Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 44


Đọc truyện Tam Thê Tứ Thiếp – Chương 44

“Ngụy Vô Song, ngươi luôn khiến người khác kinh ngạc!”

“Thật xấu hổ! Ta từ lâu đã không còn họ Ngụy nữa rồi!”

“Ngươi nghĩ có thể thắng được ta sao?”

“Ai…..thử một lần sẽ biết!”

Trong một chốc ánh sáng lóe lên, Cự Long Kiếm ra khỏi vỏ, ngân quang một đường chém tới. Hải Đàm thân hình nhoáng lên một cái, xoay người tránh được, một lọn tóc đen chậm rãi rơi xuống đất. Tay sờ lên cổ, Hải Đàm trên mặt vẫn giữ hàn ý, cười lạnh, “Vẫn không bằng ngày xưa!”

“Cũng phải!” Tần Chính hướng kiếm nói.

“Lão gia!” Duy Nhất chạy đến chắn trước mặt Tần Chính, “Cho ta qua đó!”

“Ngươi là bảo bối, Lão gia làm sao để ngươi qua!” Cúi đầu thưởng thức đôi môi đỏ mọng, thật lâu sau mới chịu luyến tiếc buông ra, “Ngoan ngoãn đứng một bên xem đi!”

“Trấn Bắc Tướng Quân, không phải, là Trấn Bắc Vương mới đúng!” Tần Chính cười, “Đến lúc này ta cũng không thương hoa tiếc ngọc nữa.”

“Câu này phải là ta nói mới đúng.”

Hải Đàm vén vài sợi tóc còn vương trên cổ, cầm lấy [Ngân Liễu] từ tay cô gái áo tím. Ngân Liễu dài chừng năm thước, trông tựa như kiếm nhưng không phải kiếm, gồm nhiều đoạn khoảng hai tấc, ở đầu ngọn có móc răng, giống như một cành liễu. 

“Đã lấy lại rồi?”

“Không! Rèn lại một thanh khác, dùng để lấy mạng của ngươi!”

Hai bóng người một lam một tím lao vào nhau giữa không trung, không có chiêu thức hoa lệ, chỉ mạnh mẽ công kích đối phương. Cự Long Kiếm mỗi nhát đều như vạn quân lôi đình, thân kiếm vung trong không khí tạo thành thanh âm sắc bén, người bên ngoài không thể đến gần một bước.

“Hừ!” Hải Đàm tà mị cười, cổ tay chuyển động, Ngân Liễu quấn lấy Cự Long Kiếm, giống như rắn hổ mang trườn lên tay Tần Chính, răng sắc móc vào da thịt.

“Ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích!”


“Thế nào? Muốn cả hai tay?”

“Da của ngươi vừa già vừa thô, ta không hứng thú. Muốn lấy cũng phải lấy loại da mềm mịn như hắn!” Nói xong, Hải Đàm cúi người hướng về phía Duy Nhất, trong lòng bàn tay xuất hiện một đám khói tím…

“Mơ tưởng!” Một cỗ nội lực cường đại bao phủ Cự Long Kiếm, tay cầm kiếm mạnh mẽ vung lên, Cự Long Kiếm bứt khỏi Ngân Liễu, Ngân Liễu bật ngược ra vừa vặn bị Ngụy Vô Song nắm lấy, nhanh nhẹn quét qua cổ đối phương.

Hải Đàm ngửa người ra sau tránh được, lập tức thu hồi tả chưởng, tay phải cầm Ngân Liễu vụt mạnh, móc sắt lại móc vào tay Tần Chính, đau thấu tim liền bật ra tiếng rên.

“Lão gia!”

“Không được qua đây!” Giọng nói áp bách khiến Duy Nhất lập tức khựng lại.

“Xem ra ta đã đánh giá cao ngươi!” Tần Chính nhìn Hải Đàm nói.

“Cái gì?”

Chỉ thấy Tần Chính tay phải nổi gân xanh, quát lớn một tiếng, Ngân Liễu bị đứt văng ra xa, chỉ còn móc sắt vẫn cắm vào da thịt.

“Còn muốn cùng ngươi đùa giỡn một chút!” Hải Đàm luyến tiếc vứt Ngân Liễu xuống.

“Đùa với ngươi ta không có hứng thú!” Tần Chính cũng buông kiếm, kéo lại vạt áo, “Đừng dây dưa nữa!”

“Xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!”

Hai cỗ chân khí cực lớn phóng ra, cả gian phòng liền tràn ngập những cánh hoa tím phất phơ, đẹp đến mê loạn.

“Vướng bận!” Tần Chính phất tay gạt bỏ cánh hoa, nhảy lên điện các, “Đổi nơi khác!”

Hải Đàm lập tức đuổi theo, hai người sóng vai mà đi, như chim én lướt qua mặt hồ xanh biếc, bước lên chiếc cầu nhỏ, đến gần rừng trúc. Ai cũng không chịu ra tay trước, đều đang chờ đợi đánh cho đối thủ một đòn chí mạng.


“Tiểu kiều, lưu thủy, hoa điểu, trúc lâm*, ngươi thật biết hưởng thụ!”

“Tần Phủ của ngươi thì là gì?”

“Cũng bình thường! Ta làm cho bọn họ đau đến tâm khảm, cho nên bọn họ muốn cái gì, ta đều mang đến cái đó….”

“Két—–!” Vẫn là Hải Đàm ra tay trước, Ngũ Độc Chưởng đánh vào đoạn trúc trước mặt, nháy mắt đã bị tiêu biến gần hết.

“Nguy hiểm thật!” Tần Chính kéo kéo vạt áo, nhảy lên cao nhổ mấy cây đại trúc dùng sức ném xuống, “Cho ngươi đánh thỏa thích!”

