Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 62


Đọc truyện Tam Thê Tứ Thiếp – Chương 62

Đệ Ngũ Vũ chỉ cho Ngụy Vô Song hai tháng đi du ngoạn, thời hạn sắp kết thúc, hắn chỉ ở lại Dược Thánh Các được ba ngày, Tiểu Lâm lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, cùng hắn chơi cờ, còn muốn vẽ tranh cho hắn xem. Tiểu Lâm rất thông minh, chơi cờ thành thục, vẽ tranh tuyệt mỹ, nhưng còn đánh đàn thì…

Đệ Ngũ Vũ có dạy cho hắn thuật [tắc thính], thấy hắn nghe rất vui vẻ, TIểu Lâm càng ra sức gảy đàn. Cũng may cậu không thể nghe, nếu không Ngụy Vô Song còn phải tìm cách bịt lỗ tai cậu lại, để tránh cậu tự làm mình bị thương.

Ngày chia tay Tiểu Lâm không khóc thê thảm như lần trước, ngược lại còn tươi cười tiễn hắn ra Dược Thánh Các, trong lòng hắn có chút hụt hẫng. Lẽ nào hắn muốn nhìn Tiểu Lâm khóc nháo một trận mới vừa lòng?

Trở lại đồi mộ hắn nói với Đệ Ngũ Vũ về chuyện hai vị huynh đệ kết nghĩa, Đệ Ngũ Vũ làm ngơ không quan tâm.

Mấy ngày sau Đệ Ngũ Vũ mang về một đứa bé cực kì xinh đẹp, thoạt nhìn cỡ tuổi như Tiểu Lâm, nhưng khuôn mặt rất quật cường. Đứa bé cả người đầy vết thương, hắn mang đứa bé đến Dược Thánh Các chữa trị.

– ———

Lần đầu tiên Kỳ Nhi mở miệng là nói với Tiểu Lâm.

“Ngươi không cần sợ ta!” Ta có gì đáng sợ? Chỉ là một con sơn dương đang đợi làm thịt mà thôi. Tên thiếu niên này giỏi dùng dược, giết ta chỉ như bóp chết một con kiến. “Không cần sợ ta!”

Tiểu Lâm nhìn thấy đôi môi Kỳ Nhi khép mở, kinh hoảng lui ra sau nhìn về phía cửa, Ngụy đại ca, Ngụy đại ca mau tới.

“Ngươi giết ta được không?”

“Tiểu Lâm không nghe được đâu!” Ngụy Vô Song bưng chén thuốc bước vào phòng.

Tiểu Lâm ôm hòm thuốc đứng một bên, nhìn vào đôi mắt Ngụy Vô Song. Hắn đến gần đứa bé nằm trên giường, ánh mắt vừa yêu thương vừa đau lòng, còn có cái gì Tiểu Lâm không hiểu, nhưng ánh mắt ấy không nên dành cho một người mới quen.

Tiểu Lâm ôm hòm thuốc ra khỏi cửa.

Nam nhân nên lấy nữ nhân làm thê tử, nam nhân rồi cũng sẽ có tam thê tứ thiếp, những chuyện này cậu đã sớm biết rõ. Một năm trước sư phụ nói Ngụy đại ca tới thú cậu làm thê tử, khi đó cậu không biết thế nào là thê tử. Thê tử là cùng gắn bó hoạn nạn có nhau, Ngụy đại ca từng nói như vậy. Cho đến khi Ngụy đại ca rời đi, cậu mới biết thế nào là gắn bó. Cậu muốn làm thê tử của Ngụy đại ca, rất muốn…


– ———

[Ngụy đại ca phải đi à? Một năm sau trở lại sao?]

[Tiểu Lâm phải tự chăm sóc cho mình, dược độc đã thanh trừ, nhất định không được khóc nhè!] Ngụy Vô Song yêu thương nhéo nhéo cái mũi của cậu, [Ngụy đại ca lần này… không biết quay lại được không?]

“A…” Cậu cầm tay hắn viết mấy chữ, [Tại sao không thể quay lại?]

“Tiểu Lâm nhi!” Ngụy Vô Song ôm cậu, hai cái trán chạm vào nhau, “Ngụy đại ca có việc quan trọng. Xong xuôi nhất định quay về thăm Tiểu Lâm!] Hắn cũng muốn để Kỳ Nhi ở lại Dược Thánh Các dưỡng thương, nhưng sợ sẽ mang họa đến cho Tiểu Lâm, tiểu tử này… không thể lại bị tổn thương lần nào nữa.

Ngụy Vô Song đi không từ giã một tiếng, Dược Thánh cực kì giận dữ, lão tìm hai ngày mới thấy Tiểu Lâm đang khóc ầm ĩ, là khóc ầm ĩ, ngày xưa tiểu đồ nhi nhu thuận của lão chỉ biết trốn ở lầu các len lén khóc, lần này… Đau lòng! Nhẹ nhàng thoa thuốc vào vết thương, hai vết trảo thật dài trên khuôn mặt nhăn nhúm trông thật buồn cười.

