Bạn đang đọc Tam Thế Duyên FULL – Chương 21: Nguyên Nhân Là Gì
CHƯƠNG 21: NGUYÊN NHÂN LÀ GÌ?
Tác giả: Luna Huang
Trưởng Tôn Lăng Vân tăng tốc bước theo Nhữ Tuân, đến khi nàng thấy hắn không hề có ý đợi mình nàng dừng chân quát to: “Này, đến cùng ngươi là chủ hay bổn công chúa là chủ?”
Nhữ Tuân thầm thở dài một hơi ngừng cước bộ, lách người qua một bên hắn hướng nàng làm động tác thỉnh: “Là lỗi của mạt tướng, công chúa, thỉnh.”
“Xem như ngươi biết điều!” Trưởng Tôn Lăng Vân đắc ý hất cằm lên, bắt đầu thả cước bộ.
Nhưng nàng cũng không đi trước mà bước đến trước mặt hắn: “Tuân, ta nói bao nhiêu năm ngươi vẫn nguyên tắc quy củ như vậy.”
Nhữ Tuân không hề ngẩng đầu, tư thế không hề đổi, mặt không chút biểu tình nào, cũng không hề có ý định đáp trả.
Lúc này hắn xem như không nghe được lời của Trưởng Tôn Lăng Vân.
Hắn chỉ mong cung yến sớm kết thúc để hồi phủ mà thôi, hắn thích sa trường thích biên thùy, không hợp với một nơi hoa lệ như hoàng cung.
Thấy đối phương không để ý đến mình, Trưởng Tôn Lăng Vân dẩu môi một cái lại nói: “Ta thấy ngươi rất để ý đến Hinh muội, chi bằng.
.
.” Nói đến đây nàng cố ý ngừng lại không nói tiếp, mắt đầy ngoạn vị nhìn chằm chằm Nhữ Tuân chờ hắn có phản ứng.
Quả nhiên, nghe Nhữ Hinh được nêu tên, Nhữ Tuân lập tức mạnh ngẩng đầu.
Hắn biết rõ chủ mẫu đối xử tốt với hắn cùng Nhữ Dao là hy vọng sau này bọn họ có thể chăm sóc tốt cho hài tử của nàng, mà trong lòng hắn đối với Nhữ Hinh vừa là có lỗi vừa là ngưỡng mộ thế nên không cần chủ mẫu phải mở miệng cầu khẩu hắn cũng sẽ làm tốt trách nhiệm đó.
Nếu năm đó hắn không sợ hãi nàng cũng không cần biến thành bộ dạng này.
“Công chúa điện hạ thỉnh thiên vạn lần không nên đánh chủ ý vào ngũ muội của ta.” Tựa như nói lại tựa như cảnh cáo, âm thanh đều đều không có bất kỳ phân âm cao thấp.
Trưởng Tôn Lăng Vân đưa tay che miệng cười khẽ vài tiếng lại nói: “Ta chỉ là muốn cùng muội ấy thân cận mà thôi, ngươi không cần phản ứng thái quá như vậy.” Nói xong nàng hướng lưng về phía Nhữ Tuấn, mặt thanh tú hơn ngẩng lên nhìn trời: “Nhưng người người đều có thể rõ ràng, chỉ cần ngươi thuận theo ta, ta đảm bảo với ngươi nửa đời sau của Hinh muội nhất định không kẻ nào bì được.”
Nhữ Tuân hiểu rõ ám chỉ của Trưởng Tôn Lăng Vân, ý nàng chính là nếu hắn thú nàng, nửa đời sau của Nhữ Hinh sẽ được nàng che chở.
Bởi hắn cũng sẽ có lúc sơ xuất mất mạng trên sa trường, Nhữ Dao gả đi cũng không thể lúc nào cũng kề cận Nhữ Hinh.
Chỉ có nàng dùng thân phận công chúa cùng tẩu tử mới có thể cận kề, bảo vệ Nhữ Hinh mà thôi.
Hắn mở to mắt nhìn thân ảnh của Trưởng Tôn Lăng Vân trước mặt mình.
Hắn đến cùng có gì tốt để nàng đánh đổi nhiều như vậy? Lãng phí tuổi xuân chờ hắn trở về, lại dùng cả tiền đồ của Nhữ Hinh để đổi lấy cọc hôn sự?
Cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ kia, khóe môi của Trưởng Tôn Lăng Vân khẽ nhếch nhưng nàng cũng không hề quay đầu lại.
Tay nàng chậm rãi nâng lên che đi ánh dương quang mờ nhạt chiếu lên mắt mình, nhẹ nhàn bật thanh: “Lựa chọn thế nào, tùy ngươi!” Bỏ lại những lời này nàng chậm rãi cất bước, không hề quay người nhìn Nhữ Tuân mà trở về tẩm viện của mình.
