Bạn đang đọc Tam Tấc Ánh Nắng – Chương 25: Cho dã thú cắn xé lẫn nhau
Chu Lạc Khiết không để ý đến vẻ kỳ quái của Diệp Thiên, vào trong phòng cũng không thèm nhìn hắn, thay áo ngủ, xốc chiếc chăn bị hắn đè lên một nửa rồi chui vào trong. Nếu như bình thường, cô tuyệt đối không thể không để ý đến đôi mắt ấy, nhưng mà đêm nay cô thật sự không còn hơi sức đâu để mà hầu hạ tâm tình của hắn nữa.
Cô cũng không quản xem vì sao giờ này hắn ở trong phòng cô, càng không muốn biết hắn đeo cái bộ mắt kia là đang có điều gì tức tối.
Đương nhiên Diệp Thiên không thể để yên cho cô đi vào giấc ngủ như vậy, hắn xốc chăn lên, đêm nay cảm xúc của Chu Lạc Khiết đã đến cực hạn, không đợi hắn chủ động đưa tay túm lấy cô, cô liền lập tức từ trên giường trườn xuống, cô và hắn trợn mắt nhìn nhau!
Đêm nay cô như vậy là dám công khai phản kháng hắn, đây là lần đầu tiên, Diệp Thiên giật mình, lập tức liền cười lạnh nói: “Sao, khó chịu à!”
Chu Lạc Khiết cắn chặt răng nhẫn nhịn, nhưng mà chung quy vẫn là không đè xuống được cơn tức giận, bất chấp có hậu quả gì đi chăng nữa, cô nhìn hắn cao giọng quát: “Đúng vậy! Chịu không nổi, rốt cuộc tôi cũng không chịu nổi anh! Rốt cuộc tôi cũng không chịu nổi cuộc sống qua ngày như vậy, sống không bằng chết! Diệp Thiên, hôm nay cuối cùng tôi cũng biết vì sao lúc ấy anh không giết tôi, anh muốn mỗi ngày tra tấn tôi thế này, làm cho tôi mỗi giây mỗi phút như sống trong địa ngục, mỗi ngày qua đi sống mà không bằng chết phải không!” Cô cười đến bi thương: “Không cần như vậy, tôi như thế nào cũng không làm thất vọng Thiệu Nhiên Nhiên của anh đâu”
Vừa mới nói xong, hắn như một con dã thú bị chọc giận, đột nhiên đang quỳ trên giường bật đứng lên, hung hăng nâng mặt cô lên: “Cô dám! Cô dám dùng tên của cô ấy! Cô xứng sao!”
Trên trán hắn nổi toàn gân xanh, ánh mắt giận dữ, bởi vì cuồng nộ mà khuôn mặt có chút vặn vẹo.
Cô phản kháng, kêu lên: “Thiệu Nhiên Nhiên của anh dù có tuyệt thế vô song thì sao chứ, đáng tiếc cô ta không còn mạng sống đến bây giờ! Cũng không biết cô ta mệnh không tốt hay do anh tạo nghiệt lắm, anh biết không, đây là báo ứng!” Hôm nay bằng bất cứ giá nào, cô hoàn toàn không quan tâm đã bao nhiêu năm! Cái tên Thiệu Nhiên Nhiên sau khi chết, nhưng người bên cạnh hắn bất luận là kẻ nào cũng không dám nhắc đến cái tên này, nhiều năm qua cô ở bên hắn như vậy cũng không bền vững, chắc chắn, cũng chỉ vì Thiệu Nhiên Nhiên kia. Cho dù đến hôm nay, nhắc tới cái tên Thiệu Nhiên Nhiên này hắn vẫn còn phát cuồng như vậy!
Diệp Thiên bẻ các đốt ngón tay kêu răng rắc, hắn đặt hai đầu gối đang quỳ của cô lên trên đùi mình, giữ cô không phản kháng, một phen tung cú đấm trên mặt cô, trong tay run lên cảm giác đau đớn nhắc nhở chính hắn đã xuống tay mạnh đến cỡ nào. Đầu có cảm giác ong ong, không biết có phải vì dùng sức hay không, hắn lùi về phía sau, cô cũng bị hắn tát cho một cái lui về tận cuối giường, cô cười lớn hơn nữa: “Diệp Thiên, quá đủ rồi, bây giờ anh có thể một lần làm tôi bị thương, xem như tôi cầu xin anh, thật sự, Thiệu Nhiên Nhiên của anh nếu trên trời có linh nhất định biết được lúc này tôi có mấy phần sống không bằng chết, cô ấy cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn, cho nên anh đối với cô ấy coi như là đã trả được thù, anh coi như là phân phát từ bi, cho tôi một con đường giải thoát đi!” Một bên mặt cô in hằn năm ngón tay, lập tức sưng lên, khóe miệng cũng rớm máu. Làm cho nụ cười của cô càng thêm chua xót lòng người.
Nhưng, Diệp Thiên đang thở phì phò, hắn tức giận chính là vì mấy câu nói đó của cô, không có cách nào phản kháng, hắn kéo vạt áo của cô rồi đem nhấc bổng lên: “Nhịn nhiều năm như vậy thật không đàng lòng! Bây giờ mới cảm thấy khó chịu? Cô rất quan tâm đến bản thân nhỉ, Chu Lạc Khiết! Muốn tôi buông tha cô, cô chờ xem sao tôi lại không thể buông tha cho cô được!”
