Bạn đang đọc Tam Tấc Ánh Nắng – Chương 103: Cô phải đề phòng anh khắp nơi
Ngồi trong khu nghỉ mát của tiểu khu, Mộc Cận vươn tay ra
đón lấy ánh nắng hoàng hôn của buổi đầu hạ, tia nắng chiếu xuyên qua ngón tay của
cô, trước đây cô cũng rất thích làm động tác này, ánh sáng lóng lánh khúc xạ dưới
ánh mặt trời từ chiếc nhẫn đính hôn trên tay tựa như vĩnh hằng, cuối cùng cô
còn cười ngốc nghếch. Bây giờ trên ngón tay đeo nhẫn đã trống không, cái đêm
Long Tại Nham dẫn cô trốn khỏi Mộc gia, cô đã rút chiếc nhẫn trên tay ra ném
đi, trên đời này đã không còn vật gì tượng trưng cho vĩnh hằng nữa rồi!
Giang Thiếu Thành ngồi bên cạnh Mộc Cận cũng để ý thấy, một
đôi nhẫn giờ chỉ còn lại một chiếc lẻ loi đơn độc giữa những ngón tay anh, giống
như bây giờ chỉ có một mình anh đối diện với cuộc hôn nhân này, kiên trì với phần
tình cảm này. Anh biết cô đã tổn thương quá sâu, anh đang đợi đến một ngày nào
đó cô sẽ lại can đảm và tin tưởng lần nữa.
Nhắm hai mắt lại, dựa đầu vào cây cột phía sau. Ngày hôm đó
cô không thể đâm dao vào ngực anh, cho nên mỗi ngày sau đó đều cảm thấy bế tắc.
Bây giờ Giang Thiếu Thành không còn cấm cô ra ngoài nữa, nhưng nhất thiết là phải
có anh hay dì Chu đi cùng, cho dù chỉ là đi dạo trong tiểu khu một lát, anh cũng
không thể yên tâm để cô đi một mình, dù sao thì tinh thần của cô cũng không được
ổn định.
Phong cảnh trong tiểu khu rất đẹp, hòn non bô nhà nghỉ suối
phun nước, ánh nắng của buổi chiều tà cũng phủ lên khung cảnh một lớp ánh sáng
dịu nhẹ. Sau giờ cơm tối cũng có nhiều người đi dạo, còn có hai, ba bà mẹ đang
đẩy nôi em bé đứng tụm lại một chỗ bàn chuyện nuôi con. Vào mùa hè, các em bé nằm
trong xe nôi đều mặc rất ít, để lộ ra cánh tay, đôi châm mập mạp, ê a cất tiếng
gọi, còn nhiễu cả nước miếng, dù có bày ra nét mặt thế nào thì những hành động
như vậy đều rất dễ thương. Mộc Cận nhìn đến ngẩn ngơ, đau đớn như sóng cuộn
trong lòng lại dâng lên, cha mất, nhà tan cửa nát tạm thời che đậy nỗi đau mất
đi đứa con nhưng nỗi đau đớn này vẫn còn đó, cô chỉ giấu kín nó vào tận chỗ sâu
nhất trong tim. Bây giờ lại vô tình nhớ lại, lại cảm thấy đau đến tận xương tủy,
đứa con còn chưa biết là trai hay gái, dù đứa bé có đến không đúng lúc nhưng vẫn
là một mạng người, cô là một người mẹ, mất đi cốt nhục của mình sao có thể
không cảm thấy ân hận!
Cô nghĩ, nếu như tất cả những chuyện này đừng xảy ra thì tốt
biết bao, một nhà ba người của anh trai, cô và Giang Thiếu Thành một nhà ba người,
còn có cha, cùng nhau chung sống vui vẻ, mỹ mãn biết chừng nào. Ban đầu nếu như
cô gã cho một ai khác, vậy ngày hôm nay có lẽ đã chẳng có, cho dù không thể dài
lâu nhưng tóm lại vẫn có thể làm được. Nhưng trong lòng cô yêu Giang Thiếu
Thành, lúc đó khăng khăng muốn chung sống cùng anh, tất cả lại chỉ là ảo ảnh, vậy
mà trong một năm đó cô vẫn không hay không biết cớ ngỡ mộng không thể thành thật,
còn cầu trời khấn phật một mong ước buồn cười “năm nào cũng như hôm nay, ngày
nào cũng như hôm nay”! Cho đi trái tim rốt cuộc đổi lại báo ứng thế này.
