Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 86: Sao anh có thể tính kế với cô


Bạn đang đọc Tam Tấc Ánh Nắng – Chương 86: Sao anh có thể tính kế với cô

Diệp Thiên mở tung cửa xe bước xuống, Chu Lạc Khiết lùi về phía sau, nhanh chóng nhìn lướt qua xung quanh, thầm tính thử cơ hội thoát thân có lớn không, những lần truy sát như vậy không phải cô chưa từng trải qua, nhưng mà đêm nay đối thủ của cô là Diệp Thiên, nhất cử nhất động của cô e là hắn đều đã rõ như lòng bàn tay! Nhưng có một điểm, cô biết Diệp Thiên vẫn chưa muốn lấy mạng cô, nếu như bây giờ cô nổ súng, chỉ cần làm hắn bị thương…

Diệp Thiên đã nhìn thấu suy tính của cô từ lâu, miệng hắn nhếch lên một góc, nở nụ cười khinh miệt, từng bước bước lại gần, ánh mắt nhìn cô giống như một cái lồng vây khốn cô ở giữa: “Em có thể nổ súng, yên tâm! Tôi tuyệt đối không để bọn họ làm em có chút thương tổn nào, nhưng còn…” Nói đến đó, nụ cười của hắn biến mất, trở lại vẻ mặt âm u: “Chỉ cần em nổ súng, tôi dám cam đoan thứ nghiệt chủng đó chưa ra khỏi thành phố A nửa bước thì sẽ trở thành một cái xác sơ sinh ngay, mãi mãi em cũng sẽ không gặp lại nó đâu!”

Chu Lạc Khiết rùng mình một cái, nghiến răng nói: “Diệp Thiên! Anh sẽ không được chết tử tế!”

Đối với nỗi thù hằn của cô Diệp Thiên hắn không cảm thấy quan trọng, hắn đi đến trước mặt cô, ngón trỏ lướt qua má cô: “Hơi tròn ra một chút rồi, xem ra một năm nay em sống rất tốt!” Còn hắn! Ngày ngày chịu dày vò, đêm đêm khó vào giấc ngủ. Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện mỗi đêm cô đều ngủ bên cạnh Long Tại Nham, còn sinh con cho tên đàn ông đó, cả nhà vui vẻ hòa thuận, thì trái tim của hắn giống như là bị lửa thiêu đốt vậy, hắn nóng lòng muốn lột da Long Tại Nham ra!

Chu Lạc Khiết hất tay hắn ra, cô biết hắn nói được làm được, chắc chắn lúc này Cương Tử chưa thể chạy khỏi thành phố A. Nhớ tới khuôn mặt con gái còn khóc thút thít, trái tim Chu Lạc Khiết đau đớn không thể chịu nổi, con gái của cô còn nhỏ như thế, bé vẫn còn bọc tã mà đã phải trải qua chuyện này. Bây giờ Long Tại Nham sống chết chưa biết, nếu như Vọng Thư lại có chuyện gì không may xảy ra, cô cũng chẳng muốn sống nữa!

Diệp Thiên để ý đến mái tóc rối tung của cô, kề sát bên tai cô nói rõ ràng từng chữ một: “Tôi nói rồi, em sinh ra là người của tôi, chết rồi cũng thành ma của tôi, muốn bỏ đi sao, đâu có dễ dàng như vậy!” Nói vừa xong, Diệp Thiên lấy đi cây súng trong tay cô, ép cô ném lên xe của mình…

Chuyện xảy ra lần này cũng đã hoàn toàn chệch ra khỏi dự đoán ban đầu của Giang Thiếu Thành, đêm nay Mộc Thường Phong và bên phía Thái Lan giao dịch một lượng lớn súng ống đạn dược, bên cục đã quyết định đêm nay sẽ hành động, chỉ chờ tới thời gian giao dịch thì sẽ bắt Mộc Thường Phong, trong tay anh đã nắm được đầy đủ chứng cứ để khởi tố hai người Mộc Thường Phong và Long Tại Nham, sau đêm nay, Mộc gia sẽ không còn tồn tại nữa!

