Đọc truyện Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới – Chương 43: – Đêm Giáng Sinh
Beta: Hina
Sau khi quay lại công việc ở phòng khám bệnh, sinh hoạt của Mẫn Nguyệt trở nên quy luật chưa từng có, sáng tám giờ chiều sáu giờ, mọi ngày đều đúng giờ đi làm, Chủ Nhật nghỉ ngơi, hoặc là ở suốt trong nhà hoặc là ra ngoài đi chơi đều được, mỗi ngày đúng giờ uống thuốc, cứ hai tuần thì đến trung tâm CDC xét nghiệm máu một lần, cứ như vậy mà dưỡng thành thói quen.
Khoa y tế lén tìm đến Mẫn Nguyệt hỏi nàng có cần khai thông tâm lý hay không, trong bệnh viện có thể sắp xếp hỗ trợ. Mẫn Nguyệt từ chối, nàng cũng không cần tới, bởi vì –
Ăn kẹo Hứa Mạch đút, có thể triệt tiêu cái đắng trong lòng.
Một tháng sau sự việc đó, Mẫn Nguyệt nhận được phiếu kiểm tra đo lường kháng thể và kháng nguyên virus HIV, kết quả cho ra âm tính, cơ bản có thể xác nhận không có lây nhiễm.
Khoa Ngoại Lồng Ngực vì chuyện này của Mẫn Nguyệt mà bày một bữa tiệc chúc mừng, rửa xui, nghênh đón cuộc sống mới.
Mẫn Nguyệt đón Mập Mạp từ chỗ Hứa Mạch về nhà, hơn hai mươi ngày không gặp, nó ăn đến béo ra một vòng, quả thật sắp không nhìn ra nữa.
Mẫn Nguyệt cũng từ từ tiếp nhận công việc ở phòng bệnh, nhưng lần kiểm tra sau 3 tháng vẫn chưa làm, vì để bảo đảm an toàn tạm thời nàng chỉ viết bệnh án, viết đơn hóa nghiệm, không cần phải làm phẫu thuật, như trở thành thư ký của Khoa Ngoại Lồng Ngực, hoặc có thể nói như là nhân viên hậu cần.
Mỗi ngày đều xem tài liệu đến hoa cả mắt, thấy người khác đều có thể làm phẫu thuật mà hâm mộ đến ứa nước mắt. Đổi lại trước đây nàng cũng chưa từng nghĩ tới chính mình lại sẽ khát vọng có một ngày được làm phẫu thuật như vậy.
Hứa Mạch nhìn ra tâm tư này nên giúp nàng báo danh để nàng đi tham gia huấn luyện phẫu thuật người máy Da Vinci, vừa là học tập cũng vừa để giải sầu. Ngày đó nàng trở về đúng lúc là Đông Chí, kỳ hạn ba tháng cũng đến rồi.
Ngày hôm sau, sau khi trở về đã là Chủ Nhật, Mẫn Nguyệt nghĩ ngơi và hồi phục một ngày, nàng tắm bồn, rồi cắt tóc, đi mua quần áo, đợi đến sáng ngày Thứ Hai mới đeo đồ trang sức trang nhã nhìn vào gương nở nụ cười thật tươi, sau đó ra ngoài đón nhận tuyên án của số phận.
Mới vừa vào thang máy đã nhận được điện thoại của Hứa Mạch: “Em ra ngoài chưa? Chị ở dưới gara chờ em”
Mẫn Nguyệt đi thang máy xuống đến tầng hầm, đẩy cánh cửa phòng cháy ra liền thấy xe của Hứa Mạch đứng trước mặt. Sau khi lên xe Mẫn Nguyệt hỏi: “Sao sư phụ lại tới đây?”
“Chị xin nghỉ một ngày, đi cùng em”
Hứa Mạch lời ít mà ý nhiều, trong lòng Mẫn Nguyệt thấy ấm áp, sư phụ vì sợ một mình nàng sẽ thấy sợ hãi nên cố ý đến đón nàng đi.
