Đọc truyện Tam Thê Tứ Thiếp – Chương 57
Ăn Ngưng Thần Đan khiến nội lực gia tăng, nhưng đang lúc chiến đấu cũng có thể bất ngờ bị đột tử. Trong Ngưng Thần Đan có Long Đảm Thảo, Tần Chính ăn Ngưng Thần Đan nhiều lần, chất độc của Long Đảm Thảo xâm nhập vào nội tạng. Lâm Tề ở dược phòng điều chế giải dược của Long Đảm Thảo, mãi đến chạng vạng tối mới ra khỏi phòng.
Đang đi trên hành lang thì gặp Lộng Triều Nhân, “Lục chủ tử dừng bước!”
Nhìn thấy người lạ, Lâm Tề bất giác co rúm người lùi ra sau.
“Ha ha ha…” Lộng Triều Nhân suồng sã cười, bước đến gần Tiểu Lâm, ánh mắt sắc bén, “Trong các vị thê thiếp của Tần đại ca, chỉ có ngươi…căn bản không xứng với hắn!”
Nếu muốn dùng những lời này để làm Lâm Tề rơi lệ, e rằng Lộng Triều Nhân đã phải thất vọng. Tiểu Lâm yên lặng nghe hắn nói hết câu, cung tay thi lễ bỏ đi.
“Đứng lại!”
Lộng Triều Nhân tức giận nắm cánh tay Lâm Tề giữ lại, Tiểu Lâm lảo đảo ngã xuống đất. Lập tức đứng dậy, giấu cánh tay bị trầy vào trong áo, kiên cường nhìn người trước mặt.
“Phải nhìn ngươi bằng con mắt khác rồi, Lâm Tề!” là Lâm Tề, không phải Lục chủ tử, “Muốn biết Tần đại ca cùng Song Long Đường có quan hệ gì thì đi theo ta!…Dám không?”
Trong lòng Tiểu Lâm cũng không được trấn tĩnh như vẻ bề ngoài, bàn tay giấu trong áo nắm chặt lại, cố gắng kiềm chế hai vai run rẩy. Hắn sợ, rất sợ, hắn muốn rời khỏi đây, muốn tránh xa tên nam nhân này, nhưng hắn là Tần lục chủ tử, là chủ tử của Tần Phủ đứng đầu thiên hạ, không thể để người khác xem nhẹ Tần phủ chủ tử.
Kiên định gật đầu, ta đi theo ngươi!
“Theo đến đây đi!”
Lâm Tề chỉ biết khinh công, nhẹ nhàng mủi chân một cái bay qua mặt nước đuổi theo Lộng Triều Nhân.
Trên sông có một chiếc thuyền lớn, cột thuyền có cắm lá cờ thêu hai con kim long đang giương nanh múa vuốt. Bầu trời dày đặc mây đen, cột buồm bị cuồng phong thốc tới vang lên những tiếng kẽo kẹt, xem ra sắp có bão to. Con sông này rất lớn, giữa sông chỉ có đơn độc một chiếc thuyền. Lộng Triều Nhân đạp lên một tấm ván gỗ trôi dạt, mượn lực nhảy lên thuyền.
Lâm Tề khinh công yếu, dùng lực một lần rất khó đến nơi, xa xa lại truyền đến tiếng sấm khiến hắn bắt đầu run rẩy.
“Lục chủ tử không đến được sao?” Đối diện truyền đến một câu mỉa mai, thuyền lớn bắt đầu nhổ neo.
Lâm Tề tức khắc từ bên hông lấy ra một bình sứ nhỏ, dốc ra một viên thuốc bỏ vào miệng, dồn nội lực vào hai chân bay lên trời. Hắn nội lực thiển nhược, dù ăn Ngưng Thần Đan cũng không có nhiều tác dụng, chỉ mong có thể đuổi kịp, còn thiếu một chút nữa sẽ tới…
Lâm Tề rơi xuống nước, cổ tay lập tức bị một ngọn roi quấn quanh, thô bạo kéo lên sàn tàu.
“Ha ha ha ha… Đây là Tần lục chủ tử? Đường chủ thực biết nói đùa…” Trên thuyền có gần trăm người, tất cả đều cười to châm chọc.
