Đọc truyện Tẩm Thất Mỹ Lang – Chương 73
‘Trúc ốc’ sáng sớm, tựa hồ sửa lại sự tĩnh lặng mấy ngày trước đây, trên rừng trúc phiêu phiêu là cái u ám buốt lạnh và khô ráo.
Cuối cùng đã có một chút tiêu điều của mùa đông.
Bầu trời như vậy khi ở mùa hè hẳn là thời tiết lý tưởng nhất đi…………
“Hai tên xú tiểu tử các ngươi! Cư nhiên làm ra loại sự tình này!?” Trên bàn bỗng nhiên bị người hung hăng vỗ, toàn bộ phòng nhất thời vì cơn thịnh nộ này mà có vẻ rung động.
Nhị thiếu ngồi ở đối diện rụt lui, khuôn mặt tuấn tú cúi thấp, tuyệt không dám nhìn Hoắc lão gia tử bên kia.
Ngón tay đặt ở trên gối cào cấu, hai mắt nhẹ nhàng phiêu hướng cửa phòng buồng trong.
“Thực xin lỗi……” Phương Vu Hi cúi thấp đầu chân thành trả lời, muốn cúi người lại bị Hoắc Chấn Nguyên một phen vỗ trở về.
“Câm mồm! Ta không muốn nghe các ngươi giải thích! Quá đáng!! Cư nhiên…… Cư nhiên làm ra loại sự tình này…… Uổng cho tiểu Lăng đối với các ngươi tốt như thế!?” Lão gia tử giận a, ngón tay chỉ chỉ hai người, râu bạc tức giận đến nhắm thẳng lên trời, hắn đương nhiên phải giận rồi, chiều qua hắn bị a Nguyên kéo ra ngoài làm việc, vốn đang muốn mau chút trở về nhìn một cái …… Ai biết hai người kia cư nhiên làm mau như vậy, chờ hắn trở về thấy đã tắt đèn đi ngủ! Tức chết hắn, sao lại bỏ lỡ hảo sự như thế a? (…..*ta chỉ biết câm nín nghe tiếng ông hét*)
Cho nên…… Hắn sáng nay phải nhân cơ hội đem hai tiểu tử chiếm được tiện nghi mắng cho đủ, để giải mối hận trong lòng hắn!!
Vừa nghe thấy lời nói của Hoắc Chấn Nguyên, nhị thiếu đầu càng hạ thấp, gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên trắng bệch.
Trong hai đôi mắt, lộ vẻ khôn cùng hối hận lẫn hổ thẹn.
“Các ngươi nói! Hiện tại nên làm sao đây?! Gạo đều đã nấu thành cơm!” Hoắc Chấn Nguyên vừa nghĩ đến chuyện tối hôm qua, không khỏi hối hận ngay, ngón tay hung hăng gõ xao cái bàn trúc đã muốn lệch cong, nổi cơn lớn tiếng đem tức giận trút đến trên người nhị thiếu đáng thương.
“Hoắc gia gia, ngài yên tâm, chúng ta sẽ phụ trách với Mẫn Lăng……” Phương Vu Hi nhẹ nhàng nói, lần này cuối cùng nâng lên mắt, kiên định mà nghiêm túc nhìn chăm chú Hoắc Chấn Nguyên.
“Đúng vậy, chúng ta sẽ hảo hảo chiếu cố tiểu Lăng ……” Hàn Kì cũng lo lắng nói, trong mắt là không kém chân thành so với Phương Vu Hi.
“Hừ! Phụ trách? Cái gì phụ trách?! Xem ta hôm nay có hảo hảo đánh hai thằng nhóc các ngươi không……” Hoắc Chấn Nguyên cố chấp mắng, đứng lên vun bàn tay sắp hướng nhị thiếu đánh đi. Hoắc Chấn Nguyên là người luyện qua võ, một chưởng này đối với thường nhân mà nói, quả thật không phải là nhỏ.
Hai người rõ ràng có thể tránh đi, nhìn một chưởng kia không biết là bởi vì áy náy hay là cái gì, hai người lại nhắm mắt lại, rụt lui thân mình, chuẩn bị nhận lấy một cú chưởng phân lượng rất nặng từ ai kia.
“Ba!” Đúng lúc này, trên cái đầu bạc của Hoắc Chấn Nguyên vô tư bị một cái hộp trúc chuẩn xác đập trúng.
