Bạn đang đọc Tam Tấc Ánh Nắng – Chương 48: Anh sẽ không cho em quyền nói chia tay
Giang Thiếu Thành đưa một cái áo choàng tắm của mình cho Mộc Cận: “Đêm nay mặc đỡ cái này, ngày mai anh đưa em đi mua đồ.”
Mộc Cận gật đầu, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm, cô nhìn mọi thứ ở xung quanh, nhớ tới lần trước tắm ở chỗ này là vào đêm sinh nhật của anh, nhớ tới lúc đó còn ngốc nghếch muốn cám dỗ anh nhưng ngược lại lại phải vào bệnh viện, cô không kìm nổi phải bật cười, không nghĩ tới, hành động đêm nay lại khiến cho cảnh mà cô luôn luôn mơ ước lại trở thành sự thật.
Mộc Cận nhìn vào gương, khóe miệng hiện lên nét cười, cuối cùng cô cũng đến đích, tất cả những mệt mỏi và đau xót từng trải qua, đứng trước hạnh phúc ngay giờ phút này chỉ nhỏ bé chẳng đáng là bao. Cô thật sự vui mừng vì cuối cùng mình đã không từ bỏ.
Tắm rửa xong, cô bước ra ngoài với chiếc áo tắm rộng thùng thình của anh trên người, mùi thức ăn trong phòng bếp bay ra, Giang Thiếu Thành đang nấu mì, Mộc Cận bước vào, vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh, kề khuôn mặt chạm vào tấm lưng rộng lớn của anh, lần đầu tiên lúc thấy anh xuống bếp vì cô cô đã muốn làm như vậy, rốt cục bây giờ cũng đường đường chính chính được mãn nguyện.
Giang Thiếu Thành vỗ vỗ vào cánh tay bên hông: “Ra ngoài chờ đi, xong ngay thôi, đói bụng rồi phải không?”
“Vâng.” Mộc Cận buông tay ra mà không nỡ, quả thật là cả ngày nay cô chưa ăn gì.
Một lát sau thì Giang Thiếu Thành bưng ra hai cái bát, Mộc Cận cúi mặt ăn, thỉnh thoảng lại nhìn anh nở nụ cười, Giang Thiếu Thành dừng đũa: “Sao vậy?”
“Anh Thiếu Thành, em vẫn không thể tin được chuyện này là sự thật, chúng mình thật sự đang bên nhau sao?”
Giang Thiếu Thành vươn tay ra, lòng bàn tay áp vào hai má của cô: “Cô bé, anh phải nói với em, sau này anh sẽ không cho em có quyền nói chia tay.”
“Quyền lợi như vậy, dù anh có cho em cũng không cần.”
Sau khi ăn xong, Mộc Cận chủ động xắn tay áo dọn dẹp, từ nay về sau cô là nữ chủ nhân của nơi này, cô muốn học cách làm một người bạn gái, thậm chí làm bà xã, muốn chăm lo ăn mặc sinh hoạt cho anh, lo lắng tất cả mọi chuyện cho anh.
Đợi đến khi cô vào bếp thì Giang Thiếu Thành gọi điện thoại cho Long Tại Nham, chuyện này nếu chỉ dựa vào một mình anh thì không thể nào giấu được Mộc Thường Phong.
Sau khi nghe Giang Thiếu Thành kể xong, Long Tại Nham chỉ nói: “Giang Thiếu Thành, đừng để tôi phải hối hận khi tán thành chuyện ngày hôm nay, nếu không ngày sau không phải anh em sẽ không đơn giản như vậy đâu.” Người bên phía Pháp không thấy Mộc Cận ở sân bay, đã gọi điện thoại thông báo từ sớm, chẳng qua Long Tại Nham đã giấu nhẹm tin tức này, bởi không cần đoán anh cũng biết đã xảy ra chuyện gì, anh không ủng hộ tình cảm của Mộc Cận và Giang Thiếu Thành, nhưng nếu giao Mộc Cận cho một người đàn ông như Lục Thừa, vậy anh thà rằng để cô và Giang Thiếu Thành ở bên nhau, ít ra được ở bên cạnh người mình yêu, cô sẽ hạnh phúc.
Mộc Cận từ nhà bếp đi ra đúng lúc thấy Giang Thiếu Thành cúp điện thoại, hỏi: “Đã trễ thế này, còn có chuyện gì hả anh?”
Anh trả lời qua loa: “Chút chuyện nhỏ, mệt không, đi vào phòng ngủ.”
Nghe hai chữ đi ngủ, Mộc Cận rất không trong sáng đỏ mặt, ở đây chỉ có một giường một phòng, không biết đi ngủ như anh nói có phải là nghĩa đen hay không, chỉ là đơn giản trùm chăn nói chuyện.
Giang Thiếu Thành nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ rần, thì biết lúc này trong đầu cô đang nghĩ đến chuyện gì, anh vuốt nhẹ mái tóc dài của cô thấy hơi buồn cười: “Anh đi tắm, em mệt thì đi ngủ trước đi.”
