Bạn đang đọc Tam Thế Duyên FULL – Chương 134: Đời Thứ Hai Báo Ứng – Như Nguyện
CHƯƠNG 134: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – NHƯ NGUYỆN
Tác giả: Luna Huang
Hôm nay Nhữ Hinh ở trong phòng mất một ngày bày trí, lại chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon.
Nàng hôm nay tắm rửa sạch sẽ, vận một kiện [Dao Đài Nguyệt] màu cam nhạt có pha chút trắng mà mình thích nhất, trang dung tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn rất bắt mắt.
Soi mình trong gương đồng, nàng bôi thêm chút yên chi lên môi.
Nàng muốn khi cùng đôi nhi tử trùng phùng bọn chúng một mắt sẽ nhận ra được nàng.
Phải thật đẹp, để nói cùng tam ca ‘tam ca, chúng ta gặp lại rồi’, có còn tứ tỷ nữa.
Nàng nhất định không cô đơn, nàng làm tất cả đều là vì Nhữ gia mà thôi.
Đến chiều, Trưởng Tôn Tề Duyệt trở về nhìn mọi thứ rất bất ngờ, hắn lại thấy Nhữ Hinh ngồi trước gương cười rất tươi.
“Hinh nhi vì sao hôm nay lại ăn vận đẹp thế này a?” Hắn khom người bế nàng trong lòng.
“Vì thiếp muốn gặp hài tử của chúng ta.” Nhữ Hinh tựa ở trong lòng hắn cười đến ngọt tận tâm can.
Chỉ một chút nữa thôi, mẫu tử nàng trùng phùng rồi.
“Thật sao?” Trưởng Tôn Tề Duyệt bật cười ha ha, “Ta cũng muốn gặp.” Thoại âm còn chưa dứt đã thấy hắn hôn nhẹ lên cổ nàng.
Nhữ Hinh khẽ đẩy mặt hắn ra, nhìn hướng bàn: “Chúng ta dùng bữa trước được không?” Đó là thứ nàng đặt biệt vì hắn chuẩn bị, cũng là vì bản thân nàng làm một quyết định táo bạo liều lĩnh nhất.
Trưởng Tôn Tề Duyệt bế nàng đặt lên ghế, bản thân cũng ngồi ở ghế bên cạnh, nhìn thức ăn đầy bàn, “Lâu rồi mới thấy Hinh nhi có hứng thú như vậy a, vậy ta cũng không cô phụ tâm ý của nàng rồi.” Nói xong hắn gắp một ít thức ăn cho vào chén của nàng rồi cũng bắt đầu dùng phần của mình.
Câu này là hắn nói cho đời trước, đời trước nàng rất thường xuyên làm như vậy.
Nhưng nhìn nàng lúc đó hoa hòe sặc sỡ nhìn cũng khiến người hãi không hề ưu nhã như bây giờ, lại nói lúc đó hắn hận nàng như thế đương nhiên cũng không có tâm trạng tốt như vậy.
Nghĩ lại thực sự rất tưởng nhớ.
Có lẽ tối nay hắn cũng lão lão thật thật nói chuyện, nói về chuyện của bọn họ ở đời trước.
Nhữ Hinh ăn qua vài miếng liền cầm lấy một bình rượu châm cho hắn một ly lại tự châm cho mình một ly.
Nàng xoay người ngồi vào trong lòng hắn, mỗi tay cầm một ly rượu, đưa một ly đến bên mép của hắn: “Chúng ta cạn ly.”
“Được.” Trưởng Tôn Tề Duyệt ôm lấy nàng đầy túng sủng, môi đặt bên mép ly, ánh mắt nhìn nàng có vô vàng ôn nhu không kể xiết.
Cho dù nàng rót độc vào trong miệng hắn vẫn uống, trong lòng hắn lại biết rõ ràng trong ly thực sự chứa độc dược.
Ánh mắt của Nhữ Hinh thâm thúy nhìn rượu từ từ tràn đến mép ly, chuẩn bị chạm đến môi hắn, lòng nàng rất rối rất rối, nhưng đi đến nước này nàng không thể lui được nữa, mà nàng cũng không cho phép bản thân lui.