“A!!” Kêu thảm thiết một tiếng, lão gia tử lập tức gục ở trong lòng nhị thiếu càng thêm đáng thương.
“A!? Tiểu Lăng?” Phản ứng linh mẫn xoay người, lão gia tử vừa thấy người ném hắn, cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Mà nhị thiếu đang bị ép tới không biết làm sao vừa thấy bóng dáng kia xuất hiện ở bên cửa phòng buồng trong, hai mắt nguyên bản ảm đạm nhất thời sáng ngời.
“Sao lại có gia gia phá hư như ngươi vậy!” Suy yếu dựa ở cạnh cửa, một thân áo ngủ màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt phát ra ửng đỏ không bình thường, hai mắt trong suốt cũng ở trong trạng thái hư du (mơ hồ xa xôi), đôi môi phấn hồng đại suyễn khí (thở hổn hển), thân hình cơ hồ lung lay sắp đổ.
“Tiểu Lăng, ngươi còn đang phát sốt a, không cần chạy loạn.” Một đôi tay vịn lấy thân mình cực kỳ suy yếu kia, Nguyên Hoa lo lắng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang rất khó chịu trong lòng, đau lòng nát ruột.
“Khụ khụ……” ho khan vài tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn thực bình thản lúc này tựa hồ nhiễm lên một tầng hơi nước, hốc mắt hồng hồng, cắn môi dưới, thở hồng hộc nhìn gia gia của mình.
“A gia hảo xấu……” thanh âm nghẹn ngào, Hoắc Mẫn Lăng lui ở trong lòng Nguyên Hoa, sợ hãi run giọng, nhị thiếu nghe thấy lo lắng phát đau, hảo muốn hảo hảo đem hắn lãm vào trong ngực bảo hộ.
“Mẫn Lăng……” Cẩn thận mở miệng, hai người đã muốn đứng lên.
“Ân ân, đã biết đã biết, a gia tối phá hư, tiểu Lăng đi vào nghỉ ngơi trước, a gia giao cho Nguyên di, Nguyên di giúp ngươi giáo huấn hắn nga!” Vỗ vỗ lưng Hoắc Mẫn Lăng, Nguyên Hoa đau lòng đem thân mình đã nhẹ như bông ôm trở về buồng trong.
Rút vào trong ngực tĩnh mắt, nhìn thấy ánh mắt nhị thiếu, đôi mắt nhỏ đạm mạc giống như bị kích điện, kinh loạn dừng qua một bên, trong mắt xẹt qua thần sắc phức tạp.
Nhẹ nhàng ôm chặt Nguyên di, Hoắc Mẫn Lăng cúi thấp đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn không tới một tia biểu tình.
Phản ứng như vậy làm cho nhị thiếu run run không thôi.
Bọn họ thật sự làm bị thương hắn ……
Mẫn Lăng……
Trong mắt xinh đẹp hàm chứa thật sâu xin lỗi lẫn tan nát cõi lòng, hai người bi thương ôm đầu gối, tựa đầu mai nhập vào chỗ sâu nhất.
Bọn họ hảo muốn…… hảo hảo mà đánh chính mình……
Liều mạng đánh……
Nếu biết sẽ như vậy, bọn họ sẽ không làm như thế……
Chết cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy……
Đóng lại cửa phòng, Nguyên Hoa nhẹ bước chân đi ra, nhìn biểu tình ba người không giống nhau, trên mặt xinh đẹp cũng tràn đầy bất đắc dĩ.
“Được rồi, ba người các ngươi đều đi ra ngoài diện bích (đối diện tường tự kiểm điểm = =) cho ta, không cần ở trong này quấy rầy tiểu Lăng……” Đôi mi thanh tú khẽ nhíu, Nguyên Hoa thản nhiên hạ lệnh đuổi khách.
Nhị thiếu sửng sốt, lưu luyến liếc mắt nhìn buồng trong thêm một cái, chần chờ hồi lâu mới chậm rãi đứng lên, cẩn thận mỗi bước rời đi phòng.
“A Nguyên……” Hoắc lão gia tử giơ lên khuôn mặt tươi cười, lấy lòng nhìn Nguyên Hoa.