Từ nhà Mẫn Nguyệt đến trung tâm CDC phải đi qua một con sông, hiện tại đang là giờ cao điểm buổi sáng, trên cầu đã kẹt một hàng dài, làm tốn hơn một tiếng mới đến nơi.
Hứa Mạch lái xe đỗ trong bãi đỗ xe ngoài trời, không có vội tắt máy mà quay đầu nhìn Mẫn Nguyệt: “Có cần chị đi cùng em không, hay em muốn tự mình đi?”
“Bên ngoài lạnh lắm, sư phụ chờ trong xe là được rồi” Mẫn Nguyệt thật ra rất khẩn trương, hệ thống lò sưởi trong xe rất ấm nhưng tay chân nàng vẫn thấy lạnh lẽo.
Hứa Mạch nghiêng người đè lại tay nàng, cố sức nắm chặt, sau đó nhẹ nhàng buông ra: “Vào đi”
Mẫn Nguyệt xuống xe, siết chặt áo len bên ngoài, nghịch hướng gió đi vào tòa nhà khám bệnh, khi đi tới trước cửa cảm ứng tự động đột nhiên xoay người ngoái đầu nhìn lại.
Hứa Mạch ngồi trong xe vẫn luôn lẳng lặng nhìn nàng, bình tĩnh mà mạnh mẽ. Cho dù cách nửa sân Mẫn Nguyệt cũng cảm nhận được sự ủng hộ và lời an ủi trầm tĩnh không tiếng động.
Mẫn Nguyệt đáp lại bằng một cái mỉm cười an tâm rồi mới xoay người đi vào bên trong.
Đăng ký, lấy máu, đưa đi xét nghiệm, cả quá trình đều đi khắp nơi, còn vô cùng quen thuộc, dù có nhắm hai mắt lại cũng sẽ không đi nhầm đường. Mẫn Nguyệt rũ mắt nhìn tay vịn thang cuốn, xuống đến nơi thì rẽ sang hướng khác, chuẩn bị đi đến máy in tự động chờ kết quả.
Vừa ngước mặt lên liền thấy Hứa Mạch đang đứng bên ngoài dòng người.
Mẫn Nguyệt bước nhanh tiến tới: “Sư phụ”
Hứa Mạch nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng, trên màn hình là họ tên bệnh nhân đang chờ kết quả, nàng xem rất cẩn thận, rất sợ để sót mất tên của Mẫn Nguyệt, khi nghe có người gọi nàng mới chậm một nhịp quay đầu lại.
“Sao sư phụ không ở trong xe chờ em?”
“Xin lỗi, chị nên ở trong xe chờ em, bây giờ có thể em muốn yên tĩnh một mình” Hứa Mạch dừng lại một lúc, sau đó đem câu nói lặp đi lặp lại mấy lần ở đáy lòng thẳng thắn thành lời: “Nhưng chị không cách nào ngồi trong xe chờ được”
Lời còn chưa dứt, Hứa Mạch tiến lên một bước nắm lấy tay Mẫn Nguyệt.
Hứa Mạch rất ít khi không bình tĩnh như hôm nay, khi nhìn thấy thân ảnh Mẫn Nguyệt biến mất sau cửa, tim của cô bỗng đập nhanh hơn, hô hấp cũng rối loạn theo.
Hứa Mạch nhớ lại vài năm trước, khi cô dần dần mất đi độ ấm của đôi tay kia, tấm vải trắng kéo cao lên đem tất cả bỏ vào lò hỏa thiêu thành tro cốt.
Con ngươi của cô run rẩy kịch liệt, cô mất hết tất cả, bị bỏ lại một mình chốn nhân gian, vừa bất lực lại thê lương, đám mây đen che kín cả bầu trời như đang bò vào trong lòng, âm u bao phủ cả người.
Cô đứng ngồi không yên, chỉ có ở gần bên cạnh Mẫn Nguyệt, nắm lấy bàn tay ấm áp của đối phương, nhìn gương mặt cười lên dịu dàng của đối phương mới có thể hóa giải bất an.
Kết quả xét nghiệm máu sau bốn mươi phút mới nhận được, trong lòng vì quá để ý đến chuyện này nên ngồi cũng không yên, vì vậy cả hai cùng nhau đi xung quanh một chút cho hết thời gian.