Thời gian của cuộc giao dịch là mười một giờ rưỡi đêm, số lượng hàng giao dịch lần này rất lớn, lại vào lúc nguy cấp của Mộc gia, cho nên Mộc Thường Phong vô cùng cẩn thận, anh dựa vào những chỉ thị của Mộc Thường Phong, sắp xếp địa điểm giao dịch và nhưng đàn em có nhiệm vụ trong đêm nay, sau đó quay về Mộc gia, đợi đến giờ thì cùng Mộc Thường Phong đưa hàng hóa đến địa điểm giao dịch. Đêm nay anh vẫn còn là một xã hội đen kiêu hùng Giang Thiếu Thành, mà ngày mai anh lại trở thành cảnh sát Giang, nhưng cho dù thế nào anh cũng là con rể của Mộc Thường Phong, là chồng của Mộc Cận. Nghĩ đến việc anh đã gọi người đó là cha cả một năm, trong lòng Giang Thiếu Thành lại trào lên cảm giác đau thương, nhưng anh không thể không làm, từng khoảnh khắc ở Mộc gia từ trước đến nay, anh đều chờ đến một ngày này, cho nên bất kể tâm trạng lúc này có điều gì khác với lúc ban đầu thì chuyện cần phải làm cũng không thể thay đổi. Anh biết, sau này Mộc Cận sẽ mãi mãi không thể tha thứ cho anh nhưng nếu do anh làm thì ít ra còn có thể đảm bảo cho cô an toàn khỏi chuyện này.

Chưa về đến Mộc gia thì Trương Đông Lâm gọi điện thoại cho đến: “Đêm nay tiểu Mã ra sân bay đón hai đồng nghiệp đến từ Bắc Kinh, không may bị con gái của Mộc Thường Phong bắt gặp, sợ là đã khiến cô ta nghi ngờ…” Trong lòng Trương Đông Lâm chưa từng thừa nhận quan hệ giữa Mộc Cận và Giang Thiếu Thành!


Giang Thiếu Thành thầm than không xong, tối nay là Long Tại Nham đưa Mộc Cận ra sân bay, Mộc Cận là người có suy nghĩ đơn thuần, cho dù có nghi ngờ thì anh cũng có cách khiến cô thôi những suy nghĩ đó, nhưng nếu như bị Long Tại Nham phát hiện thì sẽ không ổn chút nào! Giang Thiếu Thành hỏi: “Chỉ thấy một mình Mộc Cận thôi à?” Anh thật hối hận đáng ra phải đưa Mộc Cận ra nước ngoài trước vài ngày mới phải.

“Chỉ có một mình Mộc Cận, tiểu Mã nói lúc đó cô ấy mặc thường phục nhưng không chắc chắn là con gái của Mộc Thường Phong có nhìn thấy được hai người đồng nghiệp ngồi trong xe hay không, theo như ý của cô ấy, nếu cần thiết tôi sẽ xin chỉ thị từ cục áp dụng biện pháp với cô ta, hành động đêm nay nhất định không thể xảy ra chút sơ sót…”

Giang Thiếu Thành đang định trả lời Trương Đông Lâm thì phát hiện chiếc xe phía trước anh đột nhiên quay đầu xe định chặn đường đi của anh, xe ở đằng sau cũng tản ra xung quanh vây kín xe anh ở chính giữa, muốn ép anh dừng xe, Giang Thiếu Thành nói vào trong điện thoại: “Không xong rồi, Mộc Thường Phong đã phát hiện!”

Trương Đông Lâm nghe được tiếng anh nói từ bên này, la lên: “Cố gắng một lát, người của chúng ta đến ngay!”

Giang Thiếu Thành đạp lên chân ga, phóng thẳng về phía trước, anh biết mình không có cách nào chạy trốn nhưng anh muốn kéo dài thêm một lúc chờ cứu viện, Cao Liệt từ phía sau đã bắn mấy phát vào bánh xe của anh, chiếc xe nhanh chóng mất kiểm soát, Giang Thiếu Thành nhảy khỏi xe, lăn hai vòng trên mặt đường, người trên những chiếc xe xung quanh đều nhảy xuống, những họng súng đen thùi đồng loạt nhắm thẳng về phía anh, Giang Thiếu Thành đứng lên nói lớn tiếng: “Cao Liệt, anh làm phản đúng không!”

Cao Liệt nói: “Anh Giang, đừng khó dễ chúng tôi, chúng tôi chỉ tuân lệnh làm việc!” Anh ta hất cằm ý nói Giang Thiếu Thành lên xe.