“Tần lão gia bản tính trẻ con vẫn không bỏ!” Bàn tay mang cỗ lực màu tím, chỉ vung hai ba cái đã mang đại trúc toàn bộ đánh thành nhiều đoạn.

“Không phải ngươi nói muốn cùng ta đùa giỡn sao?”

Tần Chính không ngừng tấn công Hải Đàm, dùng nội lực ném xuống cả trăm cây đại trúc, trong lúc Hải Đàm còn đang đối phó, nhanh nhẹn tiến ra sau lưng Hải Đàm đánh một chưởng.

“Đê tiện!” Không lường trước Tần Chính sẽ tập kích từ phía sau, Hải Đàm chỉ còn cách cắn răng chịu hạ. Dựa vào nội lực của Tần Chính lúc này, cùng lắm hắn chỉ bị thương kinh mạch.

“Không chơi nữa!” Xuất chưởng gần đến trước mặt Hải Đàm, Tần Chính bỗng nhiên dừng lại. Hải Đàm bị chọc cho căm phẫn cực độ, vẫn không chịu dừng tay.

“Đã nói không chơi nữa!” Hai tay nắm chặt lên hông mỹ nhân, nhanh nhẹn cướp lấy đôi môi mỹ nhân, thừa lúc mỹ nhân không chú ý liền dùng sức điểm huyệt bế khí của hắn, “Vẫn là hương vị của bảy bảo bối nhà ta… tuyệt hơn!”

“Ngụy Vô Song!” Hải Đàm tức giận đến cả người run rẩy, “Ta giết ngươi!”

“Ta đồng ý!”

“Duy Nhất?”

“Tại sao không tiếp tục?”


“Ngươi đã thấy…”

“Đúng vậy! Đã thấy!” Duy Nhất chậm rãi đi đến trước mặt Tần Chính, ngọt ngào cười.

“A——–!”

“Hại ta lo lắng chết khiếp, ngươi lại ở chỗ này phong lưu khoái hoạt?” Nói xong lại mạnh tay thêm một chút.

“Đừng kéo nữa! Sắp đứt rồi!” Tần Chính xoay người che lỗ tai.

“Trở về ta sẽ nói cho bọn họ biết!” Duy Nhất thả tay ra, đi đến trước mặt Hải Đàm, “Ta có chuyện muốn nói với hắn!”

“Ta không thể nghe sao?” Tần Chính lo lắng hỏi.

“Không thể! Sợ ta giết hắn?”

“Không phải! Ta là sợ hắn…..”

“Hắn không phải bị ngươi điểm huyệt rồi sao, còn có thể thế nào?”

“Ân.” Tần Chính gật đầu, tiến lên điểm thêm một cái lên ngực Hải Đàm, mới yên tâm rời đi.

– ———

“Hừ, ha ha…” Hải Đàm thê lương cười, “Hắn thực sự rất cưng chiều ngươi!”

“Cái này ta không phủ nhận!”

“Bây giờ không sợ ta nữa?”

“Người ta sợ không phải ngươi.” Duy Nhất cúi người điểm nhẹ lên ngực Hải Đàm, “Như vậy sẽ thoải mái hơn!”

“Mèo khóc chuột!”

Duy Nhất vẫn không để tâm, “Lúc nhìn thấy ngươi làm ta nhớ lại chuyện năm đó…… mới khiến cho ta sợ đến phát run.”


“Sợ cái gì? Đến cuối cùng hắn vẫn thú ngươi, đối với người Trung Nguyên các ngươi cũng chỉ có nữ nhân mới phải giữ gìn trinh tiết.”

Duy Nhất nâng cằm Hải Đàm vuốt ve, “Hay là ta cho ngươi nếm thử cái loại tư vị đó một chút?”

“Ngươi dám!” Hải Đàm cứng người một thoáng.

“Nói đùa thôi!” Dù sao hắn cũng không dám, làm như vậy không bị Đại chủ tử giáo huấn mới là lạ.

“Ngươi không phải có chuyện muốn nói với ta sao?” Thấy Duy Nhất đứng dậy rời đi, Hải Đàm vội ngăn lại.

“Vốn định tra tấn ngươi một chút!” Duy Nhất chỉ vào ngực Hải Đàm, “Bất quá lúc nãy hắn hành hạ ngươi như vậy cũng đủ rồi!”

Hải Đàm vốn bị điểm huyệt bế khí đã không thể làm gì được Duy Nhất. Trước khi đi Tần Chính lại bế thêm huyệt Thiên Trung của hắn, chỉ cần thở sâu một chút liền như ngàn châm đâm vào tim. Cho dù là một phần vạn cơ hội, Tần Chính cũng không để Hải Đàm lại làm tổn thương Duy Nhất một lần nữa.

“Hắn vẫn không giết ta.”

Duy Nhất dừng chân, quay đầu nhìn Hải Đàm, “Ta không có nói cho hắn là ngươi đã làm, hơn nữa cũng nên tạ ơn ngươi!”

“Có ý gì?”

“Nếu không phải vì chuyện đó, hắn cũng sẽ không thú ta. Mặc kệ là thông cảm cũng được, thương hại cũng được……..”

“Ngươi nói hắn không yêu ngươi?”

“Yêu…….” Đối với ta là một thứ rất xa xỉ.

“…………..”

Thật nực cười! Hắn luôn tự nhủ, Ngụy Vô Song đối với mình vẫn có một chút tình cảm, nhưng sâu trong trái tim lại tin rằng đó chỉ là đồng tình thương hại….

– —

==============================

*Tiểu kiều, lưu thủy, hoa điểu, trúc lâm: cầu nhỏ, nước chảy, hoa và chim, rừng trúc


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.