Đọc truyện Tam Thê Tứ Thiếp – Chương 91
Thiên hạ nhắc đến “Quỷ Thần Thông” Đệ Ngũ Vũ là nhắc đến võ công đỉnh cao, khó có thể tìm được đối thủ. Thế nhân lại truyền rằng võ công của “Thiên Thần Thông” cao hơn cả “Quỷ Thần Thông”, kỳ thật đã khi nào thế nhân nhìn thấy bọn họ nhất quyết thắng bại. Thế nhân nghĩ đến thần y trong thiên hạ chỉ có Dược Thánh chí tôn, Dược Vương Lâm Tề, hoặc Hồ Bích Thủy, lại không ai biết rằng “Thiên Thần Thông” cũng là một diệu thủ thần y có thể xoay chuyển cả trời đất. Thế nhân nghĩ đến Đào Hoa Ổ có thể bày binh bố trận, chẳng qua ở trước mặt “Thiên Thần Thông” chỉ là một chút tiểu xiếc. “Thiên Thần Thông” Khải Tinh Di, nói hắn có bản lĩnh lên trời xuống đất cũng không quá đáng.
Hạnh lâm vàng rực, tứ phía gió tung, lá vàng bay đầy trời, một nơi như vậy vừa dễ phòng bị lại vừa không biết phải phòng từ đâu. Bảy người đứng yên trong rừng, Tiểu Lâm tiếp được một chiếc lá vàng, cẩn thận nhìn kỹ màu sắc, lại đưa lên mũi ngửi, ánh mắt dần trở nên thâm u, quả nhiên đúng như hắn dự đoán. Hắn dùng thần ngữ nói, [Không được chạm vào lá hạnh! Tuyệt đối không được làm rách lá!]
Duy Nhất cầm quạt vừa định xé nát một chiếc lá ở trước mặt, A Kiệt vội vàng ngăn hắn lại.
Tiểu Lâm lại nói, [Hạnh lâm mấy ngày trước đã bị phủ đầy sương độc, hiện tại độc đã thấm vào lá hạnh. Nếu lá bị xé rách sẽ làm sương độc tràn ra.]
“Nói cách khác mỗi một chiếc lá ở đây đều có thể giết người!” Sĩ Thần nói.
“Độc này không giải được à?” Quần Ngạo hỏi.
Duy Nhất thu quạt nói, “Sương độc không khó giải. Bất quá nó đã thấm vào lá hạnh, muốn giải phải cần hai…”
Một cơn lốc bất chợt nổi lên, lá vàng che khuất tầm mắt, chỉ thấy một đám lá vàng rực tỏa ra sát khí. Đám lá tan đi, đã thấy xung quanh đầy người dị tộc, tay lăm lăm loan đao, che mặt bằng những mảnh vải đen.
“Không xong!” Vân Phi rút kiếm ra khỏi vỏ, nhìn xung quanh tính toán, “Tổng cộng năm mươi tên, một người giải quyết bảy, trước khi bọn chúng chém rách lá.” Nói xong nhìn về phía Kỳ Nhi, hé miệng cười lớn, “Còn dư một tên để phần cho Đại chủ tử, ai bảo ngươi lớn nhất.”
Kỳ Nhi lạnh nhạt nói, “Đừng có nói nhảm nữa! Tốt nhất đừng để thanh kiếm của ngươi chém trúng chiếc lá nào!”
Vân Phi vung ngang lưỡi kiếm nói, “Nửa chiếc lá cũng sẽ không.”
“Dĩ nhiên.” Việt Vương Kiếm Tứ trang chủ cũng rút ra bảo kiếm.
Lá vàng như hồ điệp bay múa. Hai đạo ánh sáng như hai tia chớp ánh lên giữa không trung, lại không hề chạm vào một mảnh lá nhỏ.
“Vừa vặn bảy tên.”
“Ta cũng vậy.”
Ba chưởng như dời núi lấp biển đánh ra giữa không trung, thanh âm nghe như xé lụa.
“A Kiệt, tám!”
“Triển đại ca ít một tên không được à, từ khi nào lại so đo như vậy?”
“Cũng được!”
Quần Ngạo bay lên đáp xuống giữa đám người dị tộc, khẽ nhắm hai mắt. Chỉ kịp nhìn thấy sáu tên dị tộc quanh thân xuất hiện một đạo thân ảnh màu xám, lại nhìn người nam tử tuấn đĩnh kia không phải vẫn đang đứng yên tại chỗ hay sao?