“Hừ……” Lạnh lùng hừ một tiếng, trên gương mặt ôn hòa của Nguyên Hoa hàn khí bắn ra bốn phía,“Ngươi nên hảo hảo chịu giáo huấn một chút…… Cư nhiên dám hạ dược thân cháu mình?…… Xem ra không cần gia pháp là không được……”
……….
“A ────────── a Nguyên……” Hoắc lão gia tử bị đánh cho mặt mũi bầm dập, kêu thảm thiết nhận sự hầu hạ của Nguyên Hoa đã phục hồi tinh thần lại.
“Lão gia tử, thực xin lỗi……” Nhẹ nhàng mà bôi lên miệng vết thương của Hoắc Chấn Nguyên, Nguyên Hoa từ trong tức giận phục hồi tinh thần lại vẻ mặt xin lỗi, trên mặt tràn đầy áy náy.
“A a a, điểm nhẹ điểm nhẹ……” Hoắc Chấn Nguyên bỗng nhiên kêu lên cao, mặt xoay thành hình thù kỳ quái như diễn viên hí khúc.
“Ai…… Nếu…… nếu không phải bởi vì ngài đối với tiểu Lăng làm như vậy, ta cũng sẽ không xúc động như thế…… Ngài rốt cuộc là…… vì cái gì a? Thật sự là……” Một bên xử lý miệng vết thương, Nguyên Hoa vẻ mặt khó hiểu, bà thật sự không rõ đến tột cùng lão gia tử vì cái gì phải làm như vậy…… quả thực là chuyện nhục nhã …… Đối với cháu ruột mình hạ dược? Ai, thật sự là mất mặt gia môn a ……
Hoắc Chấn Nguyên một bên hừ hừ ha ha vừa nghe thấy, biểu tình khôi hài nhất thời biến đổi, trở nên nghiêm túc.
Đôi mắt ưng nhìn rừng trúc lay động xa xa, lão gia tử ngồi lặng yên, vẻ mặt sức sống mười phần nháy mắt trở nên già nua.
Hồi lâu, mới nghe được một tiếng thở dài.
“Ai…… A Nguyên a…… Ngươi nói…… ba của tiểu Lăng và mẹ nó đi rất lâu rồi a?……” thương khung (vòm trời) màu xám ở nơi phía chân trời xa xôi, bỗng nhiên gợi lên cho Hoắc Chấn Nguyên vô tận thương cảm.
“Đúng vậy, lão gia tử……” Nguyên Hoa gật gật đầu, trong mắt cũng hiện lên một tia thê lương.
“Ngươi xem xem, bọn họ cứ như vậy đem tiểu Lăng giao thác cho lão nhân ta …… lão nhân ta….. không biết lúc nào sẽ qua đời…… Hoắc gia chúng ta lấy võ làm trọng, cho nên lúc nhỏ nha, ta vẫn luôn cho tiểu Lăng luyện võ, muốn nó không chịu thua kém, luôn làm cho nó xem sách tham khảo…… lại quên dạy nó chuyện cơ bản nhất…… Cứ như thế ….. nó biến thành cái dạng hôm nay…… Không, mới trước đây, mới trước đây nó liền bắt đầu biến thành người có tính cách ôn hoà như thế đi………… Đều do ta, dạy nó văn dạy nó võ, lại quên không đem cái tình yêu cơ bản nhất làm người dạy cho nó a……” Hoắc Chấn Nguyên khẽ mân khóe môi vàng vọt, đôi mắt cong cong, từng phiến nếp nhăn đã lấp đầy nơi khóe mắt hắn, lão nhân, gần đất xa trời……
“Lão gia tử……” Nhìn Hoắc Chấn Nguyên trở nên thương cảm như vậy, Nguyên Hoa nhịn không được cũng run lên, ở bên cạnh vị võ đạo lão nhân này. Bà biết, hắn đang tự trách, nhưng mà…… tính cách của tiểu Lăng, bà làm sao không có trách nhiệm a?