Thứ nàng có thể làm là tiễn hắn đi một đoạn, trước nàng một đoạn ngắn mà thôi.
Ai biết đột nhiên có một thị thiếp của hắn đầy cửa xông vào, nàng ta hất đổ ly rượu trên tay Nhữ Hinh xuống đất, hổn hển nói: “Điện hạ, rượu này có độc tuyệt đối không thể uống.”
“Hồ ngôn loạn ngữ.” Trưởng Tôn Tề Duyệt một tay vung lên, ném cái tát thật mạnh vào mặt nữ nhân đó.
Mắt hắn trừng to như thể thực sự nữ nhân này đang nói dối vậy.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu.
Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé.
Cám ơn ***
Nữ nhân đó ôm mặt ấm ức đầy không cam lòng, mắt nàng ta hạ xuống nhìn rượu từ trong ly tràn ra trên sàn gỗ vẫn còn đang nổi bọt trắng: “Điện hạ, người nhìn xem.”
Nhữ Hinh hốt hoảng hạ đường nhìn xuống đám bọt trắng đang ăn mòn sàn gỗ kia, nàng rút trâm từ trên tóc ra, không do dự tự đâm vào ngực của mình.
Quả nhiên lại gặp cản trở, bất quá nàng có hậu chiêu, nàng không sợ.
Nàng đã sớm nghĩ kỹ rồi, nếu cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt dùng độc chết sau đó để lại một lá thư để Thiêm Hương trình cho hoàng thượng.
Trong thư sẽ nói hắn tạo phản, nàng biết chuyện nhưng không muốn liên lụy người khác, lại một lòng với hắn nên lựa chọn cách tự sát.
Như vậy Nhữ gia vẫn có thể trong sạch, vẫn có thể trường tồn.
Nếu cách này không thành, nàng sẽ trực tiếp tự sát.
Lần trước đã nói cùng đại ca rằng Trưởng Tôn Tề Duyệt muốn giết mình, cũng bảo hắn hôm nay cùng phụ thân đến Chính Vũ cung làm khách.
Thời thần không sai biệt lắm, có lẽ bọn họ cũng sắp đến rồi.
Nàng tự sát là cách tốt nhất để vu hãm Trưởng Tôn Tề Duyệt, nếu là giết hắn trước mặt nữ nhân này cả Nhữ gia cũng sẽ chôn cùng, nàng không thể làm vậy được.
Trưởng Tôn Tề Duyệt không nhìn trên đất mà là quay sang nhìn Nhữ Hinh, vừa đúng lúc trâm cấm vào tim nàng.
Hắn ôm lấy nàng hướng cửa hô to: “Thái y, mau truyền thái y.”
Sau lại nói cấp thiết cùng nàng: “Sao nàng lại ngu ngốc như vậy, ta không chết nàng cũng không thể chết được.
Trong thức ăn ta sớm đã hạ giải dược, độc đó của nàng căn bản không có chỗ phát huy tác dụng.” Cả Thiêm Hương cũng bị hắn bảo Cẩn Đa tráo thư rồi, kế hoạch của nàng căn bản phá sản.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, hắn nào nghĩ đến chuyện nàng sẽ tự sát trong lòng mình.
Nụ cười đắc thắng nhợt nhạt trên môi của Nhữ Hinh đông lại rồi tắt hẳn đi.
Khóe môi của nàng có một dòng tiên huyên chảy xuống, thấm vào tay áo của hắn.
Hắn biết? Vậy tại sao còn.
.
.?
Tay nàng đầy máu run rẩy đưa lên, chỉ vào hắn: “Ngươi.
.
.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt đau lòng cầm lấy tay nàng áp vào lòng mình, cấp thiết nói: “Hinh nhi, nàng cố chịu đựng thái y lập tức đến ngay.”
Nhữ Hinh không cam tâm nhưng vẫn an lòng nhắm mới bởi nàng biết đại ca cùng phụ thân đến nhất định sẽ thấy được tràng cảnh này.