Mùa đông ở thành phố S vô cùng ẩm ướt và lạnh lẽo, cho dù mặc áo dày đến đâu cũng không thấy ấm, trong xương cốt giống như bị kết một tầng băng, vừa đi một bước là kêu răng rắc rơi đầy đất, lúc dính vào người lập tức cái lạnh truyền vào máu, đem cả người đông thành một đống băng vụn.
Mẫn Nguyệt vừa đi vừa hà hơi vào tay, sau đó chà xát hai lòng bàn tay lại nâng lên che đi lỗ tai. Thời tiết quá lạnh, hai bên tai ửng đỏ lên, sau đó bị hơi nóng giữa lòng bàn tay bao lấy, mơ hồ thấy ngứa, Mẫn Nguyệt xoa xoa vành tai nói chuyện: “Hôm nay lạnh thật nha, sư phụ”
“Em nên mặc nhiều một chút” Mới vừa vào đông, Hứa Mạch cũng mặc toàn áo lông, tuy là loại mỏng nhưng so với những cái áo khoác bên ngoài được mà dùng không được kia còn ấm hơn nhiều.
Ra ngoài quá nhanh nên đã bỏ quên bao tay ở nhà, Hứa Mạch nắm tay Mẫn Nguyệt nhét vào trong túi áo của mình.
Áo lông cao cấp vừa nhẹ lại giữ ấm, túi áo của Hứa Mạch hệt như túi giữ ấm, độ nóng dễ chịu làm Mẫn Nguyệt nhịn không được thỏa mãn than một tiếng, sau đó tự giễu nói: “Xinh đẹp khiến người thấy lạnh lẽo, đây chính là nói cô gái xinh đẹp như em không khuất phục trước luồng khí lạnh này rồi”
Mẫn Nguyệt quay đầu lại thì thấy Hứa Mạch đang nhìn chằm chằm vào mình, nàng ngượng ngùng cảm thấy mình đã khoe khoang quá mức rồi. Nhưng nghĩ lại hôm nay áo khoác mà nàng mặc chính là loại mới đưa ra thị trường, mới vừa mua xong, tới mấy nghìn tệ lận, cắt tóc cũng tiêu hết 300 tệ, là tổng giám đốc cao cấp Tony tự mình cầm kéo cắt cho, sáng sớm dùng đồ trang điểm cũng không hề rẻ, chỉ nói tới son môi thôi, lấy ba thỏi có tổng giá trị hơn 1000 mới có được màu sắc thích hợp này.
Hôm nay, nàng chính là sang chảnh girl.
Nghĩ như vậy Mẫn Nguyệt lại tự tin hơn, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đường đón gió, cảm giác mị lực của mình bắn ra tứ phía, sáng chói lấp lánh. Nàng cố tình tạo thế, hỏi: “Sư phụ, em đẹp không?”
“Đẹp” Hứa Mạch cũng rất phối hợp, “Mỗi ngày em đều rất đẹp”
Ngữ khí của Hứa Mạch rất chân thành, tựa như khen nàng từ tận đáy lòng. Mẫn Nguyệt đối diện với nàng, ngượng ngùng quay mặt đi, ngẩng đầu nhìn trời.
Một viên tuyết tròn hơi lạnh rơi vào trong mắt, thoáng qua liền tan chảy, Mẫn Nguyệt nháy mắt mấy cái, nhìn những bông hoa tuyết nho nhỏ bay khắp bầu trời: “Sư phụ, tuyết rơi rồi!”
Thành phố S đã rất nhiều năm không có tuyết rơi, Hứa Mạch cũng rất ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tuyết rơi rất đột ngột, giống như một giấc mơ trắng xóa. Hoa tuyết sáng trong suốt, phản xạ ra một chút ánh sáng lấp lánh, bầu trời âm u càng lúc càng được thắp sáng, chiếu vào trong mắt Mẫn Nguyệt giống như một ngọn đèn lửa được thắp sáng lên.