– ——————————–

Dược Vương Lâm Tề, ái đồ duy nhất của Dược Thánh.

Lâm Tề có thể hóa giải chất độc trấn môn chi bảo của Hương Độc Môn, tên là [Thiên Trảm]. Thiên Trảm có thể giết chết cả ngàn người trong nháy mắt, Lâm Tề cũng có thể trong nháy mắt cứu được ngàn người. Không ai biết hắn làm thế nào, chỉ biết hôm ấy trong buổi yến tiệc mừng thọ của Môn Chủ, một tên phản đồ của Hương Độc Môn định dùng Thiên Trảm đầu độc mấy trăm môn đồ. Thiên Trảm không có giải dược, chỉ biết trong lúc bọn họ đang ngắc ngoải, một làn gió thổi tới mang theo thứ mùi hăng hắc, những người trúng độc lập tức sắc mặt đại biến, khuôn mặt tím ngắt nhanh chóng phục hồi. Nhìn lại thì thấy hai người một già một trẻ, lão giả râu trắng tóc trắng, không phải Dược Thánh thì là ai. Thiếu niên đứng bên cạnh lão trong tay cầm một bình lưu ly, có một ít bột phấn từ miệng bình bay ra.

Hương Độc Môn Môn Chủ vừa định bái tạ Dược Thánh, lão nhìn sang Tiểu Lâm nói một câu, [Không phải ta! Ta cũng không giải được Thiên Trảm.]

Tứ Vương Gia bị thích khách ám sát, Vương Phi vì cứu phu quân bị trúng một kiếm, mũi kiếm có tẩm kịch độc. Tính mạng của Vương Phi một sớm một chiều, bao nhiêu danh y đều bó tay. Có người đề nghị đến bái xin Dược Thánh, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Dược Thánh trước nay không màng thế sự đột nhiên đến cửa đề nghị trị liệu cho Vương Phi. Dược Thánh khám cho Vương Phi xong cũng đành lắc đầu bất lực, “Khoan đã! Lão phu tuy vô năng nhưng đồ đệ của ta có lẽ chữa được!”

Tiểu Lâm sợ đến không ngừng run rẩy, sư phụ chưa bao giờ nhìn hắn nghiêm nghị như vậy, đành phải cắn răng chậm rãi đến trước giường Vương Phi. Vương Phi trúng loại độc có tên [Chu Tiên], độc tuy lợi hại nhưng sư phụ chắc chắn có thể giải, vì sao lại…

Giải được Thiên Trảm, cứu được Vương Phi, uy danh của “Lâm Tề” lan truyền nhanh chóng, giang hồ đồn đãi hắn y thuật siêu tuyệt, hậu sinh khả úy, hắn bắt đầu được xưng là [Dược Vương]. Mười ba tuổi, Tiểu Lâm đã trở thành [Dược Vương Lâm Tề].

Sư phụ dẫn hắn ngao du giang hồ, là muốn hắn có thể gầy dựng tên tuổi. Nhưng hắn không thể hiểu, tại sao sư phụ lại muốn cho hắn hư danh như vậy…


– ———

Ngụy Vô Song ly khai bốn năm, cuối cùng cũng về lại Dược Thánh Các, nếu không phải tính mạng nguy hiểm hắn sẽ không tùy tiện quay lại nơi đây. Tiểu Lâm vừa khóc vừa rút độc tiêu ra cho hắn, đoản đao sắc bén cắt vào da thịt cực kì đau đớn, nhưng con người đang khóc sướt mướt trước mắt khiến hắn rất thoải mái. Có người vì mình thương tâm như vậy,  làm cho bao nhiêu đau nhức cũng tiêu tan.

“Điên rồi à? Còn cười được?” Kỳ Nhi đứng một bên lạnh lùng nói, trên mặt không giấu vẻ lo lắng.

Ngụy Vô Song càng cười toe toét.

Không như hắn nghĩ, Tiểu Lâm nhút nhát lại không hề sợ hãi Kỳ Nhi. 

“Nóng quá!” Kỳ Nhi lè lưỡi bưng chén thuốc đưa cho Tiểu Lâm. Tiểu Lâm tuy không nghe được nhưng nhìn vẻ mặt của hắn liền hiểu ra, nhận chén thuốc thổi đến khi hết nóng mới đưa lại cho Kỳ Nhi.

“Lạnh quá!” Kỳ Nhi đẩy chén thuốc ra, ngón tay thấm nước viết lên bàn [Thuốc lạnh sẽ mất dược tính!]. Thương thế của mình căn bản không cần uống thuốc.

Tiểu Lâm trên mặt càng áy náy, mang chén thuốc ra khỏi phòng, lát sau mang lại một chén thuốc nóng hổi, nhẹ nhàng thổi ấm ấm mới đưa cho Kỳ Nhi.

“Đắng quá!” Thuốc trong miệng toàn bộ phun lên mặt Tiểu Lâm, lông mi, chóp mũi, khóe miệng chỗ nào dính nước thuốc, Kỳ Nhi khanh khách cười to. Tiểu Lâm dùng tay áo lau mặt, kinh ngạc nhìn hắn, hắn nở nụ cười, hắn cười lên thật là đẹp, người đẹp như vậy hỏi sao Ngụy đại ca không thích.