“Chậm một chút hãy nói, trước hết nghe ta nói xong……” Phất tay ngừng lời nói của Nguyên Hoa, Hoắc Chấn Nguyên lại tiếp tục nói,“sau đến, khi tiểu Lăng càng lúc càng lớn, ta liền luôn luôn vì chung thân đại sự của nó mà hao tổn tâm trí, nhưng nhìn nó bộ dáng ngốc chỉ biết đọc sách, đem ta đều vội muốn chết…… phải lúc nào nó mới có thể thông suốt a! Tiểu tử này! Bất quá…… ngươi có phát giác hay không a? Từ…… từ sau khi tiểu Lăng đem hai người kia mang về…… tựa hồ có một chút thay đổi nga. Hừ, kỳ thật lão gia tử ta đã sớm phát giác, tiểu Lăng nhà chúng ta nguyên bản không phải mang kính mắt sao? Lúc trở về thì đã không có…… Vốn ta còn buồn bực, sau đến mới dần dần hiểu được…… Nhất định là hai người kia làm, vì cái gì phải giúp tiểu Lăng khôi phục thị lực? Làm bạn như thế cũng quá tốt đi, hảo làm cho người ta hoài nghi! Hơn nữa…… đứa nhỏ tiểu Lăng này cũng chỉ có ở nhà mới có thể cười một cái, nhưng ngươi xem……lúc nó cùng hai người kia một chỗ, tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng mà ta cũng hiểu được, đứa nhỏ này kỳ thật cũng rất vui vẻ …… có những lúc ngẫu nhiên, nó còn có thể cười a…”
Một hơi nói thiệt nhiều, Hoắc Chấn Nguyên dừng lại, liếm liếm đôi môi có chút khô nứt, nhìn về phía Nguyên Hoa:“A Nguyên, ngươi thì sao? Ngươi…… có phát giác thấy ánh mắt hai nam hài kia nhìn tiểu Lăng hay không?”
“Ánh mắt?”
“Phải nha, ta phát giác…… khi hai người bọn họ nhìn tiểu Lăng, ánh mắt kia rõ ràng chính là vô vàn tình yêu a…… Chính là tiểu Lăng rất ngốc, không có phát hiện mà thôi……” Hoắc Chấn Nguyên nhẹ nhàng cười, trong mắt tràn đầy sắc thái tán dương.
“Kia…… Lão gia tử ngài muốn nói……”
“A Nguyên, ta xem ra bọn họ là thật tâm thích bổn tôn tử nhà của ta, cảm tình của tiểu Lăng cũng là có biến hóa vi diệu, nhưng mà…… ngươi cũng biết đứa nhỏ tiểu Lăng này nào biết đâu rằng cái gì là chuyện tình cảm a, không biết cũng sẽ không hiểu được làm sao đáp lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy, vậy ba đứa nhỏ vĩnh viễn đều chính là như thế…… Cho nên ta đã nghĩ chiêu gạo nấu thành cơm trước, hừ hừ, trước làm rồi mới yêu! Nếu không…… tiểu Lăng nhà chúng ta cả đời cũng sẽ không thích hai hài tử kia…… Một đoạn cảm tình liền như thế không còn, kia rất đáng tiếc…… hơn nữa, tiểu Lăng khó có được gặp phải người thích nó như thế, sao có thể bỏ qua a?” Quả nhiên vẫn là càng già càng cay, nghe Hoắc Chấn Nguyên phân tích đạo lý rõ ràng như vậy, Nguyên Hoa vẫn mê mang cuối cùng cũng dần dần giãn mày ra.
“Nguyên lai là như vậy……” Cúi đầu thì thào, Nguyên Hoa ôn hòa cười nhìn về phía lão gia tử, vẻ mặt sùng bái,“Lão gia tử, ngươi thật sự là quá lợi hại …… Cư nhiên phân tích hảo như thế……”
“Kia đương nhiên……” Hoắc Chấn Nguyên dương đầu cười đắc ý, bỗng nhiên từ trong y nội rút ra một quyển sách lắc lắc,“Ai kêu ta thường xuyên xem [ Trinh thám lừng danh Conan ] a……” (gốc là Danh trinh thám Kha Nam-Kha Nam là hán việt của Conan = =)
─ ─|||………………
Bổ tới một góc ống trúc hứng từng giọt nước trong xanh, một đầu nặng hạ xuống, phần nước thật vất vả tích góp từng tí một lại chảy ra rơi thẳng xuống ao nhỏ dùng đá xây viền xung quanh.