Nàng biết, nàng nhất định có được hắn.
Nhữ Tuân đứng thẳng người nhìn theo phương hướng Trưởng Tôn Lăng Vân ly khai.
Hai đầu mày dướng như dán chặt với nhau, nàng đang đám điều kiện với hắn.
Lúc này hắn lại mang lợi ích của Nhữ Hinh lên bàn cân cẩn thận suy xét vụ buôn bán này.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bên kia, Nhữ Hinh theo cảm tính, chân nàng bước một cách vô thức đến nơi đẹp nhất trong hoa viên.
Nơi này muôn hoa khoe sắc dưới ánh dương quang nhẹ, gió thổi trận trận hương thơm vào mũi người bước đến.
Vào lúc này đột nhiên nàng cảm giác được một cổ cảm giác kỳ lạ, chiếc mày nhỏ nhắn chậm rãi di động khỏi vị trí vốn có của nó.
Nơi này? Vì sao nàng lại cảm thấy quen mắt như vậy?
Đôi tai nàng nhúc nhích, dường như nghe được âm thanh tiểu hài tử vui cười gọi mẫu hậu.
Sắc mặt nàng tái nhợt, cả người như mất đi trọng lực ngã xuống.
Thiêm Hương nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy người chủ tử, để nàng tựa vào người mình lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người cảm thấy thế nào?” Cùng chủ tử bao lâu nay, nàng chưa từng thấy chủ tử bị bệnh, nay vừa hồi kinh đã thấy biểu hiện kỳ lạ của chủ tử, mà còn có vô số lần chủ tử mất tự chủ ngã xuống như vậy.
Đến cùng là vì sao?
Lạc Cách Quận mở thanh thúc giục Thiêm Hương: “Còn không mau đỡ Hinh muội đến đây ngồi.”
Giữa hoa viên có một bàn bạch thạch dạng tròn được điêu khắc rất đẹp, bên cạnh là bốn chiếc ghế động dạng tròn.
Chung quanh là hoa nở rộ, cực kỳ bắt mắt.
Thiêm Hương ứng qua tiếng lập tức đỡ Nhữ Hinh đến bàn đá.
Để chủ tử ngồi nàng cùng không dám ly khai mà đứng bên cạnh để chủ tử tựa vào người mình.
Tay không quên vì chủ tử xoa huyệt thái dương.
An Lam Ca bước đến ngồi ở bên cạnh Nhữ Hinh, đôi mắt tỉ mỉ quan sát biến hóa trên gương mặt nàng: “Biểu muội không khỏe, chi bằng để ta trở về nói cùng di mẫu, để nàng chuẩn biểu muội hồi phủ nghỉ ngơi, thế nào?”
Nhữ Hinh khẽ gật đầu, mắt nàng nhắm lại không hề mở.
Lúc này nàng đang cực lực xua đi âm thanh trong đầu mình, đè ném cổ cảm giac quái lạ kia.
Lúc nhỏ nàng vẫn chưa từng đến đây, vì sao, vì sao nàng lại có cảm giác thân thuộc lại xa lạ này? Đến cùng là vì sao?
An Lam Ca không nói nhiều lập tức ly khai.
Lạc Cách Quận không rời đi mà lại ngồi đó chăm chú nhìn Nhữ Hinh.
Lúc này một nửa mặt phải của nàng tựa vào người của Thiêm Hương, lộ ra nửa mặt trái đẹp đến nhíp nhân tâm khiến hắn không thể rời mắt.
Nhữ Hinh không thích bị người nhìn chằm chằm như vậy, nàng khó chịu mở miệng đuổi người: “Quận ca ca, ngươi đi cùng biểu ca đi, ta muốn ở đầy với Thiêm Hương.”
“Hinh muội.
.
.” Lạc Cách Quận bị âm thanh kia khiến hồn nhập về xác, hắn mở miệng nói lại nhanh chóng nuốt những chứ còn lại xuống bụng.
Nàng đã không thích hắn ngồi lại cũng vô dụng.
Không thể làm gì khác hắn đứng lên lưu lại vài lời cho Thiêm Hương rồi cũng rời đi.
“Tiểu thư, người thấy thế nào rồi?” Quan sát thấy sắc mặt chủ tử tốt lên, Thiêm Hương mở thanh hỏi lần nữa.
“Đã tốt hơn rồi.” Nhữ Hinh chậm rãi ngồi thẳng người.
Tay nàng chạm vào mặt bàn đá, ngón tay cố sức bám lấy mặt bàn để ngồi vững thân thể.
Mắt nàng cũng bắt đầu mở, đem tất cả mọi thứ lại quan sát một lần.
