Bạn đang đọc Tam Tấc Ánh Nắng – Chương 43: Em không nỡ
“Nếu có một ngày em có thể có một cuộc sống khác, em nhất định phải rời khỏi…”
Diệp Thiên ngồi trong phòng sách, khuôn mặt u ám, hai mắt hơi nheo lại đầy vẻ nguy hiểm, tay bất giác nắm chặt, điếu thuốc lá trên tay còn chưa châm đã bị hắn vô ý thức bóp bẹp dúm.
Đêm 30, giao thừa, lời đó của Chu Lạc Khiết nói với Chu Nhất Minh, trước sau vẫn đọng lại trong đầu hắn, hắn biết cô luôn một mực chờ đợi một cơ hội này, biết cô luôn muốn rời đi. Nhất là hiện nay, chỉ có điều bởi vì Chu Nhất Minh vẫn còn nằm trong tay hắn, cho nên cô mới không làm gì được.
Hắn biết mấy năm nay, lòng cô đã nguội lạnh, muốn thoát khỏi hắn cũng là điều bình thường, nhưng cô đã có suy nghĩ đó, không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy tức giận! Đặc biệt là sau khi Long Tại Nham xuất hiện, suy nghĩ này của cô lại càng làm hắn tức giận hơn.
Dù Chu Lạc Khiết có mọc hai cánh cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, nhưng hắn vẫn không thể tự thuyết phục bản thân để cho cô và Chu Nhất Minh đều biến mất khỏi tầm mắt hắn. Điều làm hắn cảm thấy thất bại nhất chính là, tại sao hắn lại cảm thấy không yên trong lòng, cô, Chu Lạc Khiết, dựa vào đâu lại khiến hắn cảm thấy bất an? Hắn hận thấu xương cái cảm giác mất kiềm chế này của bản thân!
Khóe miệng Diệp Thiên chậm rãi nở một nụ cười nhàn nhạt, người đàn bà của hắn, không ai có thể có được, ai cũng không thể! Hắn chưa mở miệng, Chu Lạc Khiết cũng đừng hòng thoát, cô thiếu nợ hắn vẫn chưa trả hết. Khi đó Nhiên Nhiên chết thảm như vậy, cuối cùng, ngay cả nhìn mặt lần cuối hắn cũng không kịp nhìn, cho nên đừng hòng hắn sẽ bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy!
Chu Lạc Khiết tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm nhưng từ đầu đến cuối vẫn không ngủ được. Ở vị trí của cô thì có thể thấy cửa phòng sách đang khép hờ, hắt ra một thứ ánh sáng mờ nhạt, hắn đã ngồi bên trong lặng im tròn ba tiếng đồng hồ, rốt cục trong lòng cũng có chút lo lắng, cô xốc chăn bước xuống giường.
Đứng ở cửa phòng sách vài giây, không nghe thấy chút tiếng động nào bên trong, Chu Lạc Khiết khẽ đẩy cửa ra, Diệp Thiên đang ngồi dựa người trên ghế xoay nhắm mắt nghỉ ngơi, hai chân duỗi thẳng vắt chéo nhau gác lên trên mặt bàn, nghe được tiếng mở cửa, hắn cũng không mở mắt.
Chu Lạc Khiết bước đến bên cạnh hắn, mở miệng hỏi: “Không đi ngủ à?”
Suốt một lúc không nghe thấy hắn trả lời, Chu Lạc Khiết ngồi xổm xuống trước mặt hắn, dịu dàng nói: “Sao vậy, là em khiến anh không không vui à?”
“Em nhất định phải đi?” Cuối cùng hắn mở mắt ra nhìn cô, trong lời nói đã có ý cảnh cáo.
Chu Lạc Khiết vẫn tươi cười nhỏ nhẹ: “Anh cũng biết, mỗi năm, em đều phải đi tảo mộ cha mẹ, đây cũng là một trong một vài việc quan trọng còn lại của em.”
“Thật sao?” Diệp Thiên bỏ chân xuống, cúi đầu đối diện với cô: “Tôi rất muốn biết, mỗi lần ở trước mộ cha mẹ em, em sẽ nói cái gì? Nói em và em trai em đã thành công? Đã xây dựng sự nghiệp? Hạnh phúc mỹ mãn?
Đừng coi thường người chết, họ cũng nhìn thấy, em không sợ cha mẹ em tức giận đến nỗi bật mồ bước ra hay sao?” Giọng của hắn rất trầm, nhưng mỗi một câu đều làm cho cô đau đớn, khóe miệng hắn là một nụ cười có một sự hứng thú đến ác độc, cứ thế hắn lại cứa vào vết thương của cô, chà đạp lên nỗi đau của cô!
