Tam Thế Duyên

Chương 144: Trút Giận


Bạn đang đọc Tam Thế Duyên FULL – Chương 144: Trút Giận


CHƯƠNG 144: TRÚT GIẬN
Tác giả: Luna Huang
Buổi tối, Trưởng Tôn Tề Duyệt ngồi ở bàn sách xem một số sổ sách ngày hôm nay.

Nhữ Hinh ngồi bên cạnh quạt cho hắn, lâu lâu lại mang chút hồng nhét vào miệng hắn.
Không gian vốn yên tĩnh đột nhiên lại bị tiếng mở cửa phá tan.

Cả hai ngẩng đầu lên liền thấy được Trưởng Tôn Lăng Vân hùng hổ bước đến.

Trưởng Tôn Tề Duyệt nhướng mày, nhiều hứng thú hỏi: “Hoàng tỷ đến trễ như vậy là muốn hưng sư vấn tội?”
“Còn biết sao?” Trưởng Tôn Lăng Vân nghiến răng ken két trừng mắt đôi phu thê trước mặt.
“Tỷ tỷ đừng động nộ, ngồi ghế ngồi ghế trước.” Nhữ Hinh vội vã chạy đi lấy ghế cho Trưởng Tôn Lăng Vân.

Sau đó khép cửa lại mới bước về chỗ của mình.
Trưởng Tôn Lăng Vân ngồi xuống, mắt khép hờ nhìn vẻ mặt đầy vô tội của Trưởng Tôn Tề Duyệt như đang chờ hắn nói vậy.

Hắn đã biết rõ nàng đến hưng sư vấn tội, nhất định phải là có chuẩn bị trước.
Quả nhiên, sau khi nhàn nhãn nhấp qua một ngụm trà, Trưởng Tôn Tề Duyệt không mặn không nhạt tố khổ: “Hoàng tỷ cũng biết rõ lần này đến Giang Nam đệ không mang theo tư binh, mà đám người buôn lậu kia lại quá nhiều, binh lính nơi này kiểm soát không đủ.

Vừa hay biết được đại tướng quân ở gần liền nhờ hỗ trợ thôi.”
Nhữ Hinh cũng cười hì hì, khi ánh mắt của Trưởng Tôn Lăng Vân đảo đến trên mặt nàng, nàng liền thức thời tự biện luận, nói: “Bình thường muội rất hay cũng Yên nhi kể về mọi người ở kinh thành.” Thấy được ánh mắt kia không tin tưởng mình, nàng còn nói thêm: “Đương nhiên có chút thiên vị đại ca”
“Tỷ tỷ a, Yên nhi rất muốn có cha, mọi người đều thấy rõ.

Huống hồ đại ca hắn.


.

.” Nhữ Hinh còn chưa nói xong đã bị Trưởng Tôn Tề Duyệt kéo lại.
“Cái này để đại tướng quân nói cùng hoàng tỷ đi, nàng nói không có ý nghĩa.” Lúc trước hắn truy cầu thê tử nào có người nào nói giúp hắn đâu, không lý nào hiện tại tiện nghi Nhữ Tuân được.
Trưởng Tôn Lăng Vân không nói gì nhìn hai người bọn họ rất lâu, cuối cùng thở ra một hơi đứng lên nói: “Ta trước trở về.”
Nhữ Hinh đánh Trưởng Tôn Tề Duyệt một cái trách móc: “Sao chàng không để ta nói? Đại ca hắn ngốc như thế làm sao nói rõ được.”
“Lúc ta truy cầu nàng vất vả như vậy, hắn có giúp ta không?” Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ hừ một tiếng, hắn giúp Nhữ Tuân như vậy xem như là rất nể tình rồi.
“Đó chẳng phải là vì muốn tốt cho ta sao? Chàng hẹp hòi như vậy để làm gì?” Nhữ Hinh vỗ vỗ gương mặt tuấn lãnh của hắn vài cái.
“Được rồi được rồi, không bàn chuyện này nữa.” Trưởng Tôn Tề Duyệt đuối lý, lại cầm sổ sách lên xem.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lại qua đi vài ngày, cuối cùng binh sĩ của Nhữ Tuân cùng tới.

Yên nhi muốn xuất phủ dạo, Nhữ Hinh phải cùng Trưởng Tôn Lăng Vân bận bịu với đám phu nhân quan lại, mà hai nam nhân kia thì truy vụ buôn muối không ai rảnh rỗi nhìn đến nàng.

Thế là Nhữ Tuân trích một vài binh sĩ hộ tống nàng xuất phủ.
Ai biết, đến tối hai nữ nhân trở về liền thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt mệt mỏi thả người ở ghế thái sư trên tiền thính ôm trán.

Nhữ Tuân không thấy đâu mà Yên nhi lại đứng trước mặt hắn cúi đầu, nhìn như là bị phạt vậy.
Nhữ Hinh bước đến chỗ hắn, đưa tay chậm rãi giúp hắn xoa huyệt thái dương, hỏi: “Chàng làm sao? Yên nhi vì sao bị phạt a?”
“Nàng hỏi Yên nhi đi.” Trưởng Tôn Tề Duyệt nặng nề đáp trả.

