Đọc truyện Tầm Thần Tuyệt Lộ – Chương 30: Thần thoại Từ Minh Tổ Hoàng
Tuỳ lão sư đang say sưa kể chuyện, que trúc nhỏ di chuyển không ngừng trên khay cát trắng, bức hoạ cũng dần dần thành hình.
“Oa, là Từ Minh Tổ Hoàng, lão sư lão sư, người này học trò biết”, Lạc Mẫn hồ hởi lên tiếng, tay liền giở ‘Nhân tộc Vĩ nhân ký’, mở ra trang ‘Phàm nhân Hoàng Đế: Đức trị’, rồi lại chăm chú lắng nghe.
“Trong ‘Vĩ nhân ký’, quả thực có nhắc qua một vị hoàng đế, lấy Đức trị nước, dùng Nhân Đạo quản con dân…”, Tuỳ lão sư cười sảng khoái, nét vẽ càng khoáng đạt hơn, tiếp tục giảng giải.
Từ Phú, là tục danh của Từ Minh Tổ Hoàng, một trong những vị vua đầu tiên ở Phàm nhân giới thời kỳ xa xưa, xuất thân từ tầng lớp bần nông, gần dưới đáy xã hội. Ông ngày nhỏ sức khoẻ hay trí tuệ đều là loại thường thường bậc trung, duy chỉ có một trái tim thiện lương đầy nhiệt huyết, trải qua nhiều biến cố kỳ duyên, vô tình đem sự nhân từ hiếm thấy của mình cảm hoá nhân sinh. Từng bước từng bước được mọi người chung quanh ủng hộ, Từ Phú giống như biểu tượng ‘Nhân Đức’ thần thánh, ông lập nên một xã hệ mộng tưởng mà tự cổ chí kim cũng không tồn tại cái thứ hai, mang tên ‘Nhân An Đại Đế quốc’. Thời gian trị vì, ông lấy đức phục chúng, pháp luật nghiêm cẩn, đưa ra rất nhiều tư tưởng đột phá, xoá mờ đi lằn ranh giai cấp. Tiêu biểu có thể kể ra ba chính sách mà thời đó bị coi là điên khùng, bao gồm: ‘Vĩnh bất cải thuế’, ‘Vương vị dân cử’ và ‘Pháp bất dung giai’ (#1), lại thêm tính cách thấu tình đạt lý của Từ Phú, khiến quốc thái dân an, quan-dân đều kính ngưỡng. Nhân An Đại Đế quốc sau khi ông tạ thế, tồn tại thêm khoảng năm trăm năm thì sụp đổ, trở thành điểm sáng hiếm hoi trên dòng sông lịch sử.
Bất quá, theo lời Nặc lão, còn có bí ẩn sâu xa hơn nhiều so với những gì được viết trong thần thoại phàm nhân. Nghe nói, Từ Phú không chỉ đơn giản cứ thế băng hà, mà thực ra cuối đời đã gặp Đạo Tổ Nguyên Đế, hữu duyên được nhận làm Đại đệ tử, cùng Người vân du khắp chốn thiên địa. Rồi cũng có tin đồn rằng, Từ Phú ngộ ra Nhân Đạo, phi thăng thành tiên, thực sự đã trở thành thần thánh, nhưng không hiểu sao lại chưa bao giờ quay về Nhân An Đại đế quốc, mặc cho nó tàn luỵ.
Bức tranh cát đã hiện ra rõ ràng, là vẽ một trung niên khoảng ngũ tuần, mày rậm mắt sáng, ngũ quan chính trực, miệng đang nở nụ cười hiền từ. Tất nhiên phải khen tài hoa của Tuỳ lão sư, vẽ ra được những bức hoạ mà thậm chí có thể động tới nhân tâm người thưởng thức, nhưng có lẽ bản thân thần thoại về vị Từ Minh Tổ Hoàng quá đỗi huyền ảo, nên mới đạt được hiệu ứng bực này. Đầu chít khăn, trên viết một chữ ‘Nhân’ nho nhỏ, thân mang trường bào đơn giản, hai tay cầm một cái chổi làm ra tư thế quét sân nhẹ nhàng thoải mái. Quanh người ông là duệ khí từ chữ ‘Nhân’ toả ra dập dờn, ngăn cách bụi bặm đang cuốn lên trực chạm vào chéo áo, ‘tảo địa bất nhiễm trần’ (#2), khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy phấn chấn tinh thần, nhân khí ngút trời, cuốn hút không thôi.