Mẫn Nguyệt nhìn sang Hứa Mạch, đôi mắt sáng trong suốt nói: “Sư phụ biết không, trong phim truyền hình có một chuyện thế này, có người nói nếu như cầu nguyện dưới trời tuyết đầu mùa thì nguyện vọng sẽ được thực hiện đó?”
“Em muốn cầu nguyện không?” Hứa Mạch hỏi.
“Muốn chứ, cơ hội khó có được mà” Mẫn Nguyệt hai mắt cong cong, khóe môi mỉm cười, “Nếu như đợi lát nữa kết quả xét nghiệm là âm tính, sư phụ có thể cùng em đi nghe nhạc hội không?”
Vai kề vai, gương mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay của Mẫn Nguyệt như gần trong tấc, lông mi nhỏ dài mà cong lên, nhẹ nhàng kéo lấy những bông hoa tuyết. Hứa Mạch đưa tay giúp nàng phủi xuống, nói: “Được, em muốn nghe cái gì, chị mua vé”
“Thật ra… em đã mua rồi” Mẫn Nguyệt cười gian xảo, lấy trong ba lô ra hai tấm vé.
Hứa Mạch cầm lấy xem, thời gian biểu diễn là bảy giờ tối nay, có những bài hát bình thường cô rất hay nghe.
“Em mua hồi nào vậy?” Hứa Mạch hỏi.
“Em mua lâu rồi, lần trước nghe được bài Hoa anh đào trong máy MP3 của sư phụ đã muốn cùng sư phụ đến hội trường nghe một lần. Không nghĩ tới ông ấy sẽ chọn biểu diễn vào đêm Giáng Sinh, vé rất khó giành được, thiếu chút nữa đã không mua được rồi”
Đây là cuộc hẹn đã được lên kế hoạch từ lâu, cho dù sau đó có xảy ra ngoài ý muốn cũng không thể nào làm giảm sư mong chờ của Mẫn Nguyệt. Nàng rất mong chờ ngày đặc biệt này, nàng sẽ cùng đi với Hứa Mạch, tạo nên một kỷ niệm tốt đẹp. Mà chuyện ngoài ý muốn lần này lại càng làm cho ngày lễ này càng thêm có ý nghĩa.
Đó chính là chờ đợi bình an trong đêm Giáng Sinh.
Thời gian cũng đã gần đến, hai người trở về phòng khám lấy kết quả, Mẫn Nguyệt quét mã, máy in tự động vang lên tiếng tích tích bắt đầu đóng dấu. Vài giây sau, một trang giấy còn nóng hổi chạy ra khỏi miệng máy in, rơi thẳng xuống lòng bàn tay của nàng.
Hứa Mạch đứng phía sau ôm vai nàng, tiếp thêm dũng khí cho nàng.
Nàng xoay cổ tay lại, lật mặt giấy lên, Mẫn Nguyệt đọc xong từng chữ từng chữ, sau đó ngẩng đầu nhìn Hứa Mạch: “Sư phụ”
“Ừm, chị ở đây”
Đôi tay đang khoát trên vai nàng khẽ run lên, Hứa Mạch thế nhưng còn khẩn trương hơn cả nàng.
Mẫn Nguyệt cong mắt lên, cười rạng rỡ không còn thấy mặt trời đâu, so với ánh rạng đông bình mình còn chói mắt hơn: “Chúng ta đi nghe nhạc hội đi”
Con ngươi Hứa Mạch chấn động, ngây người hết nửa giây, sau đó siết chặt hai tay kéo Mẫn Nguyệt ôm vào lòng.
Trong mắt Mẫn Nguyệt hiện lên một tầng nước mắt, nàng vui sướng mà kích động. Nàng ôm chặt lại Hứa Mạch: “Sư phụ, em không sao rồi, em thật sự không sao rồi”
Giống như học sinh tra được kết quả thi đại học vậy, khi biết mình có được thành tích và điểm cao còn chưa đủ, vẫn chưa thể yên tâm, mãi cho đến khi trúng tuyển được đại học và chuyên ngành trong lòng yêu thích mới thật sự yên tâm một trăm phần trăm.