Làm cho hắn phẫn nộ không chỉ có ba chữ Thiệu Nhiên Nhiên này, mà bởi hắn biết rõ đêm nay mỗi câu cô nói đều là cố ý chọc giận hắn, cô dùng phương thức này để biểu đạt sự bất mãn, phản kháng của mình, thế nhưng cô lại nói ở bên cạnh hắn mỗi ngày sống không bằng chết! Cho dù là sống không bằng chết, đã nhiều năm như thế, cô cũng chưa từng nói một tiếng, vì sao bây giờ không nhịn nổi nữa, vì sao! Từ khi nào mà cô quấn quýt xung quanh Long Tại Nham! Trước mắt của hắn lại dám liếc mắt đưa tình!
Hắn bắt đầu giơ tay xé rách quần áo của cô, cuối cùng Chu Lạc Khiết không chịu nổi, bị buộc đến mức phải liều chết phản kháng, hai người đều dùng toàn lực để đấu nhau, giống như hai con dã thú đang cắn xé lẫn nhau, phải có người máu chảy đầm đìa, phải có người chết trước, trận chiến này mới có thể chấm dứt!
Sức lực của cô không bằng hắn, cho dù có đánh cược tính mạng đi chăng nữa, cuối cùng tay chân vẫn bị hắn giữ chặt cố định ở phía trên, khi hắn bắt đầu kéo quần của cô xuống, mãnh liệt ngang ngược tiến vào thân thể cô, tính tự trọng trong lòng cô lại một lần nữa bị xé rách, một sự nhục nhã mơ hồ.
Cô cũng không ngừng phản kháng, không chịu nhịp nhàng theo sự chuyển động của hắn, phía thân dưới va chạm mạnh mẽ, cô cũng không biết đau đớn, nếu có thể, cô còn tưởng cứ cùng hắn kéo dài như vậy, trên tủ đầu giường một chiếc bình sứ vì sự rung chuyển mà chuẩn bị rơi xuống, hắn ở trên người cô, nhanh tay nhanh mắt, vươn tay qua ném đi, chiếc bình gốm tinh xảo dừng ở sát đầu cô, vỡ thành vô số mảnh nhọn sắc bén.
Cô bắt được một mảnh nhỏ trong đó, đáng tiếc cổ tay cô bị hắn ngăn chặn, không thể giơ lên. Cô không buông tay, gắt gao nắm lấy, máu tươi theo mảnh gốm nhỏ trong tay cô chảy xuống. Tay hắn theo tay cô đi xuống, lấy từ trong lòng bàn tay cô miếng gốm nhỏ ném xuống, cô thừa dịp hắn buông tay, trong nháy mắt nắm lấy một mảnh nhỏ khác của ấm trà nhằm vào lưng hắn đâm tới, hắn phản ứng lại rất nhanh, cổ tay chắn qua, lôi ra cả một vệt máu dài, thật sâu, hắn nhíu mày, cố gắng đoạt lấy hung khí trong tay cô.
Cô đã không muốn sống nữa, cũng không bận tâm mình có đau hay không, chỉ cố liều mạng phản kháng, đoạt lại miếng gốm nhỏ kia vốn đã tạo đầy vết thương trên tay cô, toàn bộ cổ tay cùng bàn tay máu chảy đầm đìa, tất cả là một màu đỏ chói mắt.
Diệp Thiên rốt cục đứng lên khỏi người cô, quần áo hắn cũng toàn vết máu, không biết là máu của cô, hay là của mình.
Chu Lạc Khiết ngửa mặt nằm trên giường, ánh mắt cô đờ đẫn nhìn trần nhà, cô đã không còn khóc từ lâu, chỉ có những giọt nước theo khóe mắt chảy xuống, trong tay kia vẫn còn nắm mảnh gốm nhỏ, tay, nắm chặt, mảnh vỡ nhỏ ấy lại khứa vào miệng vết thương, chỉ có chết, chỉ có như vậy mới không cảm thấy đau, nhưng cô biết rằng Diệp Thiên sẽ không để cho cô chết.
Diệp Thiên cũng không còn sức lực, hắn chậm rãi đứng lên, nhìn cô nói: “Nếu muốn chết thì cứ chết, có thể, khi nào thật sự muốn chết, nói cho tôi một tiếng, tôi sẽ làm cho Chu Nhất Minh chôn cùng với cô, cũng không uổng cô bao năm qua là người chị gái tốt!”
Những giọt nước trong mắt cô càng nhiều nhưng ánh mắt ấy cũng chứa nhiều phần hung dữ, cô không thể chết được, trên đời này cô vẫn còn có một người thân, nếu không nghĩ đến em trai mình, không ít lần cô nghĩ đến việc kết liễu mình. Trong phòng yên tĩnh trở lại, cô nằm trên sàn, buông mảnh vỡ, tay giơ lên trước mặt, chậm rãi mở ra, máu tươi nhỏ từng giọt trên mặt, cô bi thương nhắm mắt lại.