“Chữ ‘Nhân’, thực tế phải rất nhỏ, nhưng lại là tâm điểm của cả một con người. Các trò xem, Từ Phú dù là Tổ Hoàng vẫn nhàn nhã quét sân, tuy vậy lại không bị ảnh hưởng bởi bụi trần. Cái ‘Bản Ngã’ của con người, tuyệt đối không thể đè lên tiêu chuẩn đạo đức chúng sinh, thì mới thực sự nắm giữ được chữ ‘Nhân’ kia. ‘Nhân’, chính là gốc, là khó thấy trực tiếp, nhưng lại dễ dàng nhận ra, bởi sinh khí xung quanh nó. Các trò có hiểu không?”
Bài giảng đã kết thúc, khiến đứa thì đăm chiêu suy nghĩ, đứa lại hào hứng trao đổi, Lạc Thạch vẫn ngồi yên lặng, thấm từng chữ của Tuỳ lão sư. Loài người thời đại gã, đã bỏ hẳn qua chữ ‘Nhân’, vài trăm năm thôi là thấy hậu quả nhãn tiền. ‘Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín’, quân tử ngũ đức, ‘Nhân’ luôn đứng đầu, không hẳn là không có lý do.
“Nặc lão, tới cuối cùng, ‘Nhân từ’ là đúng hay sai? Tu Chân giả vốn thân bất do kỷ, người không vì mình thì trời tru đất diệt. ‘Nhân’ cũng có thể thành ‘Đạo’ được hay sao?”
“Hoàn toàn có thể”, Nặc lão gật đầu quả quyết “Chỉ cần ngươi nắm giữ được sức mạnh đủ để ngạo thị thương sinh, thì ‘Nhân từ’ cũng được, mà ‘Tà ác’ cũng xong, tất cả quyết định đều nằm trong tay ngươi”.
Câu trả lời của Nặc lão khiến gã rơi vào suy tư, xưa nay, thông minh là bẩm sinh, mà thiện lương lại là lựa chọn. Muốn giữ bản tâm cả đời không đổi, ngươi dĩ nhiên phải đủ năng lực bảo vệ nó. Không hiếm người ban đầu đều chọn hướng thiện, song dòng đời xô đẩy đánh ngã lý trí, tạo ra ác quả lúc nào không hay. Chung quy, mọi thứ vẫn đều xoay quanh hai chữ ‘sức mạnh’, gã đương nhiên rất hiểu, chỉ là, muốn củng cố quyết tâm truy cầu, lại tuyệt đối không đơn giản. Đột phá bích chướng tạo hoá, Thiên Đạo lập tức phái xuống tâm ma, chông gai vô số, yếu lòng một chút thôi, liền ngã vào ‘Tà Đạo’, khó có thể hồi đầu.
Hít sâu một cái lấy lại tinh thần, Lạc Thạch cũng phụ giúp dọn dẹp qua Thực Dưỡng Phòng, đoạn quay sang liếc nhìn hai huynh đệ Kiên, Định đang lúi húi kéo nhau vào một góc, sắp xếp bàn cờ.
Liếm liếm môi, gã vẫn đương nhiên không quên kế hoạch phải bám lấy anh em này, cơ hội để tới được Dược Thư Phòng đành phải giựa vào mấy ván cờ vậy.
Nghĩ đoạn gã liền mạnh dạn đi tới, nhập bọn với Lạc Niên và Lạc Ngôn gần đó, cùng ngồi xem đánh cờ. Cô bé kỳ quặc Lạc Kỷ đang ngồi bên Lạc Ngôn, thấy vậy liền nhìn Lạc Thạch chăm chú giây lát, rồi mới cất lời như thể phân bua cho sự có mặt của mình ở đây.
“Phàm đệ đệ, đệ cũng có hứng thú với Tứ Binh Hý Kỳ sao? Đáng tiếc ta không có kiến thức gì, chỉ là Tiểu Niệm hôm nay cứ nằng nặc đòi xem, nên ta đành ngồi tạm đây, hoàn toàn không phải vì đệ như lần trước nha”.
Lạc Thạch chỉ cười trừ, không nói gì, tay với lấy một cuốn sách dạy cờ thế, rồi sửa sang tư thế ngay ngắn quan sát kỳ trận chuẩn bị diễn ra.
Tứ Binh Hý Kỳ trước đây do giai cấp thượng lưu sáng tạo, nên nó thấm nhuần tư tưởng của tầng lớp này. Cờ, trước là dành cho người quân tử, vì thế các con cờ cũng phần nào thể hiện ngũ đức, tỉ dụ như con ‘Soái’ tượng trưng cho ‘nhân đức’ phục chúng; con ‘Vệ’ gần vua nhất nên biểu thị cho ‘tín đức’, tận trung; ‘lễ’, ‘nghĩa’ là cái gốc quan trọng của xã hội thì đại diện bởi hai con cờ hạng nặng: ‘Xa’, ‘Tượng’, con ‘Mã’ nước đi quỷ dị, khả năng gây đột biến nhất bàn cơ trong một số tình huống, nên được coi là ‘trí’ giả. Riêng con ‘Bộ’ số lượng nhiều nhất của cả hai bên, lại không được coi là ‘quân tử’, mang thân phận tiên phong hạ cấp, chỉ tiến không lui, vô tình khiến vai trò của con cờ này trở nên mờ nhạt.