Giang Thiếu Thành nhìn theo tầm mắt của cô, chắc chắn biết
cô đang nhớ tới đứa con vô duyên chưa sinh ra của mình, anh không biết nói gì để
an ủi cô, bởi vì đứa bé đó rất có thể là đứa con duy nhất trong kiếp này của
anh và Mộc Cận. Có điều, sinh con cùng anh có lẽ không phải là hi vọng của cô.
Bây giờ, trái lại anh càng mong muốn có thể có một đứa con của hai người để nối
lại mối quan hệ đứt quãng của họ.
Mộc Cận đứng dậy đi về phía mấy người phụ nữ kia, Giang Thiếu
Thành gọi cô, dường như cô vẫn không nghe thấy mà vẫn đi tiếp rồi ngồi xuống
bên cạnh mấy chiếc xe nôi, nhìn không chớp mắt vào mấy đứa bé mập mạp đang pi
pô nói chuyện. Trẻ em sơ sinh được mấy tháng đúng là rất thích đùa, trong đó có
đứa còn cười với cô, Mộc Cận cũng cười, không nhịn được vuốt ve khuôn mặt của đứa
trẻ, đến nỗi còn vươn tay ra mê mẩn muốn ôm đứa bé lên, làm cho người mẹ đang
nói chuyện phiếm bên cạnh hoảng sợ, kêu lên: “Cô làm gì vậy!” Ban
ngày ban mặt mà muốn cướp con người ta à!/ F3 q% R B% K; t
Giang Thiếu Thành chạy nhanh lại kéo Mộc Cận khỏi chiếc xe
nôi, giải thích: “Xin lỗi, vợ tôi không cố ý, cô ấy chỉ rất thích trẻ con
thôi.”
Người mẹ trẻ tuổi kia vẫn dùng ánh mắt đề phòng nhìn Mộc Cận,
dù sao thì hành vi của Mộc cận củng rất quái lạ, không hé môi một câu mà lại
dùng ánh mắt say mê nhìn chằm chằm vào con người ta, không thể trách người mẹ
trẻ đó hoảng hốt như vậy.
Trong đó có một người phụ nữa nhận ra Giang Thiếu Thành:
“Cậu ở nhà 803 mới chuyển tới phải không, tôi ở 801, chúng ta ở cùng một lầu.”
Giang Thiếu Thành mỉm cười gật đầu, hàng ngày ra vào cũng có
chút ấn tượng, sau khi chào hỏi, Giang thiếu Thành dẫn Mộc Cận đi khỏi đó:
“Đi thôi, chúng ta về nào.”
Mộc Cận vẫn cứ ngoảnh đầu lại nhìn đứa bé vừa nãy đã nhìn cô
cười kia, Giang Thiếu Thành xoay đầu cô trở lại, cô như thế này quả thật khiến
cho lòng anh đau đớn đến tê dại. Cũng gián tiếp do anh nên cô mới mất đi quyền
làm mẹ. Giọng nói lầm rầm khe khẽ của mấy người mẹ trẻ ở phía sau dường như vẫn
còn loáng thoáng bên tai.
“Thích con nít thì sinh một đứa đi, sao lại nhìn con
người khác thèm thuồng như vậy…”
“Tôi nghe nói có một bà điên ở nhà 803, chắc không phải
là cô ta chứ, thật đáng thương, trông còn trẻ tuổi vậy mà…
“Ở chung một khu, mọi người sau này nên cẩn thận chú ý,
nhất là trong nhà còn có trẻ con…”.
Dĩ nhiên Mộc Cận cũng nghe được loáng thoáng những lời này,
nhưng đối với ánh mắt kì lạ và lời họ nói cô cũng không có thái độ gì, nếu những
người đó có từng xem tin tức trong thành phố, biết được cô là con gái của Mộc
Thường Phong, e là cũng không dám nói mấy lời nhàn rỗi, linh tinh này đâu. Quả
thật, cô thà mình là một kẻ điên giống như lời mấy người phụ nữ này nói, nhưng
tại sao trong lòng cô vẫn tỉnh táo cảm giác đau đớn đến từng tấc một.
