Đọc truyện Tam Thê Tứ Thiếp – Chương 54
Đêm hôm đó, Thiên Triều đại quân tấn công Bắc Môn Quan của Nam Lương, đánh bại đội quân của “Thiết Huyết Vương Gia” Hải Ngọc.
Trước khi lẻn vào quân doanh, Ngụy Vô Song lấy danh nghĩa Tư Đồ tứ trang chủ báo tin cho thủ quân Thiên Triều, Thiết Huyết Vương Gia dùng đại hôn để ngụy trang, đêm nay sẽ tập kết nhân mã ở Bắc Môn Quan. Thiên Triều thủ quân chắc chắn sẽ phái thám tử đến tìm hiểu, nhìn thấy trong quân doanh của Quý Vương có biến động, thám tử sẽ tưởng Nam Lương đang điều động nhân mã, Thiên Triều thủ quân trước nay luôn luôn cẩn cẩn đề phòng, dĩ nhiên kéo quân chặn đánh. Lúc đại quân kéo đến Sĩ Thần cũng sẽ có cơ hội chạy ra khỏi Nam Lương.
Không ngoài dự đoán, Thiên Triều thám tử nhìn thấy quân lính vây quanh Ngụy Vô Song cùng Kỳ Nhi, lập tức hồi báo, sau đó phái binh tấn công Nam Lương.
Đêm ấy ra khỏi quân doanh, Ngụy Vô Song bảo Kỳ Nhi ở lại tiếp ứng Sĩ Thần, một mình chạy vội đến Bấc môn Quan.
Sau này nghe kể lại, lần này Thiên Triều đại quân có thể nâng cao thanh uy, là nhờ một vị Tư Đồ thiếu hiệp anh dũng vô song, xâm nhập quân địch mở cửa thành cho Thiên Triều đại quân có thể thuận lợi đánh vào. Từ đó về sau Việt Vương Kiếm được triều đình bảo hộ, không còn phải chịu gông cùm xiềng xích của Nam Lương.
Những chuyện đó Sĩ Thần nghe qua cảm thấy rất khó hiểu, đợi đến khi hắn quay về Nam Lương, thủ hạ không ngừng ca ngợi hắn gan dạ sáng suốt hơn người, trí dũng vô song, hắn mới hiểu ra tất cả.
“Vô Song! Ngụy Vô Song!”
“Tứ trang chủ! Trang chủ người đi đâu vậy? Tứ trang chủ!”
“Giá, giá—-!” Sĩ Thần bỏ lại đám hạ nhân ở phía sau, dùng sức thúc ngựa chạy thẳng ra Bắc Môn Quan.
Ngụy Vô Song, Ngụy Vô Song, ta đối với ngươi như vậy, ngươi lại…..
– ———
Chạy đến nơi đã không thấy bóng dáng của Ngụy Vô Song cùng Kỳ Nhi. Sĩ Thần không biết bọn họ đi hướng nào, chỉ không ngừng thúc ngựa chạy về phía trước, mãi đến khi con ngựa rốt cuộc chạy không nổi nữa, cả người lẫn ngựa đều ngã quỵ ra đất.
Hạ nhân của Việt Vương Kiếm đuổi tới, nhìn thấy Tứ trang chủ nằm trên mặt đất, tóc tai tán loạn, y phục xốc xếch. Từ trước đến giờ Tứ trang chủ trong mắt bọn họ luôn luôn phong hoa tuyệt đại, chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng khổ sở như vậy, nhất thời không ai dám tiến đến gần.
Thật lâu sau, Sĩ Thần đứng lên nói, “Mang ngựa lại đây!”
“Trang chủ muốn đi…”
“Quay về Việt Thành.”
Quen hắn ở Việt Thành, chỉ biết hắn tên là Ngụy Vô Song, những chuyện khác hoàn toàn không biết. Thiên hạ to lớn như vậy phải tìm hắn ở đâu? Không sao, dù là ở chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm được ngươi, Ngụy Vô Song!
Trở về Việt Vương Kiếm, Sĩ Thần sai người đi dò la thân thế của Ngụy Vô Song, dựa vào hình dáng của cả hai, đi khắp nơi hỏi thăm có lẽ sẽ tìm ra chút manh mối, nhưng tìm suốt một tháng cũng không có tin tức gì. Có điều người của Việt Vương Kiếm không phải vô dụng, cuối cùng cũng tìm ra quan hệ của Ngụy Vô Song cùng Ngụy Vương Phủ, Sĩ Thần biết được liền thúc ngựa đi trước.
