Đọc truyện Tầm Thần Tuyệt Lộ – Chương 57: Lệ Sương Tẩy Tuỷ
…
Tại phòng mình, Lạc Thạch đang thiền định, trước mặt gã để một chậu gỗ nông lòng, Thục Nữ Lệ Sương sóng sánh đầy ắp.
Mượn của Sấu Thỉ kha khá bình đựng làm từ gỗ Sĩ Biệt Thụ, chỉ cần ba bốn đêm liên tục tới lui đồi Hủ Thực, số Lệ Sương mà gã tích góp đã tương đối nhiều, đủ để tiến hành vài thực nghiệm.
Hơn chục cái lọ nhỏ treo cẩn thận trên vách phòng, toàn bộ y theo chỉ dẫn của Nặc lão, ở trong được ngâm cùng Tâm Diệp, rồi lấy mật Phệ Hùng Phong trộn với cát đồi Hủ Thực trét kín miệng.
Không biết vì lý do gì, mặt đất nơi đó luôn luôn khô ráo và ấm áp một cách bất thường, khiến xác những sinh vật vô tình tiến vào phạm vi độc vụ quanh đồi Hủ Thực đều nhanh chóng phân huỷ. Sau nhiều năm như trầm tích lắng đọng tầng tầng lớp lớp, dưới sức nóng hầm hập dai dẳng tôi luyện, mà dần hình thành ‘than sinh học tự nhiên’. Vì hoàn toàn chưa bị bất cứ ai ở đây khám phá ra công dụng để đưa vào khai thác, nên cái mỏ lộ thiên này hết sức tinh khiết, thậm chí còn tồn tại cả ‘than hoạt tính’ (#1).
Trên Trái Đất, đầu thế kỷ 21, than hoạt tính được sử dụng rộng rãi trong công nghiệp hoá chất, lọc hút hoặc tăng cường phản ứng hoá học, do đặc tính hoàn toàn không độc hại, kể cả khi ăn phải nó, và độ phủ siêu rộng vì sở hữu chỉ số bề mặt riêng cực lớn (#2). Kết hợp hai thứ, trộn ra hỗn hợp chuyên dùng để ‘phong lư’ của Luyện Thần Giả, có thể nói là, tuyệt đối kín kẽ.
Nặc lão với lịch duyệt phong phú, tự mình viết nên bộ Tà Ý Y Điển, tập hợp trải nghiệm bản thân ở những nơi mình từng đặt chân tới, nhiều cái cũng mới chỉ nghe kể chứ chưa được thấy qua. Tỉ như, phương pháp phong lư kiểu như vậy, cũng là lần đầu tiên lão thử áp dụng vào thực tế, kiến thức trước đây tại Tạp Ma Lĩnh, khi có cơ hội liền không ngần ngại đem ra kiểm chứng.
Lạc Thạch hiện đang tĩnh lặng, Nội Ngã Chu Thiên nhịp nhàng vận chuyển khắp người. Theo hướng dẫn của Nặc lão, gã kích hoạt cả Thổ Nạp, dẫu trong lòng đầy hoài nghi, phòng bằng gỗ Sĩ Biệt vốn ngăn chặn hầu hết Thiên Địa chi Lực, hay còn gọi là ‘Bế Khí’, không cho thứ gì thẩm thấu qua.
Nửa tiếng trôi đi, không khí xung quanh bắt đầu có hiện tượng nóng lên, còn gã thì bồng bềnh trôi nổi trong Tinh Thần Giới, tâm ý hoàn toàn thư thái, hệ thống Kinh Mạch và Huyệt Đạo toàn thân như đồ văn ẩn hiện trên tia Tinh Hồn này, cứ thế liên tục chớp tắt, vô cùng thâm ảo. Bất quá, dị tượng đang diễn ra, không một ai, kể cả gã có được cơ hội chứng kiến, bởi tình trạng ‘yếm khí’ dần kéo Lạc Thạch rơi vào ‘trải nghiệm cận tử’, khiến mọi thứ cực kỳ mơ hồ.
Bên ngoài, Khí Hải Huyệt bất giác phát ra xoáy tụ điên cuồng, nhưng do hoàn toàn không còn gì để gã hấp nạp, thành vách Kinh Mạch lập tức vặn vẹo như bị bóp nghẹt. Đồng thời, Nội Ngã Chu Thiên vẫn vận hành ở mức độ cao nhất, khiến chúng có xu hướng căng phồng trở lại.
