Đọc truyện Tam Thê Tứ Thiếp – Chương 49
Sĩ Thần bị dọa cho choáng váng, ngây ngốc nửa ngày mới phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Ngụy Vô Song cũng bị tiếng kêu làm cho sực tỉnh, nhớ ra mình vừa xé áo một cô nương.
“Cô nương…!” Nhìn chằm chằm…lồng ngực bằng phẳng trước mặt… không thể nào là cô nương… “Ngươi là nam nhân à?”
Sĩ Thần không rảnh bận tâm chuyện khác, thân thể như bị ngàn vạn con trùng cắn chích, hận chính mình không thể một kiếm tự cắt bỏ da thịt. Tay trái bị trật khớp, hiện tại chỉ còn tay phải là có thể động, cũng không dám dùng sức để trảo, cuối tháng phải thành thân với Quý Vương, trên người không được lưu lại vết thương.
Ngụy Vô Song cũng bị ngứa ngáy khó chịu, trong ngực đã cào đến bật máu. Hai đại nam nhân có bị chém đầu cũng không chớp mắt, lại bị phấn ngứa làm cho liên tục kêu gào không thôi.
“Mau đưa giải dược đây!”
“Câm miệng của ngươi lại!” Hung hăng đá ra một cước, “Nếu có giải dược ta còn như vậy sao?”
Sĩ Thần cố chịu ngứa cũng không dám trảo, Ngụy Vô Song nhìn hắn bộ dáng đáng thương, bèn vươn tay toan giúp…
“Ngươi muốn làm gì?” Sĩ Thần bắt được tay Ngụy Vô Song.
“Thì ra tay phải ngươi không bị thương Ta chẳng qua chỉ muốn giúp…”
“Ai cần ngươi giúp? Ta thấy ngươi là lợi dụng sờ mó thì có!”
“Ta…” Một câu như sét đánh!
“Bớt lo đi! Loại bột ngứa này dùng Huyết Dược Hoa chế thành, dược tính phát tác liên tục năm canh giờ cho đến khi da thịt bị trảo hết, lộ ra xương mới thôi…Ngô…A…!” Sĩ Thần chịu không được lại phát ra tiếng rên.
“Huyết Dược Hoa?” Ngụy Vô Song ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, nếu thật sự là Huyết Dược Hoa vậy sẽ có cách trị, “Gần đây có hầm rượu hoặc kho rượu nào không?”
“Ngươi hỏi làm cái gì….”
“Nói đi!”
“Hầm rượu… Phiêu Hương Viện có một cái!”
“Mau dẫn ta đi!”
– ———
Thứ hấp dẫn nhất ở Phiêu Hương Viện ngoại trừ cô nương, chính là rượu. Rượu ở đây do một tay lão nô tự nấu ủ, có thể xếp vào loại mĩ tửu.
“Chính là nơi này!”
Đánh nát cửa hầm, có một cầu thang thông xuống dưới. Ánh sáng nhập nhoạng, nhưng vừa may hai người nội lực không tệ, vẫn có thể nhìn rõ. Ở giữa phòng có một ang rượu rất lớn, cao gần bằng một người. Ngụy Vô Song đẩy Sĩ Thần xuống hầm, bản thân cũng nhảy xuống theo.
Sĩ Thần trước tiên uống một ngụm rượu to, rồi mới vươn đầu chửi ầm lên.
“Rượu có thể làm chậm dược tính.”
Quả thật không khó chịu như lúc nãy!
“Chỉ là tạm thời thôi, có thể sẽ tái phát!” Ngụy Vô Song nhíu mày, trên miệng vốn bị thương, uống một ngụm rượu thập phần đau đớn.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Uống rượu! Uống nhiều một chút sẽ không ngứa nữa!”
Uống rượu? Tửu lượng của hắn không tốt, chỉ cần hai, ba chén đã có thể say, đến lúc đó lại rơi vào tay tên nam nhân này…
“Ngươi cũng giỏi chịu đựng thật!”
“Ân?” Sĩ Thần không hiểu Ngụy Vô Song nói chuyện gì.