Kỳ Nhi cười xong, lấy một chiếc khăn đưa Tiểu Lâm, “Lau đi!… Ngươi…” Tiểu Lâm khoa tay định nói cảm tạ, nhưng nhìn mãi cũng không hiểu, bèn hỏi “Ngươi không biết đọc thần ngữ?” 

Ý định lập tức hiện ra trong đầu, [Ta dạy cho ngươi!] Thấy hắn nghi hoặc nhìn, Kỳ Nhi viết xuống mấy chữ [thần ngữ]. Tiểu Lâm gật đầu, lại nói cảm tạ.

Tiểu Lâm thông minh hơn người, học tập thần ngữ không có gì khó. Cái khó là Tiểu Lâm cực kì nhút nhát, trông thấy người lạ chạy còn không kịp, làm thế nào bảo hắn chăm chú nhìn miệng người khác.

“…Phải chú ý đôi môi thậm chí đầu lưỡi của đối phương, quan sát sắc mặt…” Kỳ Nhi nói cứ nói, cũng không quan tâm Tiểu Lâm có nghe thấy hay không. Tiểu Lâm không sợ Kỳ Nhi, nhưng cũng không dám nhìn chằm chằm vào mặt Kỳ Nhi.


“Nhìn ta!”

Vẻ mặt hung hăng như vậy TIểu Lâm làm sao dám nhìn, đầu càng cúi thấp, cổ gần như rụt vào trong áo. Kỳ Nhi tức giận nắm lấy cằm hắn nâng lên, “Nhìn–ta–!”

Đáng sợ quá… ô ô…

“Ngươi khóc cái gì?” 

Ô ô…

Qua một nén hương Kỳ Nhi đành phải đầu hàng, túm cái tên đang khóc sướt mướt kéo đến đông sương phòng, tung chân đá toang cửa, cánh cửa đánh rầm một cái liền rớt ra. Ngụy Vô Song đang nằm trên giường giật mình ngồi dựng lên, vô tình khiến vết thương bị đau, “Kỳ Nhi, a…” Nhìn thấy hai người, ngáp một cái lại nằm xuống. 

Kỳ Nhi xông lên nắm tóc của hắn, “Ngồi dậy!”

“Ngươi nhìn hắn!” Kỳ Nhi xoay mặt Tiểu Lâm đối diện Ngụy Vô Song, sau đó chỉ vào Ngụy Vô Song ra lệnh, “Ngươi nói!”

Ngụy Vô Song bị thương vừa tỉnh lại, mơ mơ màng màng, thấy Kỳ Nhi mặt lạnh cưỡng bức đành phải nghe theo. “Ta nói…” Nhưng nói cái gì?

Kỳ Nhi giữ lấy cái cổ Tiểu Lâm không cho hắn nhìn chỗ khác, Ngụy Vô Song mỉm cười trấn an, càng nhìn Ngụy Vô Song mặt hắn càng đỏ, một lúc sau cả khuôn mặt đều nóng rần.

“Hắn làm sao vậy? Bệnh à?”

– ———

Kỳ Nhi bước vào phòng Ngụy Vô Song, không nói một câu.

“Kỳ Nhi?” Mỗi khi hài tử này trong lòng nôn nóng bất an đều theo thói quen nắn nắn ngón tay. Ngụy Vô Song bước xuống giường gỡ hai tay hắn ra, không cho hắn tự làm tay mình bị thương.

Kỳ Nhi nghiêng đầu, nửa ngày sau mới nói, “Hắn là gì của ngươi?”

“Hắn nào?”


“Ma ốm!”

“Kỳ Nhi không phải rất thích Tiểu Lâm sao?” Dù là Quần Ngạo hay A Kiệt, Kỳ Nhi cũng không đối xử thân thiết như vậy, lại còn hao tổn tâm trí dạy thần ngữ cho hắn.

“Ngươi với hắn có quan hệ gì?”

“Kỳ Nhi quan tâm à?”

“Không có!”

“Tiểu Lâm từng là thê tử chỉ phúc vi hôn của ta!”

“Ừ!”

Kỳ Nhi lãnh đạm như vậy khiến Ngụy Vô Song rất thất vọng. Khổ sở, mong mỏi, bị hai người chôn sâu trong lòng, không cách nào phát giác được. 

“Vì sao không thú hắn?”

“Ở Trung Nguyên nam nhân phải thú nữ nhân làm thê tử. Tiểu Lâm là nam nhân cũng sẽ thú thê tử!”

“Nếu hắn là nữ tử, ngươi sẽ thú hắn?”

“Phải.”

Một câu nói như thiết chùy đánh vào lòng cả hai.

Trong phòng, Kỳ Nhi hối hận… đã hỏi những chuyện này.

Ngụy Vô Song bị thương làm cho hồ đồ, không phát hiện ngoài cửa…

Ngoài cửa, Tiểu Lâm hối hận đã học được thần ngữ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.