Bạn đang đọc Tam Thế Duyên FULL – Chương 138: Uyên Ương Giao Cảnh
CHƯƠNG 138: UYÊN ƯƠNG GIAO CẢNH
Tác giả: Luna Huang
Thời gian lại rất nhanh trôi qua, Nhữ Tuân nhận Nhữ Thành Sở làm thừa tự, cho phép mang họ Nhữ, bày tiệc cực kỳ linh đình.
Sự kiện này qua đi không lâu liền là Nhữ Dao cùng Thiêm Hương đồng loạt báo hỷ, tiếp tới là Nhữ Hinh xuất giá.
Nàng ngồi trong tân phòng tự kéo khăn hỷ từ trên đầu xuống.
Hỷ nương còn chưa kịp mở miệng nói đã bị nàng đuổi ra ngoài, trong tân phòng một hạ nhân nàng cũng không giữ lại.
Đảo mắt nhìn xung quanh, nàng tự ngồi xuống bàn ăn phần của bản thân rồi thay y phục, thổi tắt nến đi ngủ trước.
Nghi lễ đúng là cần thiết, nhưng nàng cảm thấy mình cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt không cần những thứ này.
Ác mộng kia, nàng không bỏ được, càng không thể quên được, tuy hiện hắn bỏ đi thái tử vị nhưng chỉ cần chưa lập tân đế vẫn là không gì có thể nói trước được.
Hỷ nương, Tiểu Đóa cùng một đám hạ nhân thấy nến tắt thì tim cũng ngừng đập như thể đại họa tới vậy.
Bọn họ mang bộ dáng khẩn cấp muốn tiến vào lại không dám, đi qua đi lại trước tân phòng.
Ngay lúc Tiểu Đóa hạ quyết tâm muốn đẩy cửa vào thắp lại nến thì Trưởng Tôn Tề Duyệt bước đến.
Hắn nhìn tân phòng một mảnh đen kịt một mắt, cúi đầu khẽ cười, phất tay áo: “Đều lui cả đi.”
Đám người nghe được lập tức thi lễ cáo lui.
Cẩn Đa đi theo bọn họ tặng bao đỏ.
Trưởng Tôn Tề Duyệt đẩy cửa bước vào trong, lại khép cửa, nhẹ nhàng bước đến bên giường.
Hắn ngồi xuống nhìn Nhữ Hinh an tĩnh nằm trong chăn rất lâu cũng không có động tĩnh gì khác.
Nhìn tay vẫn còn đeo móng giả của nàng, hắn giúp nàng thay bằng móng giả bằng vàng hắn tặng, nàng còn chưa mở ra đặt ở trong ngăn kéo của bàn trang điểm.
Bởi vì nàng sợ, đây cũng là lý do đời này cùng đời trước, nàng vẫn luôn mang theo móng giả mà ngủ.
Hắn để lại trong lòng nàng một bóng ma quá lớn, qua tận hai đời nàng vẫn không thể quên được.
Khi hắn giúp nàng đeo xong chiếc móng cuối cùng thì nàng hơi xoay người, theo bản năng rụt tay lại ôm chăn tiếp tục ngủ.
Hắn cúi người xuống, hôn lên chóp mũi của nàng: “Khẽ ngâm nga: Bồ tửu lưu hinh liên cẩn tửu – Chúc hoa huyền thái ánh lựu hoa.”
Hắn cùng nàng hai đời trước đều cử hành đầy đủ nghi thức, cuối cùng cũng dở lỡ không thể cùng nhau cử án tề mi.
Thế nên đời này hắn muốn thay đổi, không ở Chính Vũ cung, không dùng chiếc giường bọn họ từng nằm hai đời, không làm thái tử không làm hoàng đế, không cần nghi lễ, chỉ ôm một mong ước nhỏ nhoi, cùng nàng bách niên giai lão!
Hắn thay y phục, thả sa trướng xuống, chậm rãi nằm xuống giường, ôm lấy Nhữ Hinh cực kỳ an tâm nói: “Nương tử, vãn an.” Cô đơn trống trải hai đời của hắn đều được bù đắp, tuy không nói là trọn vẹn nhưng hắn cũng chẳng dám cầu thêm.
Vành tai bị thứ mềm mềm cọ sát, Nhữ Hinh nhốt hơi động thân, mở mắt mở màng xoay người.
Khuôn ngực rắn chắn nửa hở của Trưởng Tôn Tề Duyệt đập ngay vào mắt khiến nàng giật mình một cái.
Ngẩng đầu, chỉ thấy hắn nhắm mắt, nàng mím mím môi không nói.
Rõ ràng mới nghe âm thanh giờ lại vờ ngủ, nghĩ gạt được nàng sao?
Bất quá, như vậy cũng tốt, không cần viên phòng rồi.
Mấy hôm nay do Nhữ Dao cùng Thiêm Hương cùng hoài thai nên mẫu thân rất bận, không có lo đến nàng, cũng không có gọi người dạy nàng phòng sự, nhưng không biết sao trong đầu nàng như là đã biết vậy.
