bảo Nhạc, đang định nói gì thì trong đám người phía sau có một cô gái chợt trừng mắt hét to khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc.

– Vương Bảo Nhạc! 

Cô gái này mặc đạo bào của đạo viện Bạch Lộc, trông vô cùng xinh đẹp, chỉ là lúc này lại trừng mắt nghiến răng nghiến lợi mà thôi.

– Lý Di đấy hả?

Vương Bảo Nhạc quay lại nhìn, nhiệt tình giơ tay chào hỏi. 

Cô gái này chính là Lý Di, cô trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc một lúc, sau đó hừ lạnh một tiếng quay mặt đi không thèm ngó tới hắn nữa.


Thấy thế, Trần Vũ Đồng lại nhỏ giọng hỏi Vương Bảo Nhạc.

– Cô gái này cũng là quen được ở trong quê hương linh tức đấy à? 

– Đúng vậy, cô nàng này độc ác lắm, lúc ấy còn muốn lột đồ của ta nữa, may mà ta cẩn thận, bằng không là toi đời trai rồi.

Vương Bảo Nhạc nói đầy cảm khái.

Trần Vũ Đồng há hốc mồm chực nói gì đó, nhưng cả buổi trời vẫn không nói ra được thành lời, cuối cùng đành lắc đầu cười khổ, còn Vương Bảo Nhạc và Tôn Phương đứng bên cạnh thì lại giật mình lần nữa. 

Tiếp theo, số người đến đứng chờ trước quân trướng ngày càng tăng, hàng người phía trước lại lục tục bước vào bên trong, sau khi bước ra đều lấy khí cầu bay đi, có vẻ như vì đã đăng ký nên trận pháp ở nơi này không ảnh hưởng gì tới họ nữa.

Dần dần, đám người đứng trước mặt Vương Bảo Nhạc đã đi vào bên trong, sắp sửa đến phiên họ bước vào, nhưng đúng lúc này lại có tiếng kinh hô vang vọng ở phía xa, trên bầu trời lại có tiếng phá không chói tai vang lên.

Tiếng kêu này như xuyên thủng màng tai, khiến tất cả những kẻ nghe thấy đều ôm đầu đau đớn, không khỏi ngước mắt nhìn lên, sau đó vẻ mặt ai nấy đều thay đổi. Vương Bảo Nhạc cũng vội ngẩng đầu nhìn lên, lập tức trông thấy có ba con phi cầm khổng lồ đang bay vút tới trên bầu trời bao la phía bên ngoài tường thành. 

Ba con phi cầm này có hình thể khổng lồ, dài chừng hơn mười trượng, có thân uốn éo giống loài rắn, nhưng lại mọc đầy xúc tu, trên lưng mọc ra vài đôi cánh xương, tốc độ cực nhanh, thoạt nhìn cũng vô cùng hung tàn, khiến cho lòng người sợ hãi, nhất là tu vi ba động trên người nó lại còn mạnh hơn cả Trần Vũ Đồng.

Nhưng ngay khi chúng nó bay tới thì vách tường đồ sộ kia đột nhiên chấn động một cách, sau đó có ba chùm tia sáng bắn thẳng ra, như thể muốn cuyên thủng trời cao, linh uy ngập trời, hư không nơi nó đi qua đều như bốc cháy, dù cho ba con phi cầm này tránh né kiểu gì thì cũng không thể thoát được, thân thể lập tức bị xuyên thủng, một kích bỏ mạng, chỉ trong nháy mắt đã tan thành tro bụi!

– Đây là hỏa thần pháo! 

Trong mắt Trần Vũ Đồng ánh lên vẻ kích động.

– Là cự pháo có uy lực kinh người do tất cả binh tu hàng đầu của liên bang cùng nhau nghiên cứu và chế tạo, tập hợp mấy trăm món linh bảo mà thành!

– Nhiệm vụ mà đạo viện giao cho chúng ta lần này chính là bảo trì hỏa thần pháo này! 

Vương Bảo Nhạc cũng phải lắp bắp kinh hãi khi nhìn thấy uy lực của hỏa thần pháo kia, đồng thời hắn cũng phát hiện chiến sĩ xung quanh từ đầu chí cuối chưa từng ngước lên nhìn lấy một cái, nên lập tức hiểu ra, có lẽ đối với những người quanh năm trú đóng ở nơi này thì đây chỉ là chuyện rất đỗi bình thường mà thôi.


– Đây chính là biên cảnh…

Vương Bảo Nhạc lấy lại bình tĩnh, lúc bay ở trên trời hắn cũng có chú ý tới hỏa thần pháo mà Trần Vũ Đồng vừa nói, lúc này như có điều suy ngẫm, mấy người đứng trước vừa bước vào quân trướng kia cũng đã đi ra, sau khi chào hỏi mấy người Vương Bảo Nhạc xong thì lại lấy khí cầu rời đi. 

Trần Vũ Đồng hít sâu một hơi, nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, hai người một trước một sau bước vào bên trong quân trướng, Chu Bằng Hải và Tôn Phương cũng vội dằn cơn khiếp sợ trong lòng xuống, vội vàng nối gót theo sau.

Quân trướng không lớn lắm, có bốn chiến sĩ đứng hai bên, có một cô gái ngồi sau chiếc bàn đặt ở giữa. Cô gái này mặc quân phục, thoạt trông vô cùng hiên nganh, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy rõ trong mắt cô dường như ẩn chứa dã tính khó có thể bị chinh phục.

Sau khi nhìn thấy cô gái này thì hai mắt của Chu Bằng Hải và Tôn Phương đều sáng rực lên, Trần Vũ Đồng thì không có biểu hiện gì, riêng Vương Bảo Nhạc thì lại há mốc mồm. 

– Không thể nào…

Vương Bảo Nhạc vô thức xoa mũi, cảm thấy không ổn lắm, vì cô gái nọ chính là Chu Lộ.

Chu Lộ cũng nhìn thấy Vương Bảo Nhạc, chẳng qua cô không hề có vẻ gì là bất ngờ, rõ ràng trước đây cô đã biết Vương Bảo Nhạc sẽ đến khi xem danh sách rồi. 

Lúc này hai mắt của cô lạnh lẽo vô cùng, liếc nhìn Vương Bảo Nhạc mấy lượt, sau đó mới cười lạnh.

– Vương Bảo Nhạc, còn nhớ ta chứ.

Cô ta vừa nói xong thì cả Trần Vũ Đồng, Chu Bằng Hải và Tôn Phương đều giật mình, đồng loạt quay sang nhìn Vương Bảo Nhạc. 

Thật sự là sau khi đến đây, hình như những người quen biết Vương Bảo Nhạc ngày càng nhiều hơn thì phải.

Vương Bảo Nhạc chớp mắt, nếu đổi lại là ở đạo viện Phiêu Miểu, với tính cách của hắn thì có khi sẽ nhận luôn ấy chứ, nhưng nơi này lại là địa bàn của người ta, Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình chơi hèn một lần cũng không sao hết, thế là nhìn Chu Lộ với vẻ ngơ ngác đầy kinh ngạc.

– Người đẹp này, cô biết ta à? 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.