Như thời Từ Minh Tổ Hoàng, Nhân An Đại đế quốc lấy dân làm gốc, ý nói căn cơ của một quốc gia chắc chắn phải là thành phần hạ lưu thấp nhất trong xã hội – mà con ‘Bộ’ là biểu tượng. Ông chăm lo cho người dân kỹ càng, nâng cao tri thức và nhận thức của giai cấp này, khiến toàn bộ xã hội đều văn minh hơn, từ đó Nhân An Đại đế quốc mới vững mạnh. Một vị vua coi thường lễ nghi, chà đạp thường nhân, chắc chắn sẽ đưa đất nước đâm đầu vào tuyệt lộ. Quân có thể phế, nhưng dân không thể thay, đủ để hiểu tầm quan trọng của nền tảng này, và cũng cho thấy sự anh minh khác người của Từ Phú.
Quay lại Tứ Binh Hý Kỳ, chiến thuật sử dụng con ‘Bộ’ thực sự rất nhàm chán, đơn giản chỉ là thí quân. Thế nên trong cờ cũng không có nhiều hướng dẫn sử dụng loại quân này, mà tập trung cho các mảng miếng khác, kéo bàn cờ về tàn cục để dễ bề khống chế. Tuy vậy, trong tàn cục, ít kỳ thủ nhận ra được vai trò của con ‘Bộ’, nếu lúc đó nó vẫn còn trên bàn cờ. Hãy thử tưởng tượng, đến cuối trận, con ‘Soái’ vì giữ mạng mà chạy quanh bàn cờ, con ‘Bộ’ vẫn lừng lững đứng đó, vô kiên bất thối, như ‘neo’ lại cho quân mình những điểm an toàn. Lúc đó, ‘Soái’ lại phải chạy quanh ‘Bộ’ để cầu cứu viện, thế trận từ đó mà có thể mở ra sinh lộ. Những cải tiến như trong ‘Cờ Vua’ giúp quân Tốt được ‘hoá thân’ khi đi đến cuối bàn, ‘Tướng Kỳ’ có thả quân v.v… đều nhằm mục đích gia tăng sức mạnh và thay đổi quan điểm về lực lượng đông đảo này, vô tình tạo nên những ‘Kỳ trận’ phức tạp, huyền cơ trùng trùng.
Ván cờ của hai huynh đệ Kiên, Định lại lần nữa đang bước vào tàn cục, và vẫn là người đệ đệ đang chiếm thế thượng phong. Lạc Kiên sau hồi lâu suy nghĩ, chuẩn bị nhấc con Mã để thực hiện nước đi. Lạc Thạch đã nhận ra đây là tử lộ, đoạn định cất tiếng thì đã thấy giọng nói đều đều nho nhỏ của Lạc Kỷ vang lên.
“Sai một ly, là đi vạn dặm. Quân Mã mà đặt xuống, Kiên ca liền lâm vào tử cục…”
Mọi người đều dừng lại hướng mắt nhìn sang, Lạc Kỷ vẫn không để ý, vuốt ve Tiểu Niệm trên tay, tiếp lời.
“Là Niệm Niệm nói với ta, Phàm đệ thực đang suy nghĩ trong lòng như vậy, có phải không, Niệm Niệm?”
Im lặng hoàn toàn, năm cặp mắt đều lại đang hướng Lạc Thạch như chờ đợi câu trả lời, khiến gã đơ mặt giây lát.
“Kỳ quái”, gã nghĩ thầm “Lời như vậy mà không ai thắc mắc, năng lực của Lạc Kỷ này, đáng tin thế sao? Thôi cũng không vấn đề gì, đành mượn nước đẩy thuyền lên vậy…”. Tính toán trong lòng, gã cất lời.
“A phải a, đệ thấy, con ‘Mã’ gây đột biến rất tốt, nước đi nguỵ dị khó lường, nhưng lợi thế này chỉ kéo dài khi quân hai bên vẫn đông đúc, đến tàn cục, vai trò của Mã, có khi còn thấp hơn cả ‘Vệ’, thậm chí thua sút khi đem so sánh với con ‘Bộ’”.
Lạc Ngôn nghe thấy thế cũng kinh ngạc nhìn Lạc Thạch, kiến giải như vậy, thực là lần đầu được học hỏi qua. Lạc Kiên, Lạc Định, Lạc Niên thì càng há hốc mồm, suy nghĩ kiểu gì đây, hoàn toàn đi ngược lại tư duy từ trước đến giờ.
