Tam Thế Duyên

Chương 56: Thảm Án Tống Gia 2


Bạn đang đọc Tam Thế Duyên FULL – Chương 56: Thảm Án Tống Gia 2


CHƯƠNG 56: THẢM ÁN TỐNG GIA 2
Tác giả: Luna Huang
Nói đến đây mắt của Tống Bân ươn ướt, như là trước mắt hiện ra cảnh sắc năm đó vậy.

Âm thanh lúc này ngoại trừ khàn còn có chút run do xúc động: “Năm hai mươi tuổi, nương mang hết tiền tích góp bấy lâu của mọi người trong nhà để thảo dân thú Lục thị cũng chính là bát di nương Phạm gia hiện tại.

Chưa đầy một năm Lục thị liền hoài thai mười tháng sinh ra một nam hài rất khả ái.

Vốn nghĩ một nhà sáu người sẽ rất vui vẻ, không ngờ.

.

.”
Ánh mắt của hắn lại mang theo thù hận dày đặt nhìn bóng lưng của Phạm lão gia cách hắn chỉ có hơn một cánh tay, đôi tay đặt trên đùi cũng xiết chặt lại.

“Hôm đó, thảo dân cùng Lục thị ra chợ bán thịt, trùng hợp Phạm lão gia đi tuần đi ngang qua.

Hắn một mắt đã xem trọng Lục thị liền cho vài người giả danh đến đập phá bảo rằng mua thịt ở chỗ thảo dân về dùng xong liền đổ bệnh.”
Lúc này Phạm lão gia như bị người hất nước bẩn, tức giận hung hăng trừng mắt Tống Bân quát to: “Nói bậy.”
“Lúc điện hạ hỏi vì sao không nói hiện lại xen miệng?” Nhữ Tuân lạnh mắt nhìn Phạm lão gia.

Tuy hiện chứng cứ chưa xác thực nhưng hắn lại chọn tin Tống Bân, bởi tính tình của Phạm lão gia mọi người có mắt đều có thể nhìn rõ thanh thanh sở sở, cũng chính vì vậy Nhữ Hinh mới gọi hắn là sắc quỷ.
Phạm lão gia lại sợ đến co rúm người, liên tục dập đầu: “Điện hạ minh xét, điện hạ minh xét a.

Hắn, hắn là hoa ngôn xảo ngữ vu oan tiểu dân a.”
“Hắn còn chưa nói hết ngươi liền biết hắn muốn vu oan người?” Trưởng Tôn Tề Duyệt hỏi một câu khiến Phạm lão gia á khẩu.

Hắn chỉ biết cúi đầu không dám đáp.
Tầm nhìn của Trưởng Tôn Tề Duyệt lại dời sang trên người Tống Bân, như thể nói ‘có thể tiếp tục’.
Tống Bân lại tiếp tục câu truyện của mình, âm thanh càng ngày càng hận ý nồng nặc: “Sở dĩ thảo dân dám chắc chắn là bởi vì trấn không lớn, mà người dân trong trấn đều là tiểu dân quen biết.


Vừa nhìn một mắt liền biết đó không phải người trong trấn, mà tiểu dân cũng chưa từng bán thịt cho bọn họ.”
Hắn thở dài một hơi lại nói: “Sau đó cả bọn hắn trói thảo dân lại mang đi báo quan, mà quan này chính là Lý đại nhân.”
Lý đại nhân vốn đang đứng ngoài cuộc, mồ hôi đầy đầu nay bị điểm danh liền phịch một tiếng quỳ xuống.

Nhìn thấy thái độ của Trưởng Tôn Tề Duyệt liền biết chuyện này không thể tránh khỏi, vậy cái mỹ ô sa trên đầu của hắn.

.

.
Tống Bân có chút xúc động thuật lại thám án của gia đình cùng oan khuất của bản thân: “Lý đại nhân chỉ nghe một phía liền hạ lệnh đánh thảo dân năm mươi đại bản rồi nhốt vào đại lao.

Lúc đó một nhà đều đến khóc lóc trước nha môn, nương của thảo dân mang hết bạc trong nhà cho Lý đại nhân cũng chỉ gặp được thảo dân một mặt.”
“Lúc đó nương nói với thảo dân, Phạm lão gia(Lúc đó còn làm quan) đến tuần tra, tỷ tỷ cùng Lục thị đã đến tìm hắn thay thảo dân cáo trạng.

Nhưng.

.

.” Nói đến đây, hai tay của Tống Bân chống trên đất chậm rãi xiết chặt, sau đó một quyền đấm trên đất khiến tay đầy máu: “Hắn là cầm thú, hắn không những nhìn trúng Lục thị mà còn nhìn trúng tỷ tỷ, cư nhiên.

.

.làm.

.

.làm nhục tỷ tỷ của thảo dân.”
Mọi người nghe được đều ngạc nhiên, cư nhiên còn có chuyện này.

Trưởng Tôn Tề Duyệt lại thần sắc nhàn nhạt như thể không chút bị hách nào.


