Tam Thiên Nha Sát

Chương 21: Chuyện cũ (Phần 1)


Đọc truyện Tam Thiên Nha Sát – Chương 21: Chuyện cũ (Phần 1)

Năm Đàm Xuyên mười ba tuổi, còn chưa có tên gọi Đàm Xuyên. Theo phong tục của
Đại Yến, con gái nhà quý tộc sau mười lăm tuổi mới được cha mẹ đẻ ban tự, tự này
cũng chính là danh tự. Cho nên thời điểm ấy nàng vẫn được mọi người gọi là Đế
Cơ, quá lắm là gọi một tiếng “Yến Cơ”. Phụ hoàng mẫu hậu, từ đại ca cho tới ngũ
ca, đều lén gọi nàng là Yến Yến.

[Danh tự: Tên gọi]

Khi đó, không ai ngờ vua Bảo An sẽ là hoàng đế cuối cùng của Đại Yến, Đại Yến
nhiều tinh anh tài giỏi, quốc lực hùng mạnh, chư hầu xung quanh đều thần phục,
tuy nói đến thời vua Bảo An đã có dấu hiệu suy thoái, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn
hơn ngựa, chưa đủ vài chục một trăm năm, quốc gia này khó mà bị lật đổ dễ dàng
như vậy.

Vua Bảo An thành hôn cùng hoàng hậu đã được hơn hai mươi năm, vua và hậu phu
thê tình thâm, sinh được ba trai một gái, trong hậu cung tuy có phi tần đông
đảo, về mặt con nối dòng lại duyên phận đơn bạc, chỉ có thêm hai hoàng tử thứ
xuất. Tiểu Đế Cơ là trưởng nữ duy nhất, dáng vẻ xinh đẹp, tính tình vui vẻ,
chẳng trách được người người trong cung nuông chiều.

[thứ xuất: con của thiếp, không phải con của vợ cả]

Lúc đó nước Đại Yến bắt đầu cởi mở, con gái cũng được nuôi dạy như con trai,
tập võ tập văn, còn lấy nhã thiện ca múa làm vinh. Nếu trong nhà có con gái ca
múa xuất chúng, là chuyện người người ước ao đỏ mắt, khác hẳn với tập quán bảo
thủ, nữ tử không được xuất đầu lộ diện ở chư quốc phương Tây.

Đế Cơ từ nhỏ đã đi theo các huynh trưởng đọc sách học võ, lại bởi vì huyết
thống hoàng tộc Đại Yến khác với người thường, đến năm mười ba tuổi liền có tiên
sinh riêng tới truyền thụ tiên pháp hiếm có. Nghe nói vốn hoàng tộc Đại Yến rất
giỏi về tiên thuật, có điều đã truyền qua biết bao nhiêu đời như vậy, cũng phải
đến hơn một nghìn năm, khó tránh khỏi có rơi rớt, đến đời vua Bảo An, chỉ còn
bạch chỉ thông linh thuật là có thể học.

[bạch chỉ là giấy trắng]

Lúc ấy Đế Cơ vừa tròn mười ba tuổi, cũng mới cùng tiên sinh học tập loại tiên
pháp đáng ghét này, muốn dùng giấy trắng để triệu linh thú tới, mỗi ngày đều
phải chích đầu ngón tay đến mấy chục lần, chỉ qua mấy ngày, da ngón tay liền
hỏng cả, đụng một chút đã đau.


Vừa lúc mấy ngày trước nghe hoàng hậu nói, tháng sau dì sẽ dẫn biểu tỷ Huyền
Châu vào cung ở một thời gian, bụng dạ Đế Cơ liền khó chịu như nuốt phải ruồi.
Huyền Châu lớn hơn nàng hai tuổi, tháng trước vừa tròn mười lăm, dượng ban cho
tên gọi Huyền Châu, trước đó nàng ta và Đế Cơ đều chưa có tên như nhau, đương
nhiên, Đế Cơ cũng chưa từng muốn biết tên của nàng ta.