Duy Nhất giậm chân, tóm lấy tay của Tiểu Lâm kêu to, “Ngươi thật đáng giận! Như thế nào lại làm nhanh chóng như vậy, ta còn định thử loại độc mới luyện chế của ta nữa!”
Tiểng Lâm chỉ áy náy cười.
Vân Phi nhìn thấy Kỳ Nhi đã sớm giải quyết xong, mở miệng khen, “Đại chủ tử là nhanh nhất nhỉ!”
Bỗng nhiên, một thanh âm bén nhọn xuyên giữa không trung, lá vàng toàn bộ cắm vào thân cây. Bảy người thần sắc kinh hãi, xoay người nhìn người nam nhân cách đó không xa. Y phục màu trắng, dáng người mảnh khảnh, tiên phong đạo cốt, thần tình điềm đạm như thế ngoại tiên nhân, ánh mắt nhìn thấy Kỳ Nhi lại phát ra vô tận sát ý.
Nhìn vẻ mặt vừa kinh sợ vừa giận dữ của Quần Ngạo và A Kiệt, Vân Phi nắm chặt trường kiếm trong tay, có thể âm thầm xuất hiện bên cạnh bọn họ như vậy, thế gian chỉ có một người, Đệ Ngũ Vũ.
“Yêu nghiệt, ngươi còn sống?”
“Còn sống.” Kỳ Nhi thản nhiên nói.
Khải Tinh Di nhìn về phía sáu người kia, cười khẽ khen, “Rời xa Trung Nguyên nhiều năm, quả thật là nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.”
Sĩ Thần tiến lên một bước, chắp tay nói, “Tiền bối, hôm nay đến đây không phải vì tư thù của ngài và Đại chủ tử.” Trong sáu người chỉ có Sĩ Thần biết được thân phận của Kỳ Nhi, hắn biết Khải Tinh Di nhất định phải giết được Kỳ Nhi.
Thấy tướng mạo của hắn có vẻ quen thuộc, Khải Tinh Di hỏi, “Tư Đồ Khiêm là gì của ngươi?”
“Là tiên phụ, vãn bối Tư Đồ Sĩ Thần.”
“Ngươi vừa gọi tên yêu nghiệt này là gì? Đại chủ tử?”
“Phải.” Trầm ngâm một lát Sĩ Thần nói, “Hắn là tề quân của lão gia ta.”
Khải Tinh Di vẻ mặt châm chọc nói, “Không hổ là phụ tử, đều đê tiện!”
Sĩ Thần cũng không nổi giận, khiêm tốn bái một bái, “Vãn bối hổ thẹn, tuổi còn trẻ không biết làm sao để che giấu mặt thật, nhìn thế nào vẫn là người đê tiện, không thể so với tiền bối có vẻ đức hạnh cao thượng. Có lẽ hai ba chục năm nữa Sĩ Thần có thể tu luyện được như tiền bối phong lễ thượng cốt, đức dương tứ hải.” Lão bất tử dám mắng cha của hắn.
Khải Tinh Di sắc mặt khẽ biến, đám lá vàng dưới chân bị một cỗ nội lực thổi xốc lên.
Quần Ngạo nhíu mày, nhỏ giọng nói với A Kiệt, “Sau này đừng cãi với hắn nữa, ngươi cãi không lại hắn.”
A Kiệt tức giận nói, “Cãi với hắn là Vân Phi.”
Kỳ Nhi bước đến phía trước Sĩ Thần, đối mặt với Khải Tinh Di lạnh lùng cười nói, “Lão thất phu, ngươi nghĩ có thể bắt được cả bảy người chúng ta?”
“Kỳ Nhi, không được vô lễ!” Quần Ngạo nhẹ giọng trách cứ, xem hắn chỉ như một hài tử vô lễ chứ không phải là Đại chủ tử. Rồi lại hướng Khải Tinh Di hành lễ bồi tội, “Vừa rồi đắc tội, tiền bối thỉnh thứ lỗi. Bảy người vãn bối chỉ là đang lo lắng cho lão gia, tiền bối có thể cho chúng ta gặp mặt lão gia được không?”
“Ngụy Vô Song?” Khải Tinh Di phất đi chiếc lá rụng trên vai, nói, “Có thể.” Bảy người thoang thoáng nghe hắn thở dài, [trì hoãn quá lâu]. Cái gì trì hoãn?
Bảy người trước mặt rõ ràng đều không phải hạng người dễ dàng bị những trò tiểu xiếc của Khải Tinh Di lừa gạt, ra tay cũng sẽ phí công, huống chi hắn cũng không thích đến gần kẻ khác, nhất là tên yêu nghiệt kia. Bất quá ngoại trừ yêu nghiệt, những tên khác đều tin rằng Ngụy Vô Song đang ở trong tay hắn.