Tâm tình của Mẫn Nguyệt bây giờ chính là như vậy, kết quả xét nghiệm lần trước chỉ có thể chứng minh “Cơ bản xác định không có lây nhiễm”, nhưng thứ nàng muốn chính là “Một trăm phần trăm xác định không có lây nhiễm”. Ba tháng nay thể xác và tinh thần đều bị dày vò, cuối cùng đã chờ được “Một trăm phần trăm” này, tảng đá trong lòng mới thật sự rơi xuống.
Xung quanh người đến người đi, không ít người bắt đầu quan sát, Hứa Mạch thả cái ôm ra, kéo Mẫn Nguyệt sải bước đi ra ngoài.
“Sư phụ, chúng ta đi đâu vậy?”
Hứa Mạch không có trả lời, bước chân kiên định bước vào bầu trời đầy hoa tuyết, ngẩng đầu lên, ánh sáng lóe qua, trông hệt như con dao phẫu thuật sắc bén muốn bổ tất cả sương mù và núi sông ở con đường phía trước.
Mẫn Nguyệt chạy chậm theo sau, khi nhìn thấy thân ảnh màu trắng hòa cùng một thể với tuyết kia, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên đi theo Hứa Mạch kiểm tra phòng, tình cảnh lúc đó chính là chạy trốn, chém giết cứu lấy bệnh nhân bị lóc tách động mạch chủ.
Khi đó Hứa Mạch ở phía trước, còn nàng ở đuôi của đội ngũ, ở giữa các nàng là núi cao biển rộng.
Sau đó, Hứa Mạch vươn tay ra, cầm lấy dao phẫu thuật xẹt qua, bổ xuống núi cao, san lấp biển sâu, gắt gao nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đi theo bên người.
Viền mắt Mẫn Nguyệt ấm lên, đời trước nhất định nàng đã cứu thế giới nên kiếp này mới có thể được Hứa Mạch quan tâm như vậy.
Sau khi ăn xong bữa trưa ở gần đó, cả hai quay về. Tinh thần đã hoàn toàn thả lỏng lại bị làn gió ấm áp thổi vù vù, mí mắt Mẫn Nguyệt nhịn không được đánh vào nhau. Nàng chịu đựng mệt mỏi nhắn tin báo bình an cho những người đã quan tâm tới mình, đầu ngón tay nàng buông lỏng, điện thoại rớt xuống, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Xe chạy đi đâu, đi làm gì Mẫn Nguyệt đều không biết, nhưng chỉ cần đi theo Hứa Mạch thì đi đâu cũng được, chỗ nào cũng là thiên đường.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, nàng cảm giác xe dừng lại một chút, Hứa Mạch tựa hồ xuống xe, lại giống như không có. Cuối cùng nàng cũng tỉnh ngủ, xoa xoa đôi mắt, đối diện với đường nhìn ôn hòa của Hứa Mạch.
“Chị có quà tặng em”
“Hửm?”
Hứa Mạch cúi người tháo dây an toàn bên ghế phó lái sau đó xuống xe trước, đi vòng qua bên Mẫn Nguyệt, giúp nàng mở cửa xe: “Xuống dưới xem đi”
Mẫn Nguyệt mơ hồ chui ra khỏi xe, quan sát khắp nơi. Ở đây là bãi đậu xe ngầm, cách đó không xa là siêu thị nhập khẩu, ở cửa ra vào để cây thông Noel, bên góc tường chất đầy xe đẩy, nhìn không thấy trung tâm mua sắm bên trong.
Hứa Mạch dẫn Mẫn Nguyệt ra sau đuôi xe, sau đó mở cốp xe lên, bên trong tản ra hương thơm ngọt ngào của trái cây, sau đó là bài ca Giáng Sinh vang lên.
Bên dưới ánh đèn màu vàng ấm áp là một xe chất đầy táo đỏ được xếp gọn gàng trong cốp.
“Giáng Sinh đến rồi” Hứa Mạch cầm lên một quả đẹp nhất trong đó, để vào lòng bàn tay Mẫn Nguyệt, ôn nhu cười, “Chúc em mọi năm như ý, luôn luôn bình an”