[biểu tỷ: chị họ con cậu, dì]

Nàng tự thấy chưa từng làm gì mếch lòng Huyền Châu, nhưng nàng ta cứ như trời
sinh nhìn nàng không vừa mắt, việc lớn việc nhỏ đều muốn đối đầu với nàng. Nghe
nói Đế Cơ luyện chữ rất đẹp, nàng ta liền chăm chỉ luyện viết thể chữ Khải, mang
đi khoe khoang khắp nơi; nghe nói Đế Cơ thuộc lòng mấy bài thơ từ, nàng ta liền
dứt khoát học thuộc lòng toàn bộ những bài thơ nổi tiếng từ trên xuống dưới. Đây
đều là chuyện lúc chưa gặp mặt, đợi đến khi gặp mặt còn quá đáng hơn, Đế Cơ nói
một nàng ta nhất định phải nói hai, dù sao nàng đứng trước mặt Huyền Châu dường
như toàn thân trên dưới chỗ nào cũng sai, kiểu gì cũng bị nàng ta soi mói từ đầu
đến chân.

Buổi sáng tiên sinh giao cho nàng nhiệm vụ biến mười tờ giấy trắng thành mười
con tiên hạc, làm thế nào cũng không thành, nhỏ máu lên trên, không phải nhảy ra
ếch thì là biến ra một con chim sẻ trẹo chân, Đế Cơ buồn bực trong lòng, dứt
khoát ném mấy tờ giấy trắng còn lại xuống đất, một bụng căm tức đi tới ngự hoa
viên giải sầu.

Vừa đúng lúc nhị hoàng tử từ ngoài cung trở về, thấy nàng một mình ngồi trong
đình nghỉ mát thở phì phì vò giấy trắng, A Mãn ở phía sau vẻ mặt đau khổ nhìn
nàng, hắn liền cười dài đi qua sờ sờ đầu Đế Cơ: “Sao thế, bị tiên sinh phạt
hả?”

Đế Cơ xưa nay thích nhất nhị ca, nàng tuy có năm ca ca, nhưng người lớn nhất
thì quá ổn trọng, người thứ ba lại quá âm trầm, người thứ tư thứ năm đều là thứ
xuất, không dám quá mức thân cận với nàng, chỉ có vị nhị ca này tính tình cởi mở
ham chơi, từ nhỏ đã thích lấy việc “thể nghiệm và quan sát dân tình” làm lý do
xuất cung chơi đùa, mỗi lần trở về lại mang cho nàng rất nhiều đồ chơi thú vị,
vừa nhìn thấy hắn con mắt Đế Cơ liền sáng cả lên.

“Cũng không có gì, chính là nghe nói Huyền Châu muốn tới, trong lòng khó
chịu, thế nào cũng không gọi được ra tiên hạc.” Nàng đem giấy trắng đã bị vò nát
xé thành rất nhiều mảnh nhỏ, bóp nhẹ vết thương ở đầu ngón tay ra một giọt máu
nhỏ lên trên, “bum” một tiếng, mảnh giấy kia biến thành một con rùa đen ngốc nga

ngốc nghếch, bò bò ở trên bàn. Nàng thẹn quá hoá giận, trực tiếp quẳng rùa đen
vào trong hồ nước.

Nhị hoàng tử cười ha ha: “Thôi đi, lại lấy Huyền Châu là làm cớ. Học kém
chính là học kém, thành thật thừa nhận đi!”

Hắn thấy Đế Cơ mặt ủ mày chau, không khỏi khe khẽ mỉm cười, từ trong lồng
ngực thần thần bí bí lấy ra hai cuộn tranh đặt lên bàn: “Thấy muội tức giận như
vậy, nhị ca cho muội xem cái này. Người ta cho dù có tốn ngàn lượng hoàng kim,
cũng chưa chắc mua được một bức tranh này đâu.”

Đế Cơ nhất thời hết sức hiếu kỳ, thấy hắn thần bí như vậy, còn tưởng là xuân
cung đồ, mặt đỏ tim đập mở tranh ra xem, trên tranh lại chỉ là một cành hàn mai,
cánh hoa đỏ tươi, bút pháp vẽ mai tiêu sái phong lưu mà lại không mất đi nét
cứng cáp.

[xuân cung đồ: tranh khiêu dâm :”>]

Nàng bĩu môi: “Tranh đẹp đấy, nhưng sao đáng giá ngàn lượng hoàng kim?”

Vừa mới dứt lời, chợt thấy gió lạnh hiu hiu thổi tới, vốn đang nắng xuân tươi
đẹp trong đình nghỉ mát giờ lại phảng phất có những bông tuyết nhỏ rơi xuống,
một nhành hồng mai nở rộ trong tuyết trắng, duyên dáng thanh mảnh, cười nhạo
sương giá tuyết lạnh, trông giống y như thật.