Cố gắng duy trì thế cân bằng mong manh, rồi dựa vào cảm giác kỳ diệu mà trải nghiệm cận tử mang tới, gã tranh thủ ma luyện sức chịu đựng cho toàn bộ hệ thống Kinh Mạch trên khắp cơ thể.
Nặc lão đang chăm chú theo dõi tình hình Lạc Thạch, bất ngờ cả kinh, hướng mắt trông sang nơi vừa sinh động tĩnh. Thục Nữ Lệ Sương từ chậu gỗ, nhất thời tự mình cuốn lên, tựa như mây mù giăng kín trong phòng.
“Phư phư phư…” lão cười đầy cổ quái, đoạn chầm chậm vuốt râu lầm bầm “Lệ Sương có tính thẩm thấu vô cùng tốt, chỉ chịu đọng lại trên những vật liệu đặc thù, nên cũng không phải đơn giản cứ thế uống vào. Lợi dụng lực hút kỳ dị từ Nội Ngã Chu Thiên của tiểu tử nầy mà hấp thu lấy, liên tục đả thương – chữa trị – bồi dưỡng, khiến vách mạch vừa kiên cố, vừa đàn hồi. Đây mới đích thị là Dẫn Dược Quán Mạch chân chính do Ma Niệm Tử ta sáng tạo…”
Phá rồi lại lập, đúng nghĩa ‘Tẩy Tuỷ’, quá trình tuần hoàn được đẩy nhanh, đám Kinh Mạch gào rú điên dại, Lệ Sương như hoá thành lốc xoáy, lấy gã làm tâm, mạnh mẽ xoay tròn.
…
Ở đâu đó trên Phàm Nhân Lục Địa, tuyết rơi trắng trời, mặc dù mới chớm bước vào đầu đông.
Dưới mái đình nhỏ trong khu vườn xơ xác, hòn giả sơn và ao nhỏ cô quạnh, càng làm nổi bật thêm bóng người bên bàn cờ Tứ Binh, mà điều kỳ lạ là, lại chỉ có một mình.
Đôi mục đồng sáng như sao, đang chăm chú nhìn kỳ thế, trên tay vẫn đương xoay vần con ‘Tốt’ mới bị ăn ra, tay còn lại từ từ nâng chén, nhấp ngụm nhỏ, đoạn bình tĩnh cất tiếng.
“Thâm Dạ, tuyết trắng nhiều như vậy, quả thực rất không hợp với ngươi…”
Vừa dứt lời, thì bất ngờ từ trên phủ xuống một tầng hắc vụ, đủ lớn để trùm lên toàn bộ mái đình, tạo thành màn đêm đen kịt cách ly mọi ánh nhìn bên ngoài, đồng thời với nó, giọng Thâm Dạ cũng vang lên đầy cung kính.
“Nô tài bái kiến Chủ nhân!”
“Không cần đa lễ”, hoàn toàn quen thuộc với bóng tối xung quanh, trung niên nam tử kia vẫn nhàn nhã trả lời “Một con Tốt vì bất cẩn mà bị loại khỏi bàn cờ, khiến cho con Mã lâm vào bế tắc. Mộc Tồn thất bại rồi sao?”
“Nô tài vô dụng, quản lý không nghiêm, Chủ nhân anh minh, Thâm Dạ xin khấu đầu chịu tội!”
“Bỏ đi, nhiệm vụ của tên đó tới đây là dừng được rồi, thực sự đã hết giá trị…”
Im lặng một hồi, người nọ cuối cùng cũng có quyết định, nhẹ nhàng nhấc con Mã lên, nhảy sâu vào giữa thế trận vây công của đối phương, đoạn trầm giọng ra lệnh.
“Bước tiếp theo, hiện có thể bắt đầu. Thâm Dạ, tiến độ chuẩn bị hiện như thế nào?”
“Bẩm Chủ nhân, tuỳ thời liền có thể tiến hành!”
“Tốt, vậy không cần chần chờ nữa, ngươi lập tức cho người sắp xếp. Đi đi!”
Dập đầu một tiếng thật lớn, Thâm Dạ cùng bóng tối của hắn rời đi cũng nhanh như khi xuất hiện, trả lại mảnh vườn tuyết trắng đìu hiu.
Trung niên kia chậm rãi đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, mắt xa xăm hướng lên bầu trời ảm đạm, cảm nhận từng cơn gió đông rét mướt vuốt ve lãnh diện, miệng bất giác mỉm cười.