Phải! Mỗi lần cô đều đứng trước mộ của cha mẹ mà dối trá, cô nói cô cùng chồng dạy dỗ con cái, nói em trai cũng đã cưới vợ sinh con. Bởi vì dù cha mẹ có an nghỉ trong lòng đất, nhưng sao cô lại có thể nhẫn tâm khiến cha mẹ dưới chín suối biết cô và em trai đang sống trong cảnh mưa bom bão đạn!
Sao cô có thể cho cha mẹ biết vì để em trai bớt đi một lần nhiệm vụ, bớt đi một phần nguy hiểm, thì chính cô lại phải thập tử nhất sinh, từ một người ngay cả con gà cũng không dám giết lại biến thành một kẻ khiến người khác mất mạng mà chưa tới một giây! Cô không thể đưa em trai thoát khỏi vòng xoáy đen tối này, ngược lại lại khiến chính bản thân cũng chìm theo xuống, cô có lỗi với cha mẹ đã mất! Cô chỉ có thể dùng những lời dối trá này để tự lừa dối bản thân.
Nụ cười của Chu Lạc Khiết trong đôi mắt hung ác của Diệp Thiên từ từ lạnh hẳn, cho đến khi biến mất, cô chậm rãi đứng lên, cảm thấy mệt mỏi, giọng nói rã rời: “Được, anh đã không đồng ý, em sẽ không đi.” Nói xong thì bước ra ngoài.
Diệp Thiên giữ lấy cổ tay cô kéo trở lại, để cô ngồi trong lòng mình, chủ ý ban đầu của hắn không phải muốn làm cô đau, hắn chỉ là vô cùng ghét việc lúc nào cô cũng nghĩ đến rời khỏi cái nhà này. Biểu hiện của cô như là cô vẫn mãi nhớ về cuộc sống trước kia, hắn chỉ cần cô ghi nhớ những việc từ sau khi cô gặp hắn.
Cũng giống như hắn không thích cô bảo vệ cho Chu Nhất Minh như vậy, trước đây cô càng thể hiện sự quan tâm, thì hắn lại càng cố ý để cho Chu Nhất Minh phải đi làm những chuyện nguy hiểm, chính vì hắn muốn nhìn thấy cô có thể vì Chu Nhất minh mà làm đến chuyện gì! Về sau, hắn phát hiện, vì Chu Nhất Minh, không chuyện gì mà cô không dám làm. Hắn không dám thừa nhận, sâu trong lòng hắn là cảm giác đố kị, bởi vì bên cạnh hắn chưa từng có ai che chở cho hắn như vậy!
Diệp Thiên nói: “Em có thể đi, nhưng mà Chu Nhất Minh phải ở lại, tôi có việc muốn giao cho cậu ấy.”
Chu Lạc Khiết cố gắng nở một nụ cười, nhưng thất bại, cô nói: “Em đã nói là em không đi, anh cần Nhất Minh làm gì?”
Hắn cười cợt: “Em khẩn trương làm gì, yên tâm, tôi sẽ không làm gì cậu em bảo bối của em đâu.” Chẳng qua hắn muốn cô nhớ, để cô không tự coi mình là đúng, rồi lại làm ra chuyện không nên nào đó thách thức hắn!
Chu Lạc Khiết vẫn còn lo lắng, không biết lời hắn nói là thật hay giả.
Diệp Thiên thấy cô như vậy, chợt hỏi: “Trong lòng em, tôi và Nhất minh, ai quan trọng?”
Chu Lạc Khiết nhìn vào đôi mắt hắn, lúc sau, nói ra hai chữ: “Nhất Minh.”
“Nếu cậu ấy chết trên tay tôi, em sẽ giết tôi chứ?”
“Phải!”
“Chu Lạc Khiết…” Đầu ngón tay của hắn miết nhẹ lên môi cô, kề sát mặt vào mặt cô, hai môi chạm vào nhau: “Em không nỡ…”
Chu Lạc Khiết nhắm mắt, chìm đắm trong nụ hôn của hắn, đúng là cô không nỡ để hắn chết, mặc dù hắn đối xử với cô như thế, cô vẫn không nỡ để hắn chết, nhưng nếu thật sự có một ngày như vậy, nếu thật sự có một ngày như vậy, cô sẽ để hắn và cô cùng chết……