Đế Cơ thở dốc vì kinh ngạc, nhanh chóng dụi mắt, nhành hồng mai vẫn ở đây,
cánh hoa mềm mại thậm chí còn xào xạc lay động theo gió. Nàng nhịn không được
đưa tay ra với, lại sờ vào một khoảng không —— thì ra chỉ là ảo giác.

Nhị hoàng tử đắc ý hả hê cuộn tranh lại, những ảo giác kia nhất thời biến
mất, hắn bảo: “Thế nào? Có đáng giá ngàn lượng hoàng kim hay không?”

Đế Cơ ngơ ngẩn gật đầu, vội vàng hỏi: “Huynh lấy từ đâu vậy? Là tranh ai
vẽ?”

“Mấy hôm trước ta xuất cung, thấy một sạp tranh ở ven đường, rất nhiều người
vây quanh hô to gọi nhỏ, không nén nổi hiếu kỳ đi xem một cái, thì ra là có
người vẽ tranh tại chỗ. Người này tên Công Tử Tề, đã có thanh danh hiển hách

trong dân gian, có điều tính tình cổ quái, tuyên bố chỉ vẽ tranh chứ không bán
tranh, hai bức này là ta phải lằng nhằng mất mấy ngày trời, mới mượn về ngắm
được đó. Mấy hôm sau còn phải trả lại.”

Đế Cơ vội mở cuộn tranh còn lại, lần này trên giấy không phải vẽ hoa điểu ngư
trùng, mà là một tòa cung điện lộng lẫy, trước điện có hơn mười vũ cơ xinh đẹp
ôm kim tỳ bà trong ngực mà nhảy múa. Dần dần, những vũ cơ này dường như đang
xuất hiện trước mắt, dáng người mềm mại quyến rũ, vòng eo nhỏ nhắn, gảy ngược tỳ
bà xinh đẹp vô cùng, tuy rằng không có tiếng nhạc khó tránh khỏi khiếm khuyết,
nhưng vô luận là ai nhìn thấy những động tác tuyệt vời này, đều sẽ không nhịn
nổi mà nín thở ca tụng.

[hoa điểu ngư trùng: hoa chim cá sâu/trùng; ta để thế cho hay ]

Nhị hoàng tử cười nói: “Người này tuổi còn trẻ, tuy có tài năng hơn người,
nhưng lại ngạo mạn vô cùng. Tự xưng việc đắc ý nhất trong đời, nhạc luật đứng
thứ nhất, vẽ tranh là thứ ba, tiên thuật lại chỉ đứng thứ tư. Cũng bởi hắn làm
nửa khúc Đông Phong Đào Hoa, than thở vũ cơ thiên hạ đều không có thiên phú múa
ra nổi, dứt khoát họa vào trong tranh, còn lại nửa khúc đến nay cũng không chịu
làm cho xong, tuyên bố thiên hạ không kẻ nào đáng để hắn làm xong khúc Đông
Phong Đào Hoa còn thiếu một nửa kia. Thế này thật đúng là ngạo mạn quá rồi.”

Đế Cơ mê mẩn ngắm tranh, thuận miệng tiếp chuyện: “Nhạc luật thứ nhất, vẽ
tranh thứ ba, thế việc đắc ý thứ hai là gì?”

Nhị hoàng tử lại có chút khó xử, úp úp mở mở nói: “Cũng chẳng có gì đáng nói…
Chỉ là một kẻ ngạo mạn ngang tàng mà thôi.”

Vốn dĩ lời nói của Công Tử Tề là, chuyện đắc ý trong đời có bốn. Thứ nhất là
sáng tác nhạc luật, có thể khiến phượng hoàng cùng ca, bạch hạc cùng múa; thứ ba
là vẽ tranh, có thể lấy giả làm thật. Thứ tư là tiên thuật, chẳng qua chỉ để tự
bảo vệ mình mà thôi. Chuyện thứ hai kia lại chính là phong lưu đa tình, nữ tử
vừa lạnh lùng vừa cố chấp trong thiên hạ, hắn cũng có thể khiến các nàng mặt
hồng tim đập mà tủm tỉm mỉm cười, chính là một nhân vật ở trong đám nữ nhân mà
như cá gặp nước.

Lời nói này đương nhiên không thể để tiểu Đế Cơ nghe được, hắn chỉ có thể tùy
tiện ứng phó qua loa.