Đến Vương Phủ, lão quản gia Hách Thúc cùng gia đinh nha hoàn nhìn hắn từ đầu đến chân, nhất trí cho rằng hắn đến gây rối. Chắc chắn là Thiếu chủ nhân ở ngoài trêu chọc người ta, nên hiện giờ người ta tìm đến gây rối. Hách Thúc lau nước mắt nói, Thiếu gia rời nhà đã nhiều năm, nếu Tư Đồ công tử tìm được Thiếu gia xin báo lại một tiếng, đại ân suốt đời khó quên. Cuối cùng, còn bảo gia đinh nha hoàn hướng Sĩ Thần hành lễ. Tứ trang chủ giảo hoạt khôn khéo thế là dễ dàng bị lão cáo già dọa cho bỏ đi.
“Ngươi đứng lại!” Tư Đồ Sĩ Nguyệt gọi Sĩ Thần.
“Nhị ca có chuyện gì? Ta đang vội.”
“Vội? Vội đi tìm tên nam nhân kia?” Tư Đồ Sĩ Nguyệt châm chọc nói.
“Phải, là đi tìm tên nam nhân kia.”
“Mặt mũi của Tư Đồ gia đều bị ngươi làm mất hết.”
“Sĩ Nguyệt!” Tư Đồ Sĩ Nhật mắng nhị đệ một tiếng, nhìn về phía Sĩ Thần hỏi, “Ngươi muốn làm tề quân của hắn?”
Sĩ Thần lắc đầu, “Không phải! Ta không làm tề quân của hắn được, có thể chỉ làm thiếp, có thể không là gì cả, ta chỉ muốn đi theo hắn!”
“Tiện nhân!”
Ngay lập tức, kiếm của Sĩ Thần đã kề trên cổ Sĩ Nguyệt, “Đừng quên là hắn đã cứu Việt Vương Kiếm!” Nói xong Sĩ Thần thu kiếm, quay sang Sĩ Nhật nói, “Đại ca, chuyện của Sĩ Hiểu tạm thời cho ta làm chủ được không?”
Tư Đồ Sĩ Nhật gật đầu cười yếu ớt, “Tự nhiên!”
Ngàn dặm tìm phu không có kết quả, Sĩ Thần nghĩ ra một kế.
– ———
GIang hồ đồn đãi, Việt Vương Kiếm Tứ trang chủ mắc chứng bệnh lạ, dung mạo bị hủy, Việt Vương Kiếm bố cáo thiên hạ tìm kỳ nhân dị sĩ, nếu ai có thể chữa khỏi bệnh lạ cho Tứ trang chủ sẽ được thành thân cùng [giang hồ đệ nhất mỹ nhân] Tư Đồ Tam tiểu thư. Tin tức truyền ra liền khiến giang hồ dậy nên một trận sóng to gió lớn, kỳ nhân trong thiên hạ thi nhau chạy đến Việt Thành.
Ngụy Vô Song không ngừng nói với chính mình, đây nhất định là gian kế của Sĩ Thần, không thể mắc mưu, không thể mắc mưu. Nhưng liên quan đến đại sự của Tam tiểu thư, hắn nhất định sẽ không mang tỷ tỷ ra chơi đùa, có lẽ là thật, nếu là thật thì…
“Kỳ Nhi ở lại Hầu Phủ đợi ta…”
Sau khi Kỳ Nhi cùng Duy Nhất trở về Tịnh Khang Hầu Phủ, Ngụy Vô Song từ kinh thành chạy đến Việt Thành. Hắn vừa vào đến cửa thành, thủ quân so sánh với chiếu thư liền nhận ra, lập tức báo cho Tứ trang chủ.
Ngụy Vô Song tìm đến Việt Vương Kiếm, nhảy qua tường vào trong, nghe thấy các nàng nha hoàn nói chuyện, “Tứ trang chủ cả ngày đều ở Thần Phất Hiên bên Tây sương, không ra ngoài nửa bước.” Ba chữ [ Thần Phất Hiên] dường như cố ý nói rất to, Ngụy Vô Song không muốn nghe cũng khó, có điều tại sao phải nói rõ ràng là [bên Tây sương], chẳng lẽ ở Đông sương cũng có Thần Phất Hiên?
Ngụy Vô Song tìm đến Tây sương, cũng tìm được Thần Phất Hiên.
