Đọc truyện Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới – Chương 4: – Nhiều mây
Mẫn Nguyệt ôm ngực lo lắng đi vào phòng khám của Khoa Ngoại Lồng Ngực “Bác sĩ, lúc em đi dạo phố đột nhiên thấy tim khó chịu”
“Qua đây” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra từ phòng kiểm tra bên cạnh, một cánh tay trắng thuần kéo rèm ra, lộ ra một bên gương mặt trông có vẻ đơn bạc.
Là nữ bác sĩ.
“Lại đây nằm xuống đi” Nữ bác sĩ hỏi “Khó chịu thế nào?”
“Tức ngực, không thở nổi” Mẫn Nguyệt trả lời.
Nữ bác sĩ lấy ống nghe bệnh, cách một lớp áo thun mỏng, đem màng nghe để lên ngực Mẫn Nguyệt, tập trung nghe bệnh.
Mẫn Nguyệt lén nhìn qua, nhìn thấy một phần cổ trắng tuyết, nơi đó lâu lâu khẽ nhếch lên, trong ấm áp ngày xuân dịu dàng mở rộng.
Cô ấy đeo khẩu trang màu xanh nhạt, không thấy rõ bộ dáng. Nhưng âm thanh rất êm tai, giống như âm thanh mai vàng bay xuống tan trong dòng suối tuyết.
“Gần đây có phải thường thức đêm không? Có bị cảm cúm không?” Nữ bác sĩ thu hồi ống nghe, hỏi.
Mẫn Nguyệt gật đầu: “Em đang uống thuốc cảm, hôm qua bận làm bài tập nên thức đêm, hôm nay vì ra ngoài chơi nên thức sớm”
“Tim của em không có vấn đề gì, là do cảm cúm cùng với thức đêm khiến cho nó khó chịu một chút, chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút” Nữ bác sĩ tháo khẩu trang xuống, lộ ra mỉm cười nhàn nhạt “Tiếp tục uống thuốc cảm là được, em về đi”
“Vâng” Mẫn Nguyệt có chút xấu hổ, bởi vì… đối phương là nữ bác sĩ rất đẹp.
Ánh mắt của nàng dừng lại trên thẻ trước ngực của nàng, trên nền trắng sạch sẽ, viết ba dòng chữ màu xanh biếc —
Khoa Ngoại Lồng Ngực Bệnh viện liên kết, Bác sĩ thực tập, Hứa Mạch.
“Hú ~~~ hú ú ú ú ú ~~~ “
Tiếng hú của Husky xuyên phá màng tai làm Mẫn Nguyệt giật mình tỉnh giấc, nàng mơ hồ xoay người, sách chuyên ngành đặt trên ngực rớt xuống giường, đập xuống mặt đất.
Mẫn Nguyệt hoàn toàn tỉnh dậy, đưa tay lục lọi trên tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại tắt báo thức đi. Tiếng Husky gào khóc thảm thiết trong nháy mắt im lặng, toàn bộ thế giới yên tĩnh lại.
Nhìn không gian trước mắt, 6 giờ rưỡi rồi, Mẫn Nguyệt nhanh chóng nhảy dựng lên, rửa mặt thay quần áo, ôm lấy sách chuyên ngành còn nặng hơn cục gạch, cùng với ghi chép vừa làm tối hôm qua, như một cơn gió lao ra cửa.
Và giây sau lại hấp tấp mở cửa trở về, lấy chai mật ong trong tủ lạnh ra cất vào trong túi, xác nhận không có thiếu cái gì nữa mới an tâm đóng cửa khóa lại.
7 giờ 10 phút, Mẫn Nguyệt bước vào căn tin bệnh viện. Nhanh chóng ăn xong hai cái bánh bao thịt, một cái trứng gà, một ly sữa đậu nành, lại đóng gói mấy phần điểm tâm, chuẩn bị cho mấy người trực ca đêm lót bao tử.
7 giờ 35 phút, Mẫn Nguyệt đi vào phòng bệnh Khoa Ngoại Lồng Ngực. Khi nàng đi ngang qua phòng trực ban, Mẫn Nguyệt lơ đãng nhìn vào trong nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện Hứa mạch đã tới rồi.
Là người mới, Mẫn Nguyệt xem như rất chịu khó, vẫn luôn là người đến sớm nhất của khoa, không nghĩ tới Hứa Mạch còn chuyên nghiệp hơn, tối qua tan tầm muộn như vậy, hôm nay lại đến sớm nhất.
