Đọc truyện Tam Thê Tứ Thiếp – Chương 3
Thất vị chủ tử không phải tuyệt tình như Tần Chính nghĩ, hai ngày sau Thất chủ tử Nam Cung Kiệt đã đuổi kịp theo.
“Thất chủ tử thỉnh người dùng trà!” Tiểu Bính Tử ân cần hầu hạ Nam Cung Kiệt, đã sớm quên mất lão gia nhà mình.
“Ân.” Nam Cung Kiệt phất tay ý bảo Tiểu Bính Tử lui ra.
Tiểu Bính Tử thức thời đi ra khỏi phòng. Vào Tần phủ đã hơn một năm, mỗi lần nhìn thấy Thất chủ tử, y liền không nhịn được phải lên tiếng cảm thán, đường đường là một nam nhân vĩ ngạn anh tuấn lại phải trở thành tiểu thiếp của người khác, nam nhân như vậy lẽ ra có thể dễ dàng được lòng nữ nhi, ai… Thế nhưng thất vị chủ tử Tần Phủ lại có người nào không phải như vậy đâu.
“Bôn ba hai tháng cũng không ở nhà nghỉ ngơi đi!” Tần Chính nhẹ giọng trách cứ, đứng dậy bước đến phía sau Nam Cung Kiệt vuốt ve.
“Lại hao tổn nội lực! Ngươi cho là ngươi vẫn như trước kia sao?” Nam Cung Kiệt vùng ra khỏi người Tần Chính, đẩy hắn xuống ghế, ngồi lên đùi hắn chớp mắt.
“Nhớ ngươi A Kiệt……”
A Kiệt đỏ mặt, né tránh cái hôn của hắn. Tần Chính cười cười, cũng không trách, nhớ lại chuyện hôm trước liền nói, “Hai ngày trước ta có gặp người của Nam Cung thế gia.”
“Ai?”
“Dị mẫu đệ muội của ngươi, còn có hạ thúc, nhưng họ không nhận ra ta!”
“Lúc ngươi đi đón dâu bộ dáng rất giống sơn tặc, bọn họ đương nhiên nhận không ra ngươi.”
“Tại vì lúc ấy rất vội vàng nên không để ý thôi!”
“Bọn họ rất nhàn rỗi phải không? Nhiều người như vậy chạy tới giúp vui?”
“Bọn họ lần này đến Phi Ưng Bảo chỉ sợ không phải để giúp vui!” Tần Chính ưu tư nói.
Nam Cung Kiệt bật dậy, “Ngươi là nói bọn họ vì Minh Chủ vị mà đến?”
“A Kiệt, cho dù như thế bọn họ cũng không có gì sai.”
“Hừ, đúng vậy! Bọn họ là không xem ta ra gì!” A Kiệt vẻ mặt càng ngày càng âm trầm, trong mắt lóe tàn nhẫn.
“A Kiệt!” Luôn luôn như vậy, mỗi khi nhắc đến người thân, A Kiệt đều không thể khống chế được cảm xúc. “A Kiệt…” Thanh âm trầm thấp hấp dẫn, A Kiệt ngoan ngoãn nhắm mắt lại…Lời nói mây mưa nhanh chóng kéo đến.
Tần Chính bế A Kiệt đặt lên trường kỉ, cởi bỏ đai lưng của hắn.
“Lão gia, ngươi không phải muốn hành sự ở chỗ này chứ?” Trường kỉ nhỏ hẹp làm sao dung hạ hai đại nam nhân?
Tần Chính đành phải đứng dậy đi về phòng ngủ.
“Ta không thích ở trên giường!” Nếu bị người khác nhìn thấy giường gối xốc xếch, hắn còn mặt mũi nào nữa chứ.
“Hả?”
Nhìn Tần Chính vẻ mặt ngu ngốc, A Kiệt dở khóc dở cười, lấy mảnh vải phủ trường kỉ mang trải xuống đất. “Ở đây…”
– —
“Đã tắm rồi à?” Tần Chính hít một hơi mùi thơm cây cỏ trên người A Kiệt, cười trêu nói: “Khó trách hôm nay không đẩy ta ra…Ô…” Lắm miệng kết quả bị trúng một quyền.
“Lần cuối cùng là khi nào?” Tần Chính nhẹ nhàng vuốt ve phu nhân.
“…Không biết……a…” A Kiệt thân thể thon thả tinh kiện, làn da phiếm hồng rịn mồ hôi.
“Vài tháng rồi, lâu lắm…” Tần Chính đột nhiên rời đi, cơ thể trần trụi của A Kiệt rùng mình một cái. Lát sau, Tần Chính mang đến một hộp thuốc mỡ trong suốt, ngón tay thuần thục bôi thuốc vào hậu huyệt của A Kiệt.
“Đây là………… tùy thân mang theo thứ này, nghĩ muốn…… ở bên ngoài thâu tinh phải không…… ừ…… Được rồi……”
“Chờ một chút, bằng không ngày mai ngươi không xuống giường được!”
“Từ nhỏ…Đại chủ tử không phải bị ngươi…A———–“ Tần Chính đột ngột tiến vào, tựa như lưỡi dao đâm thật sâu, A Kiệt kêu lên một tiếng sợ hãi. Hắn đã có ý tốt không muốn làm đau phu nhân mới chậm rãi như vậy, nếu không được người ta chấp nhận thì sao phải tự làm khổ mình.