“Rõ ràng bị dày vò khổ sở như vậy, vẫn có thể chịu nhịn không trảo.”
“…………”
“Ngươi võ công không tầm thường, tại sao còn mang theo cái loại bột này? Thích xem bộ dạng người khác thống khổ lắm à?”
“Cái này…vốn là ta muốn chính mình dùng…”
“Ta có nghe nhầm không?” Ngụy Vô Song ngoáy ngoáy lỗ tai, “Có người muốn tự mình chịu khổ?”
“Ta thích! Ngươi quản được sao?”
Ngụy Vô Song cũng không hỏi thêm, tiếp tục vùi đầu uống rượu, thấy Sĩ Thần vẫn còn ngồi yên bất động, bèn đưa rượu đến trước mặt hắn, “Uống đi! Ngươi thích thế này à?”
“Ngô… ngô…” Bị Sĩ Thần một cước đá vào bụng, Ngụy Vô Song ăn đau lập tức rút tay về, “Ta nói không uống là không uống!”
“Ai…Ngươi tại sao lại kì quặc như vậy? Năm canh giờ a, hiện tại còn chưa qua nửa canh giờ!”
“Ngươi mới kỳ quái, ta có chết cũng không liên can đến ngươi!”
“Ách…” Chỉ một câu đã khiến Ngụy Vô Song cứng miệng không thể phản kháng, “Ngươi uống hay không?”
“Không uống! Ngươi làm gì được ta?”
“Ngươi nói đúng rồi! Ta chính là thích lợi sụng sờ mó, ngươi nói xem ta có thể làm gì ngươi?” Ngụy Vô Song giả vờ làm ra vẻ háo sắc, “Muốn ta uy ngươi uống phải không?”
“Vô lại! Xem ta không một kiếm chém chết ngươi!”
“Không biết lượng sức!” Ngậm một ngụm rượu, cúi đầu ghé sát mặt Sĩ Thần…
“Không giết ngươi ta sẽ theo họ của ngươi!” Dứt lời lập tức chìm vào men rượu…
– ———
Qua ba canh giờ, Sĩ Thần đã say đến không biết sáng tối, nếu không phải trên người vẫn còn cảm giác ngứa ngáy, hắn đã sớm hôn mê bất tỉnh. Nhìn lại Ngụy Vô Song cũng đã say đến bảy tám phần.
“Ngươi… không phải Tư Đồ Sĩ… Hiểu…Ngươi là ai?”
Sĩ Thần chỉ nghe thấy [không phải Tư Đồ], ấm ức phản bác, “Ta là…Tư…Sĩ…”
“Được… Ngươi phải phải phải…Nghe nói Tam tiểu thư rất xinh đẹp…Chính là không biết…”, Ngụy Vô Song nâng cằm Sĩ Thần cẩn thận nhìn ngắm, “Không biết nàng có… đẹp như ngươi không?”
“Đẹp…” Sĩ Thần mở mắt nhìn thấy hắn, tuấn nhan gần ngay trước mặt lại dường như xa tận chân trời, “Ngươi nhìn rất anh tuấn… nhưng mà… ta không biết ngươi…”
Mắt phượng xanh biếc ầng ậng nước, môi đỏ phả hơi như hoa lan…
“Ngươi sẽ biết…”
Hai bàn tay ôm Sĩ Thần khóa chặt vào trong ngực, cúi đầu vội vàng đoạt lấy bờ môi. Hơi thở mang theo hương rượu, Ngụy Vô Song nếm thử bao nhiêu cũng thấy không đủ. Ở trong hầm rượu nhỏ hẹp, muốn tránh cũng tránh không được, Sĩ Thần chỉ biết có người làm hắn không thể thở, buồn bực muốn đẩy người nọ đi, đầu lưỡi càng không ngừng mãnh liệt lôi cuốn Ngụy Vô Song. Bàn tay ôm phía sau đầu càng lúc càng bóp chặt, tựa hồ muốn mang người trong lòng ngực nuốt vào bụng, hôn rồi lại cắn, không cho hắn có một chút thời gian để thở, mặc cho hắn đánh thế nào trảo thế nào.