Lúc vào cửa thì dì Chu từ trong bếp đi ra: “Đi dạo về rồi
à, chè đậu xanh được rồi đấy, có muốn ăn một chén không.
Giang Thiếu Thành nói với Mộc Cận: “Ăn một chén nhé, buổi
tối ngủ ngon hơn.” Mộc Cận đi ngang qua anh, bước lên lầu. Giang Thiếu
Thành đi theo phía sau, quay đầu căn dặn: “Dì múc giùm một chén để nguội.
Dì Chu gật đầu, lúc bà bưng chén chè đậu xanh ra thì đúng
lúc Giang Thiếu Thành nghe điện thoại trong phòng khách, dì Chu tự bưng chén
chè vào, Mộc Cận mệt mỏi ngồi trong lan can của phòng ngoài, chán nản dựa vào
sau ghế.
“Cô chủ, ăn một chút đi.” Dì Chu vừa nói vừa nhìn
về phía cửa phòng, chắc chắn Giang Thiếu Thành vẫn còn ở bên ngoài nghe điện
thoại, dì Chu chần chờ mấy giậy mới lấy trong người ra một mảnh giấy vội vàng
nhét vào trong lòng bàn tay Mộc Cận, khẽ nói: “Cô chủ, có người muốn tôi
đưa cái này cho cô.”
Mộc Cận mới đầu không hiểu ném cho dì Chu cái liếc mắt, đợi
sau khi coi xong mấy chữ trên tờ giấy, bỗng chốc cô mới ngồi dậy: “Người
đâu, dì gặp người này ở đâu? Sao dì quen chị ấy, chị ấy còn nói gì với tôi
không?”
Dì Chu nhìn Mộc Cận tuy là đang hỏi gấp nhưng mỗi câu hỏi đều
rõ ràng, căn bản là cô không có điên cũng không bị ngốc, xem ra thực sự là mình
đã nghĩ bậy rồi, vì thế dì Chu cẩn thận đứng lên nói: “Cô ấy chỉ nói là cô
dựa theo số điện thoại ghi trên đây liên lạc với cô ấy, cô ấy muốn sớm gặp mặt
cô, cũng không nói thêm gì khác.”
Dì Chu nhớ lại, lần đầu tiên bà gặp người phụ nữ đó là ở
trong siêu thị, lúc đầu bà chỉ nghĩ người ta là một bà chủ trong gia đình, gặp
mặt mấy lần, lúc mua đồ ăn sẽ nói chuyện thêm mấy câu, sau đó thì người phụ nữ
đó kín đáo đưa cho bà một khoản tiền, nói là chỉ cần bà giao tờ giấy này cho Mộc
Cận là được, không cần làm chuyện gì khác.
Lúc ban đầu dì Chu hơi sợ, người ta là ai bà cũng đâu biết,
lỡ đâu vô tình lại làm chuyện gì trái phép thì sao! Huống hồ gì bây giờ Mộc Cận
trông còn điên điên dại dại, bà không hiểu người phụ nữ này đưa một mẩu giấy
cho người điên để làm gì! Nhưng cả bao thư toàn tờ một trăm tệ đối với bà mà
nói thì quả đúng là cám dỗ không nhỏ, bà lại len lén nhìn vào tờ giấy kia,
ngoài một dãy số và hai chữ Mộc Cận thì không còn gì khác, mới nhìn cũng không
thấy chỗ nào không ổn, cho nên cuối cùng mới nhận lời.
Ban nãy dì Chu vừa hạ quyết tâm, nếu như Mộc Cận thấy tờ giấy
mà nói mấy lời ngớ ngẩn là bà sẽ lập tức đem đốt tờ giấy đi, coi như chưa từng
có chuyện này. Không ngờ Mộc Cận rất tỉnh táo, giống như đầu óc không có chút vấn
đề gì!