Tiểu Lâm cả người ướt đẫm, thảm hại nằm trên sàn. Bị hàn khí xâm nhập, dược tính của Ngưng Thần Đan phát huy càng mạnh, trái tim cũng kịch liệt dao động. Hắn vịn tay vào thành tàu đứng dậy, một con sóng đánh tới lại khiến hắn ngã xuống, như thế ba lần, người trên thuyền không ngừng cười to.
Tay phải đặt trên ngón trỏ tay trái, lấy ra một cây ngân châm nhỏ, nhấc tay châm vào huyệt khóc… Không được khóc, không thể trước mặt người khác làm mất thể diện của phu quân, hắn không thể khóc…
“Đây là Dược Vương?” Một nữ tử áo xanh nắm lấy cằm Lâm Tề, móng tay sơn đỏ miết lên làn da trắng tuyết đẹp như ngọc, “Rất đẹp!”
“Minh Huệ tỷ tỷ nói thừa rồi, Tần Phủ Thất vị chủ tử có người nào lại không tuấn dật phi phàm!” Người vừa nói là Minh Vi, vị hôn thê của Lộng Triều Nhân, nhìn kỹ cô gái tên Minh Huệ cùng Minh Vi khuôn mặt có vài phần giống nhau.
“Thất vị chủ tử! Ta khinh! Bất quá chỉ là tiện loại vô liêm sỉ, từ nhỏ đã thích bị nam nhân đè…A———-!” Minh Vi đột nhiên che mắt tê thanh gào lên, “Ngươi làm cái gì… A…!”
“Tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?”
“Là hắn!” Minh Huệ chỉ vào Lâm Tề, “Ngươi đã làm gì… mắt ta… mắt ta không nhìn thấy!”
Bị tát một cái, Lâm Tề ngã nhào xuống đất, Minh Vi tìm khắp toàn thân hắn cũng không thấy giải dược, “Giải dược ở đâu? Ta quên mất ngươi là một tên câm điếc!” Dứt lời, Minh Vi dùng sức đập đầu Tiểu Lâm xuống sàn tàu, máu tươi chảy ra, ả thấm máu viết lên sàn tàu mấy chữ, “Giải dược ở đâu?”
Lâm Tề không để tâm đến Minh Vi, nhìn về phía Lộng Triều Nhân, ngón tay bắt đầu viết [Lão gia tại sao lại gia nhập Song Long…]
“Tiện loại!” Lại một cái tát đánh cho Tiểu Lâm ù tai hoa mắt, nếu không nhờ dược tính của Ngưng Thần Đan, hắn đã sớm ngất đi. Nhìn thấy khuôn mặt thanh thú che kín vết máu, Minh Vi càng dâng lên khoái cảm trả thù, móng tay bén nhọn loạn trảo lên mặt lên cổ Tiểu Lâm.
“Đủ rồi!” Lộng Triều Nhân ngăn Minh Vi lại, ngồi xuống dẫm nát ngón tay TIểu Lâm, “Không cam tâm đúng không? Đường đường Tần chủ tử cao cao tại thượng lại bị người khác làm nhục như vậy. Có nhìn thấy những người đó không?” Lộng Triều Nhân quay đầu nhìn về phía đám người trên thuyền, “Bọn họ đều là nhân sĩ võ lâm chính phái, nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, ngươi nói người khác sẽ xem Tần đại ca ra gì?”
“Long Đường Chủ đối đãi với Dược Vương như vậy, chỉ sợ người của Tần Phủ…” Gặp Lục chủ tử nhìn về phía mình, có người bắt đầu e ngại.
Lộng Triều Nhân cười lạnh, “Có một việc các vị nhất định không biết. Bốn năm trước kẻ đã âm mưu giết hại các vị chưởng môn võ lâm, Ngụy Vương thế tử Ngụy Vô Song, hiện giờ chính là Tần Quận Quận Vương Tần Chính.”
“Cái gì? Điều đó không có khả năng! Long Đường Chủ có chứng cứ…?”
Thuyền đi ngược gió về hướng tây bắc, chạy rất chậm, trên thuyền có hàng trăm người tụ tập, Lâm Tề co rúm nằm ở mũi thuyền.