Lúc này hắn nhìn Lục thị cũng đoán ra được nửa phần truyện lúc sau, chỉ là không nghỉ tỷ tỷ của Tống Bân cũng là một nạn nhân bên trong.
“Theo như ngươi nói là hai người cùng đi, vậy vì sao chỉ có mỗi mình tỷ tỷ ngươi bị làm nhục?” Nhữ Tuân có chút không hiểu liền mang thắc mắc trong lòng hỏi ra miệng.
“Bởi tỷ tỷ không chịu làm thiếp của hắn, còn tiện nhân này lại đáp ứng.

Chuyện này thảo dân gần đây mới biết rõ.” Tống Bân nén hận trong lòng xuống, kể tội của Lục thị: “Khi Lục thị đáp ứng thảo dân lập tức được thả về nhà.

Tỷ tỷ vì thảo dân cũng không dám nói ra miệng.

chỉ biết đem chuyện thiệt thòi giấu trong lòng.

Hôm đó, Lục thị nấu cơm cho mọi người, thảo dân buồn phiền trong lòng không ăn mà vào trong phòng ngủ.

Còn lại mọi người đều vì Phạm lão gia ‘thanh liêm’ nên thảo dân được thả mà vui vẻ ở ngoài dùng bữa.”
Âm thanh của Tống Bân run rẩy khiến người nghe đều biết lúc này hắn bi ai đến mức nào.

Mắt hắn đỏ ngầu trừng mắt Lục thị cách mình không xa, cắn răng nghiến lợi nói: “Thảo dân đang ngủ đột nhiên cảm thấy nóng lại có chút thấy khó thở, mở mắt liền thấy nhà đã cháy.

Thảo dân chạy ra tìm mọi người, phát hiện mọi người nằm trên bàn ăn đều trúng độc chết.

Thảo dân thấy lửa cháy đến không nghĩ gì nhiều ôm lấy hài tử liền lập tức chạy ra ngoài.”
“Chỉ là khi thoát thì phát hiện thi thể của hài tử cũng đã lạnh không biết từ bao lâu rồi.” Mũi của Tống Bân cay xè, một đại nam nhân thô lỗ như hắn, cuối cùng cũng rơi lệ nhìn ngôi nhà cháy chôn cả nhà của mình.
Tâm của Trưởng Tôn Tề Duyệt đột nhiên nhói lên một cái, khiến hắn phải đưa tay đặt lên tâm khẩu, gắt gao nắm chặt như thể đang kiềm nén cơn đau vậy.

Hắn hiểu được cảm giác của Tống Bân lúc đó, mất đi hài tử, quả thực là chuyện đau khổ nhất của một người làm phụ thân.
“Thảo dân chạy xung quanh tìm Lục thị rất lâu nhưng không thấy.

Cuối cùng lưu lạc thiên nhai được phương trượng cưu mang đưa đến Linh Lung tự.” Hắn từ một nam nhân thô lỗ ngoài chợ mỗi ngày nghe phương trượng khuyên giải, hắn quyết định quy y cửa phật.

Nhưng phương trượng bảo hắn duyên trần chưa dứt không chịu để hắn quy y.


Hắn lại nhất mực quyết không đổi ý, cuối cùng phương trượng đáp ứng hắn.
“Vốn nghĩ trên đời này, thảo dân không còn người thân nữa cho đến hôm gặp lại Lục thị ở Linh Lung tự.

Lúc đầu tiểu dân nghĩ mình hoa mắt, sau lại thấy được dáng vẻ của Lục thị liền biết đó chính là nàng.” Bởi người nàng nhìn hôm đó không phải Nhữ Hinh mà là hắn.

Thấy được nàng né tránh mình nên hắn mới có thể xác định sự thật này.
“Thế nên ngươi hẹn Lục thị ra ngoài bị Xuân Hoa phát hiện nên giết người diệt khẩu?” Nhữ Tuân như bừng tỉnh đại ngộ nói ra suy nghĩ trong lòng.

Hôm đó từ trong miệng Nhữ Hinh biết được chuyện lối đi tắt lên Linh Lung tháp mà lối đó là do Tống Bân chỉ nàng.
“Không, không có, thảo dân không có làm như vậy.” Tống Bân lập tức phản bác.

“Thảo dân thực sự có hẹn Lục thị lên đỉnh tháp hỏi rõ chuyện nhưng lúc đó thảo dân biết rõ liền khó nén tâm tình khó chịu mà rời đi.”
“Vậy lúc đó Lục thị nói gì khiến người giết cả ba mạng người của Phạm gia?” Trưởng Tôn Tề Duyệt lại nhấp ngụm trà gừng nóng nhuận hầu rồi hỏi.

Đó rõ ràng là chuyện của hắn cùng Lục thị, lý nào kéo cả ba mạng người vô tội vào?
“Hôm đó Lục thị mới nói rõ với thảo dân rằng chuyện cháy hôm đó nàng ta được Phạm lão gia cứu.