Lúc này có một thái giám mang theo hai người bước đến hành qua lễ rồi cung kính nói: “Nhữ ngũ tiểu thư, lúc nãy hoàng thượng bảo tặng lễ vật cho người, nay nô tài phụ chỉ mang lễ vật đến, thỉnh người qua nhãn.” Dứt lời hắn hướng hai người phía sau ra hiệu lệnh.
Hai người thức thời, từ trên đất đứng lên, bước đến trước mặt Nhữ Hinh.
Đầu vẫn cúi thấp, nhưng hai tay lại nâng chậu hoa, chân dừng trước mặt nàng, hai người quỳ xuống, tay nâng chậu hoa giơ lên cao hơn đầu.
Mắt Nhữ Hinh mở to nhìn chậu hoa trên tay hai người, miệng từ từ kéo lên một nụ cười chán ghét.
Hoa như những viên châu tròn nhỏ hồng sắc, bên dưới là đài hoa cùng lá lục sắc, nhìn cực kỳ bắt mắt, lọt vào mắt nàng lại một xu cũng không đáng.
Đây chẳng phải là mắt ngọc hoa sao?
“Đa tạ công công, ngươi trở về thay ta cảm tạ hoàng thượng, hoa này ta rất thích.” Miệng nói mắt không quen hướng Thiêm Hương nháy một cái.
Thiêm Hương hiểu chuyện lập tức lấy bạc đưa cho mỗi người, đương nhiên vị công công truyền lời được nhiều nhất.
Vị công công kia thấy bạc mắt sáng rực lên, nhưng vẫn giả vờ từ chối: “Tiểu thư, đây.
.
.”
“Công công cứ nhận lấy, đây là chút tâm ý của tiểu thư nhà chúng ta.” Thiêm Hương nở một nụ cười đầy giả tạo hiếm thấy.
“Vậy.
.
.vậy nô tài cung kính không bằng tuân mệnh rồi, tạ qua Nhữ ngũ tiểu thư!” Vị công công kia nhanh chóng tạ ơn rồi nhận lấy thỏi bạc nhét vào tay áo: “Nô tài nhất định trở về mang lời cảm tạ của tiểu thư hồi cho hoàng thượng.”
“Ân, liền làm phiền công công.” Nhữ Hinh nói nhưng mắt vẫn không rời khỏi chậu hoa trước mắt.
Hành qua lễ ba người kia lui ra ngoài.
Thiêm Hương nhìn thân ảnh của ba người tiêu thất mới bước trở về bên Nhữ Hinh.
Mắt nàng quan sát chậu hoa rồi hiếu kỳ bật thanh: “Chậu hoa này thật lạ, nô tỳ chưa từng thấy bao giờ.”
Nhữ Hinh gật đầu, tỉ mỉ giải thích: “Nó tên mắt ngọc hoa, là cống phẩm được ngoại quốc tiến cống, ngươi đương nhiên chưa từng thấy qua.
Ta chính là ‘ghét nó nhất’.” Câu cuối nàng cắn răng nghiến lợi nói.
Tay nàng nâng lên vuốt ve từng bông hoa như viên châu tròn nhỏ, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy cẩn thận như đang nâng một bảo vật vậy.
Chỉ có trong lòng nàng biết, nàng đối với loài hoa này có bao nhiêu chán ghét, ngay cả bản thân nàng cũng không biết nguyên nhân.
Thiêm Hương dời đường nhìn đến trên mặt Nhữ Hinh, nhãn thần thập phần kinh ngạc lắp bắp hỏi: “Vì sao tiểu thư biết?” Trước nay, nhưng thứ chủ tử thích phu nhân tướng gia đều tận lực mang về cho nàng.
Chậu hoa này là thứ nàng thích nhất vậy vì sao trong phủ lại không có?
Cho dù là vật tiến cống trân quý đến không gì sánh bằng, nếu là chủ tử mở lời hoàng thượng hoàng hậu nhất định sẽ không chối từ.
Lại nói lúc nãy đi theo chủ tử, nàng có nghe đám cung nữ đàm luận về chậu hoa này, đây vốn vừa được tiếng cống vào kinh vài tháng trước, về cơ bản, nó trước này chưa từng xuất hiện ở đây, vậy vì sao tiểu thư lại biết?
Tay của Nhữ Hinh chợt ngừng lại, con mắt tràn đầy chán ghét bài xích đã bị kinh ngạc của Thiêm Hương lây nhiễm, mười hai tia bất minh hiện rõ ràng trên khuôn mặt của nàng.
Đúng rồi, vì sao nàng lại biết? Rõ ràng nàng chưa từng thấy qua nó cơ mà! Đây hết thảy là vì sao? Bản thân nàng cũng không thể giải thích rõ chuyện này.
Không để nàng thất thần quá lâu, sau lưng đôi chủ tử đang kinh ngạc kia đột nhiên có âm thanh truyền đến.
“Nguyên lai, Nhữ ngũ cô nương là đến đây thưởng hoa.”