“Gặp rồi thì sao? Ngươi nên biết, Nam Lương cùng Thiên Triều bề ngoài nhìn như an tường vô sự nhưng thật ra như nước với lửa. Ngụy Vô Song cùng lão phu mỗi người một chủ, lão phu không thể thả hắn được.”
Quần Ngạo vội thốt lên, “Lão gia không phải người của triều đình, làm sao gọi là mỗi người một chủ?”
Khải Tinh Di hơi vung tay, “Hắn là thế tử duy nhất của vương tộc họ Ngụy, nếu dùng hắn làm con tin, Hoàng đế Thiên Triều có thể sẽ không để mắt đến, nhưng đám vương hầu trọn đời ủng tùy Ngụy vương chẳng lẽ cũng ngồi yên bàng quan?”
Nghe vậy, Quần Ngạo trợn to mắt, mày kiếm dựng ngược, trầm giọng nói, “Tiền bối muốn bảy người chúng ta làm thế nào?”
“Phong huyệt chịu trói, lập tức sẽ được gặp hắn.”
Vân Phi lên tiếng hỏi, “Tiền bối bắt lão gia vì hắn là Ngụy vương thế tử, còn vì sao lại muốn bắt bọn ta?”
Lại là thở dài, quá lâu!
Một tiếng quát khẽ nhưng hùng hậu, cả một trời lá vàng như có linh tính, nghe lệnh của Khải Tinh Di lao thẳng về phía bảy người, từng phiến lá đều như mũi đao vô cùng sắc bén.
Kỳ Nhi kéo Tiểu Lâm hộ ở sau người, sáu người vận lực huy chưởng, chân khí phát ra, lá vàng giập nát. Đợi cuồng phong ngừng lại, bảy người vẫn đứng sừng sững, thần sắc tự nhiên. Người bình thường muốn giải sương độc tẩm vào lá hạnh phải mất hai ngày, thế nhưng, Tiểu Lâm lại là Dược Vương Lâm Tề.
“Dược Vương Lâm Tề…” Khải Tinh Di cắn răng nói, khóe miệng chảy máu.
Dù là Dược Vương, đối với Thiên Thần Thông cũng không có gì đáng ngại, chỉ vì từ đầu hắn không đem tiểu nhi này để vào mắt, không hề có chút phòng bị, mới để cho Tiểu Lâm thừa cơ ra tay.
“Đủ rồi!” Bạch sam nam tử khoát tay, rút ra thiết xỉ kiếm, tay bẻ kiếm thành vòng cung, nháy mắt mười tế châm mang lửa bắn ra, không hướng về phía bảy người, mà hướng về mấy thi thể người dị tộc. Thi thể như ngọn đuốc nhanh chóng cháy bừng, khói đen cuồn cuộn bao phủ hạnh lâm. Bảy người cảm thấy hô hấp khó khăn, tay chân bị một đám dây leo như lũ rắn càng cuốn càng chặt, muốn dùng nội lực nhưng xương tỳ bà bị châm mạnh, mất đi ý thức.
Xà Quật, bẫy rập mà Thiên Thần Thông đã bày ra, hai mươi năm qua chưa từng có người chạy thoát.
– ———
Ngụy Vô Song được người đến báo, không có hoài nghi liền thúc ngựa chạy đi, về tới Tần Quận thê thiếp của hắn không một ai ra tiếp đón, hắn còn có gì để hoài nghi.
Kỳ Nhi không đoán được Khải Tinh Di muốn làm gì, lão tặc xem hắn là yêu nghiệt, hận không thể tắm máu của hắn, Ngụy Vô Song lại che chở cho hắn nhiều năm, Khải Tinh Di muốn giết cả hai người bọn họ cũng là dễ hiểu. Nhưng còn sáu người kia không oán không cừu, chẳng lẽ bắt bọn họ để áp chế Ngụy Vô Song? Không, hắn là “Thiên Thần Thông”, hắn không cần phải áp chế ai để đạt mục đích.
“Yêu nghiệt, ngươi có biết vì sao lão phu bỏ qua cho ngươi nhiều năm như vậy?”
Kỳ Nhi chỉ hơi nâng mí mắt, rồi lại nhắm mắt yên lặng.
“Bởi vì để ngươi chết như vậy, rất tiện nghi!”