“Lão gia ngươi đến rồi! Ta biết ngươi sẽ đến!” Mỹ nhân dung mạo tuyệt mỹ bước đến trước mặt hắn.
Hắn biết mình lại mắc mưu!
Kiềm chế lửa giận, Ngụy Vô Song quay người bỏ đi, vừa mới quay người liền bị một đống “ám khí” phóng tới trước mặt, rút kiếm ra cản, “ám khí” bị đánh bại,rải ra đầy trời bột phấn.
“A!” Tiếng kêu thảm thiết quen thuộc, cảm giác quen thuộc, phấn ngứa lại càng quen thuộc!
Sĩ Thần phất tay, đám người vừa phóng “ám khí” rời khỏi đình viện.
“Tư Đồ Sĩ Thần!” Ngụy Vô Song nổi giận gầm lên một tiếng, muốn bước đến giáo huấn Sĩ Thần một trận, lại sợ phấn ngứa trên người dính vào hắn, không ngờ bị Sĩ Thần từ xa xông đến ôm lấy, “Buông ra, ngứa chết ngươi bây giờ!”
“Lão gia, ta nhớ ngươi.”
Ngụy Vô Song dừng lại gãi gãi, vội vàng gỡ hắn ra, “Ngươi không ngứa à?”
“Ta chịu ngứa quen rồi!”
“Quen?”
“Ta tự rắc phấn ngứa trên người, như vậy Quý Vương chạm vào ta sẽ thấy ngứa ngáy khó chịu, sau đó ta sẽ nói với hắn là ta bị bệnh lạ…Hắn sẽ không chạm vào ta nữa…”
“Ngươi thật đúng là bất chấp thủ đoạn.” Ngứa chết mất!
“Ta cũng không có cách khác, ta không muốn gả cho một nam nhân… Ta không muốn gả cho hắn…” Sĩ Thần ôm cổ Ngụy Vô Song, ngửa đầu áp lên môi, chiếc lưỡi linh hoạt xâm nhập vào miệng hắn, Ngụy Vô Song cũng quên mất ngứa ngáy, hai tay vòng qua ôm Sĩ Thần, dần dần cảm thấy thân thể lâng lâng, đầu óc càng ngày càng nặng nề…Trước khi nhắm mắt còn nghe thấy giọng Sĩ Thần, “Ha ha, Lão gia, cái này là một loại thuốc ngủ tên Thụy Tiên Nhân… Người đâu, mang người này xuống hầm rượu! Ngụy Vô Song ngươi làm ta tìm rất cực khổ!”
Sáng sớm Ngụy Vô Song tỉnh dậy, phát hiện ngoại trừ tay chân, trên người chỗ nào cũng có vài vết xanh tím. Để thư giãn gân cốt, hắn mang kiếm ra luyện.
“Lão gia———!” Một tiếng gọi ba phần kiều bảy phần mị, làm cho Ngụy Vô Song thiếu chút nữa tự nện kiếm vào chân, “Lão gia đang luyện kiếm à?”
“Thấy còn hỏi!” Trời lạnh mà lại mặc ít như vậy.
Sĩ Thần bước xuống bậc thang, rất không cẩn thận ngã chúi về phía Ngụy Vô Song, nhìn thấy mỹ nhân sắp ngã vào mũi kiếm, Ngụy Vô Song sợ tới mức ném Cự Long Kiếm ra xa, “Ô ô….” Mỹ nhân bị kinh hách, mềm nhũn nằm trên người Ngụy Vô Song, “Lão gia muốn giết ta à?”
“Là tự ngươi…”
Cái miệng nhỏ mềm mại hôn lên đôi môi nhợt nhạt kiên định của Ngụy Vô Song, hết sức ôn nhu, “Cuộc đời này ta quyết không phụ ngươi.”
Xoay người áp chế mỹ nhân, vuốt ve vết sẹo đã nhạt đi, thâm tình ngắm nhìn một lúc, “Khuôn mặt bị hủy ta không cần!” Nói xong đứng dậy nhảy lên cao, tà tà cười phi thân rời đi.
“Ngụy Vô Song! Ngươi đừng trốn!”
Không trốn mới là lạ, không thể ở lại cho tên yêu tinh nhà ngươi ăn tươi nuốt sống được.
“Ngụy Vô Song, ngươi có chắp cánh cũng không thoát khỏi tay ta!”
Ngụy Vô Song quay đầu cười, đúng vậy, chắp cánh cũng không thoát.