“Bão nổi phương Nam… Chờ xem…”
…
Hy Vọng Hải Vực chiếm chủ yếu diện tích bề mặt Thiên Diễn Tinh Cầu, tới chín phần mười, Phàm Nhân Lục Địa nhỏ bé như một ốc đảo nhỏ bị biển nước vây hãm. Có nhiều khu vực, tàn tích, cực kỳ cổ xưa, nằm rải rác khắp nơi, mà ngay cả những cường giả ở vào cảnh giới của Nặc lão trước đây, sức mạnh đủ để phá trời huỷ đất, cũng chưa từng được đặt chân đến.
Và thậm chí, đó mới chỉ là bề nổi của tảng băng. Hi Vọng sâu bao nhiêu chẳng thể đo đếm, nhưng hải đế vô tận phía dưới thì thực sự không kẻ nào dám vỗ ngực khinh thường. Thú – Yêu – Linh tam Đại tộc chia sẻ mảnh không gian khổng lồ này từ xa xưa, nên quái vật ẩn mình trong đây nhiều vô số kể. Tu Chân giả Nhân tộc xâm nhập hải đế, dù tu vi đỉnh cấp đi chăng nữa, thì trên ‘sân nhà’ của họ, cũng phải mười phần kiêng kỵ.
…
Đâu đó dưới đáy đại dương thăm thẳm, tại bên trong lòng một ngọn núi cực lớn, mọi thứ đều khô ráo, trên vách mọc đầy san hô và rong rêu đủ màu, lập loè phát sáng. Nơi tận cùng đáy hang là một cái động tròn, bán kính hơn mười mét, dựng đứng trên thạch bích.
Hàng loạt đồ án kỳ lạ hằn sâu quanh mép động, ban đầu nhìn thoáng qua, lại tưởng là cả ngàn vết chém ngang dọc, chồng chéo lên nhau. Ánh sáng từ đám thực vật ngoài kia cứ như thể bị động khẩu nuốt chửng, khiến khi nhìn từ bên ngoài, trông lại càng thêm đáng sợ.
Ngay phía trước cửa động, thấp thoáng có bóng ‘người’ đang tĩnh lặng quỳ hai gối, tư thế thẳng lưng ngồi trên bắp chân, tay trịnh trọng để lên đùi, nghiêm nghị chờ đợi. Y còn khá trẻ, chỉ khoảng ngoài hai mươi đôi chút, đồng tử trong veo mang màu biển cả, tóc tết đuôi sam dài, lông mày tựa kiếm, mặt như đao khắc. Điều đặc biệt là, quanh cổ người thanh niên nọ cũng có xăm hoa văn chằng chịt, so với đồ hình trên tường đá đối diện, cùng mang nét tương đồng.
“Lãm nhi… là con?”
Thanh âm dù già cỗi, từ bên trong thạch động vang lên đầy khó nhọc, nhưng vẫn tràn ra áp lực mơ hồ.
“Tôn tử vấn an Lão tổ tông, nguyện theo lời Người dạy bảo!” nam tử kia khẽ gật đầu, từ tốn trả lời.
Y tên Sở Lãm, hiện đương quyền chấp chưởng Sở gia – Xà Quy Nhất Mạch, và dĩ nhiên thuộc Thú tộc. Xà Quy Tộc của y thời Viễn Cổ cũng từng mang huyết mạch khủng bố, thế lực xưng bá một phương hải đế, vượt qua cả Hung Thú, chạm tới cấp bậc Thần Thú. Song, không hiểu vì lý do gì, họ lại dính phải Cấm Chú thuật cực kỳ quái dị, bẩm sinh mới ra đời đã mang Phong Ấn Trận quanh cổ.
Thứ này khiến họ mỗi lần lôi bản thể ra chiến đấu, quay về Thú Hình, thì đồng thời cũng mất luôn thần trí, tự kích hoạt ‘Cuồng Tính Bạo Phát’, tấn công lung tung không phân biệt nổi địch ta. Chỉ khi bị lật ngửa, mới có thể thanh tỉnh trở lại, bất quá, Xà Quy mà phơi bụng, khác gì cá nằm trên thớt, hoàn toàn vô hại. Chính điều đó làm uy tín và chiến lực của Xà Quy giảm mạnh, các tộc khác khi muốn liên kết chống địch, cũng tự biết ý mà chừa họ không mời. Dần già, Sở gia ngày nay lui xuống ẩn cư cách biệt hẳn với ngoại nhân, vừa tránh phiền hà, vừa để tiện xử lý chuyện trong tộc, tỉ như, thi thoảng sẽ xuất hiện tộc nhân vô ý Thú Hoá phát cuồng, là lại có trận nội chiến trời long đất lở, diệt vong toàn bộ các tiểu tộc lân cận.