Tóm lại vốn nghĩ sẽ cùng hắn thương lượng không nên viên phòng, giờ đây xem ra không cần nữa.
Mặc kệ bản thân được ôm ấp, nàng nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Trưởng Tôn Tề Duyệt cảm giác được thân thể của nàng toàn bộ thả lỏng mà phì cười một tiếng.
Vòng tay ôm lấy nàng cũng chặt thêm một phần, hy vọng đời này sẽ trôi qua êm đẹp.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Không lâu sau thì Nhữ Nhiên cũng thú thê.
Mà An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận cũng đề nghị dọn trở về Nhữ phủ sống cùng mọi người.
Chuyện xấu qua đi, Nhữ phủ hỷ sự liên tục, An thị bận bịu chạy tới chạy lui đến giờ rốt cuộc cũng có thể thở một khẩu khí to.
Chỉ là nhìn thấy Nhữ Tuân nàng cũng không biết nên làm thế nào.
Mở miệng muốn khuyên lại không biết phải khuyên thế nào cho phải.
Bảo thú thê cũng không đúng mà bảo hắn không cần nữ nhân lại càng không đúng.
Thấy hắn hướng mọi người cười trong lòng nàng càng khó chịu hơn, thê tử thì hòa ly, lại còn bị nữ nhân kia lừa gạt tình cảm nữa.
Phu thê của Trưởng Tôn Tề Duyệt Nhữ Hinh lại cứ tương kính như tân, không ai chủ động nhắc đến chuyện viên phòng, với một người giàu kinh nghiệm như An thị nhìn một mắt đã thấy rõ.
Mà nàng quy kết tất cả lỗi này lên đầu của Nhữ Hinh, bởi vì lấy lý giải của nàng với Trưởng Tôn Tề Duyệt, hắn thương yêu nữ nhi của nàng như vậy không lý nào sẽ không viên phòng.
Thế nên nàng hạ quyết tâm cùng Nhữ Hinh nói chuyện.
Bất quá nói cả một ngày, nữ nhi của nàng cũng vẫn như tượng đá vậy, dường như chỉ ngồi đó cho có lệ mà thôi.
Được, vậy cũng không nên trách nàng rồi! Lúc trước Nhữ Tuân cùng Trưởng Tôn Lăng Vân là nàng do dự bất quyết, hiện phải hành động thật nhanh mới được.
Tối nay, Nhữ Hinh mệt mỏi lếch thân xác từ Nhữ phủ trở về Đoan vương phủ.
Tắm qua liền nằm sấp trên giường như cá chết một dạng, Tiểu Đóa ở bên cạnh nhìn nàng chép miệng: “Vương phi a, người cũng nên nghe lời phu nhân đi thôi.”
Nhữ Hinh nghiên đầu trợn mắt nhìn Tiểu Đóa như thể muốn nói: Nhà ngươi còn nói lập tức đến hình phòng lãnh trượng.
Thế nhưng Tiểu Đóa dường như thấy chết không sờn vậy, vẫn còn tiếp tục ở bên cạnh nàng bép xép nói: “Có người nào lại thành thân mà không viên phòng như vậy hay không? Đó là còn chưa kể vương gia chờ người bao lâu, còn có bỏ cả thái tử vị a! Vì sao người một chút cũng không có động tâm vậy?”
“.
.
.” Hàng nghìn chữ bay ra từ đôi môi đang mấp máy liên tục của Tiểu Đóa khiến người nghe ngây ngẩng.
Lúc này đây Nhữ Hinh cực kỳ hoài niệm Thiêm Hương, nếu không phải nàng ta gả đi nàng há để nha đầu lắm mồm này theo mình.
Nàng tức giận vỗ giường quát: “Mau ra ngoài cho ta.”
“Ra ngoài thì ra ngoài thôi.” Tiểu Đóa giùng giằng không tình nguyện, nhưng trước khi đi vẫn là nói: “Thật đáng thương vương gia, thú thê như không có thú vậy.”
Nhữ Hinh tức giận, ném gối đầu của Trưởng Tôn Tề Duyệt ra hướng Tiểu Đóa.
Cũng may cửa khép lại kịp lúc, nếu không Tiểu Đóa lãnh đủ: “Nha đầu may mắn chạy nhanh.”
Tiểu Đóa đi không lâu Nhữ Hinh cũng thay y phục nằm trên giường, chỉ làm hôm nay nàng không thể vào giấc ngay như mọi hôm được.
Không hiểu vì sao, nàng cảm thấy tối nay đặc biệt nóng, có lẽ là do hôm nay không có gió.
Vốn muốn ngồi dậy mở cửa sổ lại phát hiện bản thân vô lực, mà cổ nhiệt khí dường như là phát từ trong ra.
Nàng cau mày kéo kéo cổ áo vốn là không kín của mình, miệng phát sinh vài âm thanh cực kỳ khó chịu.