Lúc sắp đến cửa xe, có tiếng còi báo cảnh sát vang lên trong không gian, một loạt những chiếc xe cảnh sát đã ở ngay trước mắt.

“Có cảnh sát!”

Giang Thiếu Thành thừa dịp những người xung quanh chớp mắt mất cảnh giác mà đoạt lấy khẩu súng trong tay một người trong số đó, lúc này Cao Liệt cũng không quan tâm tới Giang Thiếu Thành, hét lên: “Tất cả lên xe!”


Trên xe cảnh sát đều có những tay súng bắn tỉa, vây xung quanh nhóm người của Cao Liệt, có mấy tên đàn em định giơ súng lên thì đều bị hạ gục, Trương Đông Lâm đi tới bên cạnh anh: “Cậu không sao chứ?”

“Không có gì, có điều Mộc Thường Phong đã phát hiện, vụ giao dịch đêm nay chắn chắn sẽ không xảy ra!”

Trương Đông Lâm nói: “Cho dù không có vụ giao dịch tối nay thì trong tay chúng ta cũng đã nắm những chứng cứ xác thực đủ để phán Mộc Thường Phong và Long Tại Nham tội tử hình, Lưu Tiến Dân đã đi trước một bước, đến Mộc gia bắt Mộc Thường Phong và Long Tại Nham, buôn bán súng ống đạn dược, buôn lậu, buôn lậu thuốc phiện! Mỗi một tội đều đủ cho bọn họ chết một vạn lần!”

“Sao lại là Lưu Tiến Dân?” Lưu Tiến Dân là người thích lập công, khó tránh sẽ làm hỏng việc, hơn nữa nếu như Mộc Thường Phong và Long Tại Nham chống lại lệnh bắt rất có thể sẽ bị bắn chết tại chỗ!

“Là Mã cục trưởng sắp xếp!”

Lúc này Giang Thiếu Thành không có tâm trạng quan tâm tới cảnh đánh nhau trước mắt: “Tôi sẽ tới đó.” Anh vội vã nhảy lên một chiếc xe, chạy tới Mộc gia.

Trên suốt đường đi anh liên tục gọi điện cho Mộc Cận, hy vọng là cô đã lên máy bay rời khỏi thành phố A rồi nhưng sao điện thoại vẫn reo mà không có ai bắt máy.

Bên đây khi Mộc Cận vội vàng rời khỏi sân bay chạy về Mộc gia thì chỉ thấy Long Tại Nham và cha mình, hơn nửa vẻ mặt hai người cực kỳ nghiêm trọng.


Long Tại Nham thấy Mộc Cận quay trở lại, tâm trạng càng thêm nặng nề, nói: “Chuyện gì xảy ra rồi, sao em không lên máy bay?”

Mộc Cận bình tĩnh lại đi tới trước mặt Mộc Thường Phong hỏi: “Cha, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không.”

Mộc Thường Phong xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, nói: “Có chuyện gì thì cha và a Long đều có thể giải quyết, bây giờ con nên lên xe trở lại sân bay, lên máy bay đi.” Mộc Thường Phong gọi thuộc hạ vào: “Đưa tiểu thư ra sân bay…”

“Thiếu Thành đâu?” Mộc Cận nhìn trân trân vào Mộc Thường Phong, khó khăn phát ra tiếng, nói: “Chết rồi ư?”

Long Tại Nham nghĩ chuyện tới nước này cũng không giấu được nữa, sau khi nhìn vào mắt Mộc Thường Phong thì nói với cô: “Mộc Cận, nếu em đã hỏi như vậy thì chắc cũng biết, Thiếu Thành, cậu ta là cảnh sát?”