Mộc Cận cúi đầu đi vào phòng, đúng là bản thân suy nghĩ quá nhiều, nằm trên giường, cô đâu có chỗ nào buồn ngủ, buổi sáng và buổi tối chẳng qua cũng chỉ hơn kém nhau mười mấy tiếng đồng hồ, vậy mà tâm trạng của cô lại liên tục qua lại ở hai nơi thiên đường và địa ngục.
Giang Thiếu Thành tắm rửa xong quay vào cô vẫn còn mở tròn mắt thức, anh lấy khăn chà chà mái tóc còn ướt của mình: “Đợi anh hả.”
Mộc Cận ngồi dậy, tựa vào đầu giường, nhíu mày nói: “Nếu cha em mà biết có cho người tới đây bắt em về không?”
Không phải là cô sợ mình sẽ bị phạt, mà cô lo lắng là tới lúc đó sẽ không được gặp anh, càng sợ cha mình sẽ không tha cho anh, từ lúc Mộc Thường Phong ép cô và Lục Thừa ra nước ngoài thì cô mới hiểu cha sẽ không cho phép cô và Giang Thiếu Thành bên nhau.
Giang Thiếu Thành buông khăn mặt trong tay, chui vào trong chăn, nằm xuống cùng cô dựa vào đầu giường: “Bây giờ mới nghĩ tới chuyện này có phải trễ quá không.”
“Anh nghĩ bây giờ cha có biết chưa?”
Giang Thiếu Thành đưa tay ôm lấy cô: “Đừng lo, anh sẽ giải quyết, tạm thời Mộc gia vẫn chưa biết.”
Mộc Cận nhào vào lòng anh: “Nói vậy, từ nay em là người yêu bí mật của anh.”
Ít khi thấy anh nở nụ cười hóm hỉnh: “Vậy em nhớ phải trốn cho kĩ đó.”
Tối hôm nay Giang Thiếu Thành chỉ đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó ôm lấy cô cùng chìm vào giấc ngủ.
……………
Lâm Hiểu Quân nhận được điện thoại của mẹ thì vội vã từ trường về nhà, vừa về tới cửa chợt nghe bên trong truyền đến tiếng cãi vã, cô vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa, mấy tháng không gặp vậy mà hôm nay lại thấy cha cô xuất hiện ở nhà, phòng ngủ và phòng khách trở nên lộn xộn, chỗ nào cũng bị làm cho rối tung, giống như nửa đêm bị kẻ trộm đột nhập.
“Lâm Kiến Hào, ông dừng tay, đừng lục tung lên nữa, tôi đã nói là sẽ không đưa cho ông!” Tiếng bà Lâm ho khan từ trong phòng ngủ vọng ra.
“Đừng ép tôi, đưa giấy tờ cho tôi!” Người đàn ông cất cao giọng nói đã có phần tức giận và không kiên nhẫn.
Lâm Hiểu Quân nhìn căn nhà lộn xộn, ôm mấy bộ quần áo nằm rải rác trên mặt đất ném lên sô pha, dùng chân gạt những món đồ nằm ngổn ngang ra bước tới, cô đi tới cửa phòng ngủ, lạnh lùng nói: “Cha, cha quay về rồi.”
Chỉ cần nhìn qua, Lâm Hiểu Quân đã thấy cha mình túng quẫn đến thế nào, Lâm Kiến Hào ngày xưa cho dù trên người không có một đồng xu, ông cũng vẫn phải duy trì hình tượng của một kẻ có tiền, bất kể lúc nào cũng quần áo tinh tươm, toàn thân hàng hiệu, rành rành là một tay cờ bạc, nhưng dù sau ông vẫn ăn mặc giống như một ông chủ xí nghiệp giàu có, vậy mà bây giờ, quần áo trên người dù là cũng chỉnh tề nhưng tóc tai thì lộn xộn, râu thì lúng phún trên cằm, và khuôn mặt thì hóp lại, cũng đủ thấy bây giờ ông vô cùng nghèo túng!
Lâm Kiến Hào nghe giọng nói của Lâm Hiểu Quân, lúc này mới nhìn qua con gái đang đứng ở cửa, hắn ném cái gì đó trong tay qua: “Con có biết giấy tờ nhà để ở đâu, lấy nó cho cha!”
“Cha lấy giấy tờ làm gì?”
“Con đừng hỏi nhiều như vậy, lấy nó cho cha, cha có chuyện dùng tới.”
Bà Lâm ôm con gái, kìm không được tiếng khóc: “Tiểu Quân, cha con ông ta muốn bán căn nhà…Lâm Kiến Hào, ông có còn lương tâm không, hai mẹ con chúng tôi chỉ còn có căn nhà để ở, ông đem đi bán, tôi với Hiểu Quân sống ở đâu, tôi xin ông, ông có thể đừng đánh bạc…”
Lâm Kiến Hào lớn tiếng cắt ngang tiếng khóc của bà Lâm: “Được rồi, đừng khóc với tôi, tôi để mẹ con bà ăn uống khổ sở chưa, không phải các người từng ở biệt thự sao? Xe đẹp các người chưa từng đi? Món ngon vật lạ gì mà tôi chưa từng cho các người ăn? Chẳng qua bây giờ số tôi có hơi đen đủi, bán căn nhà này để xoay sở mà thôi, tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho mấy người…”