Nhị thiếu ngồi ở bên cạnh ao, lẳng lặng nhìn cảnh tượng lặp lại không ngừng này, tinh thần lại không biết đã bay đến nơi nào, bộ dáng ngơ ngác lăng lăng, giống như…… tựa như hai rối gỗ đang ngồi không có linh hồn……
Ôm cái mặt bị đánh thành sưng béo, Hoắc Chấn Nguyên chỉnh lại mặt, cố tình nghiêm túc đi về hướng hai người.
“Ba.” Bên cạnh bỗng nhiên ngồi thêm một bóng người, nhị thiếu ngẩng đầu, nhất tề nhìn về phía chỗ Hoắc Chấn Nguyên ngồi xuống, khi nhìn thấy người đến là ai, hai ánh mắt quang mang nhất thời biến mất hầu như không còn, một chút sâu sắc mất mát nổi lên trong đôi mắt.
Nhìn hai người biến hóa thay đổi nhanh như vậy, Hoắc Chấn Nguyên nhìn cũng trong lòng không phải tư vị.
Nhấp hé miệng, lão gia tử cuối cùng vẫn là phải nói.
Vươn người qua, mò vào ở giữa nhị thiếu, Hoắc Chấn Nguyên thần bí hề hề hỏi:
“Ta nói các ngươi…… sẽ không phải là tối hôm qua rất dùng sức đi? Cho nên tiểu Lăng mới có thể giận thành như vậy……”[= = lão gia tử toàn đầu óc tư tưởng không đứng đắn]
“Không có.” Lời vừa ra khỏi miệng đã bị Phương Vu Hi trảm đinh tiệt thiết (trảm đinh chặt sắt-quyết đoán) đánh gãy, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy nghiêm túc,“sẽ không, tối hôm qua ta rất tiết chế …… Ta không biết sao lại biến thành như vậy……” Nói đến một nửa, Phương Vu Hi lại cúi đầu, hỗn loạn vặn vẹo tay.
“Tuyệt đối không có. Chúng ta rất tiết chế, thật sự rất tiết chế!” Hàn Kì còn kích động hơn, một phen túm tay Hoắc Chấn Nguyên, vẫn lắc lắc thẳng đến lão gia tử điểm đầu mới buông ra.
“Chẳng lẽ là các ngươi kỹ thuật không tốt?” Lão gia tử cũng buồn bực, một tay sờ cằm, nghi hoặc hỏi.
“Sao có khả năng! Chúng ta là thân kinh bách chiến!” Hàn Kì đương nhiên là người đầu tiên phản bác, hắn ở phương diện này kinh nghiệm cũng không phải là ít ……
“Ân, ta so với hắn thiếu năm mươi trận……” Phương đại hội trưởng cũng gạt bỏ xấu hổ gật đầu, nhỏ giọng nói.
“Vậy…… vậy bình trơn tề có dùng không?” Lão gia tử càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, mặt nhăn mày nhíu, tiếp tục hỏi.
“Dùng, ân, dùng rất nhiều ……” Phương Vu Hi thành thực hồi đáp.
Nghe trả lời như thế, Hoắc Chấn Nguyên lại càng không hiểu được, nặn đầu, tự cố tự nói:“Chẳng lẽ là nhãn hiệu không tốt? Không thể nào……”
“Hoắc gia gia, ngươi nói Mẫn Lăng hắn lúc nào mới có thể nguôi giận a?” Phương Vu Hi vội vàng hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy, hoặc là…… nên như thế nào mới có thể làm hắn nguôi giận a?” Hàn đại thiếu cũng lết người qua, đầy cõi lòng chờ mong nhìn Hoắc Chấn Nguyên. Dù sao cũng là gia gia của Mẫn Lăng, hẳn là so với bọn hắn càng hiểu biết sở thích của tiểu gia khỏa đi……
“Thành tâm.” Hoắc Chấn Nguyên quơ quơ đầu, sau một lúc lâu mới phun ra hai chữ như thế, nói vừa xong liền đứng lên, tiêu sái chuyển tư thế, ly khai đình viện.
“Thành tâm?”
“Thành tâm?……”
Nhị thiếu ngồi ở tại chỗ, có chút đăm chiêu lặp lại hai chữ này……
Trên mặt biểu tình lóe ra không ngừng……
Chính cái gọi là chân thành sở trí, phải kiên định……
Người trì độn như cháu hắn đương nhiên là phải ‘Đánh lâu dài’ thôi……
Đây là lúc lão gia tử bỏ chạy, trong lòng âm thầm nhắc tới một câu……