“Báo Ân Đăng (#3) mười vạn năm chưa thắp sáng một lần, ba ngày trước chợt thấy đóm hồng, đến giờ đã đỏ lửa. Theo lời Sấm truyền của tổ tiên, ‘Ân Đăng vừa tỏ, Thư Cừu tất báo’, là cơ hội để Xà Quy Nhất Mạch chúng ta phá giải Cấm Chú…”
Chăm chú lắng nghe như nuốt lấy từng lời, ánh mắt Sở Lãm càng thêm ngưng trọng, quyền đầu run run vô thức siết chặt.
“Bất quá, Báo Ân Đăng cháy lên, liền mang hai ý nghĩa. Ngoài hi vọng phá giải Cấm Chú, còn chứng tỏ tử tôn nhất mạch đơn truyền của Đại ân công đang trong tình trạng chỉ mành treo chuông, tính mạng thập phần nguy kịch, ngay cả chi tộc được sắp xếp đi theo người đó cũng đã chết. Vì vậy, trước hết phải tìm người trả ân, sau mới có cơ hội trừ bỏ phong ấn…”
“Tử tôn đã hiểu! Chẳng hay, Lão tổ tông liền có cao kiến gì?”
“Việc này, ta muốn đích thân con thực hiện, vì nó liên quan tới tồn vong toàn tộc. Tiên tổ Sở gia trước khi bị dính phải Cấm Chú, có hai vị đạt được Phản tổ đột biến, tiệm cận sức mạnh Thái Cổ Thần Thú. Một trong hai người họ còn lưu lại chút tin tức, vì trả ơn mà tự nguyện trở thành Khí Hồn cho ân công chế luyện Pháp Khí, sau đó cũng bặt vô âm tín. Lãm nhi, con theo manh mối này, thì vẫn còn hơn là tự mình mò mẫm không định hướng…”
Đồng thời, một Lưu Bài hình vảy rắn, mang hoa văn quy giáp, nhẹ nhàng từ trong động bay tới trước mặt Sở Lãm. Y chầm chậm đứng dậy, cẩn thận đón lấy rồi cất vào người, đoạn ôm quyền cúi thấp, cung kính nói.
“Lãm nhi phụng mệnh! Con sắp xếp chút chuyện trong gia tộc, ngày mai lập tức lên đường!”
Y quay người mau chóng rời đi, hang động khổng lồ lần nữa chìm vào tĩnh mịch, bóng mờ không rõ hình dạng đột nhiên hư ảo xuất hiện ngay trước nơi Sở Lãm vừa ngồi. Chỗ đó giờ mới có thể thấy rõ, khắc hai chữ ‘Chuỳ Cừu’ (#4) rất sâu trên nền đá, từ hướng thạch động nhìn ra, thì luôn đập thẳng vào mắt, nhắc nhở họ không được phép quên mối thâm thù đại hận.
Trầm ngâm hồi lâu, ‘người’ nọ chợt cất tiếng thì thầm như thể nói chuyện với cừu địch, là giọng của Lão tổ Sở gia lúc nãy.
“Tôn tử của Sở Đồ ta, ngày nào cũng đè lên cái tên ngươi mà ngồi, đời đời ghi nhớ mối nhục ngày trước, bị hạ lạc Cấm Chú, ảnh hưởng cả thân tộc đời sau. Ngươi khiến ta trở thành tội nhân thiên cổ của Quy Xà Nhất Mạch, nay Báo Ân Đăng hiển linh, liền cho ta cơ hội chuộc lại lỗi lầm. Thiên Mệnh nhị vị tiên tổ, mong Người phù hộ Sở gia, sớm vượt qua kiếp nạn, Sở Đồ vô dụng, nguyện thịt nát xương tan a…”
(#1): là một dạng carbon có cấu trúc lỗ nhỏ xơ rỗng thể tích bé, nhằm tăng cường tính hấp thu.
(#2): do mức độ vi mao quản cao, nên than hoạt tính có dạng bụi rất mịn, với bề mặt riêng lên tới 2500m2/g.
(#3): đèn trả ơn.
(#4): Chuỳ = cái dùi, Cừu = thù hận.