Mẫn Nguyệt thắng bước chân lại, đi vào chào hỏi: “Sư phụ chào buổi sáng, sư phụ ăn điểm tâm chưa? Em có mua rất nhiều điểm tâm nè”
“Tôi ăn rồi” Hứa Mạch đang xem bệnh án, ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng, xem như là chào hỏi.
Mẫn Nguyệt còn nói: “Bữa ăn chính của căn tin làm không được ngon lắm, nhưng mà bánh bao thịt ăn cũng ngon, đi trễ đều không mua được. Sư phụ không ăn một cái sao?”
Hứa Mạch nhẹ nhàng lật một trang ca bệnh “Không cần”.
Mẫn Nguyệt có chút không vui, sư phụ giống như không thích phản ứng lại nàng…
Không giống như trong mơ, chị ấy sẽ cười với nàng…
Mẫn Nguyệt đang buồn, một đám người đánh ngáp đi vào, đó là bác sĩ trực đêm tuần tra phòng xong chuẩn bị giao ban. Nhìn thấy có bánh bao thịt, đói bụng đến đôi mắt sáng rỡ lên.
“Tiểu Minh Nguyệt lại cho chúng ta ăn rồi. Đồ ăn vặt tối hôm qua không ít tiền, sư huynh phát hồng bao cho em” Người nói chuyện là bác sĩ Phó Chủ nhiệm, bình thường là kho bạc của khoa, liên hoan của khoa, karaoke các kiểu đều tìm anh ta chi trả.
Mẫn Nguyệt từ chối nói: “Không cần không cần, không có bao nhiêu tiền đâu”
“Vậy sao được, sao có thể mỗi ngày để em dùng tiền của mình? Em vẫn chưa lên chủ trị chẩn bệnh, tiền lương chỉ một chút, còn không đủ tự mình ăn cơm” Anh ta nói xong đã phát hai bao tiền lì xì wechat.
Mẫn Nguyệt không hề khách khí, nhận lấy.
“Đi thôi, chúng ta đến phòng nghỉ ăn, đừng để nơi này đều ngập mùi bánh bao, bệnh nhân cũng cảm thấy chúng ta không chuyên nghiệp” Một đám người cầm lấy bánh bao rời đi như cơn gió.
Mẫn Nguyệt cũng đi theo rời khỏi, đi đến phòng nghỉ của nữ bác sĩ thay quần áo.
Nàng thay giày đế mềm, mặc áo blouse trắng vào, quay lại nhìn gương treo thẻ công tác trước ngực.
Thẻ này giống như trong mơ, điểm khác chính là, họ tên trên này viết hai chữ Mẫn Nguyệt.
Nghĩ đến giấc mơ kia, Mẫn Nguyệt phát sầu. Sư phụ trong mơ thật ôn nhu, nhưng trên thực tế thì chị ấy không muốn để ý tới nàng, quả nhiên cảnh trong mơ ngược lại với hiện thực…
Thật là trái ngược mà, chính mình hẳn là phải đến khám Khoa Nội Tim Mạch, thế nhưng lại chạy đến Khoa Ngoại Lồng Ngực khám bệnh.
“Tiểu Minh Nguyệt, gương bị em nhìn thấu rồi” Trần Tư Điềm vừa đẩy cửa ra liền thấy Mẫn Nguyệt nhìn chằm chằm trong gương đờ người ra, cô nhịn không được chế nhạo nàng “Hóa ra có người yêu đồng phục, thích blouse trắng. Tầm thường! Chị sẽ không như vậy, chị thích đồng phục y tá, ha ha ha”
Mẫn Nguyệt không có đáp trả, lấy chai mật ong ra bỏ vào tủ đồ, đóng cửa tủ lại.
Trần Tư Điềm không vội thay quần áo, dựa vào giường, cúi đầu chơi điện thoại, trong miệng còn lẩm bẩm: “Sắc mặt Mặc gia hôm nay, nhiều mây”
Mẫn Nguyệt mới vừa đem điện thoại đổi thành chế độ rung thì liền ting ting chấn động lên, nhìn kỹ lại thì là nhóm dự báo thời tiết lại đang đổi búp bê.
“Sư tỷ, em đi trước đây”Nàng lấy một cái cốc thủy tinh có dán tên Hứa Mạch, trên nắp cốc rơi xuống một tầng bụi, xem ra từ sau khi Hứa Mạch về nước vẫn chưa có dùng qua nó. Mẫn Nguyệt lấy ly xong, chuẩn bị quay về phòng trực ban.
Ở phòng trà, nàng đổ nước sôi vào ly, cho thêm một chút mật ong, pha nước ấm đến hơn nửa cốc, đóng kín nắp lại lắc đều.