Đế Cơ cũng không để ý, chỉ chờ mấy vũ cơ kia múa trọn một khúc, mới chậm rãi
cuộn tranh lên, trầm ngâm một lát, bỗng ngẩng đầu cười nói: “Hắn thực sự nói
trên đời không ai có thể múa trọn một khúc Đông Phong Đào Hoa?”

Nhị hoàng tử đùa nàng: “Sao nào? Chẳng lẽ tiểu muội muội của ta định khiêu
chiến một phen?”

Đế Cơ giương cằm lên, ngạo nghễ nói: “Nhị ca huynh xuất cung nói cho hắn, bảo

hắn nhanh làm cho xong khúc Đông Phong Đào Hoa, lập tức sẽ có người múa
được!”

Nhị hoàng tử cười nói: “Không phải muội thực muốn múa đấy chứ? Vạn nhất bị
bêu xấu, nhị ca cũng chẳng giúp muội đâu, cho dân tình bên ngoài cười nhạo muội
cả đời.”

“Ta đã dám nói, liền khẳng định dám múa trọn.” Đế Cơ cười nhạt, lộ ra hai lúm
đồng tiền bên má.

Bên kia nhị hoàng tử lần nữa xuất cung tìm Công Tử Tề, bên này trên triều
đình lại phát sinh một chuyện lớn, Tả tướng làm thừa tướng của Đại Yến hơn hai
mươi năm, mấy ngày trước đây đột nhiên dâng tấu, nói chính mình tuổi già sức yếu
bệnh cũ triền miên, không thể tiếp tục báo ân quân vương, cho nên thỉnh cầu từ
quan. Tấu vừa dâng, cả triều đều náo động. Tả tướng làm quan nhiều năm, phe cánh
quan trường rắc rối khó gỡ, phức tạp tới mức có nói cũng không hết nổi, hắn
không báo trước cũng không có lí do đột nhiên từ quan, kéo theo bao nhiêu
chuyện, quả thực khó mà tưởng tượng.

Vua Bảo An khuyên giải an ủi mấy lần không có kết quả, cũng chỉ biết ưu sầu
lo lắng. Gần đây xung quanh Đại Yến chẳng hề an bình, Thiên Nguyên quốc to lớn
tại Tây Bắc vẫn luôn rục rịch, năm năm trước đã thôn tính mấy nước nhỏ quanh Tây
Bắc, hai năm trước lại phát binh hàng loạt với bốn nước được cho là hùng mạnh
phương Tây, cũng không biết dùng kỵ binh diệu kế gì, ngắn ngủn hai năm liền tiêu
diệt bốn nước, sáp nhập làm bờ cõi của mình.

Thiên Nguyên quốc gần đây lại liên tiếp gây rối biên cảnh Đại Yến, tuy rằng
vẫn chỉ là mấy trận đánh nhỏ, nhưng nếu một ngày kia kéo quân đánh tới, khó
tránh cả nước loạn lạc, đúng thời điểm này, Tả tướng lại muốn từ quan, chẳng
khác nào chém đứt một cánh tay của vua Bảo An, ông làm sao có thể không phiền
não.

Sự tình trên triều đình, Đế Cơ còn chưa hiểu, thời điểm ấy nàng vẫn là một
tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, chỉ là thấy phụ hoàng gần đây mặt ủ mày chau,
liền nghĩ biện pháp muốn làm ông cười một cái. Vừa khéo nửa tháng sau, nhị hoàng
tử lại trở về, lần này mang theo cả khúc nhạc Đông Phong Đào Hoa hoàn chỉnh.

“Nói trước cho rõ, muội mà không múa nổi, nhị ca cũng thật không có cách giúp
muội đâu.” Nhị hoàng tử cười khổ, “Công Tử Tề kia đáp ứng rất sảng khoái, có
điều hắn nói khúc nhạc giao cho muội rồi, muội có thể múa được, hắn liền nguyện
ý dồn hết công lực cả đời, đem hai bức tranh đẹp nhất tặng cho muội. Nếu muội
múa không xong, thì đừng trách hắn ở bên ngoài giúp muội đi rêu rao tiếng xấu
không biết trời cao đất dày.”

Đế Cơ cúi đầu tỉ mỉ nghiên cứu khúc nhạc, không chút để ý cười: “Vậy cứ chờ
hắn tặng muội hai bức tranh kia đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.