Có khi nào sau này Khiết nhi nhà hắn cũng sẽ gây họa như vậy không?
Trưởng Tôn Lăng Vân ngồi ở ghế một bên, nhìn Yên nhi hỏi: “Đã làm gì khiến hoàng cữu cữu giận như vậy?”
Yên nhi dẫm chân, nhìn như rất không phục, “Yên nhi không làm sai, cũng không biết hoàng cữu cữu giận thứ gì!”

“Vậy hôm nay Yên nhi đã làm những gì?” Nhữ Hinh cũng sẽ không bao che, nếu thực sự có lỗi vậy phạt nặng là chuyện không thể trách.
Còn không để Yên nhi đáp, Nhữ Tuân mang đầy mệt mỏi bước vào nói thay: “Không hiểu vì sao hôm nay trong thành tất cả những người tên Hòa cùng Ly đều bị đánh.” Hắn ngồi xuống ghế có chút dở khóc dở cười nhìn nữ nhi của mình.

Đương nhiên giờ phút này hắn hiểu rõ đám người kia vì sao bị đánh rồi.
“Yên nhi đánh người như vậy liền không đúng rồi.” Nhữ Hinh cau mày nhìn Yên nhi nói: “Yên nhi có biết tùy tiện đánh người sẽ bị phạt thế nào không?”
“Yên nhi không có tùy tiện đánh bọn họ.” Yên nhi chu môi phản bác, còn dẫn ra nguyên nhân bản thân làm như vậy nữa: “Chẳng phải đại tướng quân vì Hòa Ly nên mới cùng trưởng công chúa tách ra sao? Yên nhi là vì bọn họ trút giận a.” Mấy hôm nay, nương nói với nàng đại tướng quân đã có gia thất, không nên làm phiền người ta.

Mà đại tướng quân lại tốt với nàng như vậy, còn để nàng gọi hắn là cha, nàng đương nhiên vì hắn trút giận rồi.
Nhữ Hinh nuốt một ngụm nước nước bọt đắng chát vào cổ họng.

Mắt đảo sang nhìn Trưởng Tôn Lăng Vân cùng Nhữ Tuân.

Chỉ thấy mặt bọn họ đều nhiễm một tầng hồng sắc, đều lúng túng cúi đầu.
“Hai người lớn như thế rồi còn nháo ra cái dạng này a!”
Trưởng Tôn Tề Duyệt đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, bất quá hắn cũng không có cười, chỉ nghiêm nghị nói: “Vậy cũng phải tìm người nào tên Hòa Ly mà đánh chứ, sao lại đánh nhiều người như vậy?”
“Nhưng Yên nhi tìm không ra.” Yên nhi thở dài một cái thả lỏng người, đầy oán trách nói: “Chính vì tìm không ra nên mới thà đánh lầm còn hơn bỏ sót.”
“Hai người mau chóng giải quyết đi.” Trưởng Tôn Tề Duyệt bỏ lại câu này đứng lên bế Yên nhi ra ngoài.
Nhữ Hinh chép miệng thán: “Nói vậy Yên nhi không có tội đâu, hai người mới có tội đấy.” Nói xong cũng theo Trưởng Tôn Tề Duyệt ra ngoài.
Bên trong tiền thính, hai người ngồi đó không ai nói một lời.

Lát sau lại nhìn nhau, cùng mở miệng.

Cuối cùng lại nhường nhau:
“Ngươi nói trước đi!”

“Nàng nói trước đi!”
Cũng không biết hôm đó hai người nói gì với nhau, chỉ biết sáng hôm sau không cảm thấy khoảng cách giữa hai người nữa.
Từ sau hôm đó Trưởng Tôn Tề Duyệt rất tích cực dụ dỗ Nhữ Hinh sinh nữ hài cho mình.

Hắn cảm thấy nếu như Khiết nhi nhà hắn xuất thế nhất định khả ái hơn Yên nhi rất nhiều.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Một buổi tối, Nhữ Hinh quyết định đem chuyện bản thân suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không thông ra mà hỏi Trưởng Tôn Tề Duyệt, “Chàng bỏ đi đế vị không thấy tiếc nuối sao?” Hắn không tiếc nàng tiếc thay hắn, đành rằng nàng không muốn làm hoàng hậu.
Trưởng Tôn Tề Duyệt chỉ ôm lấy nàng sủng nịnh cười, “Ta có thiên hạ thì cần gì đế vị kia.”
“A?” Nhữ Hinh ngẩng đầu không hiểu nhìn hắn.
Trưởng Tôn Tề Duyệt vuốt ve sửu dung dưới tóc của nàng cười càng sâu một phần: “Hinh nhi chính là thiên hạ của ta, ta có nàng cần gì phải tham lam nữa.” Hắn ngồi đế vị hai đời rồi, chẳng vui vẻ gì, phản chính hiện tại tốt hơn rất nhiều.
Mặt của Nhữ Hinh đỏ bừng áp vào tâm khẩu của hắn, nghe được trái tim đập cường liệt của hắn, “Vậy.