Qua chừng hai khắc, nàng lập tức có chút thở không thông, cố gọi: “Tiểu Đóa, Tiểu Đóa.” Chỉ là rất lâu cũng không có nghe được âm thanh đáp lời khiến nàng càng thêm khó chịu.
Nha đầu này lại chạy đi nơi nào rồi? Lúc này khó chịu đến mức nàng quên mất bản thân sẽ không bao giờ để hạ nhân hầu ở trước cửa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trưởng Tôn Tề Duyệt từ thư phòng bước vào, vừa mở cửa đã thấy gối đầu của mình nằm ở ngay trước mặt.
Hắn nhìn hướng giường một mắt, lại khom lưng nhặt gối lên, đóng cửa lại bước về hướng giường.
Sa trướng mỏng khẽ động, lấp ló cảnh xuân bên trong khiến mặt hắn nóng lên không ít.
Thứ hắn nhìn thấy là cái đùi trắng hồng mịn màn dưới ánh nến của Nhữ Hinh.
Mà cái chăn sớm bị nàng đá xuống giường rồi, đây là chuyện gì a?
“Hinh nhi!” Hắn tham dò khẽ gọi.
Chân dừng lại bên giường, tay vén sa trướng lên nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy Nhữ Hinh mơ mơ màng màng, kéo kéo y phục, đôi môi anh đào đỏ mọng phát ra vài âm thanh thở dốc.
Sống tận ba đời, hắn đương nhiên biết nàng bị làm sao rồi.
Hắn lập tức xoay người rót một ly nước, ngồi xuống bên giường đỡ nàng lên cho nàng uống.
Ai biết Nhữ Hinh nằm tròng lòng hắn sẽ đưa tay hất đổ ly nước, chủ động ôm lấy cổ hắn dâng đôi môi nhỏ nhắn lên.
Cả người hắn lập tức cứng đờ nửa ngày không có phản ứng, mặc nàng chủ động ‘phi lễ’ bản thân.
Phủ của hắn cực kỳ an toàn, mà nàng chỉ toàn ở Nhữ phủ, nếu bảo có người hạ dược không bằng trực tiếp chỉ đích danh An thị đi.
Chỉ là hiện nàng trúng mị dược, nếu hắn cứ như vậy.
.
.liệu nàng sẽ giận không? Đây là hành động thừa nước đục thả câu của ngụy quân tử.
Nghĩ tới nghĩ lui nếu đã được tạo cơ hội, còn không ăn là ngu, lại nói có lần này biết khi nào còn lần sau.
Đây là cơ hội tốt để hắn cùng nàng có hài tử, tuy không biết xác suất có cao hay không, nhưng cũng không nên bỏ qua.
Hồi thần cũng là lúc hắn phát hiện y phục của mình bị nàng kéo hết một nửa rồi.
Hắn trở mình áp nàng xuống giường, môi bạc áp lên đôi môi anh đào chậm rãi ma sát, âm thanh khàn khàn ái muội khẽ vang: “Nàng biết ta là ai không?”
Thần trí của Nhữ Hinh sớm đã không còn tỉnh táo, âm thanh nghe được vào tai nhưng lại không cách nào hiểu được.
Trưởng Tôn Tề Duyệt bắt tay nàng lại không cho phép lộn xộn, hai chân chế trụ chân của nàng, lặp lại mấy lần nàng mới khó khăn hộc ra được hai chữ: “Vương gia.”
Cho dù là thần trí đang mơ hồ nhưng không hiểu sao âm thanh kia đối với nàng lại như rất là quen thuộc.
Còn chưa nói đến hương khí hữu độc trên người hắn nữa, nó khiến nàng luôn muốn nhào đến ôm chặt lấy muốn dung hòa vào thân thể cường tráng kia mà thôi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt có chút không hài lòng cau mày, hắn lại áp môi đến gần chiếc cổ đầy mồ hôi của nàng, vươn đầu lưỡi khẽ lướt một cái: “Ta tên gì?”
Thấy được ngực của Nhữ Hinh không ngừng phập phồng không ngừng câu dẫn bản thân, hắn cũng không muốn làm khó nàng nữa, hắn cũng bắt đầu khó nhịn rồi, nhưng hắn lại muốn nàng gọi tên hắn: “Chỉ cần một chữ, một chữ ta lập tức thỏa mãn nàng.”
Nhữ Hinh vẫn không ngừng hộc khí, cả người nàng khó chịu giãy giụa lại thoát không được gông kiềm kia, bất đắc dĩ nàng dùng hết khí lực nói: “Duyệt!”
Trưởng Tôn Tề Duyệt hài lòng khẽ cười, hắn thả nàng ra, tà mị đáp: “Ta ở.” Tay cũng không chút thành thật, chạy dọc trên cơ thể nàng, nơi nơi châm lửa.
Tiếp đến là âm thanh môi lưỡi ái muội, y phục liên tục bị ném từ giường xuống sàn.
Một màn xuân sắc trình diễn dưới ánh nến mờ ảo, triền miên không dứt.