Một lát sau, Kỳ Nhi mở mắt, từ từ nói, “Rất nhiều năm trước, ta từng nghĩ, nếu để người khác nhìn thấy sắc mặt này của ngươi, bọn họ còn có thể xem ngươi cao cao tại thượng mà tôn sùng như tiên nhân hay không.”
“Ha ha ha” Cười đến khuôn mặt vặn vẹo, trông càng dữ tợn, “Tiên nhân vĩnh viễn là tiên nhân, yêu nghiệt vĩnh viễn là yêu nghiệt.” Dứt lời, hắn nắm áo Kỳ Nhi thô bạo kéo ra khỏi phòng tối, phía ngoài là một gian ngục lớn.
Sáu người ở trong ngục cũng giống như Kỳ Nhi, xương tỳ bà bị xích lớn xuyên qua. Vân Phi, Sĩ Thần cùng ngồi xuống điều tức, Duy Nhất nội lục kém cỏi khuôn mặt tái nhợt dựa sát vào tường, A Kiệt dùng chút chân khí còn lại truyền cho Tiểu Lâm bị ngất từ lâu.
Ném Kỳ Nhi xuống, Khải Tinh Di nói, “Ngươi nếu ở tế đàn trước hàng ngàn lê dân hướng lão phu cúi đầu bái lễ, sau đó chịu hình phạt lăng trì, lão phu có thể không giết bọn chúng.”
Quần Ngạo nghe hắn nói lập tức hai mắt đỏ ngầu, nắm dây thiết liên trên cổ ném về phía hắn, chỉ tiếc thiết liên còn thiếu một tấc là đánh trúng.
Kỳ Nhi nhìn về phía sáu người, nói, “Lão tặc ngươi muốn nói, một mạng của ta đổi sáu mạng bọn họ?”
Lão tặc cười gật đầu.
“Kỳ…” Vân Phi kêu một tiếng rồi lại không phát ra thanh âm. Tiểu Lâm đã tỉnh, trong mắt lộ vẻ bối rối lẫn sợ hãi, cũng giống như những người khác.
Kỳ Nhi ngồi dậy, đỡ lấy song sắt đứng lên, rành mạch nói, “Ta là ta, bọn họ là bọn họ, ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ dùng mạng của mình để cứu bọn họ?”
“Yêu nghiệt!” Khải Tinh Di nắm lấy thiết liên đang cắm vào xương tỳ bà của hắn kéo mạnh, giận dữ rời đi.
“Đại chủ tử!” Quần Ngạo nhẹ nhàng gọi.
Kỳ Nhi ngồi phía ngoài song sắt quay đầu nhìn hắn, lạnh nhạt nói, “Như thế nào, nghĩ rằng không có ta, sẽ đến phiên ngươi làm Đại chủ tử?”
Quần Ngạo lắc đầu cười nhẹ, “Không, ta là Nhị chủ tử, không có Đại chủ tử làm sao có Nhị chủ tử, ngươi nói đúng không, Kỳ Nhi?”
Kỳ Nhi quát, “Không được gọi ta như vậy!”
“Được, đây là lần cuối cùng, về sau đều gọi ngươi là Đại chủ tử.”
Sáu người bên trong nhìn chăm chú vào bóng dáng phía ngoài song sắt, thiếu niên này là Đại chủ tử của bọn họ.
– ———
Trên bàn có ba thanh kiếm, một chiếc vòng bạc, một cây quạt, một miếng ngọc bội cùng một cây trâm cài tóc.
“Thế tử đã nhìn thấy rõ…” Chỉ nói đến đó người đã bị đánh văng xa vài thước, rơi xuống đất miệng mũi đổ máu, nghiêng đầu tắt thở. Mấy người còn lại trong phòng lập tức rút ra đao kiếm, run rẩy không thôi.
Ngoài cửa một tên hắc y nhân bước vào, Ngụy Vô Song xoay người nắm lấy yết hầu của hắn hỏi, “Hắn ở nơi nào?”
Hắc y nhân thống khổ giãy giụa, thành thật nói, “Thế tử làm xong xuôi mọi việc thì sẽ gặp được đại nhân.”
Ngụy Vô Song vung tay ném hắn ra ngoài, bước ra khỏi cửa. Hắc y nhân lại gọi hắn, “Vốn nghe nói thế tử tâm địa nhân hậu, không làm việc ác.”
“Tâm địa nhân hậu, vậy sao?”
Tiếng cười quỷ mị, ánh mắt lại nổi lên huyết quang. Hắc y nhân cùng đám người phía sau hai mắt trừng lớn, phát ra vài tiếng thê lương, rốt cuộc chết không nhắm mắt.