Còn nữ nhân kia, nàng không lo, bởi phụ thân đại ca thương yêu nàng, sẽ không ai tin tưởng lời của nữ nhân đó đâu.
Tội của hắn không thể không thành lập được, cho dù lấy không được mạng hắn thì cõng trên lưng tội danh sát thê cũng không thể nào tiếp tục lưu tại gia phả hoàng thất.
Chỉ cần hắn mất địa vị Nhữ gia sẽ an toàn.
“Thái y, thái y vì sao còn chưa đến?” Trưởng Tôn Tề Duyệt lại gầm lên một tiếng, khi nhìn thấy mi mắt của nàng sắp đóng, hắn biết hắn không thể tiếp tục kéo nữa, lập tức nói: “Hinh nhi, tam ca của nàng chết quả thực là do dược ta mang về nhưng dược đã bị người của Trưởng Tôn Khởi Hiệp đổi mất, giá họa cho ta.”
Dược đó là do Lạc Cách Quận đổi, hắn không tiện cùng nàng nói vào lúc này.
Sau khi hắn tiêu diệt Lạc Cách Quận, cũng không có hứng thú tìm hiểu thù hận của Lạc gia cùng Nhữ gia nên cũng không có cho người tra.
Sau đó hắn còn nói thêm: “Nàng còn nhớ Hiên nhi cùng Khiết nhi không? Bọn chúng sống rất tốt.”
Quả nhiên Nhữ Hinh nghe được lập tức cố thở dốc, cố mở mi mắt nặng trĩu lên nhìn hắn.
Hắn nói như vậy, chứng tỏ hắn cũng trọng sinh, đây chính là lý do nàng nhiều lần lập mưu cũng giết không được hắn.
Mà chuyện đó không quan trọng nữa, quan trọng nhất chính là tam ca không phải do hắn giết và đôi nhi tử của nàng sống tốt.
“Hoàng nhi.
.
.” Ngực phập phồng lại phát âm không rõ chữ, khí tức không thông thuận khiến nàng chỉ phát được hai chữ mà thôi.
“Đúng đúng, bọn hắn cùng Thiêm Hương ở phía tây xây một toàn đại trạch cho Nhữ gia.” Trưởng Tôn Tề Duyệt ngừng một chút lại nói: “Nàng cố gắng chống đỡ, khi nàng khỏe sẽ kể cho nàng nghe tất cả được không?”
“Bọn chúng.
.
.tốt sao?” Nhữ Hinh yếu ớt cười, vậy đời trước hắn cũng không táng tận lương tâm giết hại đôi nhi nữ của nàng.
Mà bọn chúng ở cùng Thiêm Hương nàng cũng sẽ rất an tâm.
“Tốt, Hiên nhi thú một tức phụ nhi họ Mã, còn Khiết nhi lớn lên thập phần giống nàng, cả dung mạo lần tính cách đếu rất giống.
Bọn chúng đều trách ta hận ta rất nhiều.” Trưởng Tôn Tề Duyệt có chút nghẹn ngào, sống mũi của hắn dâng lên một trận cay xè khó nhịn: “Mỗi lần chúng ta gặp nhau đều là trời long đất lở.
Ta gặp Hiên nhi trên chiến trường, võ nghệ của hắn cũng tốt, mỗi chiêu đều là dùng toàn lực lấy mạng ta, còn Khiết nhi gặp ta đều sẽ chống hông quát to.
Ta còn biết nhiều chuyện cũng chúng nữa, đời nàng khỏi ta kể hết cho nàng nghe được không?”
Lòng Nhữ Hinh ấm áp khi nghe về đôi nhi nữ của mình, bọn chúng sống tốt như vậy nàng còn cầu gì hơn.
Đôi môi anh đào hiện lên một nụ cười mãn nguyện, đồng tử trong con mắt độc nhất của nàng dần dần chạy lên như thể nàng nhìn thấy bọn chúng vậy, khí tức ngày một yếu đi.
Nàng mãn nguyện rồi!