———-
“A Kiệt, ngủ à?” Tần Chính ôm lấy người bên cạnh. “Đừng ngủ vội, tắm rửa đã…”
A Kiệt đã bắt đầu lơ mơ.
“Ai…” May mà Tần Chính là người luyện võ, nếu không phải ôm lấy một nam nhân cao lớn thật đúng là quá khó khăn.
Vừa đi ra cửa, đã thấy đặt sẵn bồn tắm, có vải bố bao quanh.
Xem ra Tiểu Bính Tử không phải là không có ích.
———-
Có A Kiệt đốc thúc, ba người nhanh chóng đến Phi Ưng Bảo. Nếu không dựa vào tốc độ của Tần Chính cùng Tiểu Bính Tử, võ lâm đại hội tổ chức xong cũng chưa chắc đã đến nơi.
“Nam Cung Môn Chủ, ngài như thế nào đến đây?” Không chỉ Phi Ưng Bảo Chủ mà tất thảy mọi người đều kinh ngạc.
“Đến để giúp vui! Như thế nào? Không chào đón ta?”
“Làm sao như vậy, Nam Cung Môn Chủ giá lâm Phi Ưng Bảo là vinh hạnh của lão phu, hoan nghênh đã tới!” Ân Hồng Thiên cười cười nịnh nọt, nhìn thấy Tần Chính đứng một bên liền hỏi, “Vị thiếu hiệp này là…”
Lại là thiếu hiệp…
“Thiếu hiệp cái gì, là phu quân ta!”
Cả khách phòng rộng lớn đột nhiên lặng ngắt như tờ, rồi cùng ồ lên một tiếng. Đây là đương nhiệm Võ lâm minh chủ Tần Chính.
“Ngài chính là Tần minh chủ?” Ngọa Long Cốc Chủ đức cao vọng trọng đứng dậy hỏi.
Tần Chính bất đắc dĩ cung tay “Chính là tại hạ!” Bị người khác hỏi thẳng như vậy cũng có hơi mất mặt.
Tận mắt nhìn thấy Tần Chính mới thấy hắn đúng là một vị đại hiệp ung dung khí khái, khác xa với tin đồn là một nam nhân ẻo ọt. Sau một lúc xôn xao, Tần Chính cùng Nam Cung Kiệt được sắp xếp chỗ nghỉ để chờ đợi ba ngày sau dự Võ Lâm Đại Hội.
———-
Mới sáng sớm Tần Chính đã được thưởng thức tiếng chim líu lo, theo âm thanh tìm đến thì thấy mấy hài đồng đang chơi chim chóc, đùa giỡn với một con ma tước trông rất cao hứng.
“Thúc thúc, ngươi cũng thích chim?” Tiểu cô nương nhìn thấy thúc thúc anh dũng liền nhiệt tình đón tiếp.
“Thích.” Tần Chính ngồi xổm xuống cùng chơi.
“Thúc thúc cũng đến tham dự đại hội võ lâm? Là từ nơi nào đến?” Tiểu nam hài có vẻ cũng thích thúc thúc đầy hiệp khí này.
“Thúc thúc từ Tần quận đến.”
“Tần quận? Có phải là Tần quận có Tần Phủ không?” Đứa bé lớn hơn hỏi.
“Đúng vậy, chính là Tần quận có Tần Phủ.” Ha hả, nhà mình đúng là vẫn rất có danh tiếng đấy thôi.
“Mẹ ta kể Tần phủ toàn kẻ dâm oa, nam nhân lại thú nam nhân.”
“Hả?” Tần Chính mới vừa rồi còn đắc ý liền kêu lên một tiếng rồi ngã ngồi trên mặt đất.
“Nói bậy, nam nhân thú nam nhân thì có gì sai.” Tiểu cô nương lúc nãy phản bác.
“Đó là vì cha ngươi cũng dâm oa, cha ngươi cũng là nam nhân lại thú nam nhân.”
“Không được nói cha ta như vậy!”
“Cha ngươi chính là như vậy. Thúc thúc nói có phải không?”
Kẻ đầu lĩnh dâm oa này bị mấy cặp mắt trong suốt nhìn đến đổ mồ hôi, không biết nói sao cho đúng.
—–—-
“Ngồi dưới đất làm gì?”
“Kỳ Nhi?”
Trông thấy Kỳ Nhi, Tần Chính vội vàng đứng lên, “Ngươi như thế nào cũng đến đây?”
Kỳ Nhi liếc mấy hài đồng một cái, “Đi dùng điểm tâm đi!”
Hai người đi rồi, tiểu cô nương lập tức lớn tiếng trêu nam hài, “Xấu hổ xấu hổ xấu hổ, xấu hổ xấu hổ, thấy tuấn tú ca ca liền đỏ mặt……”
“Ta…… không có!”
———-
“Kỳ Nhi đến khi nào vậy?” Đánh chết Tần Chính hắn cũng không tin Kỳ Nhi có thể rời khỏi giường vào giờ này.
“Ăn cơm!”
“Ân. Ta không đói.”
“Mấy đứa trẻ lúc nãy nói bậy khiến ngươi ăn không ngon?”
“Không có, sao thế được.” Tần Chính cười gượng.