Không để ý đến biểu hiện mịt mù trên gương mặt mấy đứa kia, gã vẫn tiếp tục nói.
“Con Mã giống như… ừm, là ‘sát thủ’, thoắt ẩn thoắt hiện trên bàn cờ, trốn sau lưng các con khác, sẵn sàng tung ra những đòn ‘hồi mã thương’ hay chiếu bí bất ngờ. Tuy vậy, tàn cục, lại phải cần những con cờ có thể che chắn được cho ‘Soái’, Mã với tầm di chuyển trong chỉ có hai ô, nên chính lúc này cái lợi thế khó lường lại biến thành nhược điểm, kém tác dụng đi rất nhiều”.
“Nào có cái lý này…”, Lạc Niên lên tiếng đầu tiên, trong khi Kiên Định huynh đệ đã quay lại nhìn bàn cờ, hai tay chống cằm đăm chiêu suy nghĩ.
“Muốn kiểm chứng cũng rất đơn giản thôi, ca chơi với đệ một ván, liền có thể thấy được”. Gã vừa nói vừa nhận lấy bộ cờ từ tay Lạc Ngôn. Y cũng rất hứng thú với người đệ đệ này, mà sự tinh ý lại có thừa, nên đã mau chóng chuẩn bị một bàn cờ khác đưa cho Lạc Thạch ngay khi gã bắt đầu giải thích.
“Hay lắm, rất có khí phách nha Phàm đệ”, Lạc Niên cất lời, tay cũng mau chóng phụ giúp Lạc Thạch xếp bàn “Bắt đầu đi, ta cũng sẽ chơi hết sức đó”.
Lạc Thạch mỉm cười gật đầu, làm ra cái thủ thế, ‘huynh cứ tự nhiên’, nhường cho Lạc Niên đi trước.
“Tiểu Niệm bảo ta, rằng đệ đệ cố lên, nó có vẻ rất thích đệ nha…”, Kỷ Kỷ cũng lên tiếng cổ vũ, nhưng xem ra có vẻ hơi đáng sợ, giống như doạ người thì đúng hơn.
…
Ba ván thua trắng… Trong hai ván đầu, Lạc Niên không cách nào kéo được tới tàn cục, bị song Mã bên Lạc Thạch khuấy đảo điên loạn, chạy theo be chắn cũng không ăn thua. Ván cuối lựa thế hi sinh một Xa một Tượng mới đổi được đôi Mã, kéo tới tàn cục, thì bị bốn con Bộ của Lạc Thạch chốt khắp các sinh lộ trên trận tuyến, chênh lệch thấy rõ. Lạc Niên ngao ngán xếp lại bàn cờ, lẩm bẩm nói với gã.
“Đệ thực sự là quái thai trong quái thai, trình độ Hý Kỳ như vậy, e rằng trong Lạc Dược Trai khó gặp đối thủ a…”
Lạc Thạch mỉm cười, tay giúp Lạc Niên, miệng vẫn trả lời.
“Niên ca quá khen rồi, thật không dám nhận. Nhưng ván cuối huynh vì quá để ý đôi Mã của đệ, mà chấp nhận đổi trác thiệt thòi”.
Lạc Niên gật gù, Lạc Kiên sau khi ngồi xem cũng cất lời.
“Phàm đệ ở hai ván đầu, là muốn hướng Niên đệ sa vào cái bẫy mà lo sợ đôi Mã kia. Ván thứ ba, đệ liền chủ động buông ra kéo thế trận về tàn cục, trong khi Niên đệ đang mải quây bắt đôi Mã, lúc đó liền nhắm đến tiêu diệt tất cả Bộ binh của y. Bốn con Bộ còn lại chính là nhóm quân cực mạnh ở cuối trận, chiến thắng là không thể nghi ngờ”.
“Tư duy cởi mở mới lạ, chiến thuật nghiêm cẩn, tính toán trải đều cho cả ba ván cờ. Phàm đệ, đệ nhất định phải bồi tiếp ta mấy ván a”, Lạc Định cũng hết lời tán thưởng Lạc Thạch, kỳ lực của gã đúng là thôi thúc sự tò mò vô cùng lớn.
“Bước đầu mỹ mãn rồi đây”, cười thầm trong lòng, gã giơ ngón cái, nói với Lạc Định.
“Ồ Định ca nếu đã có hứng thú, lần sau sẽ chơi với ca trăm ván, hôm nay tạm tới đây thôi, cũng tới giờ cơm trưa rồi a”.
(#1): mãi không tăng thuế, dân bầu nên vua, pháp luật không phân biệt giai cấp.
(#2): quét sân không dính bụi.