Nữ nhân kia không cam lòng chật vật đứng lên, những nghe được câu nói của Trưởng Tôn Tề Duyệt nàng ta kinh cụ.
Đây là chuyện gì? Nàng quá sợ muốn chạy ra ngoài, không ngờ để Trưởng Tôn Tề Duyệt thấy được, một đũa phóng đến, từ sau gáy đâm xuyên cổ họng của nàng ta.
Như cái chết của Lạc Cách Quận lúc trước vậy, một cũng cũng chưa thể nói một âm thanh cũng phát không ra đã gục xuống đất.
Con mắt độc nhất của Nhữ Hinh an tâm nhắm lại, tay nàng vô lực thả lỏng, khí tức đoạn.
Ngay thời khắc đó, Trưởng Tôn Tề Duyệt ôm nàng trong lòng, bất lực thét to: “Hinh nhi, nàng quay lại cho ta.” Không phải nàng muốn báo thù sao? Hắn còn chưa chết, nàng chết cái gì?
Đều là do hắn, nếu hắn sớm cùng nàng nói rõ, nếu hắn không phân vâng do dự, vậy thì nàng đã không cần dùng đến phương thức này.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu.
Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé.
Cám ơn ***
Giọt nước mắt đầu tiên trong cả hai đời của hắn chảy xuống tích lạc tại đỉnh tóc của nàng.
Đời trước hắn lãnh huyết vô tình, chỉ cần xuất hiện người cản đường của mình hắn lập tức cho người tiêu thất, kể cả phụ hoàng mẫu hậu mất hắn cũng không rơi bất kỳ giọt lệ nào.
Nhưng đời này nhìn nàng tự sát dưới mắt mình, đoạn khí trong lòng mình, cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Một thê tử hắn tận mắt nhìn nàng từ trong bụng An thị xuất thế, trông chờ nàng mỗi ngày lớn lên gả cho hắn, rồi lại tiêu thất trước mặt hắn, chuyện khó chịu như vậy hỏi hắn làm sao chấp nhận được.
Hắn chờ nàng lâu như vậy, lại chờ không được nàng cùng hắn bách niên giai lão, mà chờ được ngày nàng đoạn khí trên tay mình.
Hắn chấp niệm cả đời trước, không ngờ đời này lại cùng nàng phân ly.
Tất cả đều là do cây lê kia, một lời nguyền khó thoát, chỉ là nơi đó có hình ảnh của nàng, hắn không thể chặt đi.
Khi phụ tử Nhữ gia nghe được âm thanh xông cửa mà vào, chỉ thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt đau thương ôm lấy thi thể đầy máu của Nhữ Hinh mà thôi.
Thiêm Hương đứng ở cửa che miệng khóc, cố không để âm thanh của mình bật ra, rất sợ nó sẽ cản trở tiểu thư rời đi vậy.
Kết quả ở trước mắt, tuy là Nhữ Hinh từng nói cùng Nhữ Tuân rằng Trưởng Tôn Tề Duyệt muốn giết mình, nhưng cũng không thể không tra rõ ngọn ngành được.
Tràng cảnh trước mặt quả thực không thể giả được, bọn họ không thể không phân biệt trắng đen phải trái mà lấy cớ tạo phản được.
Sau đó không lâu Trưởng Tôn Tề Duyệt đăng cơ, hậu vị của hắn là bài vị của Nhữ Hinh, đám nữ nhân ở hậu cung đều được giải tán.
Ngoài ra hắn còn cáo bố thiên hạ, hài tử Trưởng Tôn Vĩnh Liêm sẽ kế vị, thế nên có không ít nữ nhân vì vinh hoa trước mắt chấp nhận gả cho Trưởng Tôn Vĩnh Liêm.
Mà đám đại thần cũng không thể nói được thứ gì, bởi ngoài chuyện hoàng tự ra, Trưởng Tôn Tề Duyệt xử lý hết thảy chu toàn.
Hoàng thất lại không còn vương tử kế vị, chỉ có thể chọn cách này mà thôi.