Mẫn Nguyệt trở về phòng trực ban lạnh ngắt như tờ thấy Hứa Mạch vẫn chăm chú xem bệnh án như cũ, liền nhỏ giọng nói: “Sư phụ, chị uống nước đi”
Đường nhìn Hứa Mạch rốt cuộc rời khỏi bệnh án, ngẩng đầu nhìn thấy nàng đưa cốc nước, liền tự nhiên tiếp nhận: “Cám ơn”
Nàng vặn mở nắp uống hai hớp, tiện tay để ở cạnh bàn, tiếp tục xem bệnh án.
Ơ, chị ấy không có phát hiện là nước mật ong sao. Mẫn Nguyệt có chút mất mát, giống như hài tử làm chuyện tốt lại không nhận được khen ngợi, chưa từ bỏ ý định, đôi mắt trông mong của nàng nhìn chằm chằm Hứa Mạch.
Đáy mắt Hứa Mạch có một mảng màu xanh, sắc mặt cũng ảm đạm hơn rất nhiều so với hôm qua, vì ngủ không đủ giấc dẫn đến vẻ mặt tiều tụy.
Chị ấy quá mệt mỏi rồi.
Chị ấy là Phó Chủ nhiệm, lại dẫn dắt đội phòng thí nghiệm, áp lực trên vai quá lớn, vì vậy không có cách nào cười nhẹ nhàng giống như trong mơ, cũng không có sức lực đi suy xét cảm xúc nhỏ nhặt của người khác, cho nên mới khiến cho chị ấy nhìn vào lạnh lùng như vậy.
Mặc kệ người khác cho là thế nào, nàng đều cảm thấy, sư phụ của nàng là một người rất dịu dàng.
Em nên giúp chị như thế nào mới có thể để chị nhẹ nhõm một chút đây?
Mẫn Nguyệt thầm nghĩ, nếu như ngày mai nàng giỏi lên có thể một mình đảm nhận công việc thì tốt rồi.
Các bác sĩ nhận ca dần dần đến đông đủ, Hứa Mạch cảm thấy thời gian chênh lệch không nhiều lắm liền khép lại bệnh án, lấy bản ghi chép giao ca ra: “Đặng Tang, cô nói một chút tình huống phẫu thuật tối hôm qua cũng như phương án trị liệu sau đó của bệnh nhân giường số 7 SICU”
Đặng Tang một mực trốn ở góc, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại, vậy mà lại bị Hứa Mạch điểm danh. Toàn thân cô run lên cầm cập đứng dậy, răng trên rằng dưới không ngưng cạ vào nhau, nói xong một phen, răng nhọn quả thật đều bị bào mòn rồi.
Nhờ có phúc lợi nước tới chân mới nhảy tối hôm qua, Đặng Tang trả lời không có sai sót, Hứa Mạch thỏa mãn gật đầu, tỏ ý bác sĩ ca đêm bắt đầu giao ca.
Sau khi họp sáng, vài vị Phó Chủ nhiệm theo thường lệ tuần tra phòng bệnh, Mẫn Nguyệt trước tiên chuồn đi chậm rãi đuổi theo Hứa Mạch: “Sư phụ, hôm qua chị hỏi em triệu chứng lâm sàng vùng van động mạch chủ co rút có tạp âm là của bệnh nào, em trả lời không đúng, chính xác là…”
Mẫn Nguyệt bô bô nói một tràng, Hứa Mạch nghe xong nói: “Ừm, tốt”
Tốt? Sư phụ đang khen nàng sao?
Trong lòng len lén sung sướng, Mẫn Nguyệt lại nghe hỏi: “Tối hôm qua em đọc sách lại rồi à?”
Mẫn Nguyệt thành thật gật đầu: “Em ôn lại một chút….”
Hứa Mạch quay đầu nhìn nàng: “Vậy hôm nay hỏi em thêm mấy vấn đề, kiểm tra hiệu quả học tập”
Hả!? Không phải chứ!
Tâm tình đột nhiên hạ thấp, Mẫn Nguyệt thầm kêu rên, phát súng trúng đầu chim thò ra (*), sớm biết vậy đã không mù mà biểu hiện rồi.
(*) Phát súng trúng đầu chim thò ra: cái này là thành ngữ, ý là trừng phạt người đi đầu.
Các hộ sĩ nghe Hứa Mạch nói vậy, lúc kiểm tra toàn bộ phòng bệnh phi thường phối hợp, tự giác nhường ngôi cho Mẫn Nguyệt, đảm bảo nàng sẽ luôn đứng bên cạnh Hứa Mạch, khoảng cách tiếp xúc với bệnh nhân là không.