Mãi đến khi hắn ngất đi, Ngụy Vô Song mới dừng lại, rượu cũng đã tỉnh, ngượng ngùng cười nói, “Quả nhiên là ta vô lại!”
– ———
Sĩ Thần không biết mình làm thế nào lại trở về trang, khi hắn tỉnh lại đã nằm trong một gian khách phòng. Khách phòng đã lâu không có người ở, cũng không có ai đến quét dọn, người trong trang chỉ nghĩ Tứ trang chủ say rượu nên đi nhầm phòng.
Hoàn cảnh của Ngụy Vô Song thì không được tốt lắm.
“Trên người ngươi… là vết trảo. Xảy ra chuyện gì?”
“Lúc nàng đào tẩu ném vào người ta một bao phấn ngứa… Đây là ta tự mình trảo thôi!” Nói dối mặt không đỏ, hơi thở cũng không đứt.
“Thật không?” Kỳ Nhi vòng ra sau lưng Ngụy Vô Song, “Sau lưng cũng là ngươi tự trảo à?”
Một giọt mồ hôi theo thái dương chảy xuống, hắn không thể nói là do Tư Đồ Sĩ Thần làm ra. Khi đó đến hỏi tú bà mới biết, thì ra hắn chính là Tứ trang chủ của Việt Vương Kiếm Tư Đồ Sĩ Thần… Sĩ Thần…
“Ngươi nói, do nữ nhân kia lưu lại phải không?”
“Không phải.” Hắn không phải nữ nhân.
“Đúng rồi. Nhìn nàng xinh đẹp, cho nên ngươi thả nàng ra. Vết trảo trên lưng là ngươi cùng nàng… do nàng lưu lại phải không?”
“Kỳ Nhi, là ai dạy ngươi mấy chuyện này vậy?”
“Ngươi thừa nhận?” Triển Quần Ngạo có nói, nếu một nam nhân trên người lưu lại dấu vết như vậy, nhất định đã trải qua mấy việc cẩu thả.
Đau đầu thật, sớm biết nên chờ Kỳ Nhi ra ngoài rồi mới tắm rửa.
“Tóm lại, không được tìm Việt Vương Kiếm nữa!” Ngụy Vô Song thử chuyển đề tài, quả nhiên Kỳ Nhi cũng không tiếp tục căn vặn chuyện vết trảo.
“Ta muốn học nội công tâm pháp của Việt Vương Kiếm. Được rồi, xem như nàng tự giải được huyệt đạo chạy thoát, ngươi lại bắt nàng về đi…”
Một thứ âm thanh huyên náo ngắt lời Kỳ Nhi, Ngụy Vô Song vội vàng mặc y phục cùng hắn ra cửa xem thử, nghênh diện chỉ thấy tú bà.
“Ma ma, có chuyện gì ầm ĩ như vậy?”
“Là đoàn người đi đón dâu từ Nam Lương đến, các cô nương đều đi xem rồi, thật là, mấy tên gia đinh cũng đi hết, ngay cả tên rót trà…”
“Nam Lương? Người Nam Lương tại sao lại đến Trung Nguyên đón dâu?” Nghe đến Nam Lương, hai người đều chột dạ đề phòng.
“Tân lang không phải là tầm thường đâu, nghe nói là một vị Vương gia rất có quyền thế ở Nam Lương, được Hoàng Thượng thân chuẩn hắn đến Trung Nguyên đón dâu.”
“Thật không? Là tiểu thư nhà ai…”
“Không phải tiểu thư, tân nương là nam tử.” Tú bà vẻ mặt khinh bỉ nói, “Là Tư Đồ Tứ công tử của Việt Vương Kiếm!”
“Tư Đồ Sĩ Thần??”
“Đúng vậy! Không biết đám người man di đó nghĩ như thế nào, lại công khai đi thú nam nhân. Công tử ngươi nói…Công tử?” Người đâu rồi?