Ánh mắt Mộc Cận trở nên rã rời, chầm chậm lắc đầu, cô hít thật sâu nhưng không thở nổi, chân mềm nhũn, té nhào xuống đất, cô gục trên mặt sàn khóc không ra tiếng, chỉ khẽ nhếch khóe miệng, nước mắt tuôn rơi không ngừng trên mặt, cô nói bằng một giọng nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy: “Không…không…” Chắc chắn có hiểu lầm, chắc chắn là đã có sai sót ở chỗ nào đó! Anh tốt với cô như thế, đỡ súng vì cô, vào sinh ra tử vì cô, cho cô niềm hạnh phúc lớn như thế, anh không có chút nào giả dối đối với tình cảm của cô. Cô còn nhớ rõ đêm tân hôn, anh nói bên tai cô: “Phu thê kết tóc, bạc đầu không chia ly!” Cô là người vợ kết tóc của anh, là người đầu ấp tay gối với anh mà, sao anh có thể tính kế với cô, không thể có chuyện đó, tuyệt đối không thể có chuyện đó! Nhưng, cô cũng lại nhớ lại một câu anh từng nói với cô, anh nói, em không nên tin tưởng tôi! Anh nói, sau này em không được hối hận, mãi mãi không được hối hận! Và còn những lần cô tiếp cận anh đều bị anh lần lữa cảnh cáo, hôm nay nhớ lại mới hiểu ra, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy! Nhưng chưa được nghe chính miệng anh thừa nhận thì cô vẫn tin anh! Anh là chồng của cô, là người cô yêu nhất, sao cô có thể tin được mỗi đêm anh nằm ngủ bên cạnh cô nhưng đều nghĩ tới chuyện làm thế nào để đưa người thân của cô vào chỗ chết, sao cô có thể tin được chứ!

Long tại Nham ngồi xổm xuống trước mặt cô, Mộc Cận lau nước mắt, nắm cổ tay Long Tại Nham: “Nói cho em biết, anh ấy chết rồi sao?”

Long Tại Nham lắc đầu: “Vẫn chưa, anh và Mộc gia đã dặn Cao Liệt bắt cậu ta trở về.”

“Mọi người định giết anh ấy?!” Mộc Cận mở trừng mắt thật to, mới đó nước mắt cũng trào ra đọng quanh viền mắt.

Long Tại Nham nhìn chỗ khác: “Không phải bọn anh muốn giết cậu ta, mà là cậu ta muốn chúng ta chết, Mộc Cận, em phải hiểu quan và cướp không chung đường!”


Mộc Cận giống như người sắp chết, nhưng trước khi chết vẫn còn ôm một tia hi vọng: “Có thể anh ấy không phải!”

“Phải hay không phải, cậu ta cũng không thể ở lại.”

Mộc Cận níu chặt lấy vạt áo trước ngực mình, tiếng nói tuyệt vọng, run rẩy đầy đau đớn: “Không đâu!” Cuối cùng cô cũng gào khóc thành tiếng, Long Tại Nham ôm lấy cô: “Mộc Cận, dũng cảm lên em, nghe anh nói, đêm nay em phải đi.”

“Không.” Mộc Cận lắc đầu, khóc nói: “Em muốn gặp anh ấy, em muốn chính miệng hỏi anh ấy, em không tin,…Anh ấy sẽ không đối xử như vậy với em, anh ấy là chồng của em, là Thiếu Thành mà, anh ấy nói anh ấy yêu em, sao anh ấy là cảnh sát được…Em không tin”

Mộc Thường Phong mở miệng nói: “Để nó gặp, nếu không nó sẽ không hết hi vọng đâu!”

Long Tại Nham gật đầu, ôm cô đứng lên, Mộc Cận còn đứng không vững, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, xe cảnh sát đã nhanh chóng bao bây xung quanh nhà họ Mộc, bên ngoài vang lên tiếng đạn bắn ầm ầm, thân tín của Mộc Thường Phong là Tả Lực cầm súng chạy vào nói: “Mộc gia, chúng tôi sẽ yểm trợ ngài và anh Long đi, đêm nay những tên điều tử (ám chỉ cảnh sát ngầm) này chắc chắn sẽ không chừa cho chúng ta còn mạng thoát ra đâu!” Lúc nãy anh em vốn không có giơ súng lên phản kháng nhưng cảnh sát cũng hạ lênh cho những tay súng bắn tỉa nổ súng vào chúng ta.

Mộc Thường Phong nhanh chóng quyết định: “A Long, cậu đưa Mộc Cận thoát ra từ phía sau!”

“Đừng, Mộc gia, ông và Mộc Cận đi đi, tôi ở lại.”

Tiếng súng cách phòng khách càng ngày càng gần, Mộc Thường Phong gầm lên giận dữ: “Đây là lệnh của tôi!”

……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.