.

.lúc trước vì sao chàng cố chấp muốn thú ta như vậy?”
“Vì ta biết Hinh nhi rất yêu ta.” Là hắn không biết trân trọng mà thôi.

Trưởng Tôn Tề Duyệt nhắm mắt lại, hình ảnh hai người đã trải qua tận ba kiếp lần lượt xuất hiện trong đầu, để hắn càng trân trọng phút giây hiện tại hơn.
Nhữ Hinh hừ nhẹ một tiếng, bĩu môi đấm đấm vào vai của hắn vài cái, “Nói dối, lúc trước ta cũng không có yêu chàng.” Nếu không muốn nói là chán ghét bài xích nữa kia.
“Sẽ không, Hinh nhi yêu ta, rất yêu ta.” Yêu nhiều đến mức độ hắn không thể nào đáp trả lại được, đáp thế nào cũng cảm thấy không đủ, không bằng được nàng.

Đời này nếu không phải An thị hạ dược có được Trưởng Tôn Dĩ Hiên cũng không biết đến khi nào nàng mới nhìn tới hắn nữa.
Nhữ Hinh cười khúc khích, đưa ngón trỏ đã tháo móng giả ra chỉ chỉ vào mặt hắn, “Xem như chàng có lòng, ta đây nể phần mặt mũi đó liền đáp lại vậy.”
“Vậy cùng ta sinh thêm một nữ nhi đi.” Lời vừa dứt Nhữ Hinh đã bị đẩy xuống giường, chút cơ hội kháng cự cũng không có liền bị ăn sạch sẽ.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến một hôm, trời đầy tuyết Nhữ Hinh khoác áo choàng lông, cầm dù, một mình đứng ở đại môn.

Vừa thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt xuống xe ngựa, nàng lập tức chạy đến ôm lấy hắn, khuôn mặt không biết do lạnh hay do thứ gì mà trở nên đỏ ửng, “Phu quân.”
Một trận ấm áp tiến nhập tâm của Trưởng Tôn Tề Duyệt, hắn đưa tay lên khẽ thay nàng phủi bông tuyết trên tóc kia: “Sao lại đứng ở nơi này a, thời tiết lạnh như thế, nhỡ sinh bệnh thì sao?” Lúc này này hắn biết rõ, cơn ác mộng kia của hắn không thành nữa, người nàng gọi, nàng chờ cũng không phải hoàng huynh, mà là hắn.

“Người ta chờ chàng.” Nhữ Hinh ôm lấy hắn kéo vào trong phủ.

“Có một tin tức tốt muốn nói với chàng.”
“Tin tức gì?” Đôi mày của Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ nhướng.

Sẽ không phải là.

.

.
“Ta hoài thai rồi.” Không để hắn suy nghĩ lâu, Nhữ Hinh hạ giọng báo cùng hắn.
Trưởng Tôn Tề Duyệt bật cười ha hả bế nàng lên xoay vòng trên tuyết, “Thật sao?” Hắn áp mặt lên bụng của nàng cọ cọ rất lâu.

Nữ nhi của hắn cuối cùng cũng sắp xuất thế rồi, đời này hắn còn mong gì hơn a.
Không để Nhữ Hinh đáp, hắn đã kích động hộ lên: “Ta chờ được rồi, cuối cùng ta cũng chờ được rồi!” Chờ ba đời, cuối cùng cũng chờ được ngày nàng làm thê tử của hắn, chờ được ngày đôi nhi nữ xuất thế rồi.
Nhữ Hinh bật cười trêu: “Chàng nói xem đây có phải là nữ hài hay không a?” Hắn ham muốn có nữ hài như vậy a, nhìn hắn lúc này, một chút tiền đồ cũng không có.
“Là nữ hài, nhất định là nữ hài, là Khiết nhi của chúng ta.” Trưởng Tôn Tề Duyệt cẩn thận đặt nàng xuống nền tuyết, khẩu khí thập phần xác định nói.
“Khiết nhi?” Trước nay tên của Trưởng Tôn Dĩ Hiên cũng là hắn đặt, hiện đến hài tử chưa xuất thế này hắn cũng đặt luôn rồi.

Xem ra ham muốn nữ nhi đến sinh nghiện rồi a.
“Ân, là Khiết nhi, Trưởng Tôn Mạn Khiết.” Trưởng Tôn Tề Duyệt nắm tay nàng bước vào phủ.

Đôi tay đan vào nhau, tuy cách một lớp vải băng nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay nàng truyền đến tim của mình.
“Nhỡ như đây là nhi tử thì sao, chàng chắc chắn thế làm gì?” Nhữ Hinh vẫn còn chưa tin tưởng, tay sờ sờ vào bụng bằng phẳng của mình.
“Vậy thêm vài tháng nữa chẳng phải sẽ biết sao?”
“Hừ! Tự tin như vậy cũng không sợ người ta cười.”
Chỉ nghe Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ cười, không hề đáp lại nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.