Sau đó nàng ta nghĩ thảo dân cũng chôn vùi trong biển lửa, Phạm lão gia thương hại liền theo hắn về làm thiếp.”
“Chỉ có như vậy?” Mày kiếm khẽ nhấc lại tới một câu hơi của Trưởng Tôn Tề Duyệt.

Hóa ra biết được lối đi tắt lên Linh Lung tháp còn có Lục thị nữa.

Vậy cái chết của Xuân Hoa lại có thêm một nghi phạm rồi.
Tống Bân gật đầu: “Chỉ có như vậy, thảo dân nghĩ nàng ta tứ cố vô thân, Phạm lão gia thương hại nên mang về làm thiếp.

Mà thảo dân cũng đã quy y, nên cũng không chấp niệm nữa mà bỏ qua.

Chỉ là.

.

.ngày hôm sau là thấy được thi thể của Xuân Hoa ở dưới chân Linh Lung tháp.”
Nhất thời không khí lúc này lại trở về an tĩnh, đến tiếng hút khí vì lạnh cũng không có.

Duy chỉ có âm thanh của Tống Bân chậm rãi vang lên: “Lúc rời khỏi Linh Lung tháp, thảo dân đi thắp đăng lung ở các hành lang như mọi hôm, nhưng hôm đó vô tình nghe được Lục thị cùng Phạm lão gia nói chuyện.


.

.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đêm hôm đó lúc Tống Bân đi ngang dãy phòng của Phạm gia liền nghe được đoạn đối thoại của Phạm lão gia cùng Lục thị.
Lục thị ngồi trên đùi của Phạm lão gia vờ giận hờn nói: “Lão gia người thực sự muốn như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.” Phạm lão gia ha hả cười, ngũ trảo hắn ôm lấy eo của Lục thị càng thêm cố sức, liếm môi một cái mới nói tiếp: “Nàng cũng không thể cho ta thấy thái độ này.”
“Lão gia, thiếp không muốn.” Âm thanh nũng nịu của Lục thị lại nâng cao, hay tay ôm lấy cổ của Phạm lão gia: “Không phải năm đó lão gia cả giết người cũng không tiếc chỉ để có được thiếp sao?” Giờ nói muốn nạp thiếp liền nạp thêm thị thiếp là thế nào?
“Người là do nàng giết, kế là do phu nhân bọn họ nghĩ ra, làm sao trách ta được.” Một tay Phạm lão gia đã mang hết tất cả mọi tội lỗi đẩy hết cho đám thị thiếp của mình như thể chuyện này cùng hắn một phần quan hệ cũng không có vậy.

Hắn chính là bức ép đám thiếp thất vì mình làm việc, nếu có xảy ra chuyện, thì một mình các nàng gánh hắn không liên quan.
Lục thị mồm trương khẩu ngốc nhìn hắn trân trối không thể đáp.

Sự việc năm đó quả thực là như vậy.

Ngoài trừ toàn Tống gia chết ra nàng không thể nào để Phạm lão gia quan minh chính đại nạp vi thiếp được.

Thế nên nàng không tiếc giết cả hài tử của mình chỉ vì vinh hoa nửa đời sau.

Nghĩ không ra hiện tại lại sót Tống Bân, cũng may tên đó ngu ngốc mới bị hai ba câu của nàng gạt.
Phạm lão gia có chút mất hứng đẩy Lục thị ra khỏi người mình, đứng lên chấp tay sau lưng, đưa lưng về phía nàng ta: “Vậy hôm nay ngươi không cần hầu hạ ta nữa.” Đám thiếp thất này hắn toàn là đoạt từ tay người khác về, hắn cho các nàng vinh hoa thế nên các nàng vì hắn là việc cũng là chuyện bình thường.
Lục thị nghe xong sợ đến rơi nước mắt, quỳ xuống bên chân, tay nắm ống quần hắn cầu khẩn: “Lão gia thiếp biết sai rồi, thực sự biết sai rồi, người đừng đuổi thiếp như vậy.”
Phạm lão gia nhếch môi hả dạ lén cười một hồi, sau lại rất nhanh vờ nghiêm túc khom lưng nắm lấy tay Lục thị, đỡ nàng tay lên: “Nếu biết sai thì phải đáp ứng ta.”
“Chuyện gì thiếp cũng đáp ứng lão gia.” Lục thị như nữ tử như nhược vừa đứng dậy đã tựa vào người của Phạm lão gia.

Chỉ là lúc này tâm tư của hắn đâu còn trên người nàng nữa, mà là đã sớm bay đến chỗ Nhữ Hinh rồi.
Màn chống đối mới vừa rồi của Lục thị khiến hắn phiền táo, liền có chút chán ghét nói: “Được rồi, mau mời phu nhân qua đây, ngươi trở về phòng đi.”
“Lão gia.

.

.” Lục thị không thể tiêu hóa được chuyện này nhưng biết bản thân nếu còn nháo Phạm lão gia nhất định thực sự không để ý nàng nữa, vậy nửa đời sau của nàng sống còn kém hơn cả một nha hoàn rồi.

Thế nên nàng liền ngoan ngoãn ứng tiếng đi ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.