Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 81: Chỉ giữ lại ký ức của mình cô


Bạn đang đọc Tam Tấc Ánh Nắng – Chương 81: Chỉ giữ lại ký ức của mình cô

Vì để chúc mừng cho một chuyện vui hiếm có như thế này nên Mộc Cận đã tự mình vào bếp cùng với người giúp việc chuẩn bị cơm tối, trước đó còn đặt biệt nhờ dì Trâu sang bên này, buổi tối Long Tại Nham về cô mới báo lại chuyện này: “Dì Trâu làm việc rất cẩn thận chu đáo, có dì ấy chăm sóc thì anh cứ yên tâm, sau này chị dâu cứ giao cho em và dì Trâu!”

Long Tại Nham nghe xong thì buồn cười nhìn cô, rất vui vẻ rồi cứ gật đầu liên tục: “Quả nhiên sau khi kết hôn thì cũng trưởng thành hơn, Thiếu Thành thật có bản lĩnh!”

“Anh lại ghẹo em rồi, nhưng em cũng không thể cứ mãi là trẻ con được, em cũng sẽ chăm sóc người khác, bảo vệ người khác!”

Chu Lạc Khiết ở bên cạnh thật lòng nói: “Cám ơn em Mộc Cận.” Sự ấm áp của Mộc Cận và Long Tại Nham dành cho cô khiến cô cảm thấy giống như mình đã tìm được bóng hình của những người thân đã mất vậy.

Mộc Cận nói: “Em đã thành cô người ta rồi mà, chờ bé con sinh ra sau này em còn muốn giúp đỡ chăm sóc cục cưng đó, không biết là con trai hay con gái nữa!”

Chu Lạc Khiết vỗ về bụng mình theo bản năng: “Mới bốn tuần, một thời gian nữa còn phải đi kiểm tra lại.” Đối với Chu Lạc Khiết cô không ngờ đời này mình còn có ngày có thể được làm mẹ.

Đêm đó, anh nói: “Lạc Khiết, chúng ta sinh một đứa con đi, dù là con trai hay con gái, chỉ cần anh nghĩ trên đời này còn có máu mủ của anh và em, để con tiếp tục kéo dài sinh mệnh của chúng ta, nếu ngày nào đó xương cốt anh nằm dưới lòng đất thì cũng không còn tiếc nuối gì nữa.”

Long Tại Nham biết người như mình có vợ con cũng như có thêm gánh nặng, nhưng mà anh cam tâm tình nguyện gánh trách nhiệm như vậy trên lựng, hơn nữa anh tin rằng Chu Lạc Khiết là một phụ nữa kiên cường, sau này nhất định cũng sẽ là một người mẹ dũng cảm, dù có một ngày anh có chuyện gì ngoài ý muốn chắc chắn cô sẽ vượt qua.

Buổi tối ăn lẩu, Mộc Cận tự tay nấu nước lẩu, cô bảo người giúp việc dọn bàn ra ngoài trời.


Mộc Cận bưng một đĩa đồ ăn ra, nói: “Anh coi, ngồi dưới ánh trăng, gió thổi vi vu ăn lẩu có phải là việc rất thú vị hay không.”

Long Tại Nham nói: “Gió trăng gì cũng không quan trọng, quan trọng là…Mấy thứ em chuẩn bị không biết là có thể ăn được không, giờ đang là mùa hè, nghĩ gì mà lại muốn ăn lẩu chứ!”

Mộc Cận không phục nói: “Đừng coi thường tài nấu ăn của em, không tin anh hỏi Thiếu Thành đi.”

Giang Thiếu Thành ngồi xuống cười nói: “Cái này tôi không dám bảo đảm.”

Mộc Cận vẫy nước trên tay về phía anh: “Không phải em đã nấu cơm cho anh ăn mấy tháng nay rồi sao…”

Chu Lạc Khiết ở bên cạnh nhìn mọi người ầm ĩ cô cũng mỉm cười theo, gió đêm nhẹ thổi hiu hiu, khung cảnh hòa thuận vui vẻ như thế này không phải là điều mà cô hằng mơ tưởng hay sao? Chỉ là không nghĩ sự ổn định mà cô mong muốn cuối cùng lại có được bằng cách này, có cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi vậy.

Trong khoảng thời gian này nếu nói chuyện cô đã hoàn toàn quên mất Diệp Thiên là giả, trong lòng vẫn còn hận, vẫn còn tức giận! Nhưng mà cô đã không còn giống như trước đau khổ như nữa, bây giờ đã có người quan trọng hơn trong cuộc sống của cô, chồng cô và còn cả con cô. Sau này cô sẽ làm một người vợ tốt và một người mẹ tốt, sau đó cứ để quá khứ chôn vùi đi.

“Chị dâu, qua đây ngồi đi, có thể ăn được rồi.”

“Ừ.” Chu Lạc Khiết lấy lại tinh thần, bước đến ngồi xuống bên cạnh Long Tại Nham, ở bên ngoài anh nhuốm gió tanh mưa máu, ra tay quả quyết, nhưng khi về đến nhà, đối diện với người phụ nữ mình yêu thì không ai cẩn thận chu đáo bằng anh.


Lúc đang ăn, Mộc Cận nhìn thấy dáng vẻ vợ chồng hòa hợp của hai người trước mắt, trong lòng cũng thấy vui vẻ, niềm hạnh phúc như lan sang cả cô, cô đề nghị: “Chúng ta uống chút rượu để chúc mừng đi, chị dâu dùng nước trái cây thay nhé.”

Giang Thiếu Thành không đồng ý: “Đừng uống, em không biết uống rượu, say lại không ngủ được.”

Long Tại Nham không cho là đúng nói: “Không sao, cho con bé uống ít là được, lâu rồi chúng ta cũng chưa cùng nhau cạn chén!” Nói xong anh bảo người giúp việc đem rượu ra.

Kết quả là Mộc Cận uống nhiều quá, nghiêng ngả dựa vào người Giang Thiếu Thành, tầm mắt trở nên mơ hồ, mọi thứ trước mắt đều mờ ảo không rõ ràng, cho dù lúc đó đang còn hơi men nhưng thật lâu sau này cô vẫn nhớ rõ buổi tối dưới ánh trăng ngày hôm nay, bọn họ đã từng vui vẻ như vậy, bọn họ đã vui sướng vì một sinh mệnh mới sắp bắt đầu, vì hạnh phúc của từng người mà nâng ly. Mộc Cận không biết, mình rõ ràng là đã uống đến mơ mơ màng màng mà sao về sau lại vẫn có thể nhớ rõ ràng như vậy, mỗi câu nói, mỗi điệu cười, từng hình ảnh của buổi tối hôm đó đều có thể nhớ rõ rành rành. Nhưng khi những ngày tốt đẹp đó trôi qua thì cô chỉ còn giữ lại được trong ký ức của mình mà thôi!

Giang Thiếu Thành ôm Mộc Cận trở về phòng, quả thật cô có hơi say nhưng không phải hoàn toàn không tỉnh táo, khuôn mặt cô cọ cọ vào lòng anh: “Đêm nay thật sự rất vui.”

“Anh thấy mỗi ngày em đều rất vui vẻ.”

Mộc Cận cười ha ha ra tiếng: “Sau này chúng ta cũng sẽ mãi mãi như thế này, thật tốt.”

Giang Thiếu Thành mơ hồ gật đầu.


Cô đột nhiên nói: “Thiếu Thành, không thì chúng ta cũng có một em bé đi.”

Giang Thiếu Thành không trả lời, đặt cô lên trên giường, chăm chú thay đồ giúp cô, lau mặt cho cô, cô bắt được cánh tay đang lau trên mặt mình, hỏi: “Có được không?”

Nét mặt Giang Thiếu Thành dưới ánh đèm u ám không rõ nét, anh nhìn cô bình tĩnh, một hồi sau mới nói: “Ngủ đi, sau này hãy nói.”

Mộc Cận kéo anh: “Anh không muốn làm cha sao?”

“Bây giờ vẫn chưa nghĩ tới!”

Hơi men khiến cho đầu của cô hơi đau nhức, cô xoa xoa cái trán ngồi dậy, bất mãn hỏi: “Tại sao?” Cô cho rằng anh cũng muốn có một đứa con của mình chứ, không phải anh cũng đã tới tuổi rồi hay sao chứ?

Giang Thiếu Thành né tránh câu hỏi: “Bản thân em cũng vẫn còn trẻ, hơn nữa chúng ta mới kết hôn, chuyện con cái không gấp.” Anh lại đỡ cô nằm xuống, đắp lại chăn cho cô rồi nói: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm.”

Mộc Cận thấy hơi mất mát, cô nghĩ mình đã chuẩn bị tốt để làm mẹ, nhưng lời nói vừa rồi của anh rõ ràng là ý không muốn có con, cứ nghĩ mãi như vậy cô thiếp đi lúc nào không biết.

Trong phòng tắm, Giang Thiếu Thành đứng dưới vòi sen từ từ nhắm hai mắt, để cho nước lạnh từ vòi sen tuôn ra xối lên đầu, con, không phải không muốn, nhưng anh và Mộc Cận trong lúc này không có cách nào gánh vác thêm một sinh mệnh mới nữa.

Sau đó Mộc Cận lại thử thăm dò thêm vài lần nhưng Giang Thiếu Thành nhất quyết không đồng ý, thái độ cứng rắn như đinh đóng cột của anh khiến cho cô cảm thấy hơi tổn thương, nhiều lần cô buồn bã tìm Chu Lạc Khiết nói về chuyện này, một hôm khi nghĩ tới chuyện này, cô tức giận nói: “Chị dâu, chị nói xem có phải anh ấy rất kỳ lạ không, lúc nào cũng nói em còn nhỏ, nhưng em đã gã cho anh ấy, là vợ anh ấy, làm mẹ cũng là đúng thôi mà, em thấy anh ấy chỉ viện cớ, không chừng là anh ấy đã thích người phụ nữ nào khác ở bên ngoài cho nên mới ghét bỏ em thôi!”


Bụng Chu Lạc Khiết lúc này đã được bốn tháng, cô biết Mộc Cận chỉ tức tức giận mà nói vậy thôi, ai cũng thấy vợ chồng cô ấy và Giang Thiếu Thành rất ân ái, đâu thể nào có thêm người phụ nữa khác, thế nên Chu Lạc Khiết động viên trấn an cô ấy:

“Chuyện em còn nhỏ cũng là thật, có thể cậu ấy muốn có một thế giới chỉ có hai người với em thôi.” Còn về chuyện tại sao Giang Thiếu Thành vẫn chưa muốn lên chức cha, nói thật, Chu Lạc Khiết cũng không biết, dù sao thì mỗi người có cách nghĩ riêng của mình, không phải người đàn ông nào cũng như Long Tại Nham mong chờ máu mủ của mình ra đời như thế.

Đàn ông có người không muốn có con là bởi vì không muốn chịu trách nhiệm, số còn lại là vì không thương người phụ nữ đó, giống như cô và Diệp Thiên trước đây vậy… Chu Lạc Khiết ngăn mình đừng nghĩ nữa, cô không có hỏi tin tức về hắn, từ sau khi mang thai cô đã không rời khỏi nhà một bước, gần như là cắt đứt với bên ngoài. Ở đây cũng không có ai đứng trước mặt cô mà nhắc tới hai chữ Diệp Thiên, cho nên từ sau lễ tang của Chu Nhất Minh, cô và Diệp Thiên dường như thật sự đã không còn quan hệ gì trên đời này nữa rồi, cho dù hắn chưa từng rời khỏi thế giới của cô nhưng mà ít ra đã nằm ngoài cuộc sống của cô. Nghĩ lại thì cái thai của Lâm Hiểu Quân cũng lớn tháng hơn của cô, sau này đã có vơ con vây xung quanh hắn, cũng coi như viên mãn. Chu Lạc Khiết cũng không muốn hận hắn hay trả thù hắn, đối với Diệp Thiên, mong muốn lớn nhất của cô là có thể cùng hắn “tương vong vu giang hồ” (có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một loại hạnh phúc), không có yêu, không có hận, chỉ coi nhau như người xa lạ, không hề có liên quan!

Ngồi lâu nên có hơi mệt, Mộc Cận cùng cô đi dạo trong sân một lúc, khi bác sĩ đến thì sẽ đưa cô về kiểm tra, dì Trâu và những người giúp việc khác đều hết lòng quan tâm việc ăn uống và sinh hoạt hằng ngày của cô, ban ngày có Mộc Cận nói chuyện phiếm cùng, lúc Long Tại Nham ở nhà thì hết sức bảo bọc cô, nhiều năm trôi qua, sau biến cố mà gia đình gặp phải, chưa bao giờ cô được người khác quan tâm như vậy, điều này thật đáng quý, nhìn những người bên cạnh dốc lòng chăm sóc cho mình, trong lòng Chu Lạc Khiết vô cùng cảm động, nhất là Long Tại Nham, gần đây hình như anh bận rất nhiều chuyện nhưng vẫn luôn về nhà với cô.

Cô thấy anh bận rộn và mệt mỏi như vậy thì nói: “Đừng lo cho em nữa, em có thể tự lo cho mình thật tốt, anh cứ yên tâm làm chuyện của anh đi.” Tuy ở trước mặt cô anh chưa bao giờ nhắc tới những chuyện bên ngoài, cô cũng chưa từng hỏi đến nhưng trong lòng cô biết có thêm mình bên cạnh sẽ mang đến bao nhiêu nguy hiểm cho anh, cô cũng lo lắng cho sự an toàn của anh, chỉ có điều bây giờ cô không thể thay anh chia sẽ cái gì cả, mà anh cũng không muốn nhìn thấy cô cũng bị cuốn vào nhưng chuyện máu me này, cùng sống chết có nhau tất nhiên là nghĩa nặng tình thâm nhưng càng muốn cô được giống như Mộc Cận hơn, được sống bên ngoài gió tanh mưa máu, anh nói với cô: “Không cần nghĩ tới những chuyện đó, em và con khỏe mạnh thì anh yên tâm rồi.” Chu Lạc Khiết hiểu rõ ý của anh, cho nên mong mỏi lớn nhất của cô là sinh cho anh một bé con khỏe mạnh.

Lúc đi dạo trong sân, Chu Lạc Khiết nhìn lên lá cây thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng rơi xuống nói: “Cũng đã tới mùa thu rồi.”

Mộc Cận ngồi xổm xuống thích thú nhặt lá rụng rơi trên mặt đất, giữ lại những cái có hình dáng màu sắc thật đẹp, nói là muốn giữ kỹ, ánh mắt Chu Lạc Khiết thả trôi trong khoảng không, nhìn ra một điểm nào đó ở xa xa không biết tên, trời đã vào thu, hai ngày nữa là sinh nhật Chu Nhất Minh, cô muốn đi gặp cậu ấy.

Hôm đi thăm mộ chu Nhất Minh, Chu Lạc Khiết không có nói với Long Tại Nham, cô không muốn anh còn phải bớt thời gian cho mình, nhưng dù sao bây giờ cô cũng đã không phải chỉ có một mình cho nên cũng không muốn có bất cứ chuyện gì sơ sảy, lúc đi khỏi nhà cô đã gọi thêm tài xế và một vài người đắc lực bên cạnh Long Tại Nham đi cùng mình.

Sau cơn mưa thu buổi sáng, lúc đến nơi thì mưa vẫn còn tí tách nhỏ hạt, khu mộ vẫn vắng vẻ lạnh lẽo, nhất là vào mùa thu, càng thêm tiêu điều, một người thuộc hạ bên cạnh giúp cô bung dù, Chu Lạc Khiết ngồi xuống đặt một bó hoa lên trước mộ, lau đi nước mưa dính trên bức ảnh trên bia mộ, cô nhìn Chu Nhất Minh trong ảnh, trong lòng lại dậy lên nỗi đau đớn quen thuộc, cô chớp đôi mắt nhòe nước: “Nhất Minh, hôm nay là sinh nhật của em, chị tới thăm em, em sắp làm cậu rồi, chị nhớ em đã từng nói hy vọng chị có một gia đình, có chồng, có con, bây giờ chị đều có tất cả rồi, em không nợ gì chị cả, cho nên em hãy yên tâm đi…”

Không biết Chu Lạc Khiết ngẩn ngơ trước mộ Chu Nhất Minh bao lâu, trước khi đi cô nhớ Long Tại Nham đã giữ lại một phần mộ nằm ngay bên cạnh, cô cũng muốn xem một chút, trên bia không có khắc tên, tấm bia đá nhẵn bóng, nhớ lại lời anh nói là sau này muốn được cùng an táng ở đây, bất giác khóe miệng cô nhếch lên, lúc ngẩng đầu thì thấy có một người đang đứng cách đó không xa. Hắn cũng đang che dù màu đen, cách khoảng vài bước đứng đó nhìn cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.