“Nói vậy sư phụ ta là bị người của Tần Phủ hại chết…”
“Bọn họ lừa gạt chúng ta nhiều năm như vậy…”
“Nhất định phải báo thù cho sư thúc tổ…”
…
Hơn trăm người đều hai mắt đỏ ngầu, hận không thể lập tức chặt đầu Lâm Tề để bái tế vong linh tiền bối.
“Long Đường Chủ, giao người này cho chúng ta được không?”
“Các người muốn giết hắn?”
Tất cả đều nghĩ Lộng Triều Nhân muốn giữ lại Lâm Tề, liền rút kiếm ra khỏi vỏ.
“Các vị hiểu lầm rồi! Ý ta muốn nói Tần lục chủ tử thích bị nam nhân thượng như vậy, không bằng bán hắn cho kỹ viện, so với giết hắn càng giải được hận!”
“Mẹ nó, không cần, lão tử đang muốn thượng chết hắn đây!” Một tên nam nhân vạm vỡ thô lỗ bước về phía Lâm Tề, trên tàu cũng không có ai ngăn cản, tất cả đều muốn nhìn cho đã mắt.
“Ngô…” Nam nhân còn chưa đến gần Lâm Tề đã ngã quỵ xuống sàn, hai mắt trắng dã giật giật vài cái liền bất động.
“Sư đệ!”
Trên tàu từng người từng người lần lượt ngã xuống, tất cả đều đã tắt thở.
Nhìn thấy trên sàn đầy thi thể, Lâm Tề nước mắt cuối cùng cũng trào ra. Xin lỗi sư phụ, đã hứa với thầy sẽ không động sát khí, nhưng bọn họ hôm nay đều phải chết, vì bọn họ đã biết…
“Không hổ là Dược Vương!” Lộng Triều Nhân cùng Minh Vi đã sớm đoán được, vì vậy không bị trúng độc, “Vốn tưởng sẽ có trò hay để xem, đáng tiếc đáng tiếc!”
“Giết nhiều người như vậy ngươi cũng nên đi theo đi!” Minh Vi rút ra đoản kiếm, định nhắm vào ngực Tiểu Lâm đâm tới, lại cảm thấy không thú vị, quỷ mị cười, di mũi kiếm xuống dưới đâm vào chân Tiểu Lâm, rút đoản kiếm ra, bắp chân đã bị cắt một đường. “Thực không có ý nghĩa! Một tên câm điếc cả kêu cũng không thể kêu!”
“Tránh ra!” Lộng Triều Nhân kêu to.
Một đám khói từ bên hông Lâm Tề tỏa ra, Lộng Triều Nhân bắt lấy Minh Vi cùng Minh Huệ nhảy xuống sông. Dược tính của Ngưng Thần Đan đã hết, Lâm Tề cũng không còn nội lực, ngọn đèn dầu trên cột buồm bị mưa to dập tắt, xung quanh đều trở thành một mảnh tối đen.
Hắn hiểu được, Lộng Triều Nhân lừa hắn lên thuyền, muốn diệt trừ hắn cùng với những người kia, là muốn Tần Phủ cùng các phái võ lâm trở thành thù địch. Vừa rồi cố ý nói ra Lão gia chính là Ngụy Vô Song, là muốn mượn tay hắn giết chết bọn họ, nhưng hắn vẫn chưa hiểu làm cho Tần Phủ cùng võ lâm kết thù kết oán có lợi gì cho Lộng Triều Nhân?
Dù thế nào hắn cũng không thể chết được.
Lâm Tề rút ra ngân châm, hai tay sờ soạng tìm vết thương trên chân, dùng ngân châm làm mất đi cảm giác đau đớn. Trên tay dính dính thứ gì đó, là máu phải không? Nhiều máu như vậy nếu Lão gia nhìn thấy nhất định sẽ bị dọa đến ngất xỉu đi.
Dùng một chút khí lực cuối cùng gỡ xuống một mảnh ván gỗ, ôm lấy nó, nhắm mắt nhảy xuống sông…
Tiểu Lâm không thể chết được, không thể chết được…