Mộc Cận nói: “Tôi biết rồi, dì ra ngoài trước đi, chuyện
này nhất định không được nói cho ai biết hết.
“Cô chủ, cô yên tâm, tôi biết rồi.” Nhận tiền của
người ta thì phải ngậm miệng, điều này bà hiểu rõ.
Chờ sau khi dì Chu đi khỏi, Mộc Cận lại nhìn xuống mấy chữ
trên tờ giấy, mấy con số Ả-rập nhìn không biết là có ý gì, nhưng hai chữ Hán tự
“Mộc Cận”, chắc chắn là chữ của Chu Lạc Khiết, cô nhận ra chúng. Chu
Lạc Khiết luôn luôn rất cẩn thận, ngay cả tên mình cũng không để lại, nhưng chỉ
viết hai chữ “Mộc Cận”, nhật định là muốn mình biết đây chính là do tự
tay chị ấy viết, hiện nay chị ấy đang ở thành phố A!
Lúc dì Chu đi ra ngoài, Giang Thiếu Thành cũng nói chuyện
xong, dì Chu thấy anh thì hơi chột dạ, nói: “Cô chủ không chịu ăn.”
Cũng may là Giang Thiếu Thành không có nghi ngờ: “Không
sao, dì đi nghỉ ngơi đi.”
Dì Chu thở ra đi xuống lầu.;
Nghe thấy tiếng đẩy cửa của Giang Thiếu Thành, Mộc Cận sợ nhớ
nhầm dãy số trên tờ giấy nên không có xé đi mà chỉ vội vàng nhét xuống dưới chậu
hoa, sau đó trở lại nằm trên ghế.
Giang Thiếu Thành thấy chén chè đậu xanh đúng là chưa được động
tới, mới bưng lên, nói: “Ăn một chút đi, cơm tối em ăn không nhiều lắm.
Mộc Cận sốt ruột nói: “Đi đi, tôi không muốn ăn.”
Nói rồi cô đứng dậy trở về phòng, cô không thấy được vẻ kinh ngạc hiện lên trên
mặt Giang Thiếu Thành, tuy là giọng điệu lúc nãy của cô có vẻ bực mình nhưng mấy
ngày nay cô rất ít khi nói được một câu đàng hoàng như vậy với anh, thường chỉ
mím môi dùng hành động phản kháng cho thấy cô đang bất mãn. Giang Thiếu Thành
bưng chén chè đậu xanh trong tay, nghi ngờ nhìn về lan can ngoài ban công, anh
nhớ vừa nãy lúc bước vào hình như cô đang đứng ở đó. Giang Thiếu Thành cũng đi
tới chỗ cô đứng lúc nãy nhìn xuống phía dưới, không có gì cả, nhưng lúc vừa
quay người đi anh mới để ý thấy một chậu hoa giống như bị dịch khỏi chỗ. Ánh mắt
anh cũng chỉ dừng lại hai, ba giây rồi cũng không đụng vào chậu hoa đó.
Buổi tối, chờ lúc Mộc Cận đi tắm, Giang Thiếu Thành mới đi
ra nhấc chậu hoa kia ra, bên dưới quả nhiên có một tờ giấy bị đè lên, anh nhìn
nó rồi lại đặt về chỗ cũ, trong lòng đủ loại cảm xúc, cô bé này đã từng tin tưởng
anh đến thế, bây giờ lại đề phòng anh khắp nơi!
Mộc Cận vẫn không chịu ngủ chung giường với anh, cho nên anh
chỉ ép một nụ hôn lên trán cô, nói chúc ngủ ngon rồi đi về phòng khách ngủ. Mộc
Cận nằm trên giường trăn qua trở lại mấy lần, bây giờ ngày nào anh ta cũng ở
nhà, không biết phải làm sao mới có thể tìm được cơ hội thoát khỏi anh ta đi ra
ngoài.
Đột nhiên nhớ tới chuyện quên lấy tờ giấy lại giấu đi, lỡ
như bị anh ta thấy được…Mộc Cận lập tức ngồi dậy bước xuống giường, chạy ra
ngoài ban công, tốt quá, tờ giấy vẫn còn đây, cô thở phào nhẹ nhõm.