Hai tiếng sau, cuối cùng khảo sát cũng kết thúc. Tinh thần và thể lực cùng bị dằn vặt, Mẫn Nguyệt sắp hỏng rồi. Môi nàng tái nhợt, mặt vì trả lời không được vấn đề mà xấu hổ đỏ bừng.
Hứa Mạch bị người nhà bệnh nhân lôi kéo tư vấn, những người khác về phòng trực ban trước. Mẫn Nguyệt co quắp ngồi xuống, đem mặt vùi vào sách chuyên ngành vừa mở ra, thở dài một hơi.
Trần Tư Điềm từ sau lưng vỗ nàng “Ai, vị đồng nghiệp này, em có ổn không đó? Có cần chị giúp em gọi đồng nghiệp điều trị gấp không?”
Mẫn Nguyệt chôn mặt sâu hơn vào sách, khó chịu hờn dỗi nói: “Quá mất mặt, ba câu hỏi vừa rồi lại không biết, em dứt khoát quên hết chết trên sách chuyên ngành đi”
Đặng Tang thong thả bay qua, bỏ lại một câu: “Lúc này chỉ mới bắt đầu thôi, thanh niên đừng tuyệt vọng, ngày sau còn dài. Sau này em sẽ biết, mất mặt sẽ thành thói quen, cũng sẽ không cần mặt nữa”
Trần Tư Điềm thêm dầu vào lửa nói: “Thật ra Mặc gia hôm nay không có làm khó dễ em như vậy, em không trả lời được tên và liều thuốc của bệnh nhân giường số 10 nhưng mà mặt của cô ấy cũng không có đen, kỳ tích đó! Búp bê cầu nắng hiển linh rồi!”
Khóe mắt thoáng nhìn qua, Trần Tư Điềm nhìn đến cốc thủy tinh trên bàn Hứa Mạch, để sát vào ngửi, nghe thấy được vị ngọt nhàn nhạt.
“Hóa ra không phải công lao của búp bê cầu nắng, là Mặc gia uống một chút nước mật ong của em” Cô cười trộm vài tiếng, hồi phục tinh thần lại, truy hỏi: “Nước mật ong của chị đâu?”
Mẫn Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, duỗi tay ra đem mật ong ở cạnh bàn đẩy tới, để vào tay Trần Tư Điềm: “Nè, tự chị pha đi”
Trần Tư Điềm chậc chậc cảm thán: “Chỉ có nghe người mới cười, còn đây là nghe người cũ khóc! Tình thầy trò hai tháng của chúng ta thật sự mỏng như tờ giấy”
Trần Tư Điềm chạy xe lửa trong miệng (*), vốn định tiếp tục lên án đệ tử cũ đối xử lạnh lùng với mình thì thấy Hứa Mạch trở về, cô mạnh mẽ đạp phanh trưng ra bộ dáng bận rộn nhiều việc, cầm lấy bệnh án muốn bỏ chạy.
(*) Chạy xe lửa trong miệng: nói lời vô căn cứ.
Mẫn Nguyệt còn chôn đầu như đà điểu, không biết Hứa Mạch vừa trở về, cho đến khi nghe được một tiếng lạnh lùng: “Mẫn Nguyệt”
“Có!” Mẫn Nguyệt bật vù dậy, khẩn trương giống như tiểu chiến sĩ vừa nhập ngũ, thình lình bị Đại đội trưởng điểm danh, eo lưng theo phản xạ có điều kiện thẳng tắp lên.
“Bệnh nhân giường số 2 cuối tuần này phẫu thuật, lúc đó em theo tôi cùng làm, em làm phụ mổ”
“Vâng”
Hứa Mạch như có đăm chiêu nhìn nàng, thân thể Mẫn Nguyệt căng thẳng, lo lắng chờ đợi chỉ thị.
Sư phụ sẽ không hối hận chứ… chị ấy sẽ nhớ đến biểu hiện tệ hôm nay của nàng, sẽ không muốn dẫn nàng làm phẫu thuật nữa sao?
Nàng thật muốn cùng sư phụ làm phẫu thuật mà! Nàng muốn nhìn dáng vẻ sư phụ làm phẫu thuật!
Nhưng mà trên bàn mổ cái gì cũng đều sẽ bại lộ ra, sư phụ lỡ như ghét bỏ nàng, cảm thấy nàng trẻ con không thể dạy, không muốn tiếp tục dẫn dắt nàng thì làm sao bây giờ?
Đầu óc Mẫn Nguyệt nhanh chóng xoay chuyển, một hồi chờ mong, mội hồi nhát gan, xoắn xuýt đến rối tùng rối mù, chợt nghe Hứa Mạch nói: “Chủ Nhật chuẩn bị cho tốt, đừng ham chơi”