Bạn đang đọc Tam Tấc Ánh Nắng – Chương 7: Đối mặt với em, luôn thấy không đành lòng
Từ sau đêm đó, trong những ngày tiếp theo, Mộc Cận không tìm được lý do và cơ hội để gặp mặt Giang Thiếu Thành.
Ngay cả bản thân vì sao muốn gặp anh cô cũng không hiểu, gặp anh để làm gì, chỉ là cô rất muốn được nhìn thấy anh mà thôi.
Thắc mắc của cô về tối hôm đó, vẫn chưa tìm được câu trả lời. Lúc đó còn rất nhiều chuyện vẫn chưa kịp hỏi, dù gọi cho Giang Thiếu Thành nhưng anh luôn tìm cách để cúp máy.
Số lần cô ra ngoài trở nên nhiều hơn, nhưng cũng chỉ ngồi bên trong xe đi dạo vòng quanh trên phố, ghé vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài đến ngẩn người, ai cũng đều thấy cô không được vui vẻ như lúc trước, luôn trong tâm trạng rầu rĩ.
Buổi tối hôm nay, cũng giống như mọi ngày, cô ngồi bên trong xe, lái xe dùng tốc độ chậm nhất chạy dọc theo ngã tư đường. Bên ngoài cảnh vật cũng như trước, nhưng cô không thể tìm thấy cảm giác như được ngồi cạnh bên Giang thiếu Thành giống đêm hôm đó.
Bây giờ cô chỉ cảm thấy mất mát, ngay cả vì sao bản thân cảm thấy buồn cô cũng không biết, rất muốn khóc. Cô khẽ thở dài, mùa đông thật sự không phải là mùa lí tưởng, cái lạnh dễ làm cho người ta sinh ra cảm giác thê lương.
Cô nâng cằm nhìn ra phía ngoài của sổ xe, trong nháy mắt vẻ háo hức hiện rõ trên khuôn mặt.
“Dừng xe, dừng xe…”
Lái xe nhấn phanh gấp, người bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, cô đã mở cửa xe chạy ra ngoài.
Ở trước cửa khách sạn, Giang Thiếu Thành và một nhóm người đang tiến ra ngoài, vừa muốn nói lời từ biệt, thì thấy Mộc Cận từ phía trước chạy tới, dáng điệu vui vẻ, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, gọi anh: “Anh Thiếu Thành…”
Mấy người đàn ông đi cùng Giang Thiếu Thành tuy rằng đều mặc âu phục mang giày da, nhưng rõ ràng trông họ không giống như một thương nhân. Nhìn thấy Mộc Cận bất ngờ xuất hiện, mấy người đàn ông kia lặng lẽ dời sự chú ý sang cô, sau đó quan sát nét mặt của Giang Thiếu Thành.
Giang Thiếu Thành thu lại cảm xúc, khuôn mặt trở nên u ám, vô cùng hung giữ nói: “Nói với cô bao nhiêu lần là đừng tới làm phiền tôi, cô nghe không hiểu sao, thật mất hứng!”
Lời nói rõ ràng, mang ý ghét bỏ và xa cách từ trong miệng anh tuông ra, làm cho nụ cười trên gương mặt Mộc Cận cứng lại. Lời nói của anh đã khiến cô kinh hãi không nói lên lời, một lúc lâu, nét cười trên gương mặt nhạt dần, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ.
Giang Thiếu Thành cũng không nhìn cô, đi vòng qua bên cạnh, cùng với những người đàn ông kia rời đi.
Mộc Cận áp lòng bàn tay lên trước ngưc, từ từ khom người lại, trái tim rất đau. Không có báo trước, không nhân nhượng, bị người ta nhẫn tâm đâm một dao tuyệt tình.
Đêm đó, anh đưa cô đi ngắm sao, vì cô mà xếp hàng mua hamburger, cô còn nghĩ rằng, dù anh không thích cô cũng không đến mức ghét bỏ cô, cũng chính anh đã từng nói, anh không ghét cô!
Nhưng mà vì sao? Cô chẳng qua chỉ xuất hiện ở trước mặt anh, cũng không có hành động gì khác, đến nói còn chưa kịp nói gì, vậy mà anh ở trước mặt mọi người cũng không nể tình mà trách mắng cô như vậy.
Cô ngồi xổm trước cửa khách sạn, lặng lẽ rơi lệ. Lái xe nhiều lần mời cô lên xe cô cũng không chịu, nhất quyết ngồi mãi như vậy.
Trong khách sạn, mọi người ra ra vào vào chỉ nhìn thấy ở giữa có một cô gái chôn đầu trong hai gối khóc đến đau lòng, xung quanh là hai, ba người đàn ông lực lưỡng. Không ai có can đảm đến hỏi vì sao!
Mãi cho đến khi…
Giang Thiếu Thành quay trở lại, quả nhiên! Cô tiểu thư ngây ngô kia thực sự là không sợ xấu mặt.
Anh xuống xe, bước nhanh qua, đưa tay kéo cô.
Mộc Cận ngẩng đầu nhìn thấy Giang Thiếu Thành, cô dùng sức gạt tay anh ra, chôn đầu vào hai gối.
Giang Thiếu Thành một tay tóm lấy tay của cô kéo đi, nói: “Lên xe rồi nói.”
Mộc Cận giãy dụa vài cái rồi cũng đi theo anh.
Ngồi trong xe, Giang Thiếu Thành rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô, nói: “Đừng khóc, lau nước mắt đi.”
Con gái của Mộc Thường Phong sao có thể yếu đuối như thế này!
Mộc Cận vừa lau nước mắt, nhưng vẫn còn khóc thút thít, nghẹn giọng hỏi: “Em thật sự rất phiền sao, sao anh lại mắng em như vậy.”
Anh nghĩ nếu muốn một lần giải quyết triệt để thì ngay lúc này nên gật đầu trả lời là phải. Tin rằng sau này cô cũng không dám tìm tới anh nữa, có điều…
Xưa nay, anh vốn là người lạnh lùng, hành động quyết đoán, nhưng ở trước mặt cô, luôn cảm thấy không nỡ. Nhất là lúc này trên mặt cô thấm đẫm nước mắt, lúc hỏi anh trông đến tội nghiệp như vậy, đơn giản một chữ “Phải” nhưng không thể nói ra.
Anh trả lời: “Lúc nãy không phải muốn mắng cô. Nếu như để người khác biết chúng ta có quan hệ thân thiết, sẽ đem lại cho cô không ít phiền phức.”
Cô lại không nắm được trọng điểm câu trả lời của anh, lại hỏi: “Quan hệ của chúng ta rất thân thiết à?”
Giang Thiếu Thành nói: “Tóm lại là càng ít người biết chúng ta, cô càng an toàn, biết chưa?”
Cô gật đầu: “Em hiểu rồi. Giống như cha không bao giờ để cho người ngoài biết được em là con gái của ông…Nhưng mà, lúc nãy anh thật sự làm cho em cảm thấy rất xấu hổ.”
Anh chân thành: “Tôi xin lỗi.”
Cô nói: “Vậy anh mời em ăn tối đi.”
“Hamburger?”
“Em không muốn ăn trong xe đâu.”
Giang Thiếu Thành lộ ra một nụ cười hiếm hoi, có một chút bất đắc dĩ, khởi động xe đưa cô rời khỏi.
Xuống xe, Mộc Cận nhìn xung quanh một vòng, nói: “Đây là đâu?”
Không giống như quán ăn.
Anh nói: “Chỗ ở của tôi.”
Anh đậu xe, dẫn cô lên lầu. Mở cửa để cô bước vào trong, một căn phòng đơn rất kín đáo, nơi này không lớn, nhưng bài trí cũng không tệ, Mộc Cận nhìn thấy rất thích, ngồi xuống sô pha, nói: “Đây là nơi anh sống?”
Giang Thiếu Thành cởi áo khoác, hỏi cô: “Tôi gọi cơm bên ngoài, cô muốn ăn gì?”
Cô lắc đầu: “Không cần gọi cơm ngoài, chỗ này xa trung tâm như vậy, đưa đến đây cũng tốn thời gian.”
Cô đứng dậy đi tới gần tủ lạnh, nói: “Trong tủ lạnh có gì ăn được không?”
Cô nghĩ rằng anh là một người đàn ông độc thân, trong tủ lạnh chắc chỉ có bánh mì, rượu bia các loại, nhưng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của cô, mở tủ lạnh ra lại phát hiện có rất nhiều thực phẩm.
Các loại rau, thịt cá, trái cây, đồ uống, tất cả đều có!
Mộc Cận vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên nói: “Anh còn tự mình mua đồ ăn sao?”
“Sẽ có người thường xuyên đưa tới đây.”
“Em tùy tiện ăn gì đó được rồi.” Cô cúi đầu xem thử trong tủ lạnh có thực phẩm đông lạnh gì đó không.
Giang Thiếu Thành nói: “Ăn mỳ được không?”
“Vâng.” Cô gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Em sẽ không nấu đâu đấy.”
Anh nói: “Cô qua bên kia ngồi trước đi.”
Mộc Cận thấy anh lấy một gói mì và rau mang vào bếp, ý anh là muốn xuống bếp nấu cho cô ăn sao?
Cô cắn môi, vẫn là không kiềm được ý cười, những tủi thân khi nãy điều biến mất không còn dấu vết.
Mộc Cận muốn đem dáng vẻ này của anh chụp lại, khi anh đứng thái rau, khi anh trụng mì, ai có thể nhìn thấy một Giang Thiếu Thành như lúc này, chỉ tiếc cô không dám chụp lại.
Nhưng hình ảnh như vậy, một bức tranh sinh động như này sẽ đọng lại trong trí nhớ của cô, mãi mãi.
Cô đứng lên tham quan một lần toàn bộ nơi ở của anh, phòng ngủ, nhà bếp, phòng tắm và một ban công lớn. Vào hè nếu đặt một chiếc ghế mây ở đây, sau đó nằm ở đây nhìn lên ánh trăng trên cao, nhất định là rất thú vị.
Một nơi cách xa khu đô thị ồn ã, căn nhà nhỏ so với khu biệt thự cô đang ở, thì ở đây giống chỗ cho người sống hơn. Đây